Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 114-2

Editor : Mel*Meow : (LƯỜI THÌ ĐỌC CHỮ IN) Tại vì có khá nhiều người cmt không biết thằng cha nam chính chui xuống cái hố nào rồi, nên em xin đính chính lại NAM CHÍNH là anh ĐỖ CẢNH MINH nha các chị, còn chui hố nào thì em không biết, nói chung là trong khoảng 20-30 chương tiếp theo đây anh sẽ được lên sàn nhiều hơn. Thật tình thì Mel cũng đam mê truyện kiểu ngôn tình trước, sự nghiệp lê lết theo sau ấy, nhưng chẳng hiểu sao vớ phải bộ 👖què truyện đi đến nửa mà cha nam chính còn chưa nảy 🌱. Hazzz sầu thúi ruột ༎ຶ‿༎ຶ

Đàm sản xuất nói: "Tôi nói này, để cô ấy nói ít một chút, đến lúc đó dặn chuyên viên trang điểm tiểu Trương trang điểm cho cô ấy thật xinh đẹp là được, hiệu quả giống nhau."

Thanh âm nói chuyện của ông tinh tế mềm nhẹ, có chút giống cảm giác của công công* trong phim truyền hình cổ trang: "Đúng rồi, Vô Danh đã tới chưa? Có khả năng buổi sáng ngày mai đã khởi động máy luôn rồi đấy, đến lúc đó cô ấy đừng có đến muộn, mấy người ai có số điện thoại của cô ấy? Gọi điện thoại qua thúc giục một chút."

*Mel đảm bảo là dịch không sai nhưng không phải giọng của công công (thái giám) nó bị the thé hả mọi người, mềm mại ở where ?

Đàm sản xuất cùng đạo diễn Trương Trị Bình đều là người Hồng Kông, người Hồng Kông trước khi khởi động máy đều phải mời một vị lão sư phong thủy có uy tín tới xác định thời gian khởi động máy, lúc làm phải chính xác đúng giờ, ngoài ra còn phải xác định phương vị dâng hương cung bái thần linh.

Việc khởi động máy tế bái thần linh bọn họ muốn tất cả mọi người trong đoàn đều cùng tham gia, bọn họ phi thường coi trọng những chuyện như thế này, tự nhiên là không hy vọng Vô Danh đến trễ.

Đạo diễn Trương Trị Bình lấy di động ra: "Tôi có." Hắn mở điện thoại di động ra, gọi một cuộc cho Sở Triều Dương.

Sở Triều Dương vừa xuống máy bay, đang trên đường đi về phía thành thị điện ảnh bên này, hiện tại đang ở trên xe nhắm mắt dưỡng thần, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy điện thoại của Trương Đạo, thời điểm nghe điện thoại thanh âm còn có chút rã rời, giọng nói mềm mại như bông: "Uy? Trương đạo, ngài khỏe."

"Triều Dương? Quảng cáo của cô quay chụp xong rồi sao? Chừng nào thì cô có thể tới?"

"Trương đạo, tôi tới rồi." Sở Triều Dương ngồi ngay ngắn, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, "Hiện tại tôi đang ở trên xe đây, phỏng chừng một lát nữa liền tới thành thị điện ảnh."

"Cô đã ăn cơm chiều chưa? Tôi cùng Đàm sản xuất, Tạ ảnh đế, Tần ảnh đế còn có biên kịch chính Lưu muốn cùng nhau ăn cơm chiều, cô chưa ăn cơm chiều thì cùng mọi người ăn đi."

"Mọi người đều ở đó hả? Trương đạo, ngài chào hỏi mọi người hộ tôi nha." Sở Triều Dương đổi tay cầm điện thoại, "Mọi người ăn trước đi, tôi vừa xuống máy bay được một lúc thôi, phỏng chừng để đến thành thị điện ảnh còn mất một đoạn thời gian nữa, đừng chờ tôi."

Trương đạo đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, "Không có việc gì, chúng tôi chờ cô."

"Vậy như này đi, mọi người ăn trước, lát nữa tôi đến liền gọi điện thoại cho ngài, chúng ta hẹn nhau ngồi nói chuyện phiếm trong quán cà phê ở tầng một khách sạn, vừa lúc tôi giảm béo, buổi tối ăn một đĩa salad hoa quả là đủ rồi."

Đây đương nhiên là đang nói dối, tuy buổi tối đúng là Sở Triều Dương có ăn ít thật, bình thường đều là một chén cháo tôm bóc vỏ, thêm một chút salad hoa quả, rau dưa các loại.

Rốt cuộc để làm nghệ sĩ thì lên hình phải đẹp.

Nhưng về cơ bản thì cô không bảo trì cơ thể bằng việc ăn uống ít đi, mà chủ yếu là dựa vào việc vận động.

Nhưng chỉ dựa vào vận động thôi là không đủ, mỗi lần bước chân ra ngoài cô cũng đều phải quản tốt cái miệng của mình.

Trương đạo lăn lộn ở trong vòng lâu như vậy, người cũng sắp thành tinh rồi, hắn lập tức hiểu được tiểu cô nương người ta đây là không muốn ăn cơm chiều cùng một đám nam nhân bọn họ, hắn nói: "Vậy cũng đúng."

Nói xong liền cúp điện thoại.

Tuy rằng hắn hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng cái vòng này chính là như vậy, ngươi không thể trách người ta có tâm phòng bị.

Đàm sản xuất hỏi hắn: "Cô ấy không tới?"

"Cô ấy còn chưa tới nơi, mới vừa xuống máy bay, chờ cô ấy tới, chúng ta cũng không cần ăn nữa." Tuy Trương Đạo nghe hiểu ý tứ của Sở Triều Dương, nhưng lúc này lại không nói thẳng hẳn ra, "Lát nữa chờ cô ấy ở đâu đó trong tiệm cà phê dưới đại sảnh khách sạn là được rồi, lúc đó đưa kịch bản cho cô ấy luôn."

Lúc Sở Triều Dương tới nơi đã là nửa giờ sau, sau khi tới nơi cô lập tức di chuyển đến khách sạn do đoàn làm phim thuê, trực tiếp báo tên đoàn phim, đăng ký xong xuôi liền dẫn một đám người đang chờ ở cửa chính lên lầu.

Nơi ở đoàn làm phim cấp cho Sở Triều Dương là một phòng tổng thống, bởi vậy có thể nhìn ra địa vị hiện tại của Sở Triều Dương là cùng một cấp bậc với Tạ ảnh đế, Tần ảnh đế.

Ngoại trừ đạo diễn sản xuất và ba diễn viên chính bọn họ được ở phòng tổng thống, những người khác đều được sắp xếp ở phòng trung đẳng.

Nơi hai bảo tiêu của Sở Triều Dương ở cũng là một phòng trung đẳng, còn Trần Đan Ni và Sở Triều Dương ở chung một phòng.

Sở Triều Dương vừa tới phòng liền gọi điện thoại cho mẹ Sở báo bình an, lại cùng tiểu Trừng Quang hàn huyên trong chốc lát, sau khi treo điện thoại lại phát hiện Trần Đan Ni vẫn còn đang gọi điện thoại, biểu tình khuôn mặt ngọt ngào cực kỳ.

Thấy Sở Triều Dương nhìn lại đây, Trần Đan Ni mặt đỏ hẳn lên, thấp giọng nói: "Không hàn huyên với anh được nữa rồi, cúp đây, bai bai."

"Không hợp lý nha." Sở Triều Dương chế nhạo mà nở nụ cười, "Yêu rồi?"

"Cái gì cơ?" Trần Đan Ni thẹn thùng ngượng ngùng mà nói: "Bát tự còn chưa kịp xem đâu."

"Chuyện từ khi nào a? Nói nhanh lên." Sở Triều Dương ngồi lại đây, khoanh bàn chân, dùng vẻ mặt bát quái mà nhìn chằm chằm Trần Đan Ni.

Trần Đan Ni có chút ngượng ngùng, lại có chút phiền muộn: "Ai, không phải chị không muốn nói với em mà là hắn......" Cô dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Hắn chỉ là một bảo an ở Kinh Thị, tiền lương còn không cao được bằng chị, aii."

Cô vô ý thức mà xích lại gần sô pha tìm chỗ tựa lưng, "Người nhà chị khẳng định là sẽ không đồng ý, cực cực khổ khổ nuôi chị học xong mấy năm đại học, thế mà chị lại tìm một bảo an, ở Kinh Thị này hắn phải khó khăn lắm mới tự nuôi được bản thân, nói gì đến việc nuôi cả gia đình."

Trần Đan Ni năm nay 25 tuổi, dịp tết không về nhà, người nhà liền hung hăng gọi điện thoại thúc giục quay về nhà xem mắt.

Xác thật là cô cũng đã đến tuổi muốn nói chuyện yêu đương rồi, hiện tại anh bảo an này cũng chưa có ai, hai người liền trò chuyện với nhau.

Sở Triều Dương cũng thập phần kinh ngạc: "Bảo an? Bảo an nào?"

"Ở bên tiểu khu Cây Sồi kia kìa." Trần Đan Ni ngồi trên ghế sô pha ôm gối dựa, rũ mi mắt, "Không phải trước đó chị có dọn đến ở bên khu Cây Sồi kia sao?" Cô nhanh chóng mà ngước mắt lên nhìn Sở Triều Dương một cái, mặt đỏ hồng, "Có paparazzi cho rằng em vẫn còn ở bên trong đó, vì vậy vẫn luôn canh giữ ở khu vực bên ngoài, sau lại không biết như thế nào mà còn có thể đi vào, tới gõ cửa phòng em, chị lập tức bị dọa ngay tại chỗ, liền kêu về phía phòng bảo an ở ngay bên dưới, hắn lên đây, khi đó mới quen nhau."

Nói tới đây, mặt cô đã rỏ rực, khắp khuôn mặt đều hiện lên sự ngọt ngào.

Trong đầu Sở Triều Dương bỗng nhiên nhảy ra một khuôn mặt ngăm đen, dáng người đĩnh bạt thẳng tắp như một cây bạch dương nhỏ, "À~~~ em nhớ ra rồi, có phải cái người là quân nhân mới xuất ngũ không nhở, tiểu Bạch Dương?"

Trần Đan Ni phụt một tiếng, bật cười: "Cái gì mà tiểu Bạch Dương? Người ta tên là Ngũ Tuấn Phong, là quân nhân xuất ngũ, trước đó liên tục bảy năm ở trong bộ đội hắn đều thuộc top mười người mạnh nhất đấy, sau bị thương mới phải xuất ngũ, hiện tại nhờ chú giới thiệu nên đang làm bảo an ở tiểu khu Cây Sồi."

Đôi mắt Trần Đan Ni sáng long lanh, nịnh nọt mà nhìn Sở Triều Dương, lôi kéo cánh tay cô làm nũng: "Dương Dương, em có cảm thấy nếu để hắn tiếp tục làm một bảo an nhỏ thì có phải quá lãng phí nhân tài hay không? Người ta liên tục bảy năm đều thuộc top mười người có võ công mạnh nhất trong quân đội đấy."

Chớp mắt, lại chớp mắt.

Sở Triều Dương phụt cười một tiếng, gật gật đầu nói: "Chị đây là muốn xin em cho hắn làm bảo an bên người chứ gì?"

"Đúng đúng đúng." Trần Đan Ni liên tục gật đầu, "Nhưng mà chuyện này liên quan đến vấn đề an toàn của em, chị cũng không dám mở miệng nói loạn, khẳng định là vẫn phải căn cứ vào năng lực của hắn." Cô rối rắm mà nói: "Chị chỉ đang nghĩ, có thể cho hắn một cơ hội phỏng vấn được không thôi, nếu có thể thông qua là tốt nhất, không thể thông qua đương nhiên phải lấy an toàn của em làm chủ!"

Sở Triều Dương cảm thấy thật ra chuyện này không có gì vấn đề, cô có ấn tượng khá tốt với anh bảo an sở hữu làn da ngăm đen kia, gật đầu nói: "Nếu như hắn đồng ý, bảo hắn tới chỗ Phan ca phỏng vấn đi, nếu có thể đạt yêu cầu thì tới."

Phan ca chính là bảo tiêu phụ trách an toàn cho Sở Triều Dương.

"Được được được!" Trần Đan Ni gật đầu liên tục, một phen nhào lên dúi đầu vào cổ Sở Triều Dương: "Dương Dương em quá tốt rồi!"

Cô lập tức cao hứng gọi điện thoại thông báo cho Ngũ Tuấn Phong.

Sở Triều Dương thấy cô vui vẻ như vậy, cười lắc lắc đầu, thay đổi một bộ quần áo khác, gọi điện thoại thông báo đã đến nơi cho Trương đạo, sau đó liền đi xuống quán cà phê ở đại sảnh khách sạn.

Lại thông báo một tiếng với hai bảo tiêu, bảo tiêu không được ở cùng một tầng với cô, sau khi nhận được điện thoại của cô cũng ngồi ở một chỗ cách cô không xa.

Ở thành thị điện ảnh* này, người ta có thể thường xuyên nhìn thấy các loại minh tinh, nhân viên làm trong khách sạn cũng đã gặp nhiều rồi, do vậy thấy trời đã tối mà cô vẫn ngồi ở trong một góc, còn mang kính râm đeo khẩu trang, bọn họ liền biết cô là một diễn viên khá có tiếng.

*Trong bộ "Xuyên thành thiên kim chân chính", bả nữ chính vừa rời khỏi chỗ này xong thì chị Dương đến, chỗ này hút khách quá ha, tui cũng phải mua một căn ở đây mới được ha ha.. (mua trong mơ :)) Mà thành thị điện ảnh là một khu mà người ta xây dựng kỳ công các tòa nhà thích hợp cho việc quay phim, điển hình là dòng phim cổ trang cung đấu nhé các bạn.

Chờ đến khi bọn Tạ ảnh đế lại đây, mấy người phục vụ trước quầy mới có chút kinh ngạc, nhưng các cô cũng không nhận ra rằng Sở Triều Dương đang ngồi ở đây.

Vài người khác Sở Triều Dương đều không quen biết, chỉ biết mỗi Trương đạo, nhìn thấy Trương đạo cô liền đứng lên, bắt tay với Trương đạo: "Trương đạo ngài khỏe."

"Đàm lão sư ngài khỏe."

"Lưu lão sư ngài khỏe."

"Tạ lão sư ngài khỏe."

"Tần lão sư ngài khỏe."

Mấy người thấy cô tuy rằng đã là thiên hậu giới ca hát, nhưng thái độ lại vẫn thập phần khiêm tốn như cũ, đối với mỗi người đều gọi là lão sư, điều này làm cho ấn tượng đầu tiên của bọn họ đối với Sở Triều Dương cũng tốt hơn không ít, cho dù kỹ thuật diễn của cô thảm đến mức không nỡ nhìn thẳng, lúc này bọn họ cũng cảm thấy không phải là không thể tiếp thu.

Vài người lúc này đều gần gũi quan sát cô một chút, thấy trên mặt cô chỉ điểm thêm một lớp trang điểm nhẹ, lại thanh diễm tuyệt mỹ làm người ta không thể dời mắt, Đàm sản xuất lập tức liền cảm thấy, diễn nhân vật này, cho dù cô không nói lời nào cũng đã quá đủ rồi.

Biên kịch đem kịch bản đã qua sửa đổi đưa cho cô, Đàm sản xuất nhìn Sở Triều Dương hòa ái mà nói: "Tôi liền xưng hô giống lão Trương, gọi cô là Triều Dương đi, vậy Triều Dương, đây là kịch bản chúng tôi mới sửa đổi lại, nghe lão Trương nói sau khi nghe cô hát ca khúc mà người trong mộng đặc biệt sáng tác cho bộ điện ảnh này của chúng tôi, ông ấy bỗng nhiên lại có linh cảm mới, điều này khiến cho lão Lưu phải sửa lại không ít, mới ra được kịch bản mới này, cô cầm về nghiêm túc nhìn qua xem, không diễn được cũng không quan trọng, trước cứ nhớ kỹ lời thoại đi đã!"

Hắn thật sự cảm thấy lo lắng nếu cô gái nổi tiếng từ khi còn trẻ này, hiện tại lại còn là ngôi sao ca nhạc lớn nổi tiếng thế giới sẽ chỉ diễn kịch qua loa cho xong, hoặc thậm chí là diễn cũng không buồn diễn, đến cả lời kịch cũng đều không đếm nổi mấy con số cơ bản như một hai ba bốn năm sáu bảy, vậy thì phiền toái rồi.

Sở Triều Dương như là nghe không hiểu lời nói ngầm của Đàm sản xuất, thái độ vẫn như cũ thập phần khiêm tốn mà cười nói: "Được, buổi tối trở về tôi liền xem, nhất định sẽ nhớ kỹ lời thoại, đến lúc đó còn nhờ Đàm sản xuất, Trương Đạo, Tạ ảnh đế, Tần ảnh đế thông cảm và chỉ điểm nhiều hơn."

"Được, sáng ngày mai vào lúc 8 giờ 50 chúng ta sẽ làm lễ khởi động máy, nhất định không thể đến muộn." Một đôi mắt của Đàm sản xuất nhìn thẳng tắp về phía Sở Triều Dương.

"Nhất định nhất định."

Bọn họ ở dưới lầu nên cũng không tiện nói nhiều, Đàm sản xuất phất phất tay: "Vậy trở về đi, trở về đọc lời kịch nhiều lần một chút."

Từ sau khi Sở Triều Dương xuyên đến thế giới này, trí nhớ của cô liền siêu cấp tốt, cứ như là vừa cắn thuốc, tuy không đến mức đã gặp qua là không thể quên được, nhưng mấy lời kịch này trở về nghiêm túc xem hai ba lần là đã nhớ kỹ toàn bộ, cô một bên đọc lời thoại, một bên đắm mình vào sâu trong kịch bản miêu tả hoàn cảnh xung quanh, đem cảm xúc đó mang vào từng cử chỉ từng lời thoại, vừa diễn, vừa ghi một chú thích chi tiết lên trên kịch bản, đoạn nào nên diễn như thế nào, nhân vật tâm cảnh như thế nào, nên dùng dạng cảm xúc gì để có thể nhập vai dễ hơn, mấy thứ đó đều dùng bút đỏ tỉ mỉ đánh dấu.

Nhớ kỹ mọi thứ rồi, cô còn luyện tập lại một lần nữa trước gương.

Thật ra thời điểm nhận được kịch bản trước đó, cô cũng đã đem các cảnh tượng có cô đều luyện tập qua một lần, lúc này chẳng qua là nhằm vào các tình tiết trước kia không có và học thuộc thêm một vài lời kịch, đây cũng chỉ gần như là luyện tập lại mà thôi, lúc này Trần Đan Ni đang cầm kịch bản, đối diễn với cô.

Trần Đan Ni liền cảm thấy các loại mẹ nó đậu má, chẳng phải người ta đều nói kỹ thuật diễn của Sở Y Huyên không tốt đấy hay sao, cái này còn kêu là kỹ thuật diễn không tốt*?

*Dành cho bạn nhỏ nào quên mất vì Mel lười, Trần Đan Ni mới làm trợ lý cho Sở Y Huyên được có mấy tháng thì Sở Triều Dương xuyên qua, mà mấy tháng đó SYH đang bị phốt, không nhận được vai diễn mới.

Trong đó có một đoạn xảy ra khi nam chủ đại thắng Nam Cương trở về, đế vương đã tổ chức một bữa yến tiệc chúc mừng hắn, trong bữa tiệc chúc mừng, nữ chủ sau khi múa xong một điệu liền thướt tha lả lướt đi đến bên người đế vương, kính rượu đế vương, trong nháy mắt khi đế vương ngửa đầu lên uống rượu, nữ chủ đột nhiên ngoái đầu quay lại liếc mắt nhìn nam chủ một cái.

Một cái liếc mắt kia, là sự nhu tình lưu luyến bất tận, lại phảng phất như mang theo xúc cảm mê hoặc vô biên, mị nhãn như tơ*, chỉ một ánh mắt đó đã đủ để câu hồn đoạt phách Trần Đan Ni, lúc đó Trần Đan Ni còn theo phản xạ có điều kiện mà cầm chiếc phản lót sô pha ở gần đó lên, nhấc tay ném thẳng vào khuôn mặt đang ngoái đầu nhìn lại của Sở Triều Dương. =)))

*Mị nhãn như tơ : Chỉ ánh mắt mị hoặc

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -

_25/2/22_