Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 96

Editor : Mel*Meow

Tâm Sở Triều Dương đều bị cậu khóc nát rồi.

Không có cách nào khác, cô đành phải xin cô giáo cho cậu nghỉ ở nhà một ngày, đồng thời cô cũng xin nghỉ chơi với cậu.

Hỏi cậu thích ăn cái gì, chơi mấy món đồ chơi nhỏ với cậu, cùng cậu chơi trốn tìm.

Nhưng mà tiểu Trừng Quang lại không thích chơi trò chơi trốn tìm, chỉ cần Sở Triều Dương biến mất khỏi tầm mắt, cậu liền thê lương mà kêu lên: “Mẹ! Mẹ! Mẹ ở đâu? Mẹ đừng đi mà!” Sau đó oa một tiếng rồi gào khóc.

Sở Triều Dương làm sao có thể chịu được nữa, lập tức ôm cậu lên dỗ dành các loại, tiểu Trừng Quang tựa như một con koala* nhỏ, vẫn luôn muốn bế, cho dù Sở Triều Dương nói: “Mẹ hơi mệt, để mẹ nghỉ ngơi một chút được không?”

*Hai con koala cứ thích ôm nhau ý:Cậu liền tụt xuống khỏi người cô, sau đó lại muốn cô ôm vào trong lòng ngực, giống như một con thú nhỏ sợ hãi rụt rè, chỉ muốn tránh trong lòng ngực người mẹ cường đại lực lưỡng.

Mẹ Sở lau nước mắt nói: “Làm sao lại có loại người xấu xa đến mức này nhỉ, nếu hắn muốn đoạt Tiểu Quang của chúng ta đi, ta liền liều mạng với hắn! Ta không tin trên đời này có địa phương không chịu nói lý! Tại Kinh Thị này, luật pháp ở đó, Đỗ gia hắn chẳng lẽ lại có thể một tay che trời?”

Sở Triều Dương rũ mắt, Đỗ gia ở Kinh Thị không thể một tay che trời, nhưng nếu muốn thắng một trận kiện tụng, đó lại chẳng phải việc gì khó khăn.

Lần kiện tụng tranh đoạt quyền nuôi con này giống với các vụ kiện thông thường, sau khi chuẩn bị ba tháng sẽ bắt đầu mở phiên tòa kết án.

Ba tháng này, mỗi một ngày đều là một sự giày vò cùng cực đối với Sở Triều Dương, bởi vì trong nguyên tác có nói, Đỗ Quốc Lương muốn đem tiểu Trừng Quang trở về nhà, cô sợ bất luận cô nỗ lực như thế nào đi chăng nữa, mọi việc vẫn sẽ xảy ra đúng theo như cốt truyện, nếu là như vậy, cô làm sao có thể chịu đựng được.

Mà lúc này, Đỗ Quốc Lương lại không hiểu con của ông rốt cuộc là muốn làm cái gì, sau khi trở về ông liền trầm mặt hỏi Đỗ Cảnh Khôn: “Ngươi nhìn xem, ngươi nháo đến mức dư luận xôn xao, lúc trước không nhận đứa nhỏ này là ngươi, hiện tại nhất định phải nhận nó về cũng là ngươi!”

Sắc mặt Đỗ Cảnh Khôn cũng không tốt hơn ông bao nhiêu, hắn vẫn cà lơ phất phơ như thế, trên mặt nở nụ cười trào phúng: “Đây không phải khá tốt hay sao? Sau chuyện này người ta sẽ nói, con trai giống cha, thích nhặt từng đứa từng đứa con ở bên ngoài về!” Hắn còn phát ra một tiếng cười cực có ý vị châm chọc: “Ha!”

Đỗ Quốc Lương chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn hắn.

Đỗ Cảnh Khôn đột nhiên bạo nộ nói: “Ông có tư cách gì mà đòi quản tôi? Nếu ông muốn quản tôi, lúc trước nên làm gương cho tốt!” Sắc mặt hắn đỏ bừng, biểu tình khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, chỉ ngón trỏ thẳng vào mặt Đỗ Quốc Lương, rống giận: “Ông đừng nói ông thật sự muốn xin lỗi mẹ tôi! Nếu ông áy náy, muốn xin lỗi mẹ tôi thì tên Đỗ Cảnh Chí kia là cái gì? A? Những đứa con hoang ở bên ngoài của ông là cái gì? Ít nhất tôi không giống ông, kết hôn rồi còn ra bên ngoài làm loạn!” Hắn từ xoang mũi phát ra một tiếng cười lạnh: “Đã vậy còn cưới một con tiểu tam vào cửa, ông đừng cho là tôi không biết, mẹ tôi chính là bị bà ta làm cho tức chết!”

Đỗ Quốc Lương vỗ về trái tim, bị sự tức giận của hắn làm nghẹn lại, ông phất phất tay, nói: “Được, ta mặc kệ ngươi.”

Đỗ Cảnh Khôn hung hăng giơ một chân lên sút vào ghế dựa, ghế dựa bị văng ra xa, phát ra một tiếng vang thật lớn, sau đó hắn liền xoay người đi ra ngoài.

Đỗ Quốc Lương nặng nề thở dài một hơi, nói: “Mỗi người đều phải trả giá vì sai lầm do bản thân mình gây ra, ta làm chuyện sai lầm, hiện tại con trai ruột tới trả thù ta, vậy Cảnh Khôn, ngươi thì sao?”

Đỗ Cảnh Khôn bước thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại.

“Đệch mẹ, Đỗ nhị, mày đừng uống nữa được không?” Quan Thiệu vô ngữ mà nhìn Đỗ Cảnh Khôn, một tên đặt chân vào hội sở nhưng lại không hề chơi gái, chỉ chui vào một góc uống rượu.

Vài người khác đều bất đắc dĩ, ở phía đối diện, người gầy như cây gậy, Dương Tiểu Béo lên tiếng: “Lần này mày lại sao nữa? Cãi nhau với ông già nhà mày?”

Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quá hiểu biết lẫn nhau, mỗi một lần Đỗ Cảnh Khôn cãi nhau với ông già nhà hắn, sự phản nghịch của hắn lại càng mạnh mẽ hơn trước.

Trước kia Đỗ Cảnh Khôn uống say, bọn họ còn có thể gọi điện thoại kêu Sở Y Huyên tới đón, hiện tại bọn họ chỉ có thể tự mình khiêng con ma men này vào phòng bao.

Cũng may là bọn họ, chứ nếu rơi vào mấy tên bụng dạ khó lường khác, tùy tiện thêm vài thứ trong rượu thì có khi hắn cũng chẳng biết.

Đỗ Cảnh Khôn nằm thành hình chữ X ở trên thảm trong phòng bao, nghe được thanh âm nói chuyện của bọn họ, quay đầu sang hỏi bọn hắn: “Tao không đối tốt với Sở Y Huyên sao? Tao mẹ nó cho cô ta tiền, cho cô ta xe, cho cô ta nhà, cô ta muốn làm minh tinh, tao liền mở hẳn một công ty giải trí để nâng đỡ cô ta, cho dù tao đi xã giao ở bên ngoài tao cũng chưa từng bắt cô ta phải đi cùng? Ngoại trừ việc đưa cô về nhà? Tao đã tốt lắm rồi đấy chứ?”

Hắn xách bình rượu lên đổ thẳng vào trong họng, rượu trào ra khỏi khóe miệng hắn, chảy từng dòng từng dòng xuống thảm.

“Mẹ nó cuối cùng thì cô ta lại hồi báo tao như vậy, có chuyện gì thì phải nói với tao một tiếng, đâu thể cứ lẳng lặng sinh đứa nhỏ ra như vậy, cho rằng tao vì một đứa con mà cưới cô ta vào nhà ?” Hắn lạnh lùng cười nhạo một tiếng, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lạnh lẽo tột độ: “Được voi đòi tiên!”

Hắn lại rót một ngụm rượu vào miệng.

Quan Thiệu thật sự không thể nhìn nổi bộ dáng vật vã này của hắn nữa, hắn ta liền tiến lên đá một cước vào đùi Đỗ Cảnh Khôn, “Tao lạy mày, mày bao nhiêu tuổi rồi? Nếu mày thích cô ấy thì cưới cô ấy vào cửa, như vậy không phải đứa nhỏ kia đã hợp lý hợp pháp rồi sao? Còn nếu mày không thích cô ấy, đứa nhỏ này mày cứ coi như không tồn tại, mà nếu mày không tài nào làm ngơ thằng bé, mỗi tháng đều đặn gửi phí nuôi dưỡng là xong.”

Bọn họ đều biết chuyện gia đình Đỗ gia, cũng biết điểm mấu chốt trong lòng Đỗ Cảnh Khôn nằm ở đâu.

Đừng nói là hắn, đến cả bọn họ cũng vậy thôi, nếu bị một nữ nhân tính kế, bọn họ đâu thể dễ dàng thuận theo cô ta như vậy ?

Ra ngoài chơi bời cũng phải có quy tắc, chơi không nổi đừng chơi, cầm tiền, nhận quà, nhận phòng ở rồi, còn dám lặng lẽ làm chuyện như vậy, nữ nhân này cũng không an phận.

Đỗ Cảnh Khôn lại cười nhạo một tiếng, “Cưới cô ta?”

“Tao nghe người ta nói, Vô Danh là Sở Y Huyên? Tin này có đúng không vậy?” Một tên ăn chơi trác táng tò mò hỏi.

Đỗ Cảnh Khôn rầu rĩ mà uống một ngụm rượu, biểu tình bình đạm: “Là thật.”

“Đυ. mẹ? Thật sự là Sở Y Huyên?” Mấy thằng bạn của hắn đều thập phần khϊếp sợ.

Dương Tiểu Béo có tính tình tương đối ôn hòa văn nhã tiếp tục hỏi hắn: “Tao nghe nói, lúc trước vì muốn hủy hợp đồng với công ty của mày, mấy căn nhà rồi xe hơi trang sức gì đó mày tặng cô ta đều đem đi bán hết, nhưng mà vẫn còn nợ rất nhiều, có phải thật không vậy?”

Những người khác cũng đều tò mò mà nhìn hắn.

Đỗ Cảnh Khôn gật đầu, “Là thật.”

Một tên trong đó không chịu nổi nữa, ngay lập tức quăng một cái tát vào mặt Đỗ Cảnh Khôn, đối mặt với việc Đỗ Cảnh Khôn quay đầu, dùng ánh mắt hung ác nhìn hắn, hắn cũng không để bụng mà mắng: “Đỗ nhị, mày có phải ngốc rồi không? Một nữ nhân nói vứt bỏ vinh hoa phú quý liền vứt bỏ vinh hoa phú quý, thà gánh món nợ kếch xù trên lưng còn hơn là phải cúi đầu, thật sự là loại nữ nhân ái mộ hư vinh như mày nói?”

Bọn họ rất ít gặp mặt Sở Y Huyên, chủ yếu là bởi vì khi yêu, Sở Y Huyên rất hay giận dỗi, Đỗ Cảnh Khôn cũng bởi vậy mà chẳng bao giờ mang cô đến chỗ này chơi bời, ở chỗ này, loại nữ nhân có EQ cao, biết dụ dỗ nam nhân càng được hoan nghênh, cho nên bọn họ không hiểu biết Sở Y Huyên cho lắm.

Lại nói, Sở Y Huyên dù sao cũng là nữ nhân của anh em, bọn họ có bao giờ thiếu nữ nhân đến nỗi phải vơ gái lung tung hay là rảnh rỗi đến mức phải đào góc tường của anh em, đâu thể lúc nào cũng hỏi thăm về nữ nhân của anh em được?

Dương Tiểu Béo cũng nói: “Có phải hai người có hiểu lầm gì với nhau không?”

Đỗ Cảnh Khôn cười nhạt một tiếng, cứng miệng nói: “Có thể có hiểu lầm gì được?”

Tuy nói vậy, đáy lòng hắn lại hơi hơi xao động, chuyện này, xác thật là hắn chưa hề hỏi qua cô.

Quan Thiệu nhẹ nhàng đá một chân vào đùi Đỗ Cảnh Khôn: “Ai, tao nói này, mày vẫn nên đi điều tra lại đi.”

_23/6/21_