Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!

Chương 7: Ca ca hắn là y quan cầm thú (7)

"Mọi người đều làm chứng cho tôi, bọn họ dù có quyền đại thế tập thể cũng không sợ!"

Người phụ nữ kia phỉ nhổ, nói đảo giống như mình đang nói sự thực.

Sở Từ rũ mắt suy tư, đột nhiên một thanh âm lãnh đạm truyền tới.

"Đừng vội đưa ra phán xét, từ kết quả khám nghiệm thi thể của chúng tôi thấy rằng nạn nhân có thể là do ngã từ trên mái nhà xuống, hơn nữa căn cứ vào thời gian gọi 120 và thời gian nạn nhân qua đời cách nhau tận ba giờ, hơn nữa thi thể đã ngã quá ba giờ mà gia đình đều không có bất luận cứu giúp dù bọn họ chỉ cần gọi điện thoại, hơn nữa lúc đó xe cứu thương mới tới bệnh viên, chúng tôi đang theo dõi bên trong, đây là tình huống cụ thể, mấy người có muốn xem?"

Sở Từ giương mắt, liếc mắt liền thấy một bàn tay chậm rãi nâng mắt kính, tay khác cầm một tập hồ sơ màu xanh biển đưa về phía trước, đáy mắt là một mảng lạnh lùng, môi mỏng hé mở.

Nghe xong, những người đang nháo loạn kia liền câm nín, liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt xẹt qua một đạo kinh hoảng.

Nhìn thấy biểu tình bọn họ, Lục Tấn cười nhẹ một tiếng, liếc mắt sang cô gái khuôn mặt tái nhợt, ăn mặc trang phục người bệnh đơn bạc, "Nháo loạn bệnh viện, ngược đãi trẻ nhỏ, mặc dù đó là con của các người, cái tội danh như vậy còn không rõ sao, nếu không chúng ta nhìn lại camera xem ai đúng ai sai?"

Thanh âm hơi thấp, mang theo vài phần nguy hiểm, mắt phượng hẹp dài bên trong tràn đầy lạnh lùng, hiển nhiên là không kiên nhẫn tới rồi cực điểm.

"Tôi mặc kệ, chính là các người làm hại người nhà chúng tôi, còn muốn hỏi chúng tôi trả tiền thuốc men, không có chuyện đó!"

Nam nhân diện mạo có phần hung dữ, đáy mắt mang ra một tia kinh hoảng, lại vẫn hung tợn nói, tiến lên túm chặt lấy tay người phụ nữ, "Đi, về nhà!"

"Đúng đúng đúng, tam bảo đi rồi nhưng chúng ta còn có tận bốn bảo cần phải chăm sóc cơ." Người phụ nữ kia vội vàng nói.

Lục Tấn lạnh lùng nhìn trước mắt ba bốn người hơi có chút vội vàng muốn đi ra ngoài, bên môi xẹt qua tia châm biếm, liền nghe thấy một đạo mềm mại thanh âm ở bên tai vang lên, "Anh trai, em có thể nhìn xem cái kia sao?"

Y tá kia ngẩn người, nhìn Sở Tử đang trực tiếp nhấc chân hướng về phía Lục Tấn đi qua, trong khoảng thời gian ngắn nhưng thật ra quên mất ngăn trở.

Anh trai?

Lục Tấn rũ mắt, nhìn Sở Từ đang đi đến đứng bên cạnh mình, đáy mắt xẹt qua tia đánh giá, cười lạnh một tiếng, giọng nói mang theo vài phần châm chọc, "Nhìn cái gì? Cái này?"

Hắn giơ tay hơi quơ tập hồ sơ trong tay mình, đáy mắt không có chút cảm xúc dao động nào.

Sở Từ lại nghiêm túc gật đầu, "Em phải hướng bà ấy xin lỗi, mặc dù em không làm ảnh hưởng nào đến bà ấy, nhưng gây cản trở xe cứu thương cùng với khiến bệnh viện của anh trai bị nháo loạn, đây đều là do em không đúng!"

Hôm nay là uống lộn thuốc?

Lục Tấn nhướng mày, bỗng nhiên cúi đầu, đôi mắt hẹp dài lãnh quang mắt phượng mang theo tia tìm tòi nghiên cứu nhìn đôi mắt Sở Từ.

Hai người dựa vào có chút gần, cô tựa hồ đã chịu một chút kinh hách, hô hấp dồn dập một cái chớp mắt, hơi thở ấm áp lập tức phất qua gương mặt hắn, vô tình àm con người Lục Tấn hơi thâm trầm, sau đó đứng dậy, đem trong tay tập hồ sơ đưa cho Sở Từ.

Sau đó tùy ý lui sau một bước, đem khoảng cách hai người kéo ra.

Sở Từ đương nhiên cũng chú ý tới hành động của Lục Tấn, hơi mím môi, đem tập mở ra.

Nhìn bên trong thấy vài phần kiểm tra báo cáo, cái hài tử kia bất quá cũng chỉ là cô bé mười hai mười ba tuổi, từ trên nóc nhà té xuống hẳn đã chịu rất đau đớn.