Sở Từ giương mắt nhìn y tá, hàng lông mi giống như cánh bướm chớp nhẹ, thoạt nhìn ngoan đến không chịu được.
Khuôn mặt nhỏ mang theo một chút tái nhợt suy yếu, cực kì ngoan ngoãn.
Thấy cô ngoan ngoãn uống thuốc, đôi mắt sáng ngời nhìn y tá, cẩn thận nói, "Chị xinh đẹp, anh trai hiện tại đang ở bệnh viện sao?"
Anh trai?
Y tá kia sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, ý của Sở Từ nói chính là Lục Tấn.
Thần sắc của cô ta hơi chần chừ, hiển nhiên cũng biết bệnh tim của Sở Từ, chỉ sợ cảm tình của hai anh em nhà này không tốt lắm.
"Đúng là đang ở bệnh viện, bất quá Lục chủ nhiệm đang rất bận...."
Nhìn con ngươi sáng người kia lại hơi ảm đạm xuống, trong lòng y tá không khỏi mềm nhũn, ngồi xổm xuống, nói, "Bằng không để tôi dẫn tiểu thư đi xem đi? Chúng ta lặng lẽ đi, nếu Lục chủ nhiệm không vội thì tiểu thư hãy nói với Lục chủ nhiệm vài câu, bất quá tiểu thư phải chú ý cảm xúc không được dao động quá lớn nghe chưa."
Sở Từ nghe vậy đôi mắt sáng ngời, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn kéo góc áo của y tá, "Cảm ơn chị."
Tiểu cô nương thật sự là dễ thương đến không chịu được, y tá nhịn không được giơ tay xoa đầu Sở Từ.
Mặc cho Sở Từ thêm cái áo khoác mỏng mới đưa cô đến văn phòng của Lục Tấn.
Hôm nay văn phòng khoa tim mạch vô cùng ồn ào, có tiếng người quát mắng, tiếng đồ vật bể vỡ truyền đến, còn có cả tiếng khóc của một nữ nhân.
Y tá cảm thấy không đúng, theo bản năng đem Sở Từ ra phía sau mình, vội vã hỏi mấy người quen, "Phía trước đó có chuyện gì xảy ra vậy?"
Bị hỏi cũng là một y tá khác, cô ta có chút ái ngại nhìn Sở Từ, mím môi nói, "Cô mau mang người bệnh trở về phòng đi, có một người bệnh bị đưa tới cũng đang trong tình trạng nguy kịch, cứu người bên kia cũng không có cứu giúp bên này, hiện tại đang nháo ở kia ."
"Nháo như thế nào lại nháo đến bên này."
Y tá kia lại lần nữa nhìn thoáng qua Sở Từ, cuối cùng vẫn là mở miệng thấp giọng nói.
"Chính là mấy ngày trước có một cái xe cứu thương đến, bên trong người nhà đều nói việc trễ thời gian cấp cứu là do Lục chủ nhiệm gây ra, lúc ấy xe cứu thương đã đến trạm ngay sau đó nhân viên cấp cứu cũng ra đấy, đến trễ cái gì?!!" Y tá đang nói có chút bất bình, "Gia nhân này chính là không muôn trả tiền thuốc men, đã vậy còn muốn bệnh viện bồi thường tiền."
"Còn người bị tai nạn kia do là đứa con không được yêu quý trong nhà, nên vẫn là hàng xóm gọi xe cứu thương tới, người nhà cũng không đi theo, phí dụng vẫn là bệnh viện chu cấp đến bây giờ còn chưa thanh toán, hiện tại người nhà vừa nhìn thấy số tiền trị liệu, sau đó không biết lại từ cái "người qua đường hảo tâm" nào nghe được chuyện này, giờ mới xảy ra sự tình đây."
Y tá kia chau mày, "Viện trưởng không phát hiện sao?"
"Không phải, vừa mới phát hiện bọn họ trà trộn vào tới, bảo vệ vừa tới đây, sự tình phỏng chừng phải giải quyết, trước tiên cô mang người bệnh kia trở về phòng nhanh đi."
Nơi này đích xác không thích hợp với Sở Từ, tiểu y tá kia liền vội vàng gật đầu.
Con ngươi Sở Từ hơi hơi rũ xuống, đáy mắt không rõ cảm xúc, "Em ở lại bệnh viện này liệu có mang thêm phiền toái cho anh Tấn không?"
Cảm xúc của cô trùng xuống, y tá cũng không biết nói gì, rốt cuộc mặc kệ chuyện chậm trễ, gây cản trở xe cứu thương, chuyện này tự nhiên cũng không biết cô có tới chịu hay không.
"Chúng ta đi về trước được không? Lúc sau lại đến tìm lục chủ nhiệm."
....