Nghe vậy, Dạ Mị biến sắc, nhìn ánh mắt quan sát tìm tòi của nàng, đang thử dò xét hắn sao? Khóe miệng giương lên, thật khiến người ta khó lòng phòng bị! Hắn lạnh nhạt nói: "Tam tiểu thư trải nghiệm phong phú, ta thật mặc cảm, đúng như lời ngươi nói."
Quan sát nam tử trước mắt, vừa rồi ánh mắt hắn không có chút dao động, xem ra là nàng quá lo lắng. Nếu như hắn muốn mượn tay nàng lật đổ hoàng quyền vậy hắn tìm lộn người rồi.
Sư phụ từng nói với nàng, đừng xem đó chẳng qua là một cái ghế đặt trong cung điện tráng lệ, nếu ngày nào đó có người xê dịch nó, thiên hạ tất sẽ đại loạn, nàng đúng là muốn báo thù nhưng nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ nàng cũng không muốn phá vỡ sự bình tĩnh hiện tại.
Vân Yên cười nói: "Nếu đã vậy, xem như chúng ta tiến thêm một bước đạt thành nhận thức chung rồi. Chuyện Dương Ngạo phiền ngươi tiếp tục tra xét, tin chắc Hoàng thượng sẽ cho truyền vị tướng quân này về kinh thành, đến lúc đó..." Nói tới đây, trong mắt Vân Yên thoáng qua một tia âm lãnh.
Dạ Mị hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chốc lát, sau đó quay đầu, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên, có chuyện sẽ tới tìm ngươi." Dứt lời, cửa sổ vừa mở, bóng đen trong nhà biến mất không thấy tăm hơi.
Vân Yên ngồi xuống, nhíu mày, sắc mặt có chút sầu lo, sắp tới sợ là giá lương thực sẽ tăng rất nhiều, thời điểm tình hình thiên tai nghiêm trọng phần lớn thương nhân sẽ đầu cơ tích trữ, đến lúc đó sợ là triều đình không mua nổi lương thực rồi, như vậy bên Tương thành sẽ trở thành mục tiêu công kích. Xem ra ngày mai phải đi Linh Lung Các một chuyến dặn dò chút chuyện, tình hình bên Tương thành không biết thế nào rồi.
Trong đêm tối, hai bóng đen xuyên qua giữa rừng, một trước một sau, tranh đua truy đuổi, sau khoảng một nén nhang, hai người dừng lại.
Gió đêm từ từ thổi qua, nam tử đứng phía sau chợt nhướng mày, đột nhiên mở miệng: "Đã lâu không gặp."
Nam tử đứng phía trước quay đầu lại nhìn nam tử mặc y phục dạ hành đối diện mình, lạnh nhạt nói: "Đã lâu không gặp, không ngờ ngươi cũng tới kinh thành."
Cơ Lãnh Tuyết tiến lên mấy bước, hờ hững nói: "Vừa rồi ngươi tìm nàng làm gì?"
"Các ngươi rất quen?" Dạ Mị chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói.
Cơ Lãnh Tuyết hừ một cái, lạnh giọng nói: "Ta mặc kệ nàng và ngươi có giao dịch gì, nhưng ta tuyệt đối không cho phép ngươi tổn thương nàng."
Không cho phép? Nghe vậy, ánh mắt Dạ Mị giống như kết sương, hắn nheo mắt, cười lạnh nói: "Quân cờ tốt như vậy, sao ta có thể tổn thương nàng?"
Nghe thế, sắc mặt Cơ Lãnh Tuyết thay đổi, giễu cợt nói: "Quân cờ? Ngươi thật sự cho rằng nàng dễ dàng bị ngươi lợi dụng vậy sao?"
"Xem ra trong lòng ngươi đã trầm luân với một nữ nhân, không phải đã quên mất thù hận rồi đi." Dạ Mị đột nhiên nhìn về phía Cơ Lãnh Tuyết, trong mắt mang theo tia âm lệ.
"Quên? A, ta ẩn núp hơn 20 năm cũng chỉ vì báo thù rửa hận thì sao có thể quên được." Nói tới đây, trong mắt Cơ Lãnh Tuyết lóe hận ý, đôi mắt càng âm trầm.
Nhìn Cơ Lãnh Tuyết, Dạ Mị không nói lời nào, hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, cặp mắt khép hờ. Đúng vậy a, thâm thù đại hận như vậy sao có thể quên được!
. . .
Sáng sớm, Vân Yên vừa tỉnh dậy không bao lâu, Hà Văn đã tới nói Tướng gia kêu nàng qua đại sảnh.
Nghe vậy, Vân Yên cười lạnh, bây giờ hắn mới nàng qua sao.
Thời điểm vừa đến đại sảnh, sắc mặt Vân Yên biến đổi chỉ vì phụ nhân diễm lệ hơn 30 tuổi đứng bên cạnh ghế chủ tọa đang cùng Vân Mặc Thành vành tai mái tóc chạm nhau. Nhanh như vậy đã thả nàng ra rồi sao? Đúng là phu thê tình thâm a.
"Yên Nhi thỉnh an cha, thỉnh an Nhị di nương." Vân Yên hành lễ.
Vân Mặc Thành chán ghét nhìn Vân Yên đứng dưới, trầm giọng nói: "Ngươi làm chuyện tốt?! Thật là mất hết thể diện Tướng phủ ta, hiện tại dân chúng trong thành còn không biết sau lưng cười nhạo ta thế nào."
Trong lòng Vân Yên cười lạnh, ngay cả cơ hội giải thích hắn cũng không cho nàng, khẳng định nàng và Mộ Cảnh Nam đã xảy ra chuyện gì sao?
Liễu Tịnh Lâm bên cạnh cười duyên nói: "Lão gia, ngươi không tưởng tượng được, đêm hôm khuya khoắc, củi khô bốc lửa, xảy ra chuyện gì cũng là bình thường."
Bị Liễu Tịnh Lâm thêm dầu thêm mỡ, Vân Mặc Thành càng chán ghét, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi đã cùng Lục vương gia xảy ra chuyện như vậy, dứt khoát gả sớm một chút thôi. Ngày mai ta sẽ vào cung xin ý chỉ của Hoàng thượng, để Lục vương gia cưới ngươi về phủ, ngươi sớm chuẩn bị đi."
"Nói vậy, ta phải chúc mừng Tam tiểu thư trước rồi." Liễu Tịnh Lâm giả vờ hiền hòa nói.
Nghe hai người một xướng một họa. Vân Yên chỉ cảm thấy chán ghét, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua tia lãnh ý, lạnh nhạt nói: "Cha, chuyện này vốn là đồn nhảm, ta cùng Lục vương gia rất trong sạch, không biết là người nào đặt điều sinh sự, nếu bây giờ ta thành thân với Lục vương gia không phải nói rõ ta với Lục vương gia thật sự xảy ra chuyện gì hay sao? Ta là nữ nhi ngài, chúng ta nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Đến lúc đó người trong kinh thành sẽ nghị luận lâu hơn, khó tránh khỏi có vài người còn suy đoán lung tung, Thừa tướng đại nhân bán nữ cầu vinh." Lúc nói bốn chữ cuối, nàng nhấn giọng.
"Ngươi nói cái gì?" Vân Mặc Thành vỗ bàn, tức giận trừng mắt Vân Yên.
Vân Yên cúi đầu, ôn tồn nói: "Nữ nhi cũng chỉ nói thật thôi, nếu cha không muốn bị người ta dị nghị, biện pháp duy nhất là chờ cho lời đồn đãi sụp đổ."
Nghe vậy, Vân Mặc Thành trầm mặc, hiển nhiên là có chút dao động với lời nói của Vân Yên, Liễu Tịnh Lâm bên cạnh thoáng không cam lòng, rõ ràng là cơ hội tốt để gả nàng đi, hơn nữa còn bị người ta phỉ nhổ, sao có thể bỏ qua như vậy? Nàng suy nghĩ một chút, nhìn Vân Yên nói: "Tam tiểu thư, ngươi không lừa lão gia chứ? Ngày hôm đó chỉ có hai người các ngươi ở chung với nhau, ngươi đừng nói miệng không bằng chứng nha."
Vân Yên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Liễu Tịnh Lâm, hờ hững nói: "Thế nào? Nhị di nương rất hi vọng ta gả cho Lục vương gia sao? Có điều nếu Nhị di nương không tin, có thể kêu người tới nghiệm thân!"
Nghiệm thân? Liễu Tịnh Lâm hạ quyết tâm, cắn răng hô lên: "Người tới, đi gọi mấy lão mụ tử tới đây nghiệm thân cho Tam tiểu thư."
"Chát..." một tiếng, Vân Mặc Thành tát Liễu Tịnh Lâm một cái, "Càn rỡ, ở đây ai cho phép ngươi định đoạt!"
Liễu Tịnh Lâm bụm mặt, lui về phía sau mấy bước, cúi đầu không dám nói lời nào, vẻ mặt tràn đầy e ngại, nàng thật vất vả mới cầu xin Tướng gia thả nàng ra ngoài, nàng không muốn bị nhốt vào đó nữa.
"Chuyện này tới đây thôi, ngươi tốt nhất ở nhà ngây ngốc cho ta, đừng ra ngoài gây chuyện, đợi đến khi sóng gió đã qua, ta sẽ xin ý chỉ Hoàng thượng cho ngươi thành thân với Lục vương gia." Vân Mặc Thành ngẩng đầu nhìn Vân Yên, lạnh lùng nói.
Vân Yên phúc thân, thuận theo nói: "Nữ nhi nghe cha an bài, nữ nhi cáo lui trước." Nói xong, nàng ngẩng đầu lên liếc mắt Liễu Tịnh Lâm, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Vân Yên, Liễu Tịnh Lâm nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào thịt, một ngày nào đó, nàng sẽ khiến nàng ta đẹp mặt.
. . .
Trên đường phố kinh thành, khắp nơi đều đang huyên náo nghị luận tình yêu của Lục vương gia và sửu nữ Vân gia, có vài người lại phỉ nhổ.
"Tam tiểu thư Vân gia này lại làm ra cái chuyện không biết liêm sỉ như vậy, thật là mất mặt nữ nhân a."
"Các ngươi không biết a, nghe nói cái yếm của Tam tiểu thư Vân gia cũng bị Lục vương gia xé rách đấy."
"Lục vương gia đúng là đói bụng ăn quàng, cái sửu nữ Vân gia đó cũng thật phóng đãng."
. . .
Trên đường cái, một bạch y công tử phe phẩy chiết phiến, nghe những tiếng nghị luận xung quanh, khóe miệng nở nụ cười trào phúng, người tung tin đồn này cũng thật nhọc lòng, chuyện xé rách cái yếm cũng có thể nghĩ ra được, khó trách trong kinh thành đều bàn tán xôn xao.
Còn chưa bước vào Linh Lung Các, bạch y công tử đã nghe được âm thanh ầm ầm bên trong.
"Ta nói a, khối ngọc này rõ ràng là bản công chúa nhìn trúng, tại sao lại bán cho nàng ta?" một thanh âm quen thuộc từ bên trong truyền đến.
Nhìn vị công chúa điêu ngoa bốc đồng này, Thu Diên chỉ cảm thấy tâm tình phiền não, không vui nói: "Mọi việc đều có thứ tự trước sau, vị tiểu thư này tới trước, dĩ nhiên bán cho nàng."
Nhìn nữ tử bên cạnh cầm miếng ngọc bội hình con thỏ, Mộ Chiêu Dương cắn răng tiến lên đoạt lấy, nói: "Hiện tại, nó là của ta."
Đối với hành động ngang ngược của Mộ Chiêu Dương, Thu Diên cố nén lửa giận, trầm giọng nói: "Đây chính là Linh Lung Các của chúng ta!"
Mộ Chiêu Dương cầm ngọc bội trong tay chơi đùa, nói: "Linh Lung Các thì thế nào? Còn không phải là mong chờ được tiến cống vào cung? Ta nói ngọc bội trong cung toàn là kém sắc như vậy, nhất định là sản phẩm các ngươi chuẩn bị đưa vào cung rồi."
Vị tiểu thư bên cạnh bị đoạt mất ngọc bội vẻ mặt lo lắng, ngọc của Linh Lung Các đều là độc nhất vô nhị nhưng nàng không dám ngang nhiên tranh đoạt với công chúa.
Nghe vậy, Thu Diên lạnh giọng nói: "Thứ nhất, Linh Lung Các chúng ta không có bất kì nghĩa vụ phải tiến cống ngọc cho hoàng cung, chúng ta chỉ làm ăn buôn bán. Thứ hai, ngươi nói ngọc của chúng ta là thứ phẩm? Mỗi loại ngọc thạch của chúng ta đều được kiểm nghiệm tỉ mỉ, mời những người thợ giỏi nhất điêu khắc ra, điểm này người trong nghề không ai không biết, nếu ngươi không hiểu biết gì, vẫn nên ngậm miệng lại thì tốt hơn."
Mộ Chiêu Dương trừng mắt, nắm chặt ngọc bội trong tay, nhìn Thu Diên nói: "Càn rỡ, dám nói chuyện với bản công chúa như thế!"
"Là công chúa thì có thể tùy tiện giành đồ của người khác sao?" Thu Diên tiếp lời.
Bị người khác vạch trần, Mộ Chiêu Dương bốc hỏa: "Nha đầu láo xược, hôm nay bản công chúa sẽ giáo huấn ngươi." Nói xong, giơ tay chuẩn bị đánh qua, đột nhiên cảm thấy cổ tay bị bắt lại, nàng ngẩn người, quay đầu lại, không vui nói: "Người nào, dám ngăn cản bản công chúa." Đúng lúc này, một bóng trắng lướt qua trước mặt nàng.