Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 20, 21, 22: Thiết yến

Chương 20:

Một mình Vân Yên chậm rãi dạo bước trong vườn, không biết từ khi nào sau lưng xuất hiện một nam tử, trong lòng hắn thật sự rất hiếu kì a.

"Không phải Tứ vương gia đi cùng ca ca ta sao?" Vân Yên nhàn nhạt nhìn hắn nói.

Mộ Thanh Viễn đến trước mặt Vân Yên, nhìn thẳng vào nàng hỏi: "Ngươi là Vân Yên sao? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?"

Vân Yên hơi sững sờ, cười nói: "Ta đương nhiên là Vân Yên, thiên hạ này sợ là không có ai nguyện ý mạo danh Vân Yên, mặt khác, mấy ngày trước ta mới trở về kinh thành, dĩ nhiên hôm nay là lần đầu gặp Tứ vương gia."

Nghe nàng nói thế, sắc mặt Mộ Thanh Viễn nặng nề, mới mấy ngày trước đây, đột nhiên hắn nghĩ tới, ngày đó cỡi ngựa ở ngã tư đường, cô gái trong xe ngựa kia. Hắn khẽ nhíu mày: "Ngươi và lời đồn đãi bên ngoài có chút khác nhau, bổn vương không thể không hoài nghi."

"Hả? Vậy Tứ vương gia không ngại nói nghe một chút ngươi hoài nghi cái gì?" Vân Yên cười hỏi.

"Đại ca ngươi vẫn hi vọng ngươi gả cho bổn vương, ngươi làm như vậy chỉ để hấp dẫn lực chú ý của bổn vương." vẻ mặt Mộ Thanh Viễn lạnh lùng.

Nghe thế, vẻ mặt Vân Yên lạnh nhạt: "Nếu vương gia có ý nghĩ như vậy, Vân Yên cũng không muốn giải thích, thật ra ta cũng không thích Lục vương, nhưng mà ta chưa từng gặp mặt Tứ vương gia thì phải thích thế nào đây? Nếu đã như vậy, gả cho ngươi hay Lục vương gia có gì khác nhau sao?"

Trong lòng Mộ Thanh Viễn hơi trùng xuống, cô gái trước mắt, nàng không phải nên phủ nhận sao? Vì sao dám nói rõ ra như vậy? Vân Yên là một cô gái thẳng thắn như thế sao? Hình như hắn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ nàng.

Sau khi Vân Yên về Biện Hiên Các nghỉ ngơi thì không xuất hiện nữa, sau khi ăn cơm xong, Mộ Thanh Viễn cũng rời đi.

Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, trong bóng tối, nam tử áo đen đang lặng lẽ đứng trên mái hiên, phía sau hắn không biết khi nào xuất hiện một cô gái áo tím dáng vẻ thùy mị động lòng người, giữa hai hàng lông mày lại mang theo vẻ khắc nghiệt.

Nam tử chắp hai tay sau lưng nhìn bầu trời đêm, tối nay trăng sáng nhưng chưa tròn hẳn, cực kì vắng lạnh, đáy mắt hắn thoáng qua lãnh ý: "Còn chưa có tin tức của nàng sao?"

"Không có, nàng giống như biến mất khỏi thế gian." Cô gái áo tím cúi đầu cung kính nói.

Nam tử áo đen trầm mặc một lát, cười lạnh nói: "Nàng thật biết lấy lùi làm tiến."

Cô gái áo tím ngẩng đầu nhìn nam tử áo đen, không hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Nếu nàng có thể tra ra Thiên Hương đậu khấu ở Phong Lâm sơn trang, đương nhiên có thể tra được một quả khác ở đâu." Nam tử áo đen lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, cô gái áo tím biến sắc, trầm mặc một lát nàng nhìn nam tử áo đen, nói: "Sao ngươi đoán được? Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Nếu nàng không quan tâm Thiên Hương đậu khấu trong tay chúng ta nữa thì chúng ta cũng không cần phải tìm nàng."

"Không, nhất định phải tìm nàng, con chim nhỏ chạy khỏi lòng bàn tay ta sao có thể còn mạng?" Nam tử áo đen thanh lãnh như băng chớp mắt đã biến mất trong đêm tối.

Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Hoằng đi tới tìm Vân Yên ra ngoài, chỉ vì sáng nay nhận được thư Tứ vương gia mời đến Văn Hương Lâu.

Trên đường phố kinh thành, người qua lại nối liền không dứt, tiếng rao náo nhiệt, cửa hàng bánh bao nóng hổi mới ra lò hấp dẫn một đám người, cách đó không xa mấy đứa trẻ con đá cầu mây, sức sống vô hạn.

"Các ngươi nhìn mặt nàng, cái bớt thật to a." đột nhiên một người ven đường chỉ vào Vân Yên nói.

"Đúng vậy, thật là xấu."

"Bộ dạng này cũng dám đường hoàng đi ra ngoài?"

. . .

Thanh âm xung quanh càng lúc càng lớn.

Nghe thế, Vân Hoằng biến sắc, tức giận trừng mắt những người đó: "Các ngươi nói đủ chưa?"

Vân Yên bất đắc dĩ cười, ngay từ đầu nàng đã biết kết quả sẽ như vậy, nhưng thế thì sao? Nàng kéo tay Vân Hoằng, lắc đầu với hắn, miệng là của mọi người, sao có thể chặn lại được? Thích thì cứ để bọn họ nói đi.

Vân Hoằng cưng chiều nhìn Vân Yên, kéo tay nàng đi về phía trước, cho dù người xung quanh có nói nàng thế nào thì nàng vẫn là muội muội hắn.

Văn Hương Lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, tiếng cười nói huyên náo, hôm nay Mộ Thanh Viễn thiết yến ở đây là đủ thể diện cho bọn họ rồi. Vân Yên liếc nhìn bốn phía, mặc dù không biết hắn định làm gì nhưng có người mời ăn cơm cũng không tồi.

Vừa vào cửa liền có chưởng quỹ tới đón bọn họ lên lầu, hiển nhiên là Mộ Thanh Viễn đã an bài trước.

Thời điểm Vân Yên chuẩn bị lên lầu, bỗng nhiên có một người chen qua, Vân Yên bị đẩy ra sát lan can thiếu chút nữa ngã xuống. Vân Hoằng vội vàng đỡ nàng, gấp gáp nói: "Cẩn thận!"

Vân Yên ngẩng đầu thấy trước mắt có một nam tử mặc cẩm bào ôm một nữ tử áo đỏ đi lên lầu, ánh mắt nàng hơi trầm xuống, người kia nhất định là cố ý.

"Lục gia, chúng ta mới đυ.ng trúng một người." một thanh âm mềm mại vang lên.

Nam tử bên cạnh hơi quay đầu lại liếc đám người Vân Yên, một đôi mắt xếch ngạo mạn, khuôn mặt tuấn dật mang theo nụ cười, hắn nâng cằm cô gái kia lên, môi khẽ mở: "Nàng là ai, làm sao quan trọng bằng ta."

Chương 21:

Ha ha, vị công tử này thật thú vị, Vân Yên cười nhạt chuẩn bị đi tiếp nhưng tay nàng nháy mắt bị kéo lại, nàng kinh ngạc nhìn những người bên cạnh, sao vậy?

Vân Hoằng khẽ lắc đầu với nàng, sắc mặt tái xanh nhìn nam tử mặc cẩm bào trên bậc thang, đôi mắt đầy tức giận, Vân Yên buồn bực, bọn họ biết nhau sao? Đúng lúc đó, Vân Hoằng lên tiếng: "Bái kiến Lục vương gia."

Lục vương gia? Vân Yên đột nhiên nhìn về phía nam tử kia, hắn chính là Lục vương gia Mộ Cảnh Nam?

Nam tử kia lại làm như không nhìn thấy, tự nhiên nói chuyện với cô gái bên cạnh: "Ngươi nói xem lát nữa bổn vương dẫn ngươi đi đâu? Hay chúng ta đi chèo thuyền du ngoạn? Không phải lần trước ngươi nói thời tiết ngày càng nóng sao? Nói không chừng ban ngày còn có thể làm một đôi uyên ương hí thủy (nghịch nước), ha ha..."

Khóe miệng Vân Yên co giật nhìn cô gái kia, đều nói Lục vương gia lưu luyến bụi hoa, phong lưu phóng đãng, xem ra lời đồn cũng không bằng người thật.

"Vương gia, ở đây có người đấy." nàng ta nắm ống tay áo, nũng nịu đẩy Mộ Cảnh Nam một cái.

"Sợ cái gì? Bổn vương thân mật với ngươi còn sợ người khác nhìn hay sao?" Mộ Cảnh Nam cợt nhã nhìn mấy người trước mặt, sau đó ôm vai nàng kia lên lầu.

Thấy cảnh này, Vân Hoằng nắm chặt hai quả đấm, nếu không phải cố kị thân phận của hắn, hắn thật muốn đi lên tát cho hắn một bạt tai.

"Đại ca, đi lên đi, nếu không sẽ muộn." Vân Yên nhắc nhở.

"Ngươi không tức giận sao?" Vân Hoằng nghi hoặc nhìn Vân Yên.

Tức giận? Vân Yên khẽ lắc đầu, cười khẽ, vì một người chưa từng gặp mà tức giận, đáng giá không?

Hai người vừa lên lầu thì có tiểu nhị tới đón, tiểu nhị kia nhìn Vân Yên một chút, ngay sau đó dẫn hai người tới nhã gian.

Hôm nay sao Lục đệ lại hồ đồ như vậy, không phải đã nói với ngươi rồi sao? Hôm nay chính là tiệc mời ngươi cùng vương phi tương lai của ngươi. Ngươi làm như vậy mặt mũi ta để đâu?" giọng điệu mang theo ý trách cứ, vừa nghe là biết của Mộ Thanh Viễn.

Động tác vén rèm của Vân Yên hơi dừng lại, Mộ Cảnh Nam ở bên trong? Hơn nữa còn là Mộ Thanh Viễn an bài? Khóe miệng nàng giương lên, chuyện hình như càng ngày càng thú vị.

Dường như đã nhận ra có người bên ngoài màn trúc, Mộ Thanh Viễn hắng giọng nói: "Vân huynh, vào đi."

Vân Hoằng cũng nghe được những lời vừa rồi của Mộ Thanh Viễn, hắn lo lắng nhìn về phía Vân Yên, hắn cũng không biết Mộ Thanh Viễn sẽ mời Mộ Cảnh Nam đến đây.

Cười an ủi hắn một tiếng, Vân Yên lui về phía sau, ý bảo Vân Hoằng đi trước, đã như vậy sống ở đâu thì cứ ở yên đấy.

Mặc dù không biết suy nghĩ lúc này của Vân Yên nhưng Vân Hoằng biết bọn họ không có đường lui, hắn vén màn trúc đi vào.

Không hỗ là nhã gian, hai bên trang trí hoa tươi, ở giữa là một cái bàn tròn, bên trên đặt các loại trái cây, có ba người ngồi đó, Mộ Thanh Viễn ở giữa, bên trái hắn là hai người đang đút bồ đào cho nhau.

"Bái kiến Tứ vương gia, Lục vương gia." Vân Hoằng hành lễ nhưng sắc mặt cực kì khó coi, Vân Yên cũng theo sau hành lễ.

Mộ Thanh Viễn cười nói: "Không cần đa lễ, mau mời ngồi." sau đó nháy mắt với Mộ Cảnh Nam, nói: "Lục đệ, còn không mau chào hỏi Tam tiểu thư."

Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam ném quả nho trong tay lên bàn, đứng lên nhìn Vân Yên, khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười, nói: "Tam tiểu thư nếu ra cửa không có khăn lụa che mặt, bổn vương cũng không để ý tiễn ngươi."

Chương 22:

Trong phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại, cặp mắt Vân Hoằng như phun ra lửa, nắm chặt nắm đấm, dáng vẻ tùy thời ra tay.

Mộ Thanh Viễn cũng sững sờ nhìn hắn rồi quay sang nhìn Vân Yên, cũng chưa biết xử lý thế nào. Người bên cạnh vẫn mang ý cười giễu cợt, dung mạo xấu xí, tội gì ra ngoài dọa người, sửu nữ Vân gia mà cũng hi vọng gả vào hoàng thất?

Lấy khăn lụa che nhan sắc xấu xí, lời này thật đúng là không khách khí chút nào. Sắc mặt Vân Yên bình tĩnh vô ba, nàng chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng cúi đầu hướng Mộ Cảnh Nam, ngay sau đó đứng lên, cười nói: "Phật nói nhìn núi là núi, nhìn nước là nước, mắt tùy tâm sinh, Lục Vương gia cảm thấy thế nào?"

Sắc mặt Mộ Cảnh Nam hơi khựng lại, đôi mắt xếch nheo lại, khuôn mặt co quắp, môi mỏng nhếch lên, nàng thật sự dám nói.

"Yên, không được vô lễ." Vân Hoằng quát một tiếng, nhưng trong lòng lại bội phục câu trả lời của Vân Yên.

Mộ Cảnh Nam cười lạnh, không vui nói: "Tam tiểu thư quả nhiên có tài ăn nói, sao trước kia bổn vương lại không biết?"

Vân Yên cười nhạt nói: "Lúc trước ta cũng không biết Lục vương gia sẽ nói giỡn với người khác."

"Ngươi cảm thấy bổn vương đang nói đùa sao?" sắc mặt Mộ Cảnh Nam thay đổi, đi đến bên cạnh Vân Yên, trừng mắt đe dọa nàng, cũng chỉ là một nữ nhân người khác không muốn mà còn dám nói chuyện với hắn như vậy?

Hắn không muốn kết hôn với nàng, hắn cho rằng nàng muốn gả cho hắn sao? Vân Yên đang chuẩn bị mở miệng đột nhiên Mộ Thanh Viễn đứng lên, nói: "Được rồi, Lục đệ, nào có ai như ngươi a, vợ chồng son muốn cãi nhau cũng phải đợi sau khi kết hôn a, ngươi làm vậy là hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của chúng ta, thôi, mọi người đều ngồi xuống đi."

Vân Yên khẽ gật đầu, nhìn Vân Hoằng ý bảo hắn không cần lo lắng. Nàng muốn lấy được Thiên Hương đậu khấu còn phải nhờ vào hắn đấy. Cho nên, nàng nhịn!

Cái bàn này vốn chỉ có bốn ghế ngồi, vì hắn dẫn thêm một người nên còn thiếu một, thấy vậy Mộ Thanh Viễn nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, vậy mà Mộ Cảnh Nam làm lơ, ôm mỹ nhân, uống trà, không thể tự tại hơn được nữa.

Vân Hoằng rất nhanh đã nhận ra, nguyên buổi sáng nay bọn họ khiến xử Vân Yên còn ít sao? Hắn nắm chặt hai quả đấm, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì người bên cạnh đã lên tiếng.

"Người tới." Vân Yên hướng ra ngoài hô.

Một tiểu nhị bước nhanh tới, hành lễ với mọi người.

"Ngươi không biết chúng ta có năm vị khách sao? Làm việc cẩu thả như thế, được rồi, chúng ta cũng không trách ngươi, nhanh đi mang một cái ghế tới đây." Vân Yên trầm giọng nói với tiểu nhị kia.

Trong lòng tiểu nhị kia gấp gáp, rõ ràng Tứ vương gia chỉ nói có bốn người a, hắn nhìn sang Mộ Thanh Viễn thấy hắn gật đầu một cái, hắn mới dám ra ngoài, không lâu sau đã mang ghế qua, Vân Yên mỉm cười ngồi xuống, thức ăn cũng bắt đầu được dọn lên.

Mộ Thanh Viễn không khỏi nhìn Vân Yên thật kĩ, nữ nhân này tuyệt đối là nữ nhân thông minh.

"Vương gia, ta muốn ăn cái đó." cô gái kia chỉ vào mâm nói.

Mộ Cảnh Nam cưng chiều cười, gắp thịt trong mâm đưa tới miệng nàng kia, nhẹ giọng nói: "Ngươi không phát hiện gần đây ngươi mập lên sao? Còn dám ăn!"

"Vương gia không thích sao?" xấu hổ nói.

"Ngươi cứ nói đi?"

. . .

Nếu muốn tuyên bố chủ quyền thì tựa hồ tìm lộn người rồi, Vân Yên chỉ cảm thấy hết sức đói bụng, người khác mời khách, không ăn nhiều sẽ thua thiệt. Nàng hồn nhiên không quan tâm người xung quanh chăm chú nhìn mình.