Sáng sớm trong tướng phủ, bọn gia bộc bắt đầu quét dọn, mọi người đều đề cao tinh thần lên 200%, bọn họ ai cũng biết rõ, hôm nay Tứ vương gia tới làm khách, Tứ vương là đứa con được Hoàng thượng thương yêu nhất, ai dám chậm trễ chứ.
Trong đình viện trống trải, người làm đang quét dọn đường đi, không lâu sau ở cửa xuất hiện hai người, Vân Hoằng đi tuốt đằng trước, thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với người đằng sau, làm tư thế xin mời.
Không phải là lần đầu tiên đến Tướng phủ, nhưng mỗi lần đến đây đều là vì dự tiệc, đây là lần đầu tiên đến làm khách, hôm nay hắn đến là vì trấn an Vân Hoằng, hắn nhất quyết sẽ không lấy Vân Yên.
Mới bước vào cửa chính Tướng phủ, một thân ảnh màu tím đã xuất hiện trước mắt hắn, ánh mắt hắn không khỏi nhìn sang, cách đó không xa là một cô gái mặc y phục màu tím, nàng tự nhiên, độc lập, trong tay cầm một chiếc khăn đang nói gì đó với người làm. Trên đầu là búi tóc Khuynh Vân chỉ cài một cái trâm ngọc, nhìn kĩ dung nhan nàng, mặt mày thanh tú nhưng trên má trái có một vết bớt bằng ngón tay cái.
Tuy vậy nhưng trên người nàng tản ra khí chất nghiêm nghị, mặc dù giọng nói êm ái nhưng lại khiến người khác không dám lơ là, cô gái như vậy, mặc dù dung nhan không chịu nổi nhưng lại làm người ta không thể dời mắt. Hắn ngây ngẩn cả người, hắn đã gặp nàng ở đâu sao?
Dường như nhận thấy phía trước có người, Vân Yên cười nhạt một tiếng, hành lễ với hắn, ngay sau đó mang theo Bích Thủy rời đi.
Lúc thấy nàng rời đi, sắc mặt Mộ Thanh Viễn biến hóa, muốn gọi nàng lại.
"Vương gia sao vậy?" Vân Hoằng bên cạnh thấy tình hình như thế, vội vàng hỏi, sau đó nhìn về phía Vân Yên, sao nàng không hiểu lễ tiết như thế!
Mộ Thanh Viễn nhíu mày, hỏi: "Cô gái mới vừa rồi là ai?"
Vân Hoằng vội nói: "Đó là Tam muội, Vân Yên!"
Là nàng? Vết bớt trên mặt kia không giả được. Nhưng vì sao không giống trong tưởng tượng? Cô gái vừa rồi lộ ra một khí chất thông tuệ, chẳng lẽ lời đồn không đúng sao?
"Vương gia, ta dẫn ngươi đến hậu hoa viên tướng phủ đi, thế nào?" Vân Hoằng nhìn vẻ mặt Mộ Thanh Viễn như có điều suy nghĩ, nhất thời an tâm không ít, xem ra chuyện phát triển theo hướng tốt.
Mộ Thanh Viễn gật đầu, đi về phía trước.
Hai người đi dạo qua rất nhiều nơi, ngay cả Mộ Thanh Viễn cũng không khỏi sợ hãi than, hậu hoa viên này bố trí cực kì lịch sự tao nhã, thúy trúc mọc tràn lan, muôn hồng nghìn tía, còn có cầu nhỏ nước chảy, thật là xuân ý dồi dào. Nhưng khiến hắn để ý nhất là những thứ này đều do Vân Yên sắp xếp. Nàng hình như không giống trong tưởng tượng của hắn a.
Vừa đi qua một rừng trúc, đến trung tâm hậu viện liền nghe có thanh âm truyền đến, hai người đều dừng bước, mấy nữ nhân ở đây cải vả cái gì.
Nhìn cô gái áo tím trước mắt, sắc mặt Mộ Thanh Viện khẽ động, là nàng!
Hôm nay Vân Nguyệt mặc y phục xanh dương, trên đầu đầy châu ngọc, bộ dáng rất kiều diễm, mà giờ phút này đột nhiên "pằng" một tiếng, một bạt tai đánh vào mặt Vân Yên, gầm lên nói: "Tiểu tiện nhân, dám cản đường ta! Cũng không nhìn một chút ngươi là bộ dáng gì, thật cho là mình có thể trèo cành cao? Tứ vương gia có tới cũng không phải tới thăm ngươi, đừng vội mừng."
Vỗ nhẹ khuôn mặt, Vân Yên cười lạnh nói: "Tỷ tỷ dạy phải, là muội ánh mắt vụng về, nhưng tỷ tỷ yên tâm đi, Tứ vương gia nhìn ta không vừa mắt." dừng một chút, Vân Yên bổ sung, "Ta cũng nhìn hắn không vừa mắt."
Ánh mắt nàng lạnh nhạt, diễn như vậy, vị Tứ vương cao cao tại thượng kia thấy được, ha ha, Hiền vương sao có thể cưới một người đàn bà đanh đá, đánh nàng thì phải trả giá thật lớn. Huống chi, nàng muốn nhìn một chút vị Hiền vương này hiền đức cỡ nào?