Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 13: Cười nhạo

Hồ Lãnh Nguyệt là hồ lớn nhất kinh thành, cảnh sắc tuyệt đẹp, không khí tươi mát, là nơi rất nhiều vương tôn công tử thích đến du ngoạn.

Giữa hồ Lãnh Nguyệt có một đình nghỉ mát đứng vững vàng trong nước, không khỏi tăng thêm chút thi vị cho khung cảnh. Giờ phút này có ba người đứng trong đình.

"Tứ điện hạ, thật sự không thể thương lượng lại sao?" một thanh âm ẩn nhẫn truyền đến.

Kế bên là một nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt, tướng mạo anh tuấn, giữa hai hàng lông mày lộ ra khí phách vương giả, trên gương mặt hắn mang theo vẻ khó xử: "Vân Hoằng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."

"Ngươi không yêu nàng cũng được, chỉ cần ngươi cưới nàng là tốt rồi." Vân Hoằng kích động nói, giọng nói mang theo sự khẩn cầu. Cha không đồng ý hủy bỏ hôn sự giữa muội muội và Lục vương gia, hắn chỉ có thể tới cầu xin Tứ vương gia.

Nhìn Vân Hoằng như vậy, Mộ Thanh Viễn cau mày, kiên nhẫn nói: "Vân Hoằng, ngươi là huynh đệ tốt của ta, ngươi yên tâm, ta sẽ cưới muội muội ngươi nhưng không phải Tam muội."

Bên hồ, một công tử bạch y đứng đó, trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười trào phúng, đôi mắt thâm thúy, gió nhẹ nổi lên, cành liễu bay bay, hắn ho khan mấy tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm ba bóng dáng cách đó không xa. Người kia, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.

"Đúng rồi, ta quên chúc mừng Vân huynh, Tam muội ngươi sắp gả cho Lục vương rồi." nam tử mặc cẩm bào màu xanh cười khẽ.

Nghe vậy, sắc mặt Vân Hoằng thay đổi, bất mãn nói: "Ngươi..."

Mộ Thanh Viễn hiểu tâm tình Vân Hoằng, an ủi: "Tam muội ngươi gả cho Lục đệ tất nhiên sẽ là chính phi, qua một thời gian nữa, ta sẽ cầu xin phụ hoàng tứ hôn cho Nhị muội ngươi làm trắc phi, hai muội muội ngươi đều sẽ gả vào hoàng thất."

Hoàng thất? Hắn quan tâm những thứ này? Vân Hoằng lắc đầu cười khổ, hắn chỉ lo lắng cho Vân Yên, Lục vương là loại người gì chẳng lẽ hắn không biết sao? Trêu hoa ghẹo nguyệt, phóng đãng không kiềm chế được, sau này Yên Nhi phải làm sao.

"Đúng vậy a, hai muội muội ngươi sẽ có tiền đồ tốt a. Dù Lục vương có không chịu nổi thì hắn cũng là một vương gia, dư sức xứng với Tam muội ngươi rồi, Vân huynh, tâm tư ngươi không nên quá lớn, Tứ vương gia có thân phận gì, không phải ngươi không biết." Liễu Cao Hoán giễu cợt, sửu nữ Vân gia gả cho vương gia phong lưu là quá hợp rồi.

Mộ Thanh Viễn lập tức quát hắn: "Cao Hoán!"

Liễu Cao Hoán xoay mặt đi, trên mặt mang theo kinh miệt. Vân Hoằng cười khổ, đúng vậy a, hắn là Tứ vương gia.

"Muốn Tứ vương gia cưới Vân Yên là ý của Hoàng thượng, từ hôn là ý của Tứ vương, gả cho Lục vương cũng là ý của Hoàng thượng, hiện tại lưng đeo danh xấu là Vân Yên, tuy dung mạo xấu xí nhưng chẳng lẽ nàng làm phiền các ngươi hay sao? Giọng điệu như vậy thật khiến người ta khinh thường."

Vân Hoằng nghe được giọng nói này, không khỏi sững sờ nhìn về phía thanh âm kia, trong lòng hắn cả kinh, người nọ là ai?

Mộ Thanh Viễn nhìn theo hướng ánh mắt Vân Hoằng, hắn nhướng mày, ở bờ hồ đối diện, nam tử mặc áo trắng đưa lưng về phía bọn họ càng lúc càng xa, chỉ là một bóng lưng yên tĩnh, đạm mạc, nhưng cảnh xuân cũng phải thất sắc, hắn tựa như một bức tranh thủy mặc, tất cả đều chỉ là phụ họa cho bóng dáng hắn.

Một bên, Liễu Cao Hoán quát lớn: "Lớn mật, dám làm càn trước mặt Tứ vương gia?"

"Tứ vương? Hiền vương? Ha ha, xem ra cũng thường thôi." Bạch y công tử dừng bước, đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt sáng bắn ra lãnh ý, khóe miệng chứa một tia khinh thường, tiếp tục đi về phía trước.

Liễu Cao Hoán tức không chịu nổi muốn đi bắt người nhưng bị Mộ Thanh Viễn ngăn lại, hắn lạnh lùng nói: "Người này thân thủ bất phàm, chúng ta nhiều người cũng chưa chắc có thể bắt được hắn." Ánh mắt khinh miệt vừa rồi vì sao lại chói mắt như vậy? Người này rốt cuộc là ai?