Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác HE

Chương 103: Bắt sống Khương Nhạn Cơ

Đại quân Minh ma do Minh ma vương triệu hoán tới bị quét sạch đến không còn một mống.

Trận chiến giữa hai bên với quy mô lớn nhất trong lịch sử, huy động hơn trăm vạn người đã kết thúc, thương vong thảm trọng nhất đó là trận chiến khi Hoàng Phủ Hùng xua quân tấn công Phượng Lăng thành —— Khương Nhạn Cơ để lại trọng binh gác Phượng Lăng thành, yểm hộ bà ta bình an bỏ trốn.

Hoàng Phủ Hùng vì đoạt được Phượng Lăng thành, trả giá đại giới cực kỳ thảm trọng.

Lưỡng bại câu thương, đây đúng là cục diện U Vô Mệnh muốn nhìn thấy.

Khương Nhạn Cơ bỏ rơi Thiên Đô, thối lui đến Khương Châu. Giờ phút này chiến lực của bà ta còn dư lại hai vạn ngự y vệ tinh nhuệ nhất, hoàn chỉnh một đội Tây doanh vệ năm vạn quân, cấm vệ quân không đến hai mươi vạn, còn hai mươi vạn quân chính quy Khương Châu vừa mới lấy thêm.

Đội quân do Ô Bạch Sơn cầm đầu trừ ma cũng không quay đầu theo Hoàng Phủ Hùng. Bọn họ dứt khoát lưu loát đi về phía Bắc, đi trường thành trước —— trong đất liền xuất hiện nhiều Minh ma như vậy, tất nhiên là nhân tâm hoảng sợ, giờ phút này đứng trên lập trường nào cũng xấu hổ, chi bằng lao tới trường thành trấn giữ biên cảnh, chờ đợi bên nội bộ ổn định thế cuộc mới đúng là lựa chọn tốt nhất.

Quân lính theo Ô Bạch Sơn rời đi ước có hai mươi vạn, trước khi đại cục bình định, chi quân đội này nhất định không giúp đỡ bên nào.

"Khương Nhạn Cơ hạ một nước cờ sai." Tang Viễn Viễn nhìn Thiên Đô cùng Phượng Lăng thành bị quân Đông Châu chiếm lĩnh, trong lòng cảm khái vạn ngàn.

Thật ra đây cũng là do tính cách mà thôi. Cứ xem cách Khương Nhạn Cơ chấp chính mấy năm nay, liền biết bà ta chỉ là một người có dã tâm ham thích và đùa bỡn với quyền lực mà thôi.

Tới giai đoạn loạn trong giặc ngoài thế này, không từ thủ đoạn để giữ được đế vị cho mình, đúng là lựa chọn tất nhiên của bà ta.

Chỉ tiếc, bà ta đã xem nhẹ cừu hận Minh ma của người Vân Cảnh. Cừu hận như vậy đã khắc thật sâu vào huyết mạch cùng hồn phách, đủ để cho người khác theo bản năng động thân, đối kháng lại quân quyền. Mặc dù những binh sĩ đó vẫn lưu tại bên cạnh Khương Nhạn Cơ, nhưng trong lòng cũng mang tâm tư hoặc nỗi khổ riêng, đánh mất ý chí chiến đấu thẳng tiến không lùi.

"Khương Nhạn Cơ đi Khương Châu." Khoé miệng U Vô Mệnh hiện lên nụ cười xấu xa, "Nên truyền mấy lời đồn rồi."

Khi trời còn chưa vào đêm, tin đồn Khương Nhạn Cơ thất bại đào tẩu đến Khương Châu, gϊếŧ chết thứ huynh Khương Châu vương là Khương Hư Quân cướp lấy binh quyền, đã truyền ra đầy trời.

Hai mươi vạn quân chính quy của Khương Châu kia ngay tức khắc nhân tâm tan rã, mỗi người đều cảm thấy bất an.

Mỗi một khắc đều có vô số binh lính lén trốn đến các châu quốc gần đó.

Khương Nhạn Cơ muốn bác bỏ tin đồn, nhất định phải giao ra Khương Hư Quân. Vấn đề là, Khương Hư Quân sớm bị U Vô Mệnh đốt thành một đống bụi đen rồi, bà làm sao có thể giao ra được?

Vì việc này, Khương Nhạn Cơ đang ở Khương cung lại một phen trọc tóc. Cái lời đồn này nếu không thể nhanh chóng làm sáng tỏ, như vậy Khương Nhạn Cơ  bà liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích —— vì đoạt binh quyền liền sát hại cả thứ huynh, còn có châu quốc nào dám bảo vệ bà?

Hai châu là Triệu Châu và Phong Châu giáp ranh với Khương Châu đã phong tỏa pháo đài, bắt đầu đưa quân đến biên cảnh canh giữ, đề phòng Khương Nhạn Cơ đến nhà mình " làm khách ".

Tới một bước này, Khương Nhạn Cơ tất nhiên là biết ai mới chân chính là độc thủ phía sau màn.

"U Vô Mệnh! U Vô Mệnh!"

Vừa nhớ tới thảm trạng sắp chết của Hoàng Phủ Tuấn trong cái Ký Linh Châu kia, Khương Nhạn Cơ bất giác thấy sau sống lưng từng cơn phát lạnh.

Nếu sớm biết có hôm nay, bà sao có thể lựa chọn thủ đoạn cắt thịt mềm dẻo như vậy? Sớm đã xua quân về phía Tây, trực tiếp tiêu diệt U Vô Mệnh!

Ai có thể nghĩ được một cái châu quốc chư hầu hèn mọn, thế nhưng có thể gây ra được tới tình trạng này!

Nhưng mà may mắn, người nam nhân nào chung quy cũng phải có nhược điểm và uy hϊếp —— hắn không phải không thích nữ sắc, mà là ánh mắt quá cao, chướng mắt mấy nữ tử bình phàm bình thường.

Khương Nhạn Cơ hít sâu một hơi, nắm chặt đế ấn trong tay thật mạnh.

Trước mắt phải dùng tính mạng vương tộc Tang thị uy hϊếp U Vô Mệnh, bắt hắn đi đánh Hoàng Phủ Hùng cùng Vân Hứa Chu!

......

Sư đoàn tinh nhuệ của Vân Châu đã đến Thiên Đô, liên thủ với Đông Châu, nặng nề áp về phía Tây.

U Châu cũng động thủ.

Ba đoàn đại quân nhanh chóng chiếm cứ các thành trì lớn của Khương Châu, đánh tới bên ngoài thành Khương Đô.

Sau trận ác chiến ở Phượng Lăng thành, tổn thất của Hoàng Phủ Hùng cũng cực kỳ thảm trọng. Dù sao cũng là một trận chiến công thành ác liệt, quân Đông Châu phải lấy mệnh ra mà đu theo hai doanh vệ Đông, Nam của Khương Nhạn Cơ, cộng thêm gần mười vạn cấm vệ quân. Trải qua một trận đó, Hoàng Phủ Hùng hiện giờ chỉ có thể mang theo được đội quân chỉnh tề hơn hai mươi vạn, những binh lính khác đã phải hộ tống thương binh nặng nhẹ trở về Đông Châu tĩnh dưỡng chỉnh quân.

Trước cửa thành Khương Đô, quân của ba nước U Châu, Vân Châu, Đông Châu gặp nhau.

Hoàng Phủ Hùng cùng Vân Hứa Chu vô cùng tự nhiên đều thối lui một bước, đem vị trí thủ lĩnh nhường cho U Vô Mệnh.

U Vô Mệnh cũng "việc nhân đức không nhường ai", tiến lên trước một bước, mang theo Tang Viễn Viễn đứng trước mọi người.

Hai châu Chương, Bình sớm đã đầu nhập dưới trướng hắn, phía sau còn có trợ lực lớn từ nhạc gia Tang Châu, toàn bộ Tây Cảnh có thể nói cơ bản đều dưới sự khống chế của hắn.

Mà bản thân hắn tu vi đã đến mức kinh thế hãi tục, còn tinh thông mưu lược, kiêu dũng thiện chiến, mấy năm nay chạy khắp nơi gấp rút tiếp viện trường thành, danh vọng ở trong quân đã cực cao, một người như vậy trở thành lãnh tụ liên quân, đúng là mục đích chung.

Hơn nữa, sau trận chiến chém gϊếŧ Minh ma vương ấy, Ô Bạch Sơn toàn bộ xem tận mắt, chỉ cần diệt Khương Nhạn Cơ, tất cả quân Thiên đô đang đóng ở trường thành sẽ quay đầu về hướng U Vô Mệnh.

Một trận chiến còn chưa khai hỏa, trong lòng

mọi người đã âm thầm xác định vị chủ nhân tiếp theo của thiên hạ.

Hoàng Phủ Hùng nhìn hai thân ảnh thẳng tắp phía trước, lặng lẽ hoành dịch hai bước, dùng khuỷu tay khều khều Vân Hứa Chu.

Lặng lẽ nói một lời.

"Lão Vân, ngươi nói không sai, hai người chúng ta đều không thích hợp vào vị trí đầu lãnh, vẫn là U Vô Mệnh thích hợp nhất. Haizz, vừa rồi thấy khí thế của hắn vừa mới đi tới, ta liền hiểu được quyết định của ngươi có bao nhiêu chính xác. Ta hiện tại nhìn thấy hắn, tự nhiên đã có chút cảm giác an toàn như nhìn thấy đại ca."

Vân Hứa Chu: "......"

Nàng do dự một lát, nâng tay lên, vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Hùng.

"Lão Hùng, nhân sinh trên đời này, có đôi khi, hồ đồ là phúc."

"Đúng đúng đúng," Hoàng Phủ Hùng giơ ngón tay cái lên, "Người giống như ta vậy, ngươi muốn ta ngồi ở phía cao nhất ra lệnh xuống, thật đúng là không bằng gϊếŧ ta còn hơn. Ta liền làm tướng quân hồ đồ thôi, bên trên chỉ nào, ta đánh nấy!"

Vân Hứa Chu: "...... Ờ, ngươi vui vẻ là được."

Nàng không khỏi thầm nghĩ, Hoàng Phủ Hùng ắt hẳn cả đời này sẽ không biết chân tướng...... nhỉ? Nhìn này bộ dáng mặt mày hớn hở của con gấu này, Vân Hứa Chu thiệt tình thực lòng hy vọng, hắn vĩnh viễn cũng không cần biết hung thủ gϊếŧ chết cha con Hoàng Phủ Tuấn là ai.

U Vô Mệnh đi đến trước ba quân, bộ dáng thực tùy ý mà vẫy vẫy đao, vô cùng biếng nhác.

"Gϊếŧ."

Hắn thoạt nhìn không có bộ dáng trịnh trọng chút nào, nhưng khi từ " gϊếŧ " ra khỏi miệng, chỉ thấy đôi cánh đen mở ra, thân ảnh hắn đã như một mũi tên rời dây cung, bắn vào mưa tên trước mặt, thẳng tắp lướt lên tường thành.

Đại quân công thành còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy hai cái cánh chim kia chỉ còn là hai điểm nhỏ quơ quơ trên tường thành rồi biến mất sau bức tường thành.

Mọi người còn đang ngây ngốc, liền thấy A Cổ tướng quân đã dẫn trọng kỵ binh U Châu bắt đầu xung phong.

Hoàng Phủ Hùng: "?"

Quân U Châu dường như nhìn không thấy tường thành cao ngất trước mặt cùng với cửa thành nạm đầy gai ngược hắc thiết thật lớn, liền cứ như vậy hướng về Khương Đô thẳng tiến.

Một âm thanh như sấm rền " ầm ầm " vang lên ở trong thành.

Nguyên mảnh đại địa đều chấn động. Ẩn ẩn có ánh lửa màu đen từ trong những khe gạch hở của tường thành xoạt ra tới.

Ngay lúc Hoàng Phủ Hùng còn đang hoảng thần, lại một luồng âm thanh "táp táp" nặng nề đến cực điểm truyền đến, liền thấy giữa cửa thành đang gắt gao khép kín kia bỗng nhiên xuất hiện một khe hở.

Khe hở nhanh chóng mở rộng.

Lộ ra tình cảnh phía dưới cửa thành.

Quân coi giữ bày trận lớn phía sau cửa thành đã biến mất không còn một mảnh, trên hai sườn và đỉnh chóp của cổng tò vò rải rác tàn lưu một chút hắc diễm cùng mảnh nhỏ áo giáp rách tung toé, mặt đất phảng phất như bị quét sạch qua một tầng.

Đây là...... đặt thuốc nổ cực mạnh ở cổng tò vò đi?

U Vô Mệnh vẫn là một bộ dáng biếng nhác, mỗi tay bắt lấy một cánh cửa thành, đẩy nó hướng về hai bên trái phải.

So sánh với cái cửa thành bằng tinh thiết cao tới hơn mười trượng kia, một con người nhỏ nhoi như vậy nhìn chỉ giống một cây gậy gỗ mỏng manh.

Nhưng mà dưới cái cửa thành to như con thú khổng lồ đó, thuộc hạ của hắn thành thành thật thật một phân thành hai. Khi hai tay hắn hoàn toàn mở rộng ra, hai phiến cửa tinh thiết nặng nề kia theo quán tính, tiếp tục mở rộng về hai bên trái phải, thẳng đến kho " oanh " một tiếng đυ.ng phải vách tường thành mới thôi.

Trọng kỵ của U Châu trọng kỵ vừa lúc vọt tới dưới cửa thành, bọn họ giống cá đang bơi gặp phải đá ngầm, chia làm hai bên tránh đi U Vô Mệnh, từ hai bên phải trái của hắn mà đẩy cao tốc độ xung phong, gϊếŧ vào trong thành.

Hắn cứ đứng tang tang như vậy ở giữa cửa thành, hơi rũ đầu, gió biên thuỳ tuỳ tiện thổi nhẹ qua hai cọng tóc mai hai bên gương mặt hắn, làm chúng nó nhẹ nhàng lay động.

Tang Viễn Viễn: "......" Trang bức chi vương, hồn nhiên thiên thành (*).

(*) Trang bức chi vương, hồn nhiên thiên thành: giỏi nhất là giả yếu ớt, tạo dáng đến mức không có tỳ vết gì.

Hoàng Phủ Hùng liền bật khóc ngay tại chỗ: "Cửa thành cứ như vậy là mở được sao! A a a! Ta gϊếŧ Minh ma vương! Nếu không phải nó bám trụ lão U, trận ở Phượng Lăng ta làm gì đến nỗi thương vong hai mươi vạn!"

Tang Viễn Viễn cùng Vân Hứa Chu liếc nhau, cùng thở dài.

Đại quân tràn vào thành Khương Đô.

Lực chống cự mỏng manh hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều, nghe tiếng gϊếŧ xong đã nhanh chóng đánh tới Khương cung.

"Không đúng nha." Tang Viễn Viễn nhíu mày, "Khương Nhạn Cơ còn có ngự y vệ, còn có cả một Tây doanh vệ tinh nhuệ, sao có thể không có chút sức đánh trả nào?"

Dự cảm điềm xấu giống một mạch nước ngầm màu đen, lặng lẽ bò lên trong lòng nàng.

Trong lòng vừa mới rùng mình, liền thấy U Vô Mệnh đang bôn ba ngược hướng với đại quân nhanh chóng lướt tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt.

Hắn không nói hai lời, trở tay ôm lấy eo nàng, mang theo nàng thẳng tắp lướt về hướng Tây.

Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy trái tim trong lòng ngực " đông " một tiếng rơi xuống đất, rồi lại bắn lên thật mạnh, cứ " thịch thịch thịch phanh " mà đánh lên đến cổ họng.

Nàng lần đầu tiên, có chút sợ hãi chuyện mình nói ra: "Tang Châu, đã xảy ra chuyện?"

Thanh âm đã run đến không ra bộ dáng gì.

"Ừ." Môi mỏng của U Vô Mệnh mím chặt.

Sau một lúc lâu, hắn thấp giọng nói: "Ngự y vệ, so với trong tưởng tượng còn mạnh hơn. Lợi dụng bóng đêm, Khương Nhạn Cơ lĩnh quân chủ lực đánh lén Tang Châu, bất ngờ đột kích, một người sống cũng không tha —— ngay cả cơ hội đưa tin cũng không."

Tang Viễn Viễn hít một ngụm khí lạnh thật dài.

Đây là kiểu chiến lực kinh người gì chứ!

Chợt, dòng nước lạnh theo xương sống thẳng tắp xông lên não.

Thanh âm nàng bắt đầu thay đổi: "Cho nên, khi phát hiện bọn họ thì đã đến sát dưới mí mắt rồi sao."

"Ừ." U Vô Mệnh nói, "Nhạc phụ nói, không kịp, thủ không được, bảo ta không cần đưa quân cứu viện, ông nhất định sẽ không rơi vào tay Khương Nhạn Cơ, liên lụy chúng ta."

Tang Viễn Viễn cắn môi thật mạnh, mũi chua xót, nghẹn ra tiếng nức nở.

U Vô Mệnh nói tiếp: "Nhưng ổng đã quên rằng ta sẽ bay."

"U Vô Mệnh." Tang Viễn Viễn gần như khóc nức nở, "Nhờ chàng."

"An tâm."

Hai cánh xoè ra, thân ảnh từ trên mặt đất phóng lên để lại âm thanh của gió quất mạnh trên mặt đất.

Sau khi cuồng phong quét qua rồi, trong mắt trào ra nước mắt, Tang Viễn Viễn tận lực cố gắng bình tĩnh bản thân lại, tiết ra linh uẩn phỉ thúy, trợ lực cho hắn.

Lãnh quân cứu viện tuyệt đối là không còn kịp rồi, U Vô Mệnh ngay cả Vân Gian thú cũng không cưỡi, lập tức mang theo nàng, toàn lực lướt về hướng Tang Châu.

Trên đại địa dày đặc cát vàng dần dần xuất hiện mấy bóng cây xanh.

Khương Châu nhiều sa mạc, là một châu quốc khô ráo đầy cát vàng, mà Tang Châu lại trồng dày đặc cây dâu lùn, toàn bộ châu quốc đều xanh mượt.

Màu xanh lục nhiều lên, đó là cách Tang Châu càng gần.

Trong lúc đang bay vυ't đi, U Vô Mệnh bỗng nhiên vươn tay ra, dùng ngón cái khảy khảy môi dưới của nàng.

"Đừng cắn nữa." Ngữ khí rất táo bạo.

Tang Viễn Viễn bừng tỉnh hoàn hồn, nếm thấy một miệng đầy máu.

Môi không biết từ khi nào đã bị bản thân nàng cắn rách, lòng bàn tay cũng truyền đến đau đớn, cúi đầu vừa nhìn liền thấy mấy cái móng tay đang ấn chặt bàn tay mình, máu tươi chậm rãi tràn ra.

"U Vô Mệnh, ta......"

"Không sợ, có ta."

Tốc độ hắn càng mau, chỉ trong chớp mắt liền lướt vào một toà thành tử khí trầm trầm.

Lọt vào trong tầm mắt đều là thi thể người Tang Châu.

Hầu hết đại bộ phận người ngay cả binh khí đều không có cơ hội rút ra.

Tang Viễn Viễn cũng không nghĩ tới, ngự y vệ lại là một đội ngũ ám sát phạm vi lớn tinh thông như vậy.

U Vô Mệnh một khắc cũng không dừng lại, thẳng tắp xuyên ra khỏi thành.

Cứ toàn lực bôn ba như vậy, mang theo nàng qua hai châu quốc, hắn rõ ràng tới cực hạn rồi vẫn mạnh mẽ kéo theo một hơi thở cố gắng chịu đựng.

Hắn biết nàng trong lòng nóng như lửa đốt.

Nàng nôn nóng, làm hắn sắp điên rồi, trong ngực càng thêm như lửa đốt, hận không thể xé nát hết thảy trước mắt.

Hắn chậm rãi hít thở thật sâu, tốc độ không giảm bớt chút nào.

Bên trong hơi thở dần dần nhiễm mùi máu tươi.

Thực mau, lại xẹt qua một tòa thành bị đánh sập.

Quả nhiên là, một người sống cũng không để lại. Ngay cả đứa nhỏ vừa mới đi học về trên đường cũng bị kẻ địch sạch sẽ lưu loát một đao cắt họng.

Tang Viễn Viễn lại một lần nữa nếm thấy mùi máu tươi.

Nàng hơi có chút chết lặng mím môi lại, phát hiện môi mình cũng không bị rách.

Là từ ngực nổi lên.

Lửa công tâm.

Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua U Vô Mệnh, thấy hai má hắn ửng hồng một cách thực không bình thường, hô hấp cực chậm cực nặng, mang theo một chút âm thanh khò khè.

Hắn bay đến nội thương!

Nàng vừa gấp lại vừa đau, tung một đoá hoa nhỏ màu phỉ thuý, chôn trong ngực hắn.

Nàng biết tính hắn, loại này thời điểm này hắn tuyệt sẽ không dừng lại.

Chỗ đại quân của Khương Nhạn Cơ nghiền qua, cây dâu lùn đổ đầy đất. Nhìn những cành lá xanh biếc bị dẫm đạp trong bùn lầy, trái tim Tang Viễn Viễn từng đợt run rẩy đau.

Đã quá xem nhẹ thực lực cùng quyết đoán của Khương Nhạn Cơ.

Vốn dĩ cứ tưởng rằng bà ta chật vật chạy trốn đến Khương Châu, chỉ có thể bị động đánh lại. Ai biết được bà ta ném quân Khương Châu quân cùng cấm vệ quân đang quân tâm tan rã ở Khương Đô làm bia, chỉ mang theo ngự y vệ tinh nhuệ nhất cùng tây doanh vệ đến tập kích Tang Châu.

"Bà ta đã nhìn ra ai mới chân chính là uy hϊếp."

Ép U Vô Mệnh đi đánh Hoàng Phủ Hùng cùng Vân Hứa Chu là phương pháp phá cục diện duy nhất của Khương Nhạn Cơ.

Nếu vợ chồng Tang Châu vương thật sự nằm trên tay Khương Nhạn Cơ, lấy tính cách của U Vô Mệnh, nhất định sẽ như bà ta mong muốn, cùng hai người kia đánh đến lưỡng bại câu thương.

Thực đê tiện, cũng rất có hiệu quả.

Trong lòng Tang Viễn Viễn bừng lên như lửa đốt, lần đầu tiên lại hận một người đến khắc cốt ghi tâm như vậy.

Nàng hận không thể đem Khương Nhạn Cơ này, không, cái hồn này, lôi ra lăng trì một trăm lần!

Khi hình dáng xám trắng xen kẻ xanh biếc của đô thành Tang Châu rốt cuộc xuất hiện ở trong tầm nhìn, U Vô Mệnh bỗng nhiên phun ra một miệng máu tươi, đè ép trái tim đang một đường đập mất khống chế, thình thịch lao lên trong l*иg ngực.

Hắn nâng ngón tay lên, điểm thật mạnh mấy chỗ huyệt vị, chặn khí huyết chảy ngược.

Cho dù có là Vân Gian thú am hiểu nhất thuật chạy tốc độ cao, cũng không thể duy trì suốt một tốc độ đó qua hai châu quốc, mà U Vô Mệnh, hắn còn lại toàn lực bay vυ't!

Tang Viễn Viễn đau lòng vô cùng, nhìn mặt nghiêng của nam nhân kiên nghị đến lạnh lẽo, chỉ cảm thấy tình yêu cùng cảm động trong lòng lần thứ hai bị hắn càng đồ lên cho nồng đậm và rực rỡ hơn.

Nhanh chóng tới gần Tang Đô, Tang Viễn Viễn ngoài ý muốn phát hiện, tình thế vẫn còn tốt hơn một chút so với nàng tưởng tượng.

Quân đội Khương Nhạn Cơ còn đang tranh đoạt tường thành!

Hoá ra, chiến dịch lặng lẽ công thành vào đêm hôm trước bất ngờ xuất hiện ngã rẽ.

Ngự y vệ nương theo bóng đêm dùng móc thiết câu lên thành, muốn mau, chuẩn, tàn nhẫn gϊếŧ chết ai tình cờ bắt gặp mà không kinh động quân coi giữ thành.

Nhưng trước khi tập kích bất ngờ Tang Đô, ngự y vệ lại bị một nông phụ đang bò thu hoạch dâu chỗ mấy dây ở trên cao phát hiện hành tung. Nàng ta liền truyền tin tức đi ra ngoài —— nông phụ này thấy một đội quân như vậy lại im ắng hành quân về hướng thủ đô, dưới tình thế cấp bách, không màng tánh mạng bản thân, dùng mồi lửa mà bản thân mang theo bậc đốt tán cây.

Tuy rằng ngự y vệ kịp thời phát hiện, dập tắt lửa, gϊếŧ chết nông phụ, nhưng chỉ một hơi khói lửa nho nhỏ yên này thôi cũng hấp dẫn được sự chú ý của lính gác, hành tung của ngự y vệ cùng tây doanh vệ bị bại lộ, Tang Đô kịp thời phòng bị, không để kế hoạch đánh lén của Khương Nhạn Cơ thực hiện được.

Chẳng qua thực lực của đội quân tinh nhuệ này quá mạnh mẽ, cho dù phát hiện sớm, nhưng vẫn bị bọn họ thuận lợi công tường thành, tình thế thật sự nguy cấp.

U Vô Mệnh hít sâu một hơi, hai cánh mở ra, lập tức mang theo Tang Viễn Viễn bay lên.

Bay cự ly xa như vậy đây là lần đầu tiên.

Hai tròng mắt U Vô Mệnh đỏ bừng, khóe mắt lại trào ra huyết lệ.

Hai chân vừa bước lên tường thành một chốc, một ngụm máu đầu tim lại phun trào ra, hắn rốt cuộc không thể chống đỡ, đưa tay thiêu chết mấy binh lính Thiên Đô ở chung quanh xong, liền khoanh chân ngồi xuống thật mạnh, nhập định chữa thương.

Tiêu hao thật sự quá lớn, hắc diễm có xu hướng phản phệ, mí mắt hắn bắt đầu ẩn ẩn lộ ra ánh sáng bảy màu.

Tang Viễn Viễn trồng cho hắn cả người đầy hoa.

Nàng nhảy lên lỗ châu mai, thấy Tang Châu vương xa xa đứng trên tường cao vương thành, đang chỉ huy Tang quân ngoan cường chống cự.

Thân ảnh Tang phu nhân nhỏ xinh gắt gao rúc vào bên người trượng phu. Không phải là không thể chia lìa, mà là để tiện cho thời điểm cuối cùng cùng nhau xuống hoàng tuyền, không trở thành mối uy hϊếp.

May mắn, bọn họ còn sống.

Đã đến lúc kẻ địch phải trả giá đại giới rồi!

Tang Viễn Viễn bình ổn hô hấp, khép hai mắt lại.

Trên người nàng hiện lên một tầng ánh sáng phỉ thúy.

Ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, trên tường thành càng giống như vừa mọc thêm một cái mặt trời bé con sáng rực.

"Vương nữ, là vương nữ!"

"Là vương nữ cùng U Châu vương đã trở lại!"

Tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, các tướng sĩ mỏi mệt phảng phất như được tiêm máu gà, vung đao lên, bổ thật mạnh về phía kẻ địch trước mặt.

Ngự Y vệ tấn công về hướng Tang Viễn Viễn đều bị tướng sĩ Tang Châu ngăn cản lại.

"Muốn tới gần vương nữ? Trừ phi gϊếŧ sạch toàn bộ chúng ta đi!"

"Tìm chết —— gϊếŧ sạch bọn họ!" Thực lực Ngự y vệ hơn xa Tang Châu quân, một trận công kích mạnh mẽ, trận hình quân Tang quân trong nháy mắt lung lay sắp đổ.

Càng lúc càng có nhiều ngự y vệ cùng tây doanh vệ xông lên tường thành.

Mà Tang Châu nay cũng giống như Vân Châu mấy ngày trước, quân chủ lực căn bản không có ở vương thành.

Mắt thấy, tường thành sắp bị chiếm đóng hoàn toàn!

Ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tang Viễn Viễn bỗng nhiên uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người lại, mở hai mắt, nâng hai tay lên.

Con ngươi của nàng đã biến thành màu phỉ thúy xanh biếc.

Mọi người đồng thời đều nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng được —— theo đôi tay nàng chậm rãi nâng lên, những dây dâu lùn như dây thường xuân đó bò đầy tường thành bỗng nhiên liền điên cuồng sinh trưởng lên!

Trên lá và thân dây leo tản mát ra ánh sáng xanh óng ánh. Chỉ trong chớp mắt, chúng nó liền dài ra đến chiều cao gần nửa người.

"Kẻ xâm lấn phải chết!"

Lúc nàng mở miệng cũng là lúc những cái cành phỉ thúy đó đồng

thời run lên, đem thanh âm của nàng đưa tới mỗi góc tường thành.

"Kẻ xâm lấn phải chết!"

"Kẻ xâm lấn phải chết!"

"......"

Các chiến sĩ sức cùng lực kiệt trong nháy mắt lại sôi trào.

"Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!"

Những dây dâu lùn biến dị phảng phất như những con rắn độc, phun nọc, cuốn về hướng quân địch.

Màn sương mù óng ánh tràn ngập chiến trường, trên áo giáp quân Tang Châu có thêm một tầng ánh sáng xanh biếc, thay bọn họ chặn công kích của đối thủ.

Thế cục trong nháy mắt liền nghịch chuyển!

Tốc độ sinh trưởng của mấy cây dâu lùn này vẫn chưa ngừng lại, ư Tang Châu là chiến sĩ, cây của Tang Châu cũng là chiến sĩ, nhánh cây bay phấp phới, vây cả đám quân địch lại trong một mảnh rừng rậm.

Có ánh sáng phỉ thúy mạ lên một tầng, lưỡi đao của tướng sĩ Tang Châu có thể dễ dàng công phá phòng ngự của huyền giáp trên người ngự y vệ!

Cây dâu lùn lớn thành từng bụi rậm hạn chế năng lực hoạt động của kẻ địch, quân Tang châu cao lớn uy mãnh như là từng tòa tháp sắt, ầm vang nện xuống là muốn cướp đi một tánh mạng.

"Gϊếŧ sạch bọn họ!"

Thanh âm Tang Viễn Viễn xuyên thấu qua một rừng cây dâu lùn phủ khắp cả thành, bay về mọi góc trong chiến trường.

Cái màn thần tích này làm tâm trí quân lính Thiên Đô  càng thêm nhanh chóng không giữ được.

Quân Tang Châu điên cuồng phản công, tường thành suýt chút nữa bị chiếm lấy đã nhanh chóng về dưới sự khống chế của Tang Châu, thêm sự trợ giúp của mấy cây dâu lùn, quân Thiên Đô tinh nhuệ từng người từng người một máu nhuộm thành trì.

Rốt cuộc, mệnh lệnh khoan thai của Khương Nhạn Cơ tới muộn: "Rút quân!"

"Lui lại! Rút lui mau!"

Ngự y vệ cùng tây doanh vệ như được đại xá, sôi nổi tránh những dây dâu lùn ma quỷ, hướng về dưới tường thành chạy trốn.

Tang Viễn Viễn nhảy xuống lỗ châu mai, đi về hướng bên ngoài tường thành.

"Muốn chạy?"

Dây dâu lùn bò lên mấy cái thang dây dùng để công thành.

Ánh sáng phỉ thúy như nước, theo tường thành, lan tràn chảy xuống phía dưới chân tường.

Kinh khủng hơn là cây cối đều sống lại, từng cây một liền giương nanh múa vuốt, cuốn lấy kẻ địch.

Thang dây bị cắt đứt ở giữa.

Ánh sáng phỉ thúy trải rộng về phương xa, chỉ trong mấy hơi thở, trận doanh của quân Thiên Đô trú ở ngoài thành toàn bộ đều đình trệ.

Phát động thảm thực vật trên phạm vi lớn như vậy, tất nhiên lực công kích cường không có mấy mạnh mẽ, chỉ là làm địch thủ giống như thân hãm vũng bùn, hành động gian nan, không dám lộ ra sơ hở.

"Mở cửa thành, kỵ binh xuất kích!"

Giọng Tang Thành Ấm như sư tử rống quanh quẩn phía trên cả tòa vương thành.

Thừa thắng xông lên, ra sức đánh chó rơi xuống nước gì đó, là sở trường của Tang Châu vương.

"Lão cha này là muốn bóc lột chết ta mà!" Tang Viễn Viễn thì thầm trong miệng, trên tay vẫn thành thành thật thật ném đầy tầng phòng hộ bằng ánh sáng phỉ thuý lên người kỵ binh cùng Vân Gian thú lao ra ngoài thành.

Kỵ binh tiên phong tấn công thẳng về phía kẻ địch đang chật vật bị dây dâu lùn quấn lấy.

Ngay khi quân Thiên Đô bắt đầu cảm nhận được sự tuyệt vọng, thì cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà cũng đến.

U Vô Mệnh chậm rãi đi tới bên cạnh Tang Viễn Viễn.

Hắn nâng tay lên, liếc mắt một cái đáp nhìn về phía chủ soái của đối phương.

Hôm nay, Khương Nhạn Cơ cũng mặc huyền giáp đen tuyền, son phấn thì không bôi, chỉ vẽ hai hàng lông mày dài cong nhẹ. Xa xa nhìn lại, tựa hồ như có thể nhìn thấy cả không khí suy tàn hết sức nồng đậm trên người bà.

"Đi bắt sống." U Vô Mệnh lười nhác động động bả vai.

Hắn lướt ra ngoài.

Tang Viễn Viễn đứng ở trên tường thành, tiếp tục dùng toàn lực thao túng ánh sáng phỉ thúy.

U Vô Mệnh bay vào trung tâm trận địa của địch, thẳng về phía Khương Nhạn Cơ, mà kỵ binh của Tang Châu cũng theo bước hắn, đứng chỗ gò đất dưới tường thành, hoàn toàn khai hoả trận chiến bảo vệ Tang Đô.

Dây dâu lùn mọc ở khắp nơi đều là tay, đều là mắt của Tang Viễn Viễn.

Cảm giác cộng minh kỳ dị xoay xoay trong lòng nàng, nàng cảm thấy mình giống như biến thành một máy tính siêu cấp, giám sát chiến trường hết sức tỉ mỉ đâu vào đấy. Linh uẩn chảy xuôi theo mấy cây dâu lùn biến dị, dựa vào nặng nhẹ nhanh chậm, chi viện từng chỗ một, sau đó tiếp tục chảy về chỗ tiếp theo.

Tuy rằng không có khả năng cung cấp lớp phòng hộ phỉ thuý cho tất cả các binh sĩ, nhưng dưới sự chi viện hiệu suất cao của nàng, thương vong của quân Tang Châu đã được hạ tới mức thấp nhất.

Vô số hoa khuôn mặt nhỏ cùng hoa ăn thịt người theo tường thành rơi xuống đám dây dâu lùn, có chúng nó gia nhập, Tang Châu càng như hổ thêm cánh.

Tang Thành Ấm đã tự mình ra trận, hắn quơ một thanh chuỳ lớn đầu sư tử, thanh thế to lớn, không gϊếŧ được bao nhiêu kẻ thù nhưng lại nghiễm nhiên trở thành trung tâm của chiến trường, thu hút sự chú ý chặt chẽ của quân địch.

Căn cứ theo nguyên tắc " bắt giặc bắt vua trước ", vô số ngự y vệ như sao băng đánh úp về phía Tang Thành Ấm, thề muốn bắt lấy hắn.

Tang Viễn Viễn không thể không quăng cho vị Sư Vương này lớp phòng hộ gấp đôi.

Trận chiến này đánh từ khi ánh sáng mặt trời mới vừa lên, đánh tới khi hoàng hôn nghiêng về phía Tây.

Ánh tà dương vàng kim chiếu sáng trên đám dây dâu lùn, cùng màu máu đỏ tươi giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.

Viện quân các nơi của Tang Châu lục tục đuổi tới, phong kín toàn bộ đường lui của quân Thiên Đô.

Trọng đao của U Vô Mệnh một cái tiếp một cái, bổ trúng đại trận phòng ngự cho ngự y vệ kết thành. Lúc lên đường hắn tiêu hao quá nhiều sức lực, giờ phút này không sử dụng diễm lực nữa, mà dựa vào thân thể cường đại cùng kỹ thuật chiến đấu cao siêu không gì sánh kịp, trực tiếp đánh nhau với ngự y vệ bên cạnh.

Vòng vây càng rút càng nhỏ.

Trận tuyến của quân Thiên Đô bắt đầu tan vỡ từng chỗ một.

Tang Viễn Viễn cưỡi hoa ăn thịt người chạy xuống tường thành, đi vào bên cạnh U Vô Mệnh, tiếp thêm linh uẩn cho hắn.

Tu vi của Khương Nhạn Cơ là cửu trọng thiên Linh Diệu cảnh, Khương Nhất là bát trọng thiên Linh Diệu cảnh, sau khi bị cắt bỏ hết toàn bộ vây cánh, hai người này đối với U Vô Mệnh căn bản không có chút xíu sức chống trả nào.

Dưới sự phối hợp của dây linh uẩn, Khương Nhất mau chóng đã bị bó thành một cái bánh chưng, ném ở một bên, bị tướng sĩ Tang Châu vây quanh bắt lấy.

Khương Nhạn Cơ biết đại thế đã mất, không hề hấp hối giãy giụa, mà ngạo nghễ đứng ở chỗ đó, vươn đầu nói: "U Châu vương, bản đế quân có chuyện quan trọng phải nói với ngươi."