Hàn Thiếu Lăng tựa người vào bích động cũng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tang Viễn Viễn.
Tính một chút, từ lần trước U Vô Mệnh đánh hai người Hàn, Mộng rơi xuống dòng sông ngầm, ước chừng đã qua được trên dưới một tháng rồi.
Mấy ngày này, U Vô Mệnh luyện hóa sét cùng lực lượng bảy màu trong mảnh kính vỡ, tu vi tiến bộ vượt bậc, thương thế đã hồi phục như cũ từ lâu.
Còn gϊếŧ Hoàng Phủ Tuấn.
Lại nhìn Hàn Thiếu Lăng, bộ dáng hắn lúc này so với lúc ấy càng không xong. Chỗ cụt tay đã hóa mủ, bước vào hang động liền có thể ngửi được mùi hôi thối nồng đậm —— mang theo ngoại thương như vậy ngã vào mạch nước ngầm đầy lũ Minh ma, lại ở dưới nền đất âm u ẩm ướt lâu như vậy, miệng vết thương tất nhiên là chuyển biến xấu.
Tang Viễn Viễn hướng về phía đỉnh đầu hắn ném một đoá hoa hướng dương nhỏ, linh uẩn đằng tìm tòi một lúc, phát hiện tạng phủ của Hàn Thiếu Lăng đã bị lực lượng ánh sáng bảy màu nhuộm kín, tâm mạch đã bị độc của Tình tộc ăn mòn đến gồ ghề lồi lõm, không cứu nổi.
"Tang Nhi, ta lại mơ thấy nàng." Hàn Thiếu Lăng giật giật đôi môi khô khốc nứt nẻ, lẩm bẩm nói, "Mới vừa rồi còn mơ hồ nghe được tiếng của nàng...... Ta liền biết nàng lại muốn tới trong mộng gặp ta. Tốt lắm, tốt lắm, mộng đẹp như vậy đã lâu rồi chưa từng gặp được."
"Vậy à? Đẹp sao?" U Vô Mệnh vui sướиɠ lộ ra khuôn mặt tuấn tú của mình.
Hàn Thiếu Lăng: "...... Thu hồi lời vừa mới nói, hoá ra là ác mộng."
U Vô Mệnh cúi đầu cười cười, không chút để ý đi đến bên cạnh Hàn Thiếu Lăng ngồi xuống, dựa lên vách hang động bên cạnh hắn một cái, giơ giơ cằm về phía hắn.
"Uy, dã nữ nhân của ngươi đâu? Bỏ ngươi chạy trốn rồi à?"
"Tại sao ta phải nói với ngươi chứ, U Vô Mệnh." Hàn Thiếu Lăng ghét bỏ nhíu hạ mũi, "Cách ta xa một chút, mùi quá."
Khoé miệng U Vô Mệnh nhếch lên, nửa tin nửa ngờ nâng cánh tay lên ngửi.
"Không có mùi nha." Hắn thực nghiêm túc biện giải cho mình, "Tuy rằng mấy ngày chưa tắm gội, nhưng ta là từ phía dưới sông băng lại đây, không có ra mồ hôi đâu. Ngươi mới toàn thân là mùi ấy, vừa máu, vừa mủ lại còn mồ hôi nữa."
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ. Nàng biết Hàn Thiếu Lăng nói mùi, là chỉ một thân khí chất thanh khiết của U Vô Mệnh kia.
Hàn Thiếu Lăng suy yếu nở nụ cười. Hắn nâng lên tay, xua xua.
"U Vô Mệnh à U Vô Mệnh, ha, ha ha, không nghĩ tới trước khi chết, cư nhiên ta lại mơ thấy ngươi, còn có thể bình tâm tĩnh khí mà nói chuyện như vậy. Sách, thật không giống ngươi nha U Vô Mệnh. Như thế nào, không động thủ còn chờ cái gì?"
U Vô Mệnh nhàn nhạt cười: "Tính ra ngươi vận khí tốt. Mới vừa gϊếŧ Hoàng Phủ Tuấn, hiện tại không muốn gϊếŧ ngươi."
"Xuy!" Hàn Thiếu Lăng không lưu tình chút nào mà cười nhạo, "Muốn gϊếŧ Hoàng Phủ Tuấn, ngươi nằm mơ đi! Quân Đông Châu có thực lực gì, U Vô Mệnh ngươi là thực lực gì. Coi như ta mù quáng rồi mới nghe theo lời người nói."
"Lời này của ngươi liền không đúng rồi." U Vô Mệnh nghiêm trang, "Đó không phải là ngươi mù quáng, là không tự mình hiểu lấy."
Hàn Thiếu Lăng cười lạnh: "Không tự mình hiểu lấy? Ngắn ngủn hơn tháng, tu vi ta bay vọt năm trọng thiên, tốc độ này phàm nhân chắc chắn theo không kịp...... Ta sao có thể dự đoán được ngươi lại có thể phá cảnh. U Vô Mệnh, ngươi mới là vận khí tốt thôi!"
U Vô Mệnh dựa đầu lên trên vách động một cái: "Ngươi không hiểu ta đang nói cái gì."
"Ngươi đang nói cái gì?"
U Vô Mệnh đồng tình liếc mắt nhìn hắn: "Ta có thể phá cảnh, đều là công lao của Tiểu Tang Quả. Ta có tự mình hiểu lấy, biết xa Tiểu Tang Quả không được, cho nên ta cố gắng đối đãi Tiểu Tang Quả thật tốt, nàng liền cho ta càng ngày càng nhiều phúc khí."
Nghe hắn nhắc tới Tang Viễn Viễn, Hàn Thiếu Lăng không cấm tụ lại tầm mắt hơi tan rã, nhìn nữ tử đứng ở một bên, quanh thân dường như được bao kín một vầng hào quang mỹ lệ.
"Tang Nhi......"
U Vô Mệnh châm biếm: "Mà ngươi thì sao, rõ ràng chính là dựa vào nữ nhân, lại không dám thừa nhận. Giờ này thì tốt rồi, Mộng Vô Ưu có thể cứu mạng ngươi, cho ngươi cơ duyên đã chạy đâu mất, ngươi liền chờ chết đi!"
Mặt mày tràn đầy vui sướиɠ khi người gặp họa, trào phúng.
Hàn Thiếu Lăng lập tức liền nổi giận: "Nàng ấy là vì cứu ta, mới đi theo Minh ma vương kia!"
Đôi mắt dài hẹp của U Vô Mệnh nghiêng nghiêng, hướng về phía Tang Viễn Viễn, chớp mắt phải " đinh " một cái.
Tang Viễn Viễn: "......" Con đường dài nhất ta từng gặp phải chính là kịch bản của U Vô Mệnh.
"Ngươi đừng xạo đi." U Vô Mệnh khinh phiêu phiêu cười, "Cái gì Minh ma vương, ta cho tới bây giờ chưa từng nghe nói. Uy, ta nói nè Hàn Thiếu Lăng, con người ấy mà, lúc nên nhận thua thì liền nhận thua, ngoan cố tới chết thì có ý nghĩa gì."
"Ai ngoan cố tới chết." Hàn Thiếu Lăng hướng lên trên tránh tránh, nói, "Ta thừa nhận, Mộng Vô Ưu giúp ta rất nhiều, nhưng ta cầu nàng ta trợ giúp sao? Nếu không phải nàng ta giấu diếm thân phận Tình tộc của mình tới tính kế ta, ta cần gì phải cân não, phải bị thương nhiều như vậy vì nàng ta chứ? U Vô Mệnh, ngươi có biết cả đời này chuyện ta hối hận nhất là cái gì không, chính là chạm vào cái Mộng Vô Ưu kia!"
Hắn khụ hai cái, lại phun ra một ngụm máu màu vàng, cảm xúc càng kích động chút: "Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể tốt hơn ta sao? Ta hỏi ngươi, ngươi có phải nam nhân hay không!"
U Vô Mệnh nhíu đôi mắt: "Đương nhiên rồi!"
Hàn Thiếu Lăng nhìn hắn nghiêng nghiêng đầu: "Vậy nếu là ngươi, lẻ loi một mình, ánh trăng cũng đẹp, gió cũng mát, rượu cũng ngon, độ ấm cũng vừa vừa vặn. Một đêm như vậy, một nữ nhân mềm mại bò lên giường ngươi, là nam nhân ngươi có thể không động nàng? Ngươi nói ngươi có phải nam nhân hay không đi!"
Tròng mắt U Vô Mệnh chậm rì rì di chuyển: "Ngươi nói cái này không xảy ra nha. Ta có Tiểu Tang Quả, làm thế nào mà lẻ loi một mình."
"Nếu là không có thì sao!" Hàn Thiếu Lăng sách một tiếng, "U Vô Mệnh, ngươi nói đi, nếu ngươi vô ý chạm vào một nữ nhân Tình tộc, ngươi làm thế nào chứ! Hử? Lại không chạm vào nàng ta, chờ chết a?"
U Vô Mệnh thực nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát.
"Nói đi, U Vô Mệnh ngươi trả lời ta thật lòng đi! Ngươi liền cam tâm chờ chết mà không hề đi chạm vào nàng ta? Còn dám dối trá nói như vậy được không!" Hàn Thiếu Lăng cười nói, "Ngươi giả đến như vậy, ta cần phải khinh thường ngươi."
"Con người của ta," U Vô Mệnh hoãn thanh nói, "Thứ nhất không ăn nổi là bị hϊếp bức. Vô luận là loại hình thức hϊếp bức này. Có người dám can đảm tính kế ta như vậy, chắc chắn đã bị ta gϊếŧ."
"Xuy!" Hàn Thiếu Lăng khinh thường nói, "Vậy người nếu gϊếŧ nàng ta, ngươi bị độc phát rồi làm sao bây giờ?"
"Chịu chứ sao." Trên mặt U Vô Mệnh hiện lên nụ cười bất cần đời, "Nếu là đau đến nỗi ta phát điên, vừa lúc ta đi tìm kẻ thù của ta, đua một trận cho ngọc nát đá tan đi."
Hàn Thiếu Lăng nghiêm túc nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu: "Ta lại quên mất, U Vô Mệnh ngươi là người điên!"
"Ừ, kẻ điên khá tốt." U Vô Mệnh cười đến lóa mắt, "Chân thật!"
"Ngươi có thể đi chưa?" Hàn Thiếu Lăng thở dài, "Đổi Tang Nhi lại đây nói chuyện với ta."
U Vô Mệnh tất nhiên liền không đáp ứng: "Chứ nói chuyện xong mà! Uy, ngươi mới vừa nói kia Mộng Vô Ưu kia chủ động bò lên giường ngươi à? Không phải bị ngươi cường bạo sao!"
Hàn Thiếu Lăng lé mắt liếc hắn: "U Vô Mệnh, nữ nhân ỡm ờ giả vờ hay liều chết không chịu, chẳng lẽ ngươi không phân biệt được? Ngươi sẽ không chưa từng chạm qua nữ nhân khác đi?"
U Vô Mệnh: "......"
Hắn mở to đôi mắt đen nhánh, sau một lúc lâu không biết nên lắc đầu hay là gật đầu.
Nói thật ra thì thật mất mặt! Nói láo thử xem, vạn nhất Tiểu Tang Quả xem là sự thật chẳng phải là muốn mạng!
"Dù sao, nữ nhân của ngươi cũng bỏ chạy rồi." U Vô Mệnh cứng cổ nói ngang.
"Nói rồi, nàng ta là vì cứu ta, mới cùng Minh ma vương đi."
"Gạt người!"
"Lừa ngươi làm cái gì."
Đề tài lại vòng trở về.
U Vô Mệnh làm bộ làm tịch nghĩ nghĩ: "Vì cứu ngươi chạy theo người khác, ném ngươi ở chỗ này chờ chết? Lời này ngươi tin sao."
"Nàng nhất định sẽ nghĩ cách trở về."
"Ý ngươi chính là, họ Mộng kia sẽ mê hoặc cái gọi là Minh ma vương đến thần hồn điên đảo, sau đó mang thảo dược trở về cứu ngươi? Hàn Thiếu Lăng, ta thật không biết nên đồng tình các ngươi như thế nào. Lại đây, lại đây, ngươi nói chuyện với ta cái, Minh ma vương trông như thế nào, không lẽ cũng bộ dáng một con mắt, một cái lưỡi, đầy người dính đầy bả nhờn? Sách, nữ nhân kia của ngươi khẩu vị cũng thật nặng nha."
Hàn Thiếu Lăng lắc lắc đầu: "Không phải. Bộ dáng không kém nhân loại bao nhiêu. Cũng nói được một chút lời nói, tự xưng là Minh ma vương, thực lực sâu không lường được. Ta từng thấy nó vượt nóc băng tường ở trên nóc cái màn hắc thiết bên ngoài kia như giẫm trên đất bằng!"
U Vô Mệnh nheo mắt: "Sau đó thì sao, nó đối với nữ nhân của ngươi nhất kiến chung tình?"
Hàn Thiếu Lăng: "...... Ừ."
Bộ dáng có thể nói là phi thường khuất nhục.
Tang Viễn Viễn yên lặng ở một bên nghe, trong đầu hiện lên dấu vết như vết cào cùng dấu tay trên vách tường hắc thiết mới vừa rồi. Nói vậy chính là kiệt tác của " Minh ma vương " rồi.
Minh ma vương...... lại là cái thứ gì? Chìa khoá mở ra bí ẩn có thể ở trên người nó hay không ?
"Ta nói Hàn Thiếu Lăng, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?" U Vô Mệnh hảo ý nói, "Ngươi xem Tiểu Tang Quả của ta, mặt nào cũng vượt xa Mộng Vô Ưu kia của người mười tám cái Thiên Đô có phải hay không? Nhưng vì cái gì mà phàm là nam nhân liền một hai vây quanh nữ nhân kia của ngươi nha? Cả Minh ma nàng ta đều không buông tha. Còn ta thì chưa bao giờ thấy ai mặt dạn mày dày muốn đeo bám theo Quả Tử của ta, à quên, trừ bỏ ngươi."
Hàn Thiếu Lăng: "......" Muốn phát hỏa lại không biết nên phát từ góc độ nào.
"Được rồi, U Vô Mệnh, hại ta đến tận đây còn chưa đủ, cố ý muốn chạy tới trong mộng ta chỉ vì tiếp tục nhục nhã ta sao."
U Vô Mệnh nói: "Chính ngươi nhớ thương ta, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, trách ta sao? Uy, ngươi thật không thấy kỳ quái sao? Nữ nhân kia, dựa vào cái gì?"
Hàn Thiếu Lăng bộ dáng rầu rĩ không có biện pháp, thở dài một tiếng: "Ngươi muốn nói như vậy, ta xác là phát hiện cũng có một chút dị thường. Trước giờ, mỗi lần ta muốn tìm nàng xử tội, liền không biết lộn xộn như thế nào liền cùng nàng lăn lên trên giường đi."
Hắn giơ tay chỉ chỉ cái vầng sáng bảy màu đang che trời lấp đất bên ngoài hang động: "Ta cảm thấy, trên người nàng dường như cũng có vầng sáng như vậy, làm não người cứ say say, liền muốn nàng. Người khác có lẽ cũng là như thế."
U Vô Mệnh nghiêng đầu nhìn nhìn Tang Viễn Viễn.
Nghe Hàn Thiếu Lăng nói như vậy, Tang Viễn Viễn lập tức liền hiểu rõ. Lăn lộn nửa ngày, cái gì Mary Sue vạn người mê, cái gì trời sinh có lực tương tác vô cùng ,mỗi người đều nàng ta bật đèn xanh, hoá ra đều là cái ánh sáng bảy màu này quấy phá.
Muốn nói " số mệnh ", ước chừng cũng chỉ có cuối cùng một lần này cùng Minh ma " nhất kiến chung tình ", coi như chân chính là quan hệ nhân quả —— nàng ta tiếp xúc với đám ánh sáng bảy màu đó lâu như vậy, Minh ma vương vừa thấy nàng, liền phát hiện trên người nhân loại này có đồ vật mà nó quen thuộc.
"Mộng Vô Ưu sẽ không trở lại." U Vô Mệnh bình tĩnh quay đầu lại nhìn Hàn Thiếu Lăng.
"Nàng sẽ trở về." Hàn Thiếu Lăng tự tin cười.
U Vô Mệnh thản nhiên ôm cánh tay, không tính phản ứng hắn.
"Sẽ không." Tang Viễn Viễn thở dài đến gần chút, "Hàn Thiếu Lăng, ngươi chẳng lẽ không phát hiện sao, sau khi ngươi cùng nàng ngã xuống mạch nước ngầm, vận may đến nghịch thiên trên người nàng ta liền biến mất. Nếu không vậy sao một đường đi đến đây, ngươi cần gì phải vất vả như vậy, xiêm y đều bị hư hao như vậy, linh uẩn tiêu hao hầu như không còn. Hơn nữa, một đoạn đường dài như vậy ngay cả một gốc cây dược thảo cầm máu tầm thường nhất cũng không gặp được."
Hàn Thiếu Lăng ánh mắt phức tạp: "Tang Nhi, nàng nguyện ý nói chuyện với ta sao? Đây là đường ngầm mà, không có bất cứ cái gì không phải là chuyện thực bình thường sao?"
"Nhưng mà, từ trước đến giờ Mộng Vô Ưu vô luận ở bất cứ chỗ nào đều có thể nhặt được kỳ trân dị bảo đúng không."
Hàn Thiếu Lăng dại ra gật gật đầu: "Đúng. Xác thật không thể tưởng tượng."
"Đó là bởi vì mặt gương vỡ kia trong tay nàng ta." Tang Viễn Viễn ngồi xổm bên cạnh hắn, "Có người thông qua mặt gương này, đem khí vận thực mơ hồ cuồn cuộn không ngừng chuyển đến cho nàng ta."
Hai mắt Hàn Thiếu Lăng hơi mở: "Đó là miếng gương lần trước bị các ngươi đoạt đi?"
"Đúng vậy." Tang Viễn Viễn thở dài, "Ngươi có biết, cái gọi là khí vận kia chính là lấy đi khí vận của cả thiên hạ này hay không ?Mộng Vô Ưu dùng một phần, chúng sinh liền mất đi một phần, cho nên ngươi xem, nàng " nhặt " được linh tuỷ vạn năm giúp ngươi chữa thương tấn giai, các nơi liền nổi lên " dũng triều " mạnh mẽ. Nàng ta dẫn sét đến cứu tính mạng ngươi từ trong tay U Vô Mệnh, "dũng triều" ngàn năm khó gặp liền xuất hiện trên toàn Vân Cảnh."
"Lại sau khi hai người các ngươi ngã xuống miệng Minh Uyên, vì bảo tính mạng của các ngươi, người đứng sau lưng nàng ta trực tiếp đem khí vận vô cùng đưa đến trong mặt gương...... Lúc sau đã xảy ra chuyện gì ngươi hẳn là còn chưa biết đi? Sóng thần Minh ma cao mấy chục trượng đồng thời tập kích toàn Vân Cảnh." Trong ánh mắt Tang Viễn Viễn toát ra một chút đồng tình.
"Lại sau đó, Mộng Vô Ưu làm mất gương, không còn khí vận kỳ ngộ từ trên trời giáng xuống giúp các ngươi vượt qua cửa ải khó khăn. Các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình. Hàn Châu vương, có phải thật lâu thật lâu rồi người không thể nghiệm qua việc dựa vào đôi tay của chính mình làm lấy mọi việc, cảm giác bước đi giữa khó khăn không ? Các ngươi chật vật, nhưng bên ngoài lại gió êm sóng lặng, nhân loại chiến thắng Minh ma, tạm thời bảo vệ được gia đình."
Hàn Thiếu Lăng chấn động khôn kể, ngơ ngác nhìn nàng.
"Đây, đây thật là mộng sao? Nàng nói mấy chuyện này, vì sao...... Thế nhưng làm ta khó phản bác......"
Hắn hoảng hốt một lát, liền phun vài ngụm máu vàng: "Cho nên, Mộng Vô Ưu bây giờ không còn vận khí hộ thân, nàng ta sẽ bị Minh ma vương gϊếŧ chết đúng không? Khó trách U Vô Mệnh nói nàng sẽ không trở lại."
Tang Viễn Viễn nói: "Nàng ta có thể giữ được tánh mạng hay không ta không biết. Bất quá nếu nàng ta dùng kinh nghiệm ở chung từ trước cùng các ngươi đến đối phó Minh ma vương, ta cảm thấy xác sống còn sống sẽ không quá lớn. Muốn làm Minh ma vương hóa tiểu ái vì đại ái, thành toàn cho tình yêu của ngươi và nàng, sau đó thả nàng mang theo dược thảo trở về cứu ngươi, vật càng không có nửa khả năng."
Hàn Thiếu Lăng cười ha ha lên: "Hay cho một cái hóa tiểu ái vì đại ái, ha ha ha ha! Ngươi đang nói chính là tên các chủ Kiều Âm Nguyệt của Âm Nguyệt Các đi, cái đồ con lợn kia, thật đúng là suýt làm ta cười chết!"
Tang Viễn Viễn không biết ai là Kiều Âm Nguyệt, nhưng nàng biết khẳng định lại là một vị trong đại quân theo đuổi Mộng Vô Ưu.
"Chính là đám mai phục ám sát ở Chương Châu ngày ấy." Hàn Thiếu Lăng vẫy vẫy tay, "Đã không còn quan trọng."
Ánh mắt hắn lại hoảng hốt một lát.
"Tang Nhi, nàng nói lại cho ta một lần. Đúng thật là bởi vì ta mới làm toàn Vân Cảnh lần lượt lâm vào nguy cơ và tai nạn sao? Là thật vậy chăng? Nàng không có gạt ta?"
Tang Viễn Viễn nhìn mắt hắn, gật gật đầu: "Không có lừa ngươi. Lần công kích của sóng thần Minh ma này công phá rất nhiều châu quốc, nhưng mà hiện giờ cũng không còn đáng ngại."
"Đã chết rất nhiều người đúng không?" Khoé môi Hàn Thiếu Lăng hiện lên nụ cười khổ, máu ố vàng theo khóe miệng ào ạt chảy ra bên ngoài.
"Đúng, nhưng cũng may là kinh nghiệm đối phó Minh ma cũng còn chống chọi được." Tang Viễn Viễn không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng bỗng nhiên hiện lên một nụ cười tươi sáng, "Hết thảy thương tổn, chỉ cần không thể tiêu diệt được nhân loại, đều sẽ chỉ làm chúng ta càng cường đại hơn."
"Hàn Châu thế nào? Không có ta, Hàn Châu......" Hàn Thiếu Lăng nhăn mi lại.
Tang Viễn Viễn mỉm cười nói: "Hàn Châu vẫn tốt. Đường đệ Hàn Thiếu Phong của ngươi thực trầm ổn, thủ được."
"Vậy tốt rồi." Trên mặt Hàn Thiếu Lăng hiện lên tươi cười, có vui mừng, cũng có tự giễu.
"Cái thế gian này làm sao không thể thiếu ai chứ?" Hắn lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy." Tang Viễn Viễn tán đồng, "Hết thảy, vốn nên thuận theo tự nhiên. Đây mới là thiên đạo chân chính. Mạnh mẽ đem hết khí vận tụ lại cho người nào đó, chỉ biến khéo thành vụng, ngược lại trở thành đại hoạ."
"Không sai." Hàn Thiếu Lăng nở nụ cười, "Tang Nhi, nếu ta sớm biết rằng mình đoạt đi khí vận của chúng sinh, mang đến nhiều tai nạn như vậy, ta đã sớm đích thân gϊếŧ chết Mộng Vô Ưu, sau đó huy kiếm tự sát! Nàng tin ta."
"Ta tin." Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hàn Thiếu Lăng cũng vậy, giống như Hoàng Phủ Tuấn, tuy là đối địch, nhưng nàng lại biết bọn họ trong xương cốt đều là anh hùng. Vì chúng sinh, vì Nhân tộc, bọn họ không tiếc thân mình.
"Tốt, nàng tin ta là được. Tang Nhi, nếu có khả năng, nên để chúng sinh cứ như thế này, bình định đi!" Hàn Thiếu Lăng hơi hơi cười, ánh mắt bỗng nhiên cứng lại.
U Vô Mệnh nghiêng đầu nhìn nhìn: "Hắn tự tuyệt tâm mạch. Đi thôi."
Hai người bước ra khỏi hang động.
Tang Viễn Viễn nhịn không được ngoái đầu nhìn lại một cái.
"Tiểu Tang Quả!" U Vô Mệnh hung ác trừng mắt nàng.
"Kỳ thật ta cùng hắn, thật sự không thân......" Tang Viễn Viễn khẽ than thở, "Cảm thấy có một chút đáng tiếc thôi. Hắn cùng Hoàng Phủ Tuấn, kỳ thật đều là anh hùng bảo hộ Vân Cảnh a."
Giữa Hàn Thiếu Lăng và U Vô Mệnh thật ra cũng không có mâu thuẫn gì không thể hóa giải, chỉ tiếc tới hôm nay, hắn đã bị ánh sáng bảy màu cùng độc của Tình tộc thấm vào, ngay cả Tang Viễn Viễn cũng không thể xoay chuyển trời đất.
"Ừ. Đi thôi." U Vô Mệnh ôm lấy nàng.
Theo thông đạo, hai người mau chóng liền tìm được đường lên miệng vực sâu của Vân Châu, hiện giờ U Vô Mệnh điều khiển cánh đã rất thuần thục, bay qua cái vực sâu này cứ như chơi.
......
Ký Đô.
"Trấn Tây tướng quân, Ký Châu vương lại cầu kiến lần nữa!"
"Không gặp." Sắc môi Hoàng Phủ Hùng có chút trắng bệch, cô độc dưới ở cửa sổ, ánh mắt ngơ ngẩn.
80 vạn đại quân, điều động hết cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Hắn đến Ký Châu chờ.
Mấy ngày trước đây, tâm hắn còn giống như bị ném trong chảo dầu, cứ chiên đi chiên lại, chiên tới chiên lui, mấy ngày nay phải đợi thời cơ, làm hắn cũng có hơi lạnh xuống.
Khương Nhạn Cơ vô số lần muốn liên lạc, Hoàng Phủ Hùng đều cáo bệnh từ chối.
Hắn hiểu rõ bản thân mình.
Nghe được cái giọng của nữ nhân ác độc kia, nhất định sẽ không kìm nén được mà xả ra cả một bụng đầy thô tục.
Hiện tại không thể. Đại quân vẫn có hơn một nửa chưa tới, chưa đánh được.
Mấy ngày nay, Hoàng Phủ Hùng căn bản không dám nhớ lại giọng nói, nụ cười hay dáng điệu của Hoàng Phủ Tuấn. Trong cuộc đời hắn, Hoàng Phủ Tuấn vẫn luôn như một ngọn hải đăng, chỉ dạy hắn, dẫn dắt hắn, là đèn soi đường, cũng là nơi cập bến của hắn.
Tuy không thèm nghĩ, nhưng bất kể bản thân ở chỗ nào, Hoàng Phủ Hùng đều có loại ảo giác bản thân mình mất đi ngọn đèn trong lòng, bị giam giữ trong bóng đêm dày đặc, tránh không khỏi, chạy cũng không thoát.
Tóc trên đầu cũng từng sợi, từng sợi bạc đi.
Cường giả Linh Diệu cảnh, vậy mà lại già đi với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Có khi ngồi như vậy, đột nhiên trong lòng hoảng hốt lên một cái, giống như thấy được kết cục của bản thân ở đoạn cuối con đường này. Hắn biết hiện giờ mình giống như núi ngả đồi nghiêng, căn bản không có khả năng đấu được với nữ nhân quá ác độc âm hiểm như vậy —— ngay cả đại ca đều thua, không phải sao?
Nhưng hắn lập tức lại cổ vũ mình.
Trong tầm tay hắn đang để đoạn kết cục của quyển 《 Tiêu Trọng báo thù ký 》mà vị tiên sinh kia trước đây không lâu đã đưa tới.
Như là một cọng rơm cứu mạng.
"Tiêu Trọng có thể, ta cũng có thể!"
Trong ngực lại khó tránh khỏi vẫn còn uất ức ứ đọng, há mồm phun ra liền là đàm mang theo máu.
Như là rơi vào một cũng bùn không thể tránh thoát. Rõ ràng thù sâu như biển, bây giờ đúng ra phải là lúc thẳng tiến không lùi, nhưng cảm xúc lại vẫn âm u hôi bại, kéo dài càng lâu, càng là cảm thấy lòng tràn đầy bất lực.
Hoàng Phủ Hùng là người cầm quân nhiều năm, hắn biết rõ khí thế của tướng lãnh đủ để ảnh hưởng toàn quân. Dê đầu đàn như hắn còn như thế, càng đừng nói tướng sĩ dưới trướng còn đến mức nào.
"Ta thật có thể đấu được với bà ta sao?" Ánh mắt Hoàng Phủ Hùng dần dần vẩn đυ.c, "Nếu trời xanh có mắt, tại sao không cho ta một chút gợi ý? Hoàng Phủ Hùng ta, cuộc đời này thật sự còn có hi vọng báo thù cho huynh trưởng sao?!"
"Đốc, đốc, đốc."
Âm thanh thật
thanh thúy, thật vui sướиɠ từ ngoài điện truyền đến.
Hai mắt Hoàng Phủ Hùng khẽ nhếch, nghiêng đầu nhìn lại.
Ngạc nhiên thất thần.
"Cái, cái gì......"
Một con người gỗ hơi nhỏ chỉ cao đến đầu gối đang lung lay đi về phía hắn.
Trên người nó treo một cái áo cà sa xám đơn bạc hơi cũ, trên ngực dán một chữ "phúc" hơi lớn, trên cổ treo một chuối tràng hạt bằng hổ phách trong vắt, một viên trân chân to trên tràn hàn đánh đánh vào cái bụng nhỏ bằng gỗ của nó, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.
"Đốc, đốc, đốc."
Trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch là hai đôi mắt đen thật lớn, cái mũi nho nhỏ, cái miệng nhỏ cũng hồng hồng, cười lên vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào.
Nó giương hai tay, lung lay đi tới dưới chân Hoàng Phủ Hùng, bất động.
"Đây là cái gì?!"
Hoàng Phủ Hùng dùng sức chớp chớp mắt, nhìn con rối gỗ từ bên thành cửa sổ nhảy xuống, hắn liền ngồi xổm xuống trước mặt nó.
...... Còn ngại hơi quá cao.
Thân hình hắn uy mãnh to lớn, ngồi xổm xuống vẫn chỉ có thể nhìn thấy cái đỉnh đầu đen nhánh của con rối
Vì thế Hoàng Phủ Hùng cũng không kiên nể gì, giơ mông ngồi bẹp xuống luôn.
...... Vẫn hơi quá cao.
Con rối vẫy vẫy hai cánh tay khẳng khiu, giống như bươm bướm đang vẫy vẫy cánh.
"Muốn ôm một cái?" Hoàng Phủ Hùng buột miệng thốt ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, cả hắn đều sửng sốt.
Nam nhân Đông Châu từ trước đến nay có truyền thống " yêu tức là hại ", ngay cả đối với hài tử của mình ( đặc biệt là con trai ) lấy chèn ép để mài giũa là chính, những người cha cầm binh lại càng ít khi thể hiện tình yêu đối với hài tử của mình.
Thí dụ như Hoàng Phủ Tuấn, đem Hoàng Phủ Độ đá đến một nơi xa, chẳng quan tâm, chỉ không ngừng tạo áp lực, giao trọng trách vào tay hắn.
Trong mắt nam nhân Đông Châu, đây mới là tình thương thâm trầm nhất của cha, này, mới là yêu!
Hoàng Phủ Hùng cũng như thế. Hắn trước nay cũng chưa từng ôm nhi tử của mình, từ trước đến giờ đều học theo bộ dáng huynh trưởng của mình, bày ra một bộ mặt lạnh, giống như nhi tử ruột là đueá thiếu tiền mình từ tám đời không bằng.
Nhưng mà vào lúc này, đối với như vậy một con người gỗ quỷ dị lai lịch không rõ ràng, hắn cư nhiên thốt lên câu hỏi nhão nhão dính dính" muốn ôm một cái " như vậy.
Quả thực là, khí tiết tuổi già khó giữ được!
Chỉ thấy con rối trước mặt " hô " một cái ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn chớp hai cái, lông mi vẫy vẫy, quả thực chính muốn mạng già của hắn mà.
Đôi cánh tay nhỏ lại vẫy hai cái.
Hoàng Phủ Hùng: "...... Phúc đồng tử?!"
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Hoàng Phủ Hùng cảm giác được " ơn trạch của trời cao". Ngay tại thời điểm hắn nhất mờ mịt nhất, bất lực nhất hoang mang cô độc nhất, bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một đồ vật hoàn toàn không phù hợp lẽ thường như vậy!
Đây không phải gợi ý của trời cao, còn có thể là cái gì?!
Vẻ mặt Hoàng Phủ Hùng đứng đắn, vươn đôi tay to như cái đệm hương bồ, bắt được thân hình nhỏ bé của con rối, nhấc nó lên.
"Ta phải kiểm tra kỹ càng một chút, có phải có cái ám khí gì hay không ."
Con rối bành hai khóe môi, lộ ra hai hàm răng nhỏ trắng đều xinh đẹp.
Hoàng Phủ Hùng: "......"
Nếu thế gian này có một loại chết gọi là " bị đáng yêu đến chết ", Hoàng Phủ Hùng cảm thấy mình có thể mỉm cười nơi cửu tuyền rồi.
Hắn giống như ăn trộm, len lén đem con rối ôm tới trên sạp, tuy biết trong điện không người, vẫn cứ cảnh giác nhìn chung quanh trái phải.
Sau đó dùng chòm râu của mình cọ một vòng thật mạnh trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của con rối .
Con rối: * hử*
Hung dữ cho hắn xem!
Đối mặt với con rối nhỏ bỗng nhiên nhe cái răng nanh bé xíu tỏ vẻ phẫn nộ, Hoàng Phủ Hùng càng cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình đều bay đi rồi.
"A a a —— ta chết mất thôi!" ( đáng yêu chết ta )
À tiếng rống này thì kinh động thị vệ ngoài điện.
Bọn thị vệ đều biết tinh thần đại tướng quân đã sa sút nhiều ngày. Chợt nghe một giọng nói như vậy, thị vệ sợ tới mức không nhẹ, bất chấp quân lệnh đẩy cửa tiến vào.
"Tướng quân?!" Thị vệ " leng keng " một tiếng, rút đao ra.
Hoàng Phủ Hùng thật sự bị giật mình hoảng hốt.
Hắn bày ra tư thế như chim mẹ bảo vệ con, ôm con rối vào trong lòng ngực một vòng, sau đó hung ác trừng mắt về phía thân vệ của mình.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
"Tướng, tướng quân không có việc gì chứ?"
"Có thể có chuyện gì! Đi ra ngoài!"
Hoàng Phủ Hùng vội vàng đuổi thị vệ đi, cúi đầu vừa nhìn xuống liền thấy tiểu khả ái trong lòng ngực đã không cánh mà bay.
Hoàng Phủ Hùng: "???" Chẳng lẽ là ảo giác?!
Đầu vừa xoay lại đã thấy phía sau cái ghế con trên sạp chợt ló ra một mảnh góc áo màu xám, một bàn tay nhỏ vươn ra, " vèo " một cái, túm góc áo vào giấu kỹ.
Hoàng Phủ Hùng: "!!!"