Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác HE

Chương 90: Kỳ ngộ trong thành phố ngầm

Áp lực, lại là đến từ một " vật chết " như vậy!

Nó tuy rằng không có sinh mệnh, nhưng nó khổng lồ, đã đủ làm nhân tâm sợ hãi, thở không nổi. Nó rõ ràng là đứng sừng sững ở trước mắt, nhưng đứng trước mặt nó, người lại cảm thấy như tri giác mất cân đối, cho rằng nó mới là mặt đất —— mặt đất hắc thiết cổ xưa, vĩ đại.

Tang Viễn Viễn nhắm mắt cố gắng hồi phục tâm lý, bật hơi ra tiếng: "Ánh sáng bảy màu đó từ đâu tới?"

"Nơi đó."

U Vô Mệnh dắt tay nàng, dẫn nàng bước vào một bên.

Cái ánh sáng bảy màu này là từ khe hở của bức màn hắc thiết này lọt ra ngoài.

Một khe hở thật nhỏ, tầm khoảng bằng đầu ngón út, dài cỡ một thước. Ánh sáng bảy màu từ trong khe hở chiếu ra, chiếu vào trên sông băng, thấm vào lớp băng, phát ra bốn phía.

Tang Viễn Viễn hạ người, định kề sát vào xem một chút.

U Vô Mệnh túm một túm thật mạnh, kéo nàng trở về: "Nguy hiểm."

Hắn dùng cánh tay kéo nàng ra phía sao bảo hộ, hắc diễm bùng lên bao ngoài thân hắn, tiến lên.

Ánh sáng bảy màu vừa chạm được hắc diễm trên người hắn lập tức phát ra âm thanh "tư tư" nhỏ vụn.

Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng hít một hơi.

Đây là "thiên mệnh lực" nồng đậm đến cực điểm.

Tiếng lòng run lên, nàng không khỏi ngửa đầu lại lần nữa xem cái màn hắc thiết như con thú khổng lồ ngay trước mắt. Không phải đây là nơi cất giữ cái lực lượng bảy màu này đó chứ?!

U Vô Mệnh thẳng lưng đứng dậy.

Lông mày xinh đẹp nhíu lại, hắn nói: "Rất sâu, nhìn không thấy bên kia."

"Cái tường này, nhìn không thấy bên kia ?" Tang Viễn Viễn lại lần nữa hít ngược một hơi khí lạnh.

"Ừ," U Vô Mệnh nhanh chóng gật gật đầu, "Vách tường này dày vượt qua tưởng tượng."

Hắn vừa nói vừa trở tay xuất đao, chém về phía hắc thiết phía trước.

"Đang ——"

Lưỡi đao lại không thể đâm thủng, chỉ vẽ lên một vết đao dày trên mặt ngoài của hắc thiết.

"So trường thành thì cứng hơn nhiều." U Vô Mệnh bình tĩnh nói.

Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

"Vậy khe hở này từ đâu ra?"

"Hẳn là khi xây nên có sơ sẩy."

"Xây ?." Tang Viễn Viễn lần thứ hai hút một ngụm khí lạnh, " Công trình như vậy, ai làm chứ."

U Vô Mệnh lắc đầu: "Đi, nhìn xem nó rốt cuộc là lớn đến bao nhiêu."

Trên cái tạo vật hắc thiết khó có thể hình dung này, khắp nơi đều có dấu vết động chạm qua, nhìn như là ai đùng rìu lớn khai thiên tích địa trong truyền thuyết tạc ra vậy, bất luận là độ sâu hay độ rộng gì cũng vượt qua một trượng, chiều dài thì không thể nói rõ, bởi vì chúng nó cứ theo một hướng, chạy dài đến ra khỏi tầm nhìn.

Hai người cứ men theo cái tạo vật bằng hắc thiết này bay không biết bao lâu.

Trên toàn bộ hắc thiết đã bị sông băng bao trùm, U Vô Mệnh không tiếc tiêu hao lực lượng của bản thân, dùng hắc diễm mở thông đạo phía trên sông băng, không ngừng tiến về phía trước thăm dò, toàn lực đi tới, nhất định phải nhìn xem cái này đến tột cùng là cái thứ gì.

Tang Viễn Viễn dần dần có chút mệt mỏi rã rời.

Một bên là sông băng, một bên sườn khác là hắc thiết thẳng đứng không biên giới, đi len lỏi ở giữa giống như ngồi ở ghế trước của một đoàn tàu cao tốc, cảnh tượng hai bên cứ liên tiếp tiếp nối không hề thay đổi, cực kỳ thôi miên.

Hầm ngầm này không có năm tháng.

Không biết qua bao lâu, trên phía trước sông băng lại một lần nữa xuất hiện ánh sáng bảy màu.

"Còn có một cái khe khác à?" Thần sắc Tang Viễn Viễn chấn động.

"Không, vòng trọn vẹn qua một vòng rồi." U Vô Mệnh dùng mũi đao gõ gõ vách tường hắc thiết khổng lồ ở một bên.

"Đang ——"

Tang Viễn Viễn nhận dấu đao lúc nãy hắn lưu lại.

U Vô Mệnh gật đầu nói: "Vật này là hình tròn đường kính tầm 1500. Nằm ngầm dưới hai châu Vân, Ký cùng Thiên Đô. Độ cao không lường được, nhưng ta xem cái hoa văn này, không giống như hình cái bình lùn mập đâu."

Nó quá lớn, vô luận xem từ phương diện nào đều chỉ có thể nhìn thấy mặt phẳng vô tận, thật sự khó có thể phỏng đoán hình dạng hoàn chỉnh. Cho nên nó có thể là hình cầu, cũng có thể là hình thùng, cũng có khi là hình cái đỉnh.

Tang Viễn Viễn bỗng nhiên phát hiện một vấn đề: "Phía dưới Ký Châu cùng Thiên Đô hoá ra đều có sông băng sao!"

U Vô Mệnh nhẹ nhàng gật đầu: "Chiều sâu của chỗ này thật sự là nằm ngoài sức tưởng tượng."

Tang Viễn Viễn: "......" Ngã xuống có một cú này mà như là bị ném ra ngoài không gian.

Hơi tưởng tượng một chút, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Dưới nền đất ở trung tâm đại lục lại có một tạo vật hắc thiết khổng lồ ngủ đông như vậy, đường kính vượt qua ngàn dặm, độ cao không biết bao nhiêu.

"Ta có một ý tưởng lớn mật." Tang Viễn Viễn nói, "Minh ma, chỉ sợ đúng là đang hướng về phía " nó " mà đến!"

"Không sai." U Vô Mệnh cân cân đao trong tay đao, nói, "Hướng lên trên phía trên hẳn có thể đi đến miệng vực sâu."

Tang Viễn Viễn yên lặng gật đầu.

Hắn một tay ôm lấy nàng, hai cánh mở ra, hướng về phía trước nhảy lên.

Mỗi khi đến mất sức rơi xuống, hắn sẽ cắm hắc đao nghiêng nghiêng vào sông băng ở gần đó, sau đó ngồi xổm trên mặt đao nghỉ một hơi giống con cú mèo.

Có đoạn đường giữa sông băng cùng với tạo vật hắc thiết này không có khe hở, Tang Viễn Viễn cực kỳ phối hợp ném hoa ăn thịt người lên phía trên, hoa ăn thịt người há to cái miệng rộng, giống như giác hút dính vào trên lớp băng, từng tiếng " phốc kỉ phốc kỉ ", " rắc rắc " kỳ quái vang lên, lớp băng dày nặng lập tức đã ăn thành một thông đạo tròn vo.

Nàng trở tay vừa thu hoa ăn thịt người lại, U Vô Mệnh liền đem theo nàng lướt đi lên.

Tới một đài băng thoạt nhìn tương đối vững chắc, Tang Viễn Viễn túm túm U Vô Mệnh: "Từ từ."

"Hử?" Hai cánh thu lại, hắn ngừng lại.

Tang Viễn Viễn nhìn khắp xung quanh, tìm được một chỗ không nhìn thấy đoạn cột mỏng manh chống mảnh băng này.

"Ừ, chỗ này không tồi."

U Vô Mệnh: "?"

Chỉ thấy nàng vung tay lên, một con lại một con hoa đầu heo bụng đăng căng phồng xuất hiện ở chỗ nàng đã chấm trúng, năm cánh hoa to tướng xoè ra, hướng xuống thung lũng băng bên dưới rầm rầm phun ra vụn băng ào ạt.

Như một cơn mưa vụn băng lớn lớn bé bé rào rào rơi xuống, U Vô Mệnh nhìn đến cong cả khóe miệng lên.

"Băng không thể tiêu hoá được, chỉ có thể phun ngược trở ra thôi. Hoa ngậm nhiều băng như vậy trong bụng, làm não ta muốn đông cứng lại rồi đây này." Tang Viễn Viễn thực vô tội buông tay.

U Vô Mệnh: "......"

Nhóm hoa đầu heo từng đội từng đội lần lượt nhả ra hết những khối băng nãy giờ nuốt vào trong bụng.

Hai người tiếp tục lên đường.

Càng hướng lên trên càng kinh hãi.

Cái tạo vật hắc thiết này căn bản không có gì sơ hở. U Vô Mệnh cố tình không đi đường thẳng mà đi theo đường xoắn ốc vây quanh nó không ngừng xoay lên trên. Nhưng vô luận bất cứ chỗ nào nó đều tinh xảo tinh mịn, những hoa văn rõ ràng do ai đó tạo nên cũng không hề bị gián đoạn.

"Là hoa văn trang trí." Hắn bình tĩnh nói.

Tang Viễn Viễn hít sâu một ngụm khí.

"Cho nên, người tạo được một ngọn núi hắc thiết to lớn nhường này còn có thời gian điêu khắc hoa văn lên nó?"

"Chưa chắc là người." Khoé môi U Vô Mệnh treo một nụ cười.

"Ừ." Tang Viễn Viễn thở dài, "Không chừng đây là thần tích ấy chứ."

Có chút " hoa văn " lớn đến mắt thường không nhìn ra độ rộng và hình dạng của nó.

"Rời nơi này trước đã." U Vô Mệnh mở rộng hai cánh, tiếp tục bay về phía trước.

Hắn cũng không từ bỏ việc thăm dò, vẫn cứ đi theo đường xoắn ốc lên phía trên.

Vách tường hắc thiết khổng lồ này vẫn trước sau giống nhau như đúc, Tang Viễn Viễn có ảo giác hình như mình là một con côn trùng bé xíu vo ve bay bên cạnh một một cái đỉnh vạc cực to lớn, khả năng cả đời này cũng đừng hòng bay qua hết vòng eo của nó.

Thật sự nhỏ bé mờ mịt.

Chợt ngọc giản loé lên.

"Chủ quân!" Âm thanh A Cổ truyền ra, "Hoàng Phủ Hùng điều 80 vạn binh, xuyên qua biên giới hai nước Đồ, Tấn, mạnh mẽ xâm nhập địa giới Tần Châu, nói là muốn báo thù trận đánh hôm trước, thuận tiện thay Ký Châu vương thu phục Ký Châu! Chiến thư đã đưa đến nơi này của chúng ta, chủ quân, xử lý như thế nào?"

Tang Viễn Viễn cảm thấy một cơn hoảng hốt, dường như đang ở trên l trời bị lôi trở lại nhân gian.

"Vậy nhường Ký Châu cho hắn." Thanh âm U Vô Mệnh bình tĩnh.

A Cổ hơi có chút lo lắng: "Chủ quân không phải đã thành công châm ngòi Hoàng Phủ Hùng đối nghịch với Thiên Đô sao? Lúc này không biết sao hắn ta lại dở chứng đánh ngược lại chúng ta! Hắn điên rồi sao!"

"Không nhận chiến thư là được." U Vô Mệnh khinh phiêu phiêu trả lời.

A Cổ vẫn sốt ruột: "Vậy nếu hắn nhất định phải đánh thì làm sao bây giờ?"

U Vô Mệnh: "Vậy chờ chết đi."

A Cổ: "......"

U Vô Mệnh thở dài: "Ăn đồ bổ não một chút đi."

A Cổ: "......"

Ngọc giản vỡ tan.

U Vô Mệnh hơi bất đắc dĩ nói thầm: "Tiểu Tang Quả, người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, A Cổ theo ta lâu như vậy, như thế nào hoài tới nay không thông minh lên được một chút nào vậy? Hoàng Phủ Hùng nói muốn đánh ta, hắn liền tin là thật?"

"Hắn não thẳng mà." Tang Viễn Viễn nói, "Người như vậy, sống đơn giản nhất mà."

U Vô Mệnh híp híp mắt: "Hoàng Phủ Hùng vốn cũng là người như vậy. Hiện giờ cũng thành xảo trá đấy thôi."

"Nhưng mà chính là vì hắn vốn dĩ là người như vậy, người khác mới không hề phòng bị hắn." Trong lòng Tang Viễn Viễn rất cảm khái.

Hoàng Phủ Hùng điều 80 vạn đại quân này tất nhiên là muốn đánh Khương Nhạn Cơ.

Hắn bị trúng kế U Vô Mệnh sắp xếp cho hiểu lầm lời di ngôn của Hoàng Phủ Tuấn, đã hận Khương Nhạn Cơ thấu xương.

Lúc ấy nghe thâm âm Hoàng Phủ Hùng đều hộc máu, cũng không biết sau lại đã như thế nào mà hạ được hoả nhiệt công tâm, ra vẻ ngu ngốc vô tư, giả vờ giả vịt thử thăm dò, điều binh xuất phát về hướng Ký Châu.

Hắn tự biết mình không phải loại người am hiểu mưu lược, nếu cùng Khương Nhạn Cơ vu xé rách mặt nhau, ngược lại dễ dàng lộ ra dấu vết, vì thế dứt khoát liền tụ tập đại quân, lấy cớ tiến công Ký Đô mà xuất phát về hướng Ký Châu —— từ Ký Đô xua quân thẳng xuống tiến công Thiên Đô, chỉ mất nửa ngày thôi!

Đây cũng coi như là dương mưu.

Khương Nhạn Cơ nếu thật cho rằng Hoàng Phủ Hùng muốn đánh U Vô Mệnh, vậy bà ta liền bị Hoàng Phủ Hùng đột kích mà không kịp phòng ngừa. Khương Nhạn Cơ nếu có điều phòng bị, vậy nếu phải trực diện đối địch với 80 vạn quân tinh nhuệ của Hoàng Phủ Hùng cũng không phải thoải mái cho bà ta!

Lại nói tiếp, trong toàn bộ sự kiện này, Khương Nhạn Cơ mới là người chân chính từ đầu tới đuôi chẳng hay biết gì cả.

Mãi đến tận hôm nay, chỉ sợ bà ta còn chưa biết nhu tử Hoàng Phủ Độ của mình đã chết, hơn nữa lại là " chính bà ta gϊếŧ ". Càng không biết mấy ngày trước, nhân tình Hoàng Phủ Tuấn đã " chết trên tay bà ta ".

Bà ta có thể đi tìm Hoàng Phủ Hùng hỏi sự tình cái cánh cung kia của Khương Thập Tam, liền chứng minh bà ta không hề có một chút nghi ngờ nào đối với Đông Châu —— nếu Khương Nhạn Cơ phát hiện Đông Châu có dị tâm, lấy tính tình âm hiểm giảo quyệt của bà ta, tuyệt đối sẽ không ngồi đây mà đã đi hốt xác Hoàng Phủ Hùng xúi quẩy kia.

Chờ đến khi lần này Hoàng Phủ Hùng tiến sát Đế Đô, trước trận tuyên cáo tội trạng của bà là gϊếŧ chết Hoàng Phủ Tuấn, Hoàng Phủ Độ, Khương Nhạn Cơ chỉ biết cảm thấy đây đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, căn bản không có khả năng nghĩ lại xem trong đó có phải có cái gì hiểu lầm hay không, bà ta sẽ chỉ biết phẫn nộ đến cực điểm, đem cuộn chỉ hiểu lầm vốn dĩ đang rối rắm đánh thành bế tắc.

Bế tắc không giải quyết được, chỉ có một trận chiến.

"Hoàng Phủ Hùng sẽ chết." Trên đường bay vυ't lên trên, U Vô Mệnh bỗng nhiên đạm thanh nói một câu.

Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, gật gật đầu.

Đến lúc Khương Nhạn Cơ phát hiện Hoàng Phủ Hùng thật sự phát điên, muốn cùng bà ta không chết không ngừng, bà ta định sẽ nghĩ cách gϊếŧ hắn, ổn định thế cục.

Một thân Hoàng Phủ Hùng, cả đời này đều được Hoàng Phủ Tuấn bảo hộ rất tốt, tính tình vẫn còn là thiên chân thẳng thắn, tâm huyết lãng mạn. Hoàng Phủ Tuấn vừa là anh cũng vừa là cha, che chở cho sự thiên chân của hắn, lại cho một không gian tung hoành bao la, giữa huynh đệ hai người chỉ có thể nói là tình thâm như biển.

Nhiệt huyết vì huynh báo thù đủ để che mắt Hoàng Phủ Hùng, làm hắn liều lĩnh tham công.

Khương Nhạn Cơ nếu có lòng muốn gϊếŧ hắn nhất định có thể thành công —— Hoàng Phủ Hùng này, tính kế hắn là chuyện thật sự quá dễ dàng, giống như trận chiến ở Ký Châu kia, U Vô Mệnh tùy tiện là có thể giam giữ hắn.

Một khi Hoàng Phủ Hùng đã chết, quân Đông Châu sẽ như rắn mất đầu, nhất định nhân tâm tan rã, thực dễ dàng liền bị Khương Nhạn Cơ tiêu diệt từng phần một.

"Cần phải giữ được Hoàng Phủ Hùng!" Tang Viễn Viễn chém đinh chặt sắt nói.

U Vô Mệnh cười nói: "Xem ra Tiểu Tang Quả đã có ý tưởng."

"Bảo ngẫu tử đi thôi." Nàng suy nghĩ một lát, "Lấy trạng thái của Hoàng Phủ Hùng trước mắt, bất luận cái khuyên bảo gì đều không thể nghe được vào tai, tìm lối tắt nói không chừng còn có thể có tác dụng. Lại nói, ngẫu tử vóc dáng nhỏ bé, nếu có thể giúp hắn phòng bị ám sát đó là tốt nhất rồi."

U Vô Mệnh cười " phốc " một cái: "Tiểu Tang Quả, nàng thật là một kỳ tài. Hoàng Phủ Hùng cùng ngẫu tử, nhất định sẽ ở chung thật sự vui sướиɠ."

Tang Viễn Viễn liên lạc Tang Bất Cận.

Tang Bất Cận đã sớm biết sự tồn tại của ngẫu tử, cũng không hỏi nhiều, tức khắc liền đi đến chuồng thú tìm kia một chó một rối gỗ kia.

"Chúng ta cũng nên trang thủ thời gian chút."

U Vô Mệnh không đi đường xoắn ốc nữa, thân ảnh cực kỳ lưu loát nay vυ't xuyên qua giữa các lớp băng.

Cũng không biết qua bao lâu, chỉ thấy trong lớp băng trên đỉnh đầu, lần thứ hai xuất hiện vầng sáng bảy màu mờ mịt nữa. Vách tường hắc thiết khổng lồ cùng vách tường băng đang toả ánh sáng bảy màu huyễn hoặc kia như dệt vào nhau, nhìn tráng lệ nhưng không kém phần quỷ dị.

"Không lẽ ở chỗ này cũng có một cái khe sao? Nhìn có vẻ còn nghiêm trọng hơn cả cái khe phía bên dưới nữa."

Nàng vừa nói, tay chân vừa không ngừng ném từng đoá hoa ăn thịt người hướng lên phía trên.

Tiếng gặm băng " rắc rắc " đang vang lên, bỗng nhiên truyền ra một tiếng "lạch tạch không hài hòa cho lắm, như là gặm tới cái thứ gì khác.

Lại trong nháy mắt tiếp theo, một ít vụn đất nhỏ li ti chợt rơi xuống.

"Rời khỏi tầng sông băng rồi!" Trong lòng Tang Viễn Viễn vui mừng.

Hoa ăn thịt người ra sức giương miệng rộng, tiếp tục nhảy lên trên.

Đột nhiên cảm giác quen thuộc truyền đến, một dòng nước ấm thấm nhập vào cánh hoa ăn thịt người.

"Ăn tới Minh ma rồi!"

Phía trên bỗng nhiên ánh sáng bùng cháy mạnh!

U Vô Mệnh ấn Tang Viễn Viễn vào trong lòng ngực, quanh thân lửa đen bốc cháy lên, hắn lướt lên, hai chân vững vàng dẫm trên vùng đất lạnh màu đen.

Hắn trở tay một phát, đẩy Tang Viễn Viễn ra sau người, sau đó ngưng thần nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trên vách hắc thiết khổng lồ này có một cái cửa hình tam giác, nó rất lớn, giống như cửa lớn của cung điện, ba đường biên cực kỳ hợp quy tắc, vừa nhìn liền biết có người cố ý tạo ra.

Minh ma theo thông đạo như mạng nhện bò đến tận chỗ này, điên cuồng hướng kia về vết nứt đang tràn ra vầng sáng bảy màu kia.

Kỳ quái chính là, Minh ma vốn không trong suốt, nhưng vầng sáng bảy màu này lại có thể xuyên thẳng tắp qua thân thể Minh ma, xuyên đến bên ngoài.

Cái vết nứt hình tam giác sau khi nhét đầy Minh ma, tất cả đều là thoạt nhìn như đó là lũ Minh ma " bảy màu trong suốt .

Chúng nó một con đạp lên một con, ùa vào trong vòng vách tường hắc thiết khổng lồ.

Minh ma nơi này hoàn toàn đánh mất hứng thú đối với một thân đầy máu thịt của U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn, cho dù bọn họ có bò qua chăng nữa, bọn chúng cũng tuyệt đối không phân thần liếc mắt nhìn họ thêm chút nào.

Mục tiêu chính của chúng nó chính là chỗ hổng hình tam giác trên vách tường hắc thiết khổng lồ kia, con mắt độc nhất trên mặt chúng nó dại ra, lưỡi dài gục xuống, bị dẫm đến đầu lưỡi đều hoàn toàn không có cảm giác, chỉ biết bò về cái ánh sáng bảy màu kia, đu bị dẫm đạp cũng hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại.

"Đây có giống như một cái bếp lò không nhỉ?" U Vô Mệnh bỗng nhiên khinh phiêu phiêu hỏi.

"Bếp lò luyện hóa Minh ma à?" Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

"Cũng chưa chắc," hắn cười cười, ôm lấy vai nàng, "Đây là cái gì hình như cũng không quá quan trọng."

Tang Viễn Viễn cân nhắc một lát, âm thầm chấp nhận.

Vô luận đây là thứ gì, bên trong nó đến tột cùng có cái gì, đó đều không phải là chuyện nên tốn sức tìm hiểu.

Rõ ràng nhất chính là cái thứ gì đó bên trong vách tường hắc thiết khổng lồ kia đúng là thứ làm bọn Minh ma như vịt bị xua vào bên trong.

"Nơi này là thông đạo từ miệng vực sâu." Tang Viễn Viễn xoay người nhìn nhìn những đường đi dày đặc như mạng nhện.

Chúng nó từ các nơi kéo đến, gặp nhau ở chỗ này.

Một khi tìm được miệng vực sâu, vậy sẽ cách mặt đất liền không quá xa. Tang Viễn Viễn rốt cuộc tìm được một chỗ làm chỗ dựa tinh thần, cảm thấy an toàn hơn.

"Muốn vào xem à?" U Vô Mệnh chỉ vào lỗ hổng tam giác bảy màu trên vách tường hắc thiết khổng lồ, hỏi.

Tang Viễn Viễn hít sâu một hơi: "Nếu chàng nắm được."

U Vô Mệnh cười ha ha: "Tiểu Tang Quả! Trên đời này, còn chưa có sự tình gì có thể làm khó được ta!"

Nói xong, hai tay hợp lại, bảo hộ nàng kín mít. Hắc diễm bốc cháy lên, hắn nâng chân lên, không chút để ý bước một bước, thân hình như mũi tên thẳng tắp lướt vào lỗ hổng tam giác!

Nếu muốn hỏi cảm thụ của Tang Viễn Viễn giờ phút này ra sao, ước chừng giống như bị một khối băng bảo hộ, xuyên qua một mảnh hơi nước bảy màu cao vυ't cực nóng sốt!

Hắc diễm rung động tư tư, đối kháng với cái lực lượng bảy màu này.

Vách tường hắc thiết khổng lồ quả nhiên dày nặng như trong tưởng tượng của nàng. U Vô Mệnh cấp tốc bay vυ't đi, thế nhưng cũng mất hết một ít thời gian mới đến được điểm đến, líu lo dừng lại.

Thông đạo hình tam giác, chiều dài gần ngàn trượng. " Vách tường" dài gần ngàn trượng đúng kiểu làm cho người ta sợ hãi.

Đứng ở cửa thông đạo này nhìn vào phía trong, bất kể hướng lên trên hay xuống hướng, hướng trái hay hướng phải, đều không thể nhìn đến biên của vách tường hắc thiết, chỉ thấy hắc thiết vô cùng vô tận.

Thật giống như, hắc thiết này là toàn bộ thế giới, nàng cùng U Vô Mệnh đang đứng ở cửa sổ thế giới, hướng ra phía ngoài đưa mắt nhìn ra xa một cái.

Trước mắt tất cả đều là vầng sáng bảy màu. Mơ hồ có thể nhìn ra này cái vầng sáng là trung tâm, chúng nó cũng giống như một con quái vật khổng lồ liếc mắt một cái nhìn không đến điểm cuối. Cái đồ vật này thật lớn vượt quá tưởng tượng, ở trong trung tâm của vách tường hắc thiết khổng lồ này nhìn cứ như nội hạch của tạo vật hắc thiết đó vậy.

Khoảng cách giữa nội hạch và vách tường hắc thiết lại cách xa nhau khá xa, không thể chạm tới.

U Vô Mệnh khép hai mắt lại, ngưng thần cảm thụ một lát.

"Vật chết."

Tang Viễn Viễn thẳng thắn gật gật đầu.

Cái tạo vậy này lớn như vậy, nếu là vật còn sống, vậy có thể thật sự nuốt gọn toàn bộ Vân Cảnh mười tám châu trong nháy mắt.

Nó thật là quá lớn, cho dù U Vô Mệnh có năng lực bay một vòng quanh nó đi nữa, cũng không có cách nào phán đoán ra nó rốt cuộc là cái gì. Cũng giống như cái vách tường hắc thiết này vậy, chỉ biết nó nhiều nhất là đường kính 1500, là một vật hình tròn thôi.

Tang Viễn Viễn cảm thấy sởn tóc gáy, trên người cũng không biết là lạnh hay là nóng, máu cả người có chút không theo điều khiển của bản thân, khi thì " ào ào " trào dâng lung tung, khi thì như bị đình trệ, như đầu bị từng đợt say xe.

Ai có thể nghĩ đến có một ngày đáp án cứ như vậy bày ra ở trước mắt, không thần bí, không trở ngại, lại bởi vì kích cỡ quá to lớn mà làm người nhìn cũng không hiểu nó là gì?

Nàng nhịn không được cảm khái: "Trước vũ trụ mênh mông, nhân loại chỉ là con kiến nhỏ xíu."

U Vô Mệnh liếc mắt nhìn nàng một chút, muốn cười, lại nhịn xuống.

Minh ma từ bên cạnh đi tới, cắm đầu bò về phía trước, một con lại một con, theo bên cạnh thông đạo này mà rơi thẳng tắp xuống vực sâu nhìn không thấy đáy.

"Ui ——" Tang Viễn Viễn có chút răng đau, "Đây là cái gì, hành hương tự sát sao?"

Hai người cúi đầu nhìn xuống.

Nơi này tột cùng là cao bao nhiêu? Ngàn ngàn vạn vạn năm, Minh ma vẫn như vậy, vẫn luôn quăng người xuống cái lỗ thủng vĩ đại này ?

"Lần này tới đây có giá trị nha." Tang Viễn Viễn lẩm bẩm nói, "Hiện tại đã biết vì sao Thiên Đàn vừa động đến cái lực lượng bảy màu này liền sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn Minh ma bạo động. Minh ma cùng với cái gọi là " thiên mệnh "này thật đúng là cùng một nhịp thở nha!"

U Vô Mệnh chà xát tay: "Có chút ý nghĩa đó."

Khi thu hồi tầm mắt lại, ánh mắt Tang Viễn Viễn lại đột nhiên cứng lại.

Nàng hít một ngụm khí lạnh, trở tay nắm lấy tay U Vô Mệnh: "Đó là cái gì."

Thanh âm đều biến đổi.

U Vô Mệnh theo ý nàng nhìn lại.

Chỉ thấy dưới chân

có một thông đạo sát bên, dường như từ một khuôn đúc ra với cái thông đạo này, trên sàn hắc thiết bóng loáng thình lình có một dấu chân ba ngón thật rõ ràng.

Đặc biệt thanh mảnh, đặc biệt dài, lõm sâu vào hắc thiết gần hai tấc.

Da đầu Tang Viễn Viễn tê dại, trên sống lưng liền chạy qua một đường khí lạnh.

Nàng nhớ rất rành mạch, mới vừa rồi U Vô Mệnh rút đao chém qua cái tường thành hắc thiết khổng lồ này chỉ để lại dấu đao chém không đến một tấc.

U Vô Mệnh vẫn là bộ dáng không chút để ý kia, hắn ôm lấy bả vai nàng, ló ra nửa thân mình, nhìn khắp trên dưới trái phải.

Thực mau, lại phát hiện không ít dấu vết.

Vết cào, dấu tay.

Nhìn qua những dấu vết đó, lập tức liền có thể tưởng tượng ra một người dùng tay bắt lấy vách tường hắc thiết khổng lồ, bộ dáng từ dưới bay lên trên.

Là một người có ngón tay đặc biệt dài, móng tay cũng đặc biệt lớn.

Cổ Tang Viễn Viễn bỗng như có luồng khí lạnh quấn lấy.

"Có người sống ở nơi này?" Nàng không tự giác hạ thấp âm lượng, thật cẩn thận dán vào lỗ tai U Vô Mệnh hỏi.

Hắn híp mắt, cẩn thận đánh giá trong chốc lát, khóe môi hơi hơi nhếch lên.

"Về."

Thân hình U Vô Mệnh đảo lược, nhanh chóng lùi ra khỏi cái cửa động tam giác của ngọn hắc thiết này.

"Không giống như là người, hình như là......" Hắn chậm rãi lắc lắc đầu, hai hàm răng trắng thảnh thơi cọ cọ nhau như nhẹ nhàng vuốt ve.

"Như là cái gì?"

"Khụ, khụ khụ." Ở một chỗ không xa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng ho khan.

" xoát " một cái, lông tơ trên cả người Tang Viễn Viễn đều dựng lên. Không nghe lầm, xác thật là tiếng ho khan!

Nàng khẩn trương nắm lấy U Vô Mệnh, hít sâu vài ngụm khí.

Thật là, quá kinh khủng.

Du cho bên cạnh có U Vô Mệnh, vẫn làm người sởn tóc gáy.

U Vô Mệnh hơi ngưỡng đầu, nhìn khắp mọi nơi.

Ánh mắt thực mau liền đứng lại ở một chỗ.

Tang Viễn Viễn theo hắn tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy trong thông đạo giữa hai bên là vực sâu có một cái hang động ẩn giấu, thanh âm này tựa hồ như chính là từ nơi đó truyền ra.

"Để ý." Nàng cẩn thận nắm tay U Vô Mệnh.

"Xuy." U Vô Mệnh vẫn không cho là đúng, "Tiểu Tang Quả, ở bên cạnh ta, có cái gì phải sợ."

Hắn ôm lấy nàng, nhúng người lướt một cái, lọt vào hang động.

Tang Viễn Viễn: "......" Trực tiếp xông vào như vậy cũng được sao!

Trái tim nàng như bị nắm lên, khẩn trương nhìn vào.

Nhìn thấy bên trong liền ngơ ngẩn.

Người trong hang động trung cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ở nơi mà ánh sáng bảy màu chiếu không tới này, trong hang động lại như là đang lúc hoàng hôn, người đang dựa vào trên vách động, sắc mặt vàng vọt, ánh mắt ảm đạm, khi ho khan trong miệng tràn ra từng luồng máu màu vàng, như sắp hết sức, gần chết.

Là một người quen.

Hàn Thiếu Lăng.

Tang Viễn Viễn ngơ ngác nhìn hắn. Bỗng nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng cũng đột nhiên lại cảm thấy có tình lý bên trong —— Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu ngã xuống dòng sông ẩn chỗ miệng vực sâu, lúc ấy nàng cùng U Vô Mệnh đã suy đoán hai người này sợ là rất khó chết đuối, hẳn là sẽ xuôi dòng đến cái nơi làm Minh ma đang bị lùa như lùa vịt về.

Còn không phải là nơi này sao.

Tang Viễn Viễn nhất thời không biết nên phản ứng gì, nàng nhìn Hàn Thiếu Lăng, Hàn Thiếu Lăng cũng nhìn nàng.

Chỉ có một mình Hàn Thiếu Lăng.

Không thấy Mộng Vô Ưu.