Tang Viễn Viễn giờ phút này cũng bị nhiệt huyết kích động.
Chiến trường chân chính có ma lực thần kỳ, nó như là độc tố kịch liệt, làm người nhiệt huyết hướng về phía trước, vừa run rẩy, vừa cuồng nhiệt, cả người run lên, hận không thể dùng răng cắn, dùng tay xé, đem kẻ thù trước mắt cắt thành mảnh nhỏ.
Trong những tiếng kêu rên chói tai, nàng căn bản không nghe rõ U Vô Mệnh nói gì đó với nàng.
Chỉ biết hắn đang hỏi nàng, "...... được không?"
Hơi thở hắn nóng bỏng, kích nhiệt huyết của nàng dâng cao cuồn cuộn.
"Được!" Nàng gật đầu, "Gϊếŧ sạch chúng nó! Đoạt lại cửa thành!"
U Vô Mệnh rõ ràng sửng sốt một chút.
Sau một lúc lâu, hắn bật cười: "Đây là điều kiện của ngươi? Có thể."
Hắn trầm thấp nở nụ cười, cười đến làm cho Đoản Mệnh cũng cùng nhau rung động.
Lộp bộp nghe linh uẩn Mộc hệ nổ tung, Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy không khí rung động, đôi mắt bị huyết khí dán lại tức khắc sáng ngời rất nhiều.
Liền thấy chỗ hắc đao của hắn xẹt qua để lại một tàn ảnh màu xanh lá.
Bên ngoài trường thành đã bị Minh ma công chiếm nhiều ngày, cửa thành thì đầy một khu Minh ma đỏ đậm, từ xa nhìn lại, giống như là một cái bình nhét đầy giòi bọ, làm người buồn nôn.
Dưới chân tường, xác Minh ma đã chồng lên cao hơn mười trượng. Bốn vó Đoản Mệnh lao nhanh, từ dưới chân núi thi thể khủng bố xẹt qua, thẳng một đường chạy về phía cửa thành.
Tang Viễn Viễn giật mình phát hiện, từ sau khi phía trên hắc đao nổi lên ánh sáng xanh, U Vô Mệnh mỗi khi vẽ ra một đường đao đều sẽ có đao phong(*) cực kỳ lạnh thấu xương hướng về bốn phía đẩy ra, nếu là Minh ma, chạm phải đao phong sẽ lập tức chỉnh chỉnh tề tề bị cắt thành hai đoạn.
(*) đao phong: luồng gió do vung đao tạo ra.
Ánh sáng màu xanh lá trên đao ước chừng có thể lướt ra xa bảy tám trượng.
Đây chính là thực lực của cường giả Linh Diệu cảnh!
Thật sự là huyền huyễn!
Đối với Tang Viễn Viễn mà nói, chỉ cần có thể giống như Hôi Y bên cạnh U Doanh Nguyệt, trong lòng bàn tay có thể chế tạo một luồng vô căn chi hỏa (*), đã là sự kiện tu tiên phi thường. Mà giờ phút này U Vô Mệnh bày ra thực lực, lại một lần đổi mới nhận thức của nàng đối với thế giới huyền huyễn.
(*) vô căn chi hoả: lửa không có nguồn đốt ( giống kiểu lửa ma trơi !)
Hắn vọt vào cửa thành.
Cửa thành hiện tại giống như một lỗ hổng trên bờ đê đập khi đỉnh lũ đến.
Ngay khi vừa tiếp xúc, cả người Tang Viễn Viễn đều cảm giác được một áp lực làm người hít thở không thông.
Chúng nó quá đông, chỉ nói bên ngoài trường thành, chỉ nhìn lên lối vào thành cao cao cũng không biết đã có bao nhiêu ma vật lót thành đệm. Mà bây giờ đây lại hổng rõ ràng một chỗ như vậy, đủ đem ma vật phát cuồng.
Chúng nó đứng dưới cửa thành, điên cuồng dũng mãnh lao như thiêu thân vào phía trong.
Gần nửa Minh ma đang đè ép cổng thành càng bùng nổ, đồng loại quanh chúng càng phủ lên thêm những sức ép đầy máu, càng làm cho người ta sợ hãi.
U Vô Mệnh mặt mày hơi nặng, một tay đem Tang Viễn Viễn ấn trên lưng Đoản Mệnh. Hắn một tay cầm dây cương, thân hình cúi thấp, một cánh tay cong trước mặt che chở cho nàng, một tay kia múa đao, xuất ra đao ảnh lạnh băng hoa lệ.
Tang Viễn Viễn nằm rạp trên lớp lông mềm nhiễm đầy máu Minh ma của Đoản Mệnh, đưa mắt liếc từng tàn ảnh đao, chỉ thấy vô số mảnh vụn tích như nước đỏ lòm rồi bị đẩy ra, vương giả gϊếŧ chóc nửa bước không lùi, như gió xoáy cuốn lên tường thành.
Quá lợi hại!
Nàng cũng muốn trở nên lợi hại như vậy!
"Chủ quân!"
Phía trước truyền đến tiếng hô nghẹn ngào hưng phấn.
U Ảnh vệ của U Vô Mệnh vẫn giữ trên tường thành. Bọn họ phong chặt một đoạn tường thành, chỉ để lại một thông đạo nho nhỏ, đem mấy con Minh ma tự mình đưa tới cửa từng con đánh chết, nơi này giống như là cuồng phong sóng biển thì bên trong lại tạm thời là cô đảo an toàn.
U Vô Mệnh thu đao trở vào bao, xách theo Tang Viễn Viễn ngồi thẳng, chỉ thấy Đoản Mệnh bốn vó chụm lại, hưng phấn phóng qua khoảng cách ba trượng, bay vυ't qua đỉnh đầu một đám Minh ma đang giương nanh múa vuốt, lọt vào một chiến hào hắc thiết.
Thân hình Tang Viễn Viễn khó có thể ức chế được mà run rẩy, ánh mắt lại không có chút nào khϊếp sợ, nàng ngạc nhiên đưa mắt nhìn cảnh tượng bốn phía, lại đem tầm mắt hướng về một đội U Ảnh vệ quỷ thần khó lường trong truyền thuyết.
Đều nói những ai dám can đảm nghị luận U Vô Mệnh chính là bị U Ảnh vệ xử tử.
Nhưng nhìn lại cũng không phải đám khủng bố gì.
Đội người này cho nàng cảm giác hoạt bát đến kinh người, mỗi một người đều là phần tử năng động, một khắc cũng dừng không được. Bởi vì U Vô Mệnh tử thủ một đường, cho nên lúc này cửa khẩu đường đi đã an an tĩnh tĩnh, tạm thời không có Minh ma xông lên. Sau khi U Ảnh vệ hành lễ, liền nhảy tới nhảy lui trên chiến hào lâm thời dựng trên bờ tường, giống một đám khỉ con không yên phận.
Tang Viễn Viễn theo U Vô Mệnh một đường chém gϊếŧ đến đây, đối với kí©ɧ ŧɧí©ɧ của máu tươi đã có chút miễn dịch, nàng bắt lấy cánh tay U Vô Mệnh, từ trên lưng Đoản Mệnh nhảy xuống, đi đến cạnh bờ tường xem.
Bên ngoài trường thành về phía Tây, đó là Minh Uyên.
Đêm qua ngoài ý muốn tấn giai đến nhị trọng thiên Linh Ẩn Cảnh, Tang Viễn Viễn rõ ràng cảm giác được thể chất đang cải tiến rất nhiều, thị lực của nành so hôm qua thật tốt đến gấp, đứng trên tường thành nhìn xuống có thể thấy rõ hình dạng mỗi một con Minh ma.
Còn thấy được con sóng triều màu đỏ đậm kéo dài đến tận cuối tầm mắt, mà hơn trăm trượng phía trước lại vực sâu hắc ám liếc mắt một cái nhìn không thấy đáy. Phía trên vực sâu là mây sét dày đặc, từng tia từng tia sấm sét từ trong đám mây đánh đùng đùng xuống đáy vực, nhưng cũng không cách nào ngăn cản Minh ma dày đặc trào lên từ Minh Uyên.
Vân Cảnh mười tám châu, như là cô đảo bên trong biển rộng. Bốn phía cả tòa đại lục đều bị vực sâu như vậy vây quanh. Minh ma từ đáy vực mà đến, tùy thời mà công kích bất cứ phòng tuyến chỗ nào, không hề có quy luật, cứ như nổi điên lên ấy.
Tang Viễn Viễn thu hồi tầm mắt, lại đi đến bên cạnh một mặt khác của tường thành.
Nơi này là nhìn về phía nội trường thành xa xa.
Chỉ trong một đêm này, số lượng Minh ma từ đáy vực đi lên bỗng nhiên tăng vọt gấp mười lần, một bộ phận nhỏ phá vỡ được cửa thành xâm nhập làm nền, càng nhiều Minh ma giống như bướm la hán, một tầng đệm một tầng, kích động, lập tức vượt qua bên ngoài trường thành.
Trừ bỏ một đoạn ngắn tường thành bị U Ảnh vệ chiếm cứ này, còn lại có đoạn đã chật vật hoàn toàn.
Giờ phút này, ngay cả nội trường thành bên cạnh cũng chất đầy tử thi, căn bản không kịp rửa sạch. Trên tường thành không ngừng khuynh đảo đổ dầu hoả thiêu đốt, từng đoàn từng đoàn Minh ma bị bắt lửa, lăn từ trên tường thành xuống giống như là bắt cầu thiêu kiến.
"Báo chủ quân, " dũng triều " sắp kết thúc! " đuôi khiếu " sắp đi vào!" Một người mỏ chuột tai khỉ tiến lên đây báo.
" dũng triều ", chính là đợt tấn công không ngừng của Minh ma gấp mười ngày thường này. Mà " đuôi khiếu ", chính là chỉ đợt phản công dũng mãnh hung hăng nhất trước khi kết thúc.
Bọn họ, những người này, đều là từ biển máu lăn ra đây, cũng là đối thủ lâu năm của Minh ma, thập phần hiểu biết tập tính của chúng nó.
"Ừ." U Vô Mệnh vẻ mặt không sao cả, "Đóng cửa thành, triệt."
"Rõ!"
Mọi người công việc lu bù lên, thành thạo đem mấy tầng hắc thiết phòng ngự đặt trước mặt dọn đi, khiêng lên vai, vội vàng đi xuống lầu.
Ánh mắt Tang Viễn Viễn hơi ngưng, kêu U Vô Mệnh một tiếng.
Hắn đi đến bên cạnh nàng, rũ mắt nhìn.
Chỉ thấy lại một đội thiết kỵ lập tức hướng về bên ngoài trường thành bôn tập mà đến, dẫn đầu là vị nào đó đặc biệt xuất chúng, giống như một con chim Ưng màu đỏ.
U Vô Mệnh nhìn có chút răng đau.
Tang Viễn Viễn liếc thần sắc hắn, cảm giác người này có đôi khi tựa như thằng con nít —— lúc làm việc thì không gì kiêng kỵ, nhưng mà làm chuyện xấu vẫn biết chột dạ.
Ví dụ như sau khi chém xích sắt, hắn vẫn luôn trốn tránh Hàn Thiếu Lăng.
Tang Viễn Viễn nhịn không được nhoẻn miệng cười.
"Nhìn thấy hắn thật vui hả?" Âm thanh trắc trắc vang lên sát lỗ tai nàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, thấy trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn dính máu, một đôi mắt sâu không thấy đáy, cứ như vậy thẳng thừng nhìn chằm chằm nàng.
"Ừ," nàng gật gật đầu, "Ta hy vọng hắn chết, như vậy ta sẽ không bị đồng tâm khế kia trói buộc."
U Vô Mệnh bộ dáng có chút ngạc nhiên: "...... Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà."
"Có biện pháp nào khác nữa, ai bảo ta thích ngươi." Tang Viễn Viễn phô diễn kỹ năng diễn xuất Phan Kim Liên.
U Vô Mệnh rùng mình hai cái, chạy trối chết.
Hắn cố tình muốn tưởng tượng đây chả khác gì ngày thường, tiêu sái mà đi đường, nhưng sống lưng lại không ức chế được mà căng chặt lên.
Thanh âm nói chuyện với thuộc hạ cũng cao hơn vài độ so bình thường: "Nhanh lên, đừng để họ Hàn đoạt công lao!"
Đi vài bước rồi hắn mới nhớ tới hắn quên mất Tang Viễn Viễn cùng Đoản Mệnh.
Hắn lại lượn trở về, ánh mắt có chút phiêu lạc, tiện tay đem Tang Viễn Viễn túm lên lưng Đoản Mệnh, thân thể căng cứng, chỉ huy nó xuống lầu.
Tới dưới cửa thành, Tang Viễn Viễn lại một lần nữa nhìn được một cảnh tượng mới lạ.
Chỉ thấy hắc thiết phòng ngự lúc nãy bị dẹp đi bây giờ mang đến đây, một tầng lại một tầng đặt hướng lên trên, như là lắp ráp xếp gỗ vậy.
Mau chóng liền đem cửa thành phong lại gần nửa.
Bọn họ bám vào cái này vừa giống tường vừa giống đem đồ vật úp lên chỗ cao, một bên chọc chết Minh ma đánh úp lại, một bên tiếp tục đem hắc thiết chuyển từ phía dưới lên để đặt lên cái giá, tiếp tục xây lên luỹ cao.
Thực mau, một cái cổng tò vò phong bế cửa sắt đã được hình thành.
Mấy cái giá là ván sắt nhỏ mang theo bánh xe bị nhét vào bên dưới cửa sắt, trong bàn tay mọi người linh uẩn lập loè, bắt lấy cái cửa di động này, đem nó hướng ra ngoài đẩy đi.
Vô luận Minh ma sống hay Minh ma chết, đều bị cái cự lực này đẩy đi, không tự chủ được mà lùi lại.
"Hắc...... Hắc...... Hắc......"
U Ảnh vệ cười quái dị, dùng vai húc, dùng tay đẩy, không bao lâu, liền ép cái phiến sắt lâm thời này đứng vững trước vạn trượng nước lũ, đem Minh ma đẩy ra khỏi cổng thành!
Hắc thiết ầm ầm hướng ra phía ngoài ngã xuống, trong nhát mắt, U Ảnh vệ vội vàng lùi về phía sau, đẩy hai cánh cửa sắt bên sườn ngoài cùng khép lại.
Ánh sáng tanh hồng ở trước mắt không ngừng co rút lại, theo tiếng hắc thiết ầm vang, ánh sáng trước mắt nhanh chóng co rút lại thành một đường —— "Bang đang", là tiếng chốt cửa thiết rơi xuống.
"Oanh ——"
Bên ngoài Minh ma đυ.ng vào cửa thành hắc thiết, cả tòa thành đều chấn động.
U Ảnh vệ lui về phía sau, dần dần đóng lớp cửa kế tiếp lại.
Minh ma bị ngăn cách bên ngoài.
Phía sau, tiếng chân vừa lúc đi vào.
U Vô Mệnh biếng nhác mà kéo dây cương quay người lại, nghiêng đầu, một bộ dáng nhàm chán.
Nếu không phải trên người hắn còn đầy máu đen làm chứng, bất luận kẻ nào đều cũng cho rằng hắn chỉ là tay ăn chơi trác táng tới nơi này ngắm phong cảnh.
Hàn Thiếu Lăng một mình vào trước.
Nhìn thấy cửa thành đã khép kín, hắn thở phào, lửa giận đùng đùng nghẹn hồi lâu cũng tiêu biến hơn một nửa.
"" đuôi khiếu " sắp tới rồi sao?" Hàn Thiếu Lăng không so đo hiềm khích trước đây, rất có vài phần hữu hảo hỏi.
U Vô Mệnh đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thấy trước người Hàn Thiếu Lăng có một thân hình mềm mại đang từ từ tỉnh dậy, nàng ta còn không có duỗi thẳng thân thể, trước hết ngáp ra một cái.
Mộng Vô Ưu.
"Y......" U Vô Mệnh không chút nào bủn xỉn thể hiện sự ghét bỏ của hắn.
Hắn kéo dây cương, rời khỏi thật xa, sau đó nâng một bàn tay lên, nghiêng nghiêng chỉ vào Tang Viễn Viễn.
"Thấy không đó, nữ nhân của ta."
Ngữ khí tràn đầy khoe khoang.
Ánh mắt Hàn Thiếu Lăng lập tức dừng trên người Tang Viễn Viễn.
Nàng ngồi đoan đoan chính chính, hắc bạch phân minh, trong ánh mắt không có chút kinh sợ, đối diện với tầm mắt của Hàn Thiếu Lăng, nàng cũng không có lộ ra chút nào nhút nhát, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng dịch dung, giờ phút này tướng mạo bình thường.
Ánh sáng bên ngoài mang theo huyết sắc yên lặng dừng ở trên mặt nàng, âm thanh Minh ma đầy trời kêu rên, Hàn Thiếu Lăng lại chợt hoảng hốt, cảm thấy mình đang nhìn thất một đóa tuyết liên thánh khiết nở trong luyện ngục đầy máu.
Phảng phất như một luồng sáng ngoài ý muốn buông xuống cái thế gian đầy khủng bố này.
Hàn Thiếu Lăng chấn động thật mạnh, trong ánh mắt rõ ràng tràn ngập hai chữ "kinh diễm".