Đoạt Vợ

Chương 61: Binh Diệt - hạ

Lý Khâm vừa dứt tiếng, liền nghe bên người có tiếng tên xé gió bay tới, lập tức có âm thanh gót sắt giẫm lên đất của binh mã.

Bụi đất tung bay, mấy ngàn phản quân từ trong thành đi ra, cùng Lý Khâm đối mặt, bất quá cách mười bước.

Trên đầu cung tiễn đã giăng lên nhắm chuẩn, trước mặt là thiên quân vạn mã, loạn động sơ sẩy, khoảnh khắc liền phấn thân toái cốt.

Trên tường thành Lý Đồng dương dương tự đắc, đã thấy Lý Khâm y nhiên trấn định tự nhiên, chỉ là đang ẵm ngang Thẩm Tịnh Xu.

Nàng không vội không chậm xoay người, đối mặt với phản quân U Châu.

"Chim khôn chọn cành mà đậu, Đại Đường ta mênh mông, nhiều binh sĩ anh dũng như vậy, hôm nay lại phải vì thất phu mà chiến đấu sao?"

Ánh mắt sắc bén đảo quanh đám người, theo lời đồn đại phụ quân chính lớn trưởng công chúa, như là thần tiên, ngạo nghễ nâng cái cằm lên.

"Xem cho rõ các ngươi phải vì cái gì mà liền tính mạng người thân, vì ai mà xông pha chiến đấu ?

"Tự đại tự phụ, từ đầu đến cuối chỉ có tư lợi cho chính mình"

"Các ngươi cho là hắn có thể cho các ngươi cái gì? Các ngươi nghĩ ấm thê che tử sao? Nghĩ kiến công lập nghiệp, nghĩ an hưởng thái bình...nhưng các ngươi chọn người này có thể cho các ngươi mấy thứ đó sao?"

Khí thế ngang nhiên, chúng quân tướng sĩ nghe được sửng sốt, Lý Đồng ở trên tường thành cũng nghe được nhất thanh nhị sở, tức giận mắng to:

"Tặc phụ nhân, ngươi chớ ngậm máu phun người...chúng quân nghe lệnh, gϊếŧ ả cho ta ! Nhanh gϊếŧ ả!"

"Cho dù hắn lên ngôi thì như thế nào !"

Lý Khâm nghiêm nghị cắt lời Lý Đồng, ngẩng đầu tiếp cận hắn.

Nhếch miệng một tia cười trào phúng, ánh mắt Lý Khâm tỉnh táo mà sắc bén, cho dù cách đó thiên quân vạn mã, cách đó một bức tường thành không thể nào phá nổi, cũng có thể khiến cho Lý Đồng đổ mồ hôi như mưa.

Thiên gia hoàng nữ tôn quý uy nghiêm, so với Võ hoàng hậu xưng đế khí thế chính là kế thừa.

Phụ tá ấu chúa đăng cơ, Trưởng công chúa chưa bao giờ là hư danh.

Thanh âm Lý Khâm trầm lãnh lại một lần nữa vang lên, đâm thẳng Lý Đồng:

" Ngươi là người ngang ngược như thế, cho dù đăng cơ cũng là hôn quân!"

Ánh mắt nàng tỉnh táo lại lần nữa chầm chậm quét về phía chúng tướng sĩ " Thiên hạ khát vọng minh quân, khát vọng sưu nhẹ thuế nặng, an cư lạc nghiệp, mà bây giờ các ngươi lại muốn trợ Trụ vi ngược hay sao?"

"Chẳng lẽ muốn thấy thê tử mình lang bạt kỳ hồ, áo rách quần manh, bụng ăn không no, ở trong chiến loạn đau khổ giãy dụa, sống không bằng chết a?"

Từng từ đâm vào tim gan, chúng quân đã có người loạn, đang hai mặt nhìn nhau, đột nhiên nghe thấy ở trên tường thành có tiếng dị động

"Phốc xì..." dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra, vị lực sĩ kia kia thoáng chốc gục xuống!

Đồng thời bị gϊếŧ còn có mấy tên hầu cận đứng ở trên tường thành.

"Hà Phó Tương, ngươi !"

Lý Đồng không dám tin phó tướng mình tín nhiệm nhất đang nhìn mình, đao lấp lánh gác ở trên cổ mình

Hà Phó Tương mắt không biểu tình " Xin lỗi điện hạ, thần trong nhà phụ mẫu cao tuổi, thê tử nhỏ yếu, chịu không nổi loạn thế"

Lý Đồng vừa kinh vừa sợ, đúng vào lúc này, lưỡi dao dấu dưới tay áo Thẩm Minh Ký cũng đã cắt đứt dây buộc mình cùng Thẩm Quân.

Hai cha con liếc nhau, Thẩm Minh Ký cũng cởi trói cho thư đồng bị trói, sau đó cùng nhau quỳ rạp dưới đất

"Chúng thần, cung nghênh bệ hạ !"

Thiếu niên nhìn có chút gầy yếu, run lên y phục, sau đó mới nghiêm trang đứng thẳng, căm tức nhìn Lý Đồng.

"Lý Đồng! Ngươi sao dám như thế chửi bới hoàng cô cô của trẫm? Còn có Tô Nội Sử ( Đường triều trung thư lệnh, dưới thời Võ Tắc Thiên xưng là Nội sử), An quốc công, còn có....thái phó của trẫm?"

Thiếu niên chưa đủ mười tuổi, âm điệu rất là non nớt, ngôn từ cũng rất là ngây thơ, bất quá cũng mang theo vài phần uy nghiêm quân vương.

Nhưng những điều này không trọng yếu, trong yếu chính là, thánh nhân ở đây.

Lý Đồng trừng lớn hai mắt !

Thánh nhân ? Thánh nhân như thế nào ở đây ? Như thế nào biến thành tiểu thư đồng?

Trong thoáng chốc, hắn tựa hồ ở trong mộng tỉnh lại, ý thức được mình rơi vào cái bẫy to lớn đến mức nào !

Từng bước một vòng đan xen, đem hắn lừa gạt xoay quanh!

"Các ngươi..."

Lý Đồng kinh ngạc muốn nói điều gì đó, Hà Phó Tương lập tức dùng lưỡi dao cứa cổ hắn, để hắn không phát ra được âm thanh.

Thẩm Quân ngược lại minh kính, lập tức đối với thánh nhân cúi đầu : "Bệ hạ đã ở đây, cùng lời trưởng công chúa điện hạ đánh tan mọi lời đồn nghi kị, Ngụy Vương mưu phản đã sáng tỏ, thần mời bệ hạ định đoạt."

Lý Minh nhẹ gật đầu, cũng hiểu rõ mọi chuyện, chung quy tuổi còn quá nhỏ, nên có chút luống cuống

Thẩm Ký Minh hợp thời gián nghị " Bệ hạ không ngại leo lên tường thành giơ tay hô lên, thông báo quân tâm đã về, thổ phỉ đã bị tiêu diệt"

Lý Minh lại gật đầu, nhưng cũng có chút sợ hãi.

"Kia...mời đại học sĩ cùng thị lang bồi trẫm tả hữu"

Thẩm Ký Minh tạ ơn, lập tức cùng phụ thân bước tới, bồi tiếp tiểu thiếu niên đứng lên tường thành, dĩ kỳ chúng nhân.

Không ai ngờ thánh nhân sẽ ở trên tường thành, sau khi kinh ngạc qua đi, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa chấn thiên, thế như là bôn lôi, từ xa mà nhanh chóng đến gần.

Bụi đất tung bay, ngay khi đó liền chính là An quốc công chiến công hiển hách, trấn thủ tây bắc An Quốc công, Cố Thiếu Đường.

Nhưng giờ phút này,nàng mặt ngân giáp bạch bào, tay cầm một thanh trường kiếm chạy trước dẫn đầu, phóng ngựa phi nhanh, chạy đến cứu giá.

Tâm phản quân đã loạn, còn có đầu lĩnh cá biệt có ý định kích động phản kháng, nhưng không ngờ trên tường thành đột nhiên phóng tới ám tiễn, bị mất mạng tại chổ.

Lý Minh ngẩng đầu ưỡn ngực, kích động nhìn thấy quân đội cứu giá, trên mặt rất là hưng phấn cùng tự hào.

Lý Khâm ôm ấp Thẩm Tịnh Xu, ánh mắt y nhiên thâm trầm mà tỉnh táo.

Không mang một binh một tướng, thậm chí trưởng công chúa còn không mang binh khí, cứ như vậy ngạo nghễ đứng ở trước đao quang kiếm ảnh, đối mặt với chúng quân sĩ, uy nghiêm nói:

"Bỏ vũ khí tự đầu hàng, bản cung miễn cho tội mưu phản làm loạn, chuẩn cho giải ngũ về quên, không truy cứu"

Lặng ngắt như tờ, một cái nháy mắt, thanh âm binh khí rơi xuống đất vang lên liên tiếp, tướng lĩnh đằng trước cuống quýt xuống ngựa, quỳ xuống đất, chúng quân sĩ cũng nhao nhao dập đầu tạ tội.

Giờ phút này, sau lưng hai ngàn viện quân bôn tập mà tới, Cố Thiếu Đường đi đầu tung người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất hành lễ

"Thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ cùng trưởng công chúa thứ tội"

Trong thành ngoài thành một mảnh nghiêm nghị, tiểu thiếu niên ở trên cao nhìn xuống, nhìn về phía hoàng cô của mình

"Bệ hạ cùng bản cung an nhiên, quốc công không nên tự trách"

Cố thiếu đường lúc này mới đứng dậy, tra kiếm vào vỏ, tay vịn chuôi kiếm, mắt sáng như đuốc, đứng trang nghiêm sau lưng Lý Khâm

Kim Lăng từ phía sau xông tới, Lý Khâm trước tiên đem Thẩm Tịnh Xu đã hôn mê giao cho nàng, lại đối với tên ngự y tùy hành nói: " Mau theo bản cung lên lầu, chữa thương cho đại học sĩ"

Nói xong quay người hướng lên thành, phía trước quân sĩ đầu hàng lập tức nhường một con đường, quỳ sát đợi trưởng công chúa đi qua.

Lý Khâm từng bước leo lên tường thành, tiểu thiếu niên sớm không kìm nén được, chạy tới lôi kéo tay áo Lý Khâm, có chút chột dạ cùng mấy phần nũng nịu gọi nàng: " Hoàng cô cô"

Thẩm Quân cùng Thẩm Ký Minh bận bịu hành lễ, Lý Khâm lập tức sai ngự y trị liệu cho hai bọn họ trước.

Cuối cùng, nàng mới quay người đi đến trước mặt Lý Đồng bị trói hai tay cưỡng chế ép quỳ trên đất.

"Yêu phụ!"

Lý Đồng miệng đầy máu, giận dữ mắng " Ngươi muốn bắt chước Võ hậu loạn chính, họa loạn Lý Đường, đáng thương cho đường đường là tử tôn của Thái Tông, thế mà bị yêu phụ ngươi tính toán..."

"Ngươi còn không biết xấu hổ nhắc đến Thái Tông tiên đế?"

Không đợi hắn mắng xong, Lý Khâm liền kịp thời cắt lời hắn, mỉm cười nói: " Ngài cả đời anh minh, sầu lo xã tắc, chưa từng nghĩ tới tử tôn ngươi tự lập phản quân, mưu phản?"

"Yêu phụ! Rõ ràng là ngươi cố ý..."

Lý Khâm lặng lẽ nhìn Lý Đồng như chó dại cắn loạn, ra hiệu tả hữu bịt miệng hắn lại.

Hộ vệ lập tức xé một miếng vải trên áo hắn, nhét vào trong miệng Lý Đồng.

Lý Khâm nhìn hắn, mắt lộ ra khinh miệt.

"Ngụy Vương Lý Đồng bất trung bất hiếu, cuồng vọng tự đại, trong mắt không coi vua cùng vương pháp ra gì, lấy quyền mưu tư, ý đồ hoạn loạn cơ nghiệp Lý Đường ta, tâm hắn đáng chết, tình không thể dung"

"Ngay hôm nay, phế bỏ vương vị, biếm thành thứ dân, đoạt họ, không cho phép vào lại tông miếu, nữ quyến đưa vào dịch đình làm cung nô, những người còn lại lưu vong"

Đoạt họ không vào tông miếu, Đại Đường kiến triều tới nay, trước nay chưa từng có.

Mà cái này, không thể nghi ngờ đối với một thân vương là điều nhục nhã nhất.

Sắc mặt Lý Đồng nhất thời trắng bệch, lại chỉ có thể ô ô kêu lên toàn thân run rẩy, cuối cùng bất lực mà chán nản ngã ngồi.

Lý Khâm đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn hắn.

"Đem thủ lĩnh đạo tặc này dẫn đi, ngũ mã phanh thây, làm gương thiên hạ!"

Hai cái thị vệ tiến lên nhấc Lý Đồng đã xụi lơ, mang xuống thành.

Rất nhanh hành hình, vài tiếng kêu thảm kịch liệt vang lên, Lý Đồng bị biếm thành thứ dân, đầu một nơi thân một nẻo.

Lý Khâm ở trên cao nhìn xuống, nhìn cái thi thể chia năm xẻ bảy kia, ánh mắt băng lãnh.

Dưới thành, thiên quân xếp hàng ngay ngắn cùng nhau nhìn về Lý Khâm cùng tiểu hoàng đế ở trên thành.

"Trùm thổ phỉ đền tội, U Châu trong ngoài quét sạch, bệ hạ thánh minh, trưởng công chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế"

Chúng quân sau lưng quỳ xuống đất mà bái lạy, cũng hô to vạn tuế.

Đến hiện giờ, U châu loạn binh đã được bình xong