Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

Chương 12

Chương 12:

Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.

"Cậu...cậu...cậu...cậu nói lung tung cái vẹo gì!" Tần Việt không nghĩ đến Hạ Tịch còn có chiêu này, sợ đến mức lắp ba lắp bắp, sao nhóc con hôm nay nói chuyện như ngâm từ hũ mật ra vậy???

Tuy rằng hắn cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng thực sự trong lòng hắn đang rối thành cuộn len.

Cái đồ dính người này...

"Em không nói lung tung đâu." Hạ Tịch chớp mắt, đem tay để lên ngực trái, kiên định lên tiếng: "Em dùng lương tâm để thề, em nói thật."

"Tần Việt, em thực sự thích anh."

Hạ Tịch nói xong cũng thấy hơi hồi hộp, nhớ lại mấy cảnh trong phim, quyết định tiến thêm một bước: "Anh có thể...nhìn em một chút được không anh?"

"Cậu đừng nói nữa!" Tần Việt lập tức nhảy xuống giường, mặt hắn đỏ lên, không biết là do nước thuốc ban nãy hay dính phải thính của Hạ Tịch, nói chung hắn không muốn cho cậu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bản thân.

"Bôi thuốc xong rồi, thái độ của cậu cũng tốt, tôi không trách cậu nữa." Tần Việt cố gắng hạ giọng xuống sao cho nhẹ nhàng nhất có thể, che giấu đi sự run rẩy trong lòng, nói xong cũng mặc kệ Hạ Tịch, đi một mạch đến vườn cây trong trường. Sau khi xác định không có ai mới nhẹ nhàng thở ra, dùng tay xoa ngực, sao lại đập nhanh như vậy?

Tần Việt buồn bực đá lên vách tường, không biết bản thân đang cực kỳ không có tiền đồ, rõ ràng lúc trước người ta đưa thư tình cũng vênh mặt không thèm ngó ngàng, vậy mà sau lưng lại nghe thấy chính miệng mình nói ra mấy câu khen nhóc con kia đáng yêu.

Buổi chiều, Tần Việt không đi học, lấy lí do "Bị thương ngoài ý muốn" xin đơn nghỉ, nhưng chỉ có trong lòng hắn biết: da mặt mỏng, không muốn gặp người ta.

Hạ Tịch nghe được tin này từ chỗ Hạ Tinh Dã, cũng cảm thấy nhàn hạ đi bao nhiêu, hơn nữa cậu vừa hoàn thành thêm một nhiệm vụ che giấu, tiến độ công việc đã được một nửa. Đây quả thực với cậu là song hỉ lâm môn, vui đến mức lôi luôn một đề ngữ văn ra làm chúc mừng!

Nhờ bạn học cùng bàn mà Hạ Tịch cũng dần dần hiểu được tình huống trong lớp học, bởi vì đây là lớp kém cỏi nhất, cho nên trường học trên phương diện giáo dục cũng không thèm quan tâm, tùy tiện phân công một giáo viên, kết quả người kia không muốn dạy, lý do là "sức khỏe không đủ". Còn những giáo viên khác, chỉ cần nghe đến lớp mười đã né ra xa, giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay, không ai dám nhận. Cuối cùng, nhà trường hết cách, phân cho lớp một cô giáo thực tập làm chủ nhiệm, chính là Vương Giai.

Theo lời của Lý Tư Vũ, chủ nhiệm này có vẻ thật lòng quan tâm đến học sinh.

Vừa mới lên cấp 3 không lâu, nên đa phần học sinh còn rất ham chơi, thấy giáo viên chủ nhiệm còn quá trẻ nên hùa nhau bắt nạt cô. Lúc cô giảng bài thì không nghe, ném đề thi lung tung, hiệu trưởng đến giám sát thì giả vờ ngủ, trơ mắt vui vẻ nhìn cô giáo bị trừ tiền lương, phê bình...

Đám học sinh cho rằng cô sẽ tức giận xin nghỉ, hay lấy lý do để điều chỉnh công tác như giáo viên cũ, không ngờ Vương Giai lại vô cùng cứng cỏi ở lại, nhất định không khuất phục bỏ đi.

Cứ giằng co với nhau hơn một tháng, học sinh lớp mười cho rằng cô chỉ đơn giản là một giáo viên chủ nhiệm yếu đuối không dám chống lại, thì cô lại lặng lẽ lập ra một thời gian học tập, đem tất cả môn học phân phối hợp lý, kể cả thời gian tự học cũng không bỏ qua. Thậm chí, Vương Giai còn cắt phăng đi bộ tóc dài ngay trên bục giảng, khiến cho cả lớp chỉ biết trừng mắt ngạc nhiên.

"Trải qua thời gian làm quen, bản thân tôi đã quan sát kỹ lưỡng vấn đề cuối cùng cũng tổng kết lại được nguyên nhân." Bỏ đi mái tóc vướng víu, khí chất của Vương Giai tăng lên tận mấy bậc: "Tôi phát hiện, các em vô cùng ham chơi, tự chủ kém, thích được tự do."

"Vậy cho nên, tôi đã sắp xếp một thời khóa biểu, về sau lớp sẽ dựa trên tiêu chuẩn này chấp hành, tôi sẽ đích thân giám sát các em." Vương Giai nhìn một lượt xung quanh: "Ba năm học cấp 3, đừng làm phí thời gian."

"Nếu hiệu trưởng đã phân tôi cho lớp, thì tôi chắc chắn sẽ tận lực giáo dục các em, tận lực để trở thành một giáo viên chủ nhiệm đạt tiêu chuẩn, cũng như thế, các em được phân đến lớp này, chính là học sinh của tôi, tôi hi vọng các em có thể hiểu được, quan hệ của chúng ta: là thầy trò."

Sau đó vị giáo viên này quả thật nói được làm được, mỗi ngày đến sớm hơn học sinh mười phút để kiểm tra việc tự học, tác phong,...So với trước đây, không khí trong lớp thực sự tốt hơn rất nhiều.

Tuy vậy, vẫn còn một số thành phần "dầu muối không ăn", Lý Tư Vũ nghĩ đến điều này còn chột dạ liếc sang bên cạnh nhìn Hạ Tịch một cái. Bản thân cậu cũng biết nguyên chủ chính là một nhân vật cá biệt, trách không được lúc mình nhận sai biểu cảm của Lý Tư Vũ lại vô cùng "phong phú".

Nhưng mà, "Hạ Tịch" này thực sự về sau còn khiến nhiều người chấn động hơn gấp trăm lần.

Buổi tối về đến nhà, Hạ Tịch liếc mắt thấy cuốn sách "Diễn viên tự học", đột nhiên nhớ ra mình quên mất Tần Việt, dựa theo kịch bản mà nói, bản thân cậu phải thể hiện thái độ quỳ liếʍ hòng chiếm được tình cảm, hỏi han ân cần nhất định không được thiếu. Bởi vậy nên Hạ Tịch vội vàng móc điện thoại ra, gửi cho Tần Việt vài cái nhãn dán.

Cùng lúc đó thì Tần Việt đang nhàm chán nằm trên giường lướt Weibo, đột nhiên nhận được tin nhắn của Hạ Tịch. Hắn vừa mở ra, đập vào mắt là một con gấu trúc siêu mập: [Anh đỡ chưa?]

Tần Việt: [..........]

Tần Việt: [Đan của Thái Thượng Lão Quân cũng không khỏi nhanh được như thế.]

Hạ Tịch trợn mắt, gửi thêm vài các nhãn dán: [Nếu em có đan của ông ấy, em nhất định sẽ cho anh ăn đầu tiên.]

Đỡ phải bôi thuốc cho cậu - Hạ Tịch âm thầm bổ sung.

Người nói vô tình, người nghe có ý, Hạ Tịch chỉ đem lòng giỡn, Tần Việt lại bị câu nói của cậu làm cho tim đập nhanh hơn, trong đầu tưởng tượng ra vẻ mặt ngượng ngùng của Hạ Tịch khi nói câu đó, lại nhìn đến con gấu trúc kia, nghĩ nghĩ nếu nhóc con có cái tai này, khẳng định sẽ rất đáng yêu...Hai bên tai Tần Việt không biết từ lúc nào cũng đỏ lên.

Hôm nay đã là lần thứ en nờ tim hắn lâm vào trạng thái gia tốc, mà đầu sỏ bên kia màn hình còn không biết cứ cật lực tỏ vẻ dễ thương, spam nhãn dán không ngừng. Tần Việt tức lắm, không nhịn được nhắn lại: [Cậu hết việc làm rồi à?]

Hạ Tịch: [Em đang làm việc nè.]

Tần Việt: [Nhắn tin cho tôi là việc?] [???]

Hạ Tịch: [Em cùng anh nói chuyện, tại sao lại không phải là làm việc?]

Tần Việt: ".........."

Đkm.

Cũng may Hạ Tịch không làm phiền hắn lâu, nói được dăm ba câu là chúc ngủ ngon.

Mơ mơ màng màng thϊếp đi, Tần Việt phát hiện mình lạc trôi đến một nơi.

Tiếng nhạc trên cao, du dương truyền tới, hắn bị một lực lượng dẫn đường, tới một căn phòng cổ kính tinh xảo, các vách được ngăn cách bởi tấm bình phong, xung quanh đều có khói bao phủ, không thể nhìn kỹ cảnh vật phía trước.

Tần Việt tiếp tục đi đến, lại nhìn thấy một đôi chân thon dài như ẩn như hiện phía sau tấm vải mỏng manh, tầm mắt hắn hướng lên đến vòng eo, khuôn ngực, tiếp đến là đôi tay đang mân mê một chiếc khăn tay lam nhạt. Hắn định lại gần quan sát gương mặt đối phương, thì nghe được một giọng nói dịu dàng: "Anh trai, anh tới rồi."

Tập trung nhìn kỹ, cô gái trước mặt biến thành gương mặt Hạ Tịch.

!!!

Tần Việt lập tức toát mồ hôi hột.

---------------------------

Tác giả có điều muốn nói: Tần Việt: Ban ngày còn chưa đủ, thế vẹo nào trong mơ tôi còn phải thấy cậu ta?