Lăng Phong muốn đi nhưng chuyện lại không như hắn mong muốn.
Lúc hắn đang bay đi thì Mục Chấn Thiên cũng phi lên trời. Trước tiên hắn rơi xuống một mái nhà, mũi chân điểm một cái vυ't đi đuổi theo Lăng Phong. Mục Chấn Thiên cười to: “Thế tử vui mừng quá sớm rồi!”
Lăng Ba bộ pháp của Tiêu Dao đã gần như là thiên hạ vô song, thật không nghĩ tới Mục Chấn Thiên vẫn có thể quỷ mị đuổi theo như vậy. Lăng Phong không còn lựa chọn nào khác, ma công của Mục Chấn Thiên vô cùng bá đạo, mà hiện tại thanh âm xé gió từ phía sau truyền đến đã ngày một gần. Lăng Phong mạnh mẽ vận một cỗ chân khí vận hành kinh mạch toàn thân, hắn đạp lên một gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp lướt lêи đỉиɦ cây. Chỉ thấy Lăng Phong lúc này đứng trên một cành cây cao nhất, Nam Thiên kiếm vắt ngang trời chỉ thẳng vào Mục Chấn Thiên.
Đổi lại là người khác thì giờ phút này sẽ không còn chút hy vọng nào, chỉ muốn dựa vào ưu thế chạy trước đi sâu vào trong rừng rậm để tìm đường sống. Nhưng Lăng Phong lại không phải người thường, trong thời khắc này hắn vẫn nghĩ đến chiến lược chiếm một nơi thượng phong để quyết tử, thề sống chết phản công. Với hắn mà nói thì cao thủ tranh phong, thắng bại cũng không phải chỉ do kiếm pháp hoặc công lực cao thấp quyết định mà chiến lược cùng ý chí cũng vô cùng quan trọng. Nếu bỏ sinh tử qua một bên thì Mục Chấn Thiên là một đối thủ tốt nhất dùng để luyện kiếm.
Kiếm khí sắc bén như cắt vào da mặt tỏa đến, Mục Chấn Thiên cũng theo đó đến gần. Ánh mắt Lăng Phong lóe lên, chỉ cần công lực hắn chênh lệch một chút thì căn bản là không biết Phi Long kiếm sẽ công kích tới từ phương hướng, góc độ nào, không biết hướng công kích đồng nghĩa với việc hắn cũng không biết phòng thủ hướng nào.
Nhưng trong lòng Lăng Phong lại đang trầm trồ khen ngợi.
Mục Chấn Thiên lúc này không thể áp dụng chiến lược gì bởi vì Lăng Phong đang tựa lưng vào thân cây kiến cố mà Mục Chấn Thiên lại là lăng không bay tới, nếu như chính diện dùng cứng đối cứng thì Mục Chấn Thiên sẽ là người chịu thiệt vì không thể vận toàn lực.
Mục Chấn Thiên bắn vài đoàn kiếm quang ra phía trước Lăng Phong làm cho lá tùng trên cành rơi rụng che hết tầm nhìn. Mà thân ảnh của Mục Chấn Thiên sau khi bắn ra kiếm quang cũng biến mất, lúc này thực lực chân chính của Mục Chấn Thiên đã lộ ra!
Lăng Phong nhắm mắt lại sau đó toàn lực thi triển Tiêu Dao đại pháp, tâm hắn tĩnh lặng như nước, các giác quan tăng lên đến cực hạn. Lúc này chỉ cần tay áo của Mục Chấn Thiên chạm vào cành lá thôi thì hắn cũng có thể từ tai biết vị trí của Mục Chấn Thiên sau đó miêu tả động tác toàn thân của Mục Chấn Thiên trong đầu.
Quan trọng hơn là Lăng Phong biết Mục Chấn Thiên mặt ngoài tỏ ra thanh thế nhưng thực tế chỉ muốn tranh thủ điểm chân một cái. Nếu như để cho hắn điểm chân mượn lực thì ưu thế của Lăng Phong sẽ biến mất hết.
Lăng Phong chợt bổ ra một kiếm.
Phi Long kiếm của Mục Chấn Thiên chỉ còn cách Lăng Phong chưa đến năm thước nhưng Lăng Phong lại không muốn ngăn chặn hay phản kích mà chỉ thấy kình khí trên mũi Nam Thiên kiếm cực nhanh bắn ra chém một cành cây to bằng cánh tay em bé ra làm hai, hai đoạn bị cắt mang theo một lượng lớn nhánh cây, lá cây rớt xuống đất.
Mục Chấn Thiên chấn kinh hừ một tiếng, chỉ vì một đoạn cành cây đó rơi xuống đất mà toàn bộ chiêu thức kỹ năng của hắn không thể sử dụng. Đáng hận nhất là Lăng Phong canh thời gian vô cùng chuẩn, trong nháy mắt trước khi hắn kịp điểm chân lên cành cây thì đã chém đứt làm cho hắn không có cách nào mượn lực biến hóa.
Lăng Phong trừng cho hai mắt quát lên một tiếng , hai tay hắn giơ cao kiếm khỏi đầu, chân đạp lên cành cây mượn lực bắn lên không. Hắn từ trên cao nhìn xuống Mục Chấn Thiên đánh tới, Nam Thiên kiếm như tia chớp bổ xuống đỉnh đầu Mục Chấn Thiên.
Một bên súc thế tấn công, một bên trận cước đại loạn, ai chiếm ưu thế không nói cũng biết!
Luận về kiếm pháp thì Lăng Phong đích thật không bằng Mục Chấn Thiên, nhưng luận về công lực hắn lại hơn xa Mục Chấn Thiên không chỉ một bậc. Từ điểm đó, thêm vào Lăng Phong vận dụng mưu trí chiến lược cộng với chỗ dị của Tiêu Dao bộ pháp, rốt cuộc trong trận đánh đêm nay lần đầu tiên hắn chiếm được thế thượng phong.
Mục Chấn Thiên cũng vô cùng cao minh, gặp nguy không loạn, hắn giơ ngang Phi Long kiếm lên trên đầu.
Lăng Phong cũng không khỏi âm thầm bội phục Mục Chấn Thiên, vì Mục Chấn Thiên giơ ngang kiếm lên đầu thì lòng tin có thể đánh trọng thương Mục Chấn Thiên trong hắn không còn bao nhiêu nữa. Bởi vì hắn dùng toàn lực cũng không có cách nào chém gãy Phi Thiên kiếm rồi chém xuống đỉnh đầu Mục Chấn Thiên.
“Hống.”
Mục Chấn Thiên tức giận gào một tiếng. Mặc dù hắn phá được một kiếm tất sát của Lăng Phong nhưng Nam Thiên kiếm vẫn cứ thế chém thẳng xuống, hắn chỉ có thể lâm vào cục diện chống đỡ.
Từ lúc Mục Chấn Thiên hắn tung hoành giang hồ đến nay chưa từng phải rơi vào hạ phong. Hắn đường đường là đương kim đệ nhất nhân của Ma giáo, không ngờ giờ phút này lại bị thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi đánh cho chật vật như vậy, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được.
Cho dù tình thế vẫn có lợi cho Lăng Phong nhưng việc khó có thể đả thương địch thủ làm tinh thần hắn có chút sa sút. Lăng Phong biết Mục Chấn Thiên lợi hại như thế nào, nếu lúc này hắn lựa chọn đào tẩu thì cơ hội trốn thoát sẽ gia tăng. Có điều hắn lại hoàn toàn không muốn làm điều đó, chỉ thấy hắn quát lạnh một tiếng sau đó bổ kiếm chém xuống một đạo kiếm mang. Tiếp theo Lăng Phong vội vàng lao xuống nhanh chóng đuổi theo Mục Chấn Thiên.
Mục Chấn Thiên cũng hướng lên phía trên huy kiếm chém ra vô số hàn mang, toàn lực đánh trả.
Hai người kẻ trên người dưới nhanh chóng rơi xuống, hai thanh kiếm cũng đã chính diện va chạm, mà lúc hai chân Mục Chấn Thiên cũng chỉ còn cách mặt đất chưa đầy một trượng thì xảy ra dị biến.
Lăng Phong càng đánh càng hăng, toàn thân tựa hộ cùng Nam Thiên kiếm hợp thành một thể, chỉ thấy một đạo kiếm quang rạch ngang trời kích thẳng đến Mục Chấn Thiên.
“Độc Cô Cửu Kiếm – Phá Kiếm thức!”
Thời khắc này, Lăng Phong không sử dụng kiếm pháp của Nam Cung thế gia, cũng không dùng kiếm pháp của phái Tiêu Dao mà lại sử dụng Độc Cô Cửu Kiếm của phái Hoa Sơn, điều này làm cho Mục Chấn Thiên vô cùng kinh hãi.
“Độc Cô Cửu Kiếm!”
Dùng thực lực kinh người của Mục Chấn Thiên cũng phải hoảng sợ đến hồn phi phách tán, đây cũng không phải nói Độc Cô Cửu Kiếm lợi hại thế nào, mà là thời điểm này Lăng Phong vẫn còn có thể xuất ra kiếm pháp tinh diệu như thế, hắn còn đủ sức sao?
Chiêu số của Độc Cô Cửu Kiếm kỳ ảo tinh diệu, hắn canh góc độ thời gian chính xác không chê vào đâu được.
Lăng Phong từ trên chém mạnh xuống Mục Chấn Thiên, Nam Thiên kiếm gia tốc đâm xuống.
“Đ-A-N-G… G!”
Toàn thân Mục Chấn Thiên chấn động, Phi Long kiếm hướng lên trên xoắn kích!
“Đ-A-N-G… G!”
Phi Long kiếm không ngờ lại bị Nam Thiên kiếm chấn văng ra!
Không thể dùng từ kinh ngạc diễn ta tâm trạng lúc này của Mục Chấn Thiên, mà là sợ hãi! Bị ép đến đường cùng, hắn chỉ có thể duỗi tay nhanh chóng bổ ra kiếm khí, mượn thế bay ngược về phía khu nhà hoang.
“Phụt… t!”
Mục Chấn Thiên há miệng phun ra một nhúm máu tươi, hắn chắc chắn đã bị trọng thương nhưng vẫn còn sức đề khí nói chuyện, thanh âm như gần mà xa truyền đến:
“Nam Cung Vũ, Mục Chấn Thiên ta sẽ nhớ nỗi nhục ngày hôm nay, về sau sẽ trả lại gấp đôi!”
Lăng Phong phiêu nhiên rơi xuống đất, hắn nhìn sang thân ảnh Mục Chấn Thiên ở phía xa, trong lòng lạnh nhạt. Lúc này Mục Chấn Thiên đã là bại tướng dưới tay mình, đợi một thời gian sau chỉ sợ Mục Chấn Thiên càng không phải đối thủ của mình. Bởi vậy đối với câu nói thù hận của Mục Chấn Thiên hắn cũng không để trong lòng.
Ai từng nghĩ đến một đêm tối bình thường như thế này mà Lăng Phong lại có thể hoàn thành một kỳ tích khó tin nhất. Một trận chiến này tuy rất ít người thấy nhưng sẽ truyền tụng đến tận đời sau một trận chiến kinh điển nhất của truyền kỳ võ lâm – Lăng Phong, vô số người sẽ phải kính ngưỡng. Cũng bởi vì không có bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy nên một câu chuyện này sẽ càng thần kỳ hơn!
“Người như Mục Chấn Thiên có thù tất báo, ngươi thật sự không nên tha cho hắn!”
Ngay lúc Lăng Phong dõi theo Mục Chấn Thiên rời đi thì một giọng nữ trong veo ưu nhã vang lên sau lưng hắn.
Hà Ngọc Khiết!
Mục Chấn Thiên chiến bại rút lui nên đệ tử của Thánh Anh giáo cũng bỏ chạy thục mạng. Hà Ngọc Khiết ở một bên từ đầu tới cuối theo dõi một trận chiến kinh thiên động địa này, nàng đối với Lăng Phong từ sợ hãi biến thành kính ngưỡng, vô cùng kính ngưỡng. Bởi vậy nàng không thèm quan tâm mình có bị Lăng Phong bắt nữa hay không, nàng không cần chạy trốn, nàng cam tâm tình nguyện làm tù binh của người nam nhân này, cả đời thần phục dưới chân hắn.
Hà Ngọc Khiết từ trước đến giờ chẳng thèm nhìn đến một nam nhân nào trên đời, lúc này nhìn thấy Lăng Phong lại động tâm, hoàn toàn bị vẻ anh tuấn và đôi mắt thâm thúy sâu động lòng người của hắn hấp dẫn.
Lăng Phong không quay đầu nhìn Hà Ngọc Khiết nhưng hắn vẫn cảm giác được sự có mặt của nàng. Thân hình nàng cực cao, chỉ thấp hơn Lăng Phong một chút, không biết nàng tìm đâu được một cái áo choàng rộng thùng thình, mặc dù bao lại như thế nhưng vẫn lộ ra một tư thái ưu mỹ yểu điệu, ánh mắt càng lộ ra vẻ vũ mị không nói nên lời.
Hà Ngọc Khiết nhẹ nhàng nói: “Ngươi vừa rồi có thể đẩy Mục Chấn Thiên vào chỗ chết, cớ gì lại để cho hắn chạy thoát?”
Lăng Phong nhịn không được cười nói: “Thế sao nàng lại không mượn cơ hội này ly khai, chẳng lẽ nàng không muốn chạy thoát sao?”
Hà Ngọc Khiết mỉm cười, gật đầu nói: “Ta muốn cả đời này đều chạy không thoát, trừ khi chàng không quan tâm ta nữa!”
Lăng Phong cả kinh, mỉm cười: “Nàng là một nữ nhân rất thông minh, nhưng ta lại không thích nữ nhân quá thông minh!”
“Vậy bắt đầu từ bây giờ ta sẽ làm một nữ nhân ngốc.”
Hà Ngọc Khiết nói nhỏ như muỗi kêu.
Lăng Phong sửng sốt: “Ngươi nói thật sao?”
Hà Ngọc Khiết gật gật đầu, nói: “Từ đêm nay ta chỉ làm theo những gì mà thế tử phân phó, còn lại hết thảy đều không biết. Ta muốn làm một nữ nhân ngốc!”
Lăng Phong mỉm cười, hắn cũng không lên tiếng nữa mà chỉ nhẹ nhàng bước về phía trước…