Kiều Kiều Sư Nương

Chương 232: Ôn nhu

Dựa theo ý kiến của Lăng Phong, Bạch Lộ tuyên bố giải tán Hương Tạ Cư, và công việc mọi người trong giáo phái. Thế nhưng đệ tử Ngũ Tiên giáo có thể chọn lưu lại hoặc ra đi. Mấy năm nay Ngũ Tiên giáo tích góp không ít tài sản bởi vậy mỗi người đều được phát không ít phí dụng. Bạch Lộ căn dặn từng đệ tử quyết định rời đi tuyệt đối không được lộ ra thân phận từng là đệ tử của Ngũ Tiên giáo.

Hơn ba trăm người của Hương Tạ Cư cuối cùng có thể lưu lại một trăm người. Nhưng ở lại toàn là tinh hoa và nòng cốt, bởi vậy Bạch Lộ hết sức vui mừng. Theo Bạch Lộ an bày. Một trăm đệ tử này lợi dụng đêm tối rời khỏi Hương Tạ Cư tới Lăng gia trang viên. Tập kích, một lần nữa tái hiện Ngũ Tiên giáo.

Lăng Phong muốn trở lại gian phòng tìm Kỹ Nhược Yên cùng nàng nghỉ ngơi, biết được nàng đi tìm Quý Nhược Lan nên không có trong phòng, đành ngồi khoanh chân đả tọa, rất nhanh hắn vào trạng thái nhập định, một sự yên lặng dị thường.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Bạch Lộ đẩy cửa phòng vào, phía sau nàng là tám mỹ nữ như hoa như ngọc vào phòng, con mắt Lăng Phong sáng lên, hiểu ngay được ý tứ của nàng.

Bạch Lộ nói với Lăng Phong: "Tướng công, đây là tám vị đệ tử của Ngũ Tiên giáo, cũng là những người có cốt căn để chọn làm chưởng môn trong tương lai, hôm nay các nàng đồng ý tới đây, hy vọng báo đáp chút công ơn của người với Ngũ Tiên giáo."

Lăng Phong cũng không nói gì, chỉ nhìn tám vị mỹ nữ đặc biệt này, đích xác là quốc sắc thiên hương, hơn nữa còn rất trẻ, tất cả đều là xử nữ, đánh giá tám vị mỹ nữ này đối với Ngũ Tiên giáo là vô cùng quý giá.

Bạch Lộ nói với Lăng Phong: "Tướng công, ta trước hết giới thiệu họ một chút."

Bắt đầu hướng tới Lăng Phong giới thiệu.

Tố Hoa, Tú Châu, Tố Phân, Tử Phương, Tú Hoàn, Tú Quỳnh, Đan Phượng, trong đó lớn tuổi nhất là Tố Hoa mười chín tuổi, ít nhất là Đan Phượng mười lăm tuổi. Hiện tại tám mỹ nữ này như đang bị hoàng đế chọn lựa, mỗi người má ngọc hồng hào, bởi vì các nàng biết mình đến phòng này có ý nghỉa gì, phân nữa đang rất xấu hổ, phân nữa là mừng rỡ.

"Các người đồng ý lấy thân báo đáp?"

Lăng Phong hỏi thẳng.

Tám nàng ngượng ngùng cúi đầu, Bạch Lộ nói: "Chính là như vậy, có phải tướng công ghét bỏ các nàng?"

Lăng Phong thản nhiên nói: "Ghét bỏ là thế nào? Ta thích còn không kịp. Bất quá các nàng là tự nguyện sao? Ta không thích cưỡng bức, làm như vậy làm cho ta cảm thấy tự khinh thường bản thân mình."

"Chúng ta đều là nguyện ý."

Tám người một lời, kiên định không gì sánh được.

"Vậy thì tốt quá! Chỉ cần các nàng tự nguyện, ta không bao giờ bạc đãi các nàng."

Lăng Phong không biết bọn họ đang cảm giác gì. Vì vậy hắn hướng Tố Hoa hỏi: "Tố Hoa, nàng hiện tại có cảm giác gì? Sợ hãi có phải không?"

Tố Hoa nghe vậy mắc cỡ mặt đỏ bừng, nói không ra hơi, Bạch Lộ đỏ mặt nói: "Tướng công, tất cả các nàng đều là xử nữ, chưa từng trải qua nên không biết hình dung thế nào, ta là người từng trải, ta hiểu rõ các nàng hiện tại đang cảm thụ, đan điền nóng như lửa, toàn thân nhộn nhạo, cả người thiếu dương khí. Tướng công, người thích ai thì làm trước tiên đi ạ."

Lăng Phong gật đầu nói:

"Đêm nay nàng không cần quan tâm."

Nói rồi ánh mắt quét lên tám nữ tử, tất cả đều xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.

Bạch Lộ quay ra nói với tám nàng: "Các người đứng thẳng chút, một điểm cũng không nhớ là sao? Quy củ đâu hết rồi, bình thường quy định giáo phái như thế nào? Tú Châu, Tú Ngọc, các người hầu hạ tướng công cởϊ qυầи áo."

Tú Châu, Tú Ngọc tỷ muội nghe vậy, tuy rằng xấu hổ đỏ mặt, nhưng không dám chần chờ, một bên Tú Hoa chủ động cởϊ qυầи áo, Tú Ngọc, Tú Châu hai người qua giúp Lăng Phong cởϊ qυầи áo. Bạch Lộ cũng không có ý định rời đi, hướng tới tám cô gái phân phó hạng mục công việc.

Lăng Phong cũng không hỏi tại sao Bạch Lộ không rời đi, nơi này hắn là người có kiến thức rộng rãi, có gì sướиɠ hơn là hưởng thụ mỹ nữ để trêu chọc kẽ khác chứ.

Tô Hoa mày liễu như ngọc, chiếc mũi nhỏ nhỏ nhắn nõn nà, áo đã cởi ra, chỉ thấy cái yếm khẽ run run, giống như một cây đào mật, bầu ngực căn tròn mỹ lệ hiện ra, trắng như tuyết, kiêu ngạo vươn ra, đỉnh núi có hai viên anh đào hồng hào cực phẩm. Tố Hoa cởi đai lưng, bỏ cái quần lụa xuống, một cái tiết khố màu hồng nhạt hiện ra, quả là quyến rũ tuyệt vời, đúng là cực phẩm trong cực phẩm nha.

Tố Hoa đem nốt tiết khố hồng nhạt cởi ra, thành thục. Cùng lúc ấy, quần áo của Lăng Phong cũng được giải khai hết, cơ thể hiện ra trước mặt các nàng, các nàng nhất loạt đều mắc cỡ đỏ mặt không dám nhìn. Bạch Lộ tâm hồn lay động, không khỏi kinh hô: "Bảo bối thật lớn a!"

Lập tức nói với Lăng Phong và tám cô gái: "Tướng công, người hãy nhẹ nhàng a, bằng không bọn nha đầu sẽ không chịu nổi."

Lăng Phong mỉm cười với các nàng, tiện đường ôm Tố Hoa vào lòng, cảm nhận thân thể Tố Hoa tràn đầy sức sống, nhựa non căng tràn trề, toàn thân ngập vẽ kích động. Lăng Phong sử dụng cái đầu lưỡi linh hoạt để liếʍ láp song phong trắng như tuyết của Tố Hoa. Tố Hoa cả người một trận khô nóng, nhiệt lưu như tỏa ra. Lăng Phong nhìn thấy cơ thể Tô Hoa có phản ứng kinh người, hắn cúi người quan sát, chỉ thấy bãi cỏ mượt mà dưới hạ thể của nàng có mật ngọt trong suốt chảy ra, quả là làm người ta điên cuồng, động tác này của Lăng Phong làm Tố Hoa có cảm giác run rẫy.

Tố Hoa đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không thể kiềm chế nữa, cánh tay vô lực bỗng ôm chầm lấy cổ Lăng Phong, Lăng Phong chỉ cảm thấy hai vật gì vô cùng mềm mại đang chạm trước ngực mình, gã kích động không khỏi hôn lên mặt Tố Hoa. Cảm giác trong lòng hai người lúc này thật phi thường thoải mái. Tố Hoa, e thẹn, lưỡi nàng nước bọt tiết ra xoắn với lưỡi của Lăng Phong, làm thân hình nàng căng cứng. Tố Hoa thân mình cảm thấy như muốn nổ tung, đây đúng là lần đầu của Tố Hoa, ánh mắt mê muội, cả người bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lăng Phong đúng là cực phẩm nhân gian, trong lòng Tố Hoa mừng vui không tả xiết, thân hình Tố Hoa thành thục tỏa ra mị lực vô song. Lăng Phong không kìm hãm được dùng sức tiến mạnh vào nơi ẩm ướt kia, dưới hạ thân truyền tới một cơn đau mãnh liệt: "A! . . Đau. .A . . tướng công . . . "

Tố Hoa nức nở vì đau đớn.

Bạch Lộ ở một bên thỉnh thoảng nhắc hắn: "Tướng công, chậm rãi chút, ôn nhu chút, đừng mạnh mẻ quá."

Lăng Phong cảm thấy đột phá được màng ngăn cách quý giá như đâm qua một tờ giấy, trong lòng không khỏi vui sướиɠ hướng môi Tố Hoa hôn hút, Cơn đau trong thân thể nàng dần giảm bớt, thay vào đó là sự bứt rứt, ngứa ngáy . . .

Lăng Phong nhẹ nhàng trong việc lui tiến, cần mẫn như con ong thợ, không làm cho Tố Hoa đau đớn, chỉ còn cảm giác sung sướиɠ như điện lưu chạy thẳng lên óc, không gian trong đầu nàng trống rỗng, giờ đây chỉ còn là sự kɧoáı ©ảʍ và cảm nhận da^ʍ hoan của cuộc vui. Tất cả các động tác được Lăng Phong thi triển một cách thuần thục, nhục huyệt của Tố Hoa không ngừng chảy mật ngọt. Cuối cùng sắp lêи đỉиɦ.

Một lúc sau, Tố hoa thở ra một hơi dài, rêи ɾỉ nói: "Tướng công, người gϊếŧ chết thϊếp a . . ."

Đối với Lăng Phong lời này chả khác gì một liều thuốc kí©ɧ ɖụ©, dương cụ của hắn lại một lần nữa thẳng đứng lên mãnh liệt.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên của Tố Hoa, nhưng do bản năng nàng kêu lên hết sức dâʍ đãиɠ, một vài thiếu nữ ở bên mặt đỏ như máu, hiếu kì, lòng có hưu nai nhảy loạn, trợn to mắt nhìn cảnh tượng sàng qua sàng lại . . . thật kịch liệt a. Như người từng trải như Bạch Lộ, thì cũng cảm giác nóng hết mình mẩy, mặt đỏ như rạng mây hồng, hạ thể sớm đã ướŧ áŧ, khó có thể kiềm chế bản thân.

Lăng Phong đâm nhục vật cương cứng của mình vào sơn cốc màu hồng, vừa mới chạm vào thì nước thủy triều tuôn ra ào ạt, mật huyệt chảy ướt đẩm tuôn xuống hai khóe chân từng đợt, từng đợt cứ tuông trào. Tố Hoa vô cùng sung sướиɠ, sung sướиɠ tới mức không thể hình dung, không thể nào diễn tả bằng lời được, cảm giác sung sướиɠ thoải mái lan truyền khắp toàn thân, động tác hắn càng lúc càng nhanh, đưa Tố Hoa hết từ đỉnh cao này đến đỉnh cao khác . . .

Lúc này Tố Hoa đang ở trong trạng thái khoái lạc cùng cực, duỗi thẳng toàn thân, cả người mềm nhũn như bún vậy.

Bạch Lộ thấy vậy . . . liền phân phó nói: "Tú Ngọc chuẩn bị đi, để cho tướng công nghĩ ngơi một chút."

Lăng Phong nghe vậy nói: "Hảo nương tử, nàng coi thường lão công ta quá đây! Các nàng cùng lên cho ta."

"A~?"

Bạch Lộ kinh ngạc nói: "Tướng công, người. . . chàng thực sự không cần nghỉ ngơi?"

Lăng Phong gật đầu nói: "Uhm, không cần nghỉ ngơi."

"Nghĩ ngơi đã, tướng công, người trước hết dùng bát súp này đi."

Đột nhiên một thân hình yểu điệu xinh đẹp bưng chén nhân sâm đẩy cửa vào. Đó chính là một trong Ngũ Tiên tỷ muội Trầm Nghi Quân.

"Nghi Quân tỷ, đa tạ nàng."

Lăng Phong đột nhiên cả người ngại ngùng, mình và Tố Hoa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng một lúc lâu, khuôn mặt có chút đỏ hồng.

Trầm Nghi Quân tuy rằng cũng đỏ mặt, nhưng dù sao cũng là người từng trải nên liền nở nụ cười: "Tướng công, hiện tại xấu hổ thì đã quá muộn. Mấy vị tỷ muội sợ chàng thân thể không tốt, để ta đưa súp, các nàng lo lắng về cơ thể chàng, nhưng xem các nàng lo thừa rồi."

Nói xong liếc mắt nhìn xuống hạ thể của Lăng Phong, thằng em của hắn vẫn đằng đằng sát khí, nhìn rất là khủng bố, hắn đã đại chiến lâu lắm vậy mà vẫn giữ được như thees quả thật là quá giỏi. Tố Hoa các nàng đều luyện qua song tu công pháp, không phải thường nhân, vậy mà Lăng Phong dũng mãnh như vậy. Trong lòng như lữa đốt, không dám nhìn nhiều nữa, nhanh chân mang súp qua.

Lăng Phong muốn quay lại, nhưng mà đang bận với Tố Hoa nên định vươn tay ra tiếp lấy bát súp.

Bạch Lộ tiếp lấy bát súp, rồi hướng tới Tử Phượng nói: "Các người giúp tướng công uống đi."

Tử Phượng, Tú Hoàn, Tú Quỳnh, Đan Phượng, bốn nha đầu ngẫn ngơ, Tú Quỳnh nói: "Không có thìa làm sao đây?"

"Nha đầu ngốc, lẽ nào muốn ta phải dạy sao?"

Tử Phượng nhấp một ngụm sâm, đi tới trước mặt Lăng Phong nhẹ nhàng cúi đầu ôm chầm lấy hắn, cúi đầu mớm cho hắn, miệng ngọc thơm tho áp vào, nước bọt lẫn nhân sâm thật ngọt a. Tâm trạng đang hoảng hốt, chính mình tự uống hơn một nửa. Đột nhiên giật mình, mang theo tất cả chỗ còn lại dâng hết trong miệng Lăng Phong.

Lăng Phong cảm thấy hương thơm rất mới lạ, lại hôn nàng một hồi mới thả ra, khuôn mặt Tử Phượng bất giác đỏ bừng.

Tiếp theo là Tú Hoàn, Tú Quỳnh, rồi cuối cùng là tiểu nha đầu Đan Phượng, không khác nhau lắm, ai cũng có tâm lý hoảng sợ, uống không ít canh sâm. Lần thứ hai tình hình đã khá hơn, cũng không bị uống nhiều như trước, Tử Phượng nhấp một ngum đưa đến miệng Lăng Phong, Lăng Phong lần này không vội buông nàng ra, để Tử Phượng chậm rãi ngồi lên đùi hắn nhẹ nhàng trêu đùa vỗ về nàng, mái tóc mềm mại của Tử Phượng buông xuống thật quyến rũ . . .

Đôi môi Tử Phượng thật ôn nhu, ngọt ngào, cái lưỡi đặt trong miệng hắn cứ thế đùa giỡn, lật tới lật lui, giỡn qua giỡn lại, hai đầu lưỡi cọ xát, thật mềm mại, cả thân thể Tử Phượng run rẩy, miệng nàng toát ra luồng hương khí, mãnh liệt đáp trả lại đầu lưỡi của Lăng Phong, một lần nữa chống lại. Tử Phượng mặt hồng như phấn, nói năng ú ớ, giọng điệu rên la ư . . . ưm . . .

Tuỗi trẻ tựa như lữa, do đầu lưỡi cọ xát đã truyền lữa đi toàn cơ thể, trên người mỗi tấc da thịt đều xinh đẹp động lòng người, hơn nữa hưng phấn không thôi, Lăng Phong hôn môi thật sâu. Tay chân sờ loạn nơi song phong trắng bóc, Tử Phượng mặt ngọc đỏ bừng như chờ đợi một điều gì thật sung sướиɠ từ Lăng Phong.

Lăng Phong cũng là người hiểu biết, liền ngưng hôn, ôm nàng tới giường . . .Tử Phượng hơi thở gấp gáp, đôi song phong cao ngất trắng ngần, hạt đậu hông run run nhìn như đôi thỏ trắng nhỏ. Tử Phượng nhắm mắt mơ màng, ngâm nga rêи ɾỉ, thân thể trơn nhẫy, nhu mì, ấm áp, vùng bụng trơn phẵng không chút mỡ thừa, chiếc eo thon gọn cùng ngọc thối trắng như tuyết giữa được trang trí là vùng u cốc xinh đẹp tràn đầy mật dịch . . .

"Thật tốt a, thôi nào các nàng đều tới luôn đi . . .tới luôn . . . nhanh nào."

Lời Lăng Phong chưa dứt, Tú Châu, Tú Ngọc, Tố Phân, Tử Phượng, Tú Hoàn, Tú Quỳnh, Đan Phượng bảy nàng cùng nhau lên hoan ái . . . a . . . ư . . . da^ʍ mị tràn ngập gian phòng.

Ôn nhu triền miên, thiên thượng nhân gian, trên đời hiếm thấy. . .