Kiều Kiều Sư Nương

Chương 209: Chị dâu

Tần Thục Phân còn mê mẩn ngủ say giữa giấc mộng đẹp, Lăng Phong cũng đã từ trang thái quên mình khôi phục lại, trong chớp mắt đầu óc đã sáng suốt trở lại, đột nhiên nghe được ở ngoài phòng một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng, còn kèm theo thanh âm nhỏ bé của quần áo đυ.ng phải lá cây. Đổi lại người khác, tuyệt đối là không thể có khả năng nghe ra được thanh âm rất nhỏ bé như vậy, nhưng Lăng Phong không phải là người khác, hắn nếu như muốn chuyên tâm, có thể nghe được ngoài trăm bước thanh âm của con kiến đang bò.

Cảm giác thứ nhất của Lăng Phong chính là, người này ở ngoài cửa rình coi đã lâu, tuyệt đối là nghe được tất cả việc trong phòng.

- Phanh!"

Lăng Phong căn bản không cần biết ba bảy hai mươi mốt, giống như tên lửa tựa như sao băng phóng người lên, không mặc y phục, giống như mũi tên một thứ nhắm tới phương hướng kẻ rình coi bên ngoài xông ra.

Tần Thục Phân vẫn nằm y nguyên trên giường chưa có phản ứng gì, Lăng Phong đã ra đến bên ngoài.

Cái lẽ làm cho người ta sợ hãi than thở chính là, trước sau không đến thời gian một cái nháy mắt. Kẻ rình coi đã bị Lăng Phong bắt được.

- A…" Kẻ rình coi bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, cũng đã bị Lăng Phong tóm cổ, cũng dùng khí thế "sét đánh không kịp bưng tai" đem nàng trở về trong phòng.

- Lăng lang, chuyện gì vậy?" Tần Thục Phân từ đầu giường vội vàng cầm lấy y phục mặc vào, dùng con mắt kinh hoảng nhìn xem Lăng Phong cùng lúc mang người về tới.

Lăng Phong mỉm cười nói:

- Không có gì, chỉ bắt một tên rình coi lén."

Nói xong, hằn dùng đôi mắt xuyên thấu vui vẻ nhìn trước mắt người này, là một nữ nhân. Trắng như mở dê, cả người như một đóa mẩu đơn đang nổi giận, cở nào tươi tắn, cở nào thơm tho. Ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi xuân, khiến cho thân thể nàng phát dục, tràn ngập nữ tính khí chất. Đầy đủ mùi vị nữ nhân, hoàn toàn thục nữ phong vận tròn trịa như quả bóng, hai chân thon dài cân xứng, cực kỳ xinh đẹp, thật sự mỹ diệu tuyệt luân. Vòng eo nhỏ nhắn, thon thả, phần lưng thẳng tắp. Trên gương mặt sáng sủa, phẳng phiu, trang điểm một ít phấn son. Phối hợp phát huy như ánh sáng của ngọc bích thu hút mắt người. Nàng môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời khiến ai nhìn qua rồi là không quên được.

Chỉ riêng là nhìn thân trên mà trong lòng Lăng Phong đã run lên, dời ánh mắt xuống dưới, nhìn khoảng bụng mềm mại mịn màng, nhấp nhô như gió đưa cành liễu. Lại nhìn thấy chổ sâu giữa bụng như một nụ cười e ấp, lộ ra ở nơi đầy đặn giửa eo, khó tả khó kể, một điểm tình chung.

Con mắt Lăng Phong dời xuống chút nữa, liền không thể di động, bởi vì hắn lại xem mặt quý báu khác của đóa mẩu đơn, muôn vàn thướt tha, cất dấu mê hoặc, đầy đặn đáng yêu. Đó là địa phương mà bất luận nam nhân nào cũng đều ham muốn điên cuồng, hấp dẫn không cách nào ngăn cản.

- Ngọc Chi, là ngươi!"

Tần Thục Phân kinh ngạc, nghẹn ngào kêu lên.

Bị Lăng Phong túm trở về không là người ngoài, đúng là nhị phu nhân của Nam Cung Tuấn, chị dâu thứ hai của Nam Cung Vũ Tống Ngọc Chi.

Tống Ngọc Chi chỉ tại sơ ý trong lúc đó bị Lăng Phong bắt lại, còn đang kinh hoảng chán nản hết sức, nàng căn bản không để ý đến con mắt của Lăng Phong. Càng không biết Lăng Phong đang lén đưa ánh mắt soi mói thân thể nàng!

- Không thể tưởng tượng được mẹ con các ngươi đã ở trong phòng làm việc cẩu thả…"

Tống Ngọc Chi mở miệng chính là một câu nói uy hϊếp. Tần Thục Phân nghe xong, tự nhiên là cả kinh, nhưng Lăng Phong lại ha hả cười to, nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết theo như lời nói này, khiến cho ngươi chết một trăm lần sao? Ngươi không biết trên đời có loại mưu sát gọi là gϊếŧ người diệt khẩu sao? Mà ta lại có hóa cốt thủy ( nước làm tan xương), tuyệt đối có thể bảo đảm ngươi đang ở đây, trong nháy mắt từ trên đời này biết mất không còn bóng dáng tăm hơi!.

- Ngươi…" Tống Ngọc Chi kinh hải ngay lập tức, không ai mà lại không sợ cái chết, một mặt nàng lại hiểu rõ, tự mình hôm nay chứng kiến chuyện tình, tuyệt đối làm cho Lăng Phong có lý do đem mình gϊếŧ một vạn lần.

Lời nói của Lăng Phong rất có hiệu quả, Tống Ngọc Chi trong khoảng khắc không còn nhuệ khí cùng phản kháng.

- Nhị nương, tiểu thúc tử, ta… ta không phải là cố ý, ta vừa mới sai rồi. Kỳ thật ta cái gì cũng không trông thấy, chỉ là ngẫu nhiên tạt qua… Lời nói của Tống Ngọc Chi có điểm trở nên lộn xộn, nàng chỉ có một mục đích, giữ lại cho mình cái mạng nhỏ.

Lăng Phong gật gật đầu, nói:

- Hiện tại không phải khá hơn nhiều sao? Chẳng qua ngươi nói những lời này đều không dùng được, ngươi trước hết theo lời ngươi uy hϊếp chúng ta là ngươi đã rình coi đến hết, cho nên vô luận thế nào ngươi cũng không thể thấy ánh thái dương vào ngày mai…"

- Không… đừng có gϊếŧ ta!"

Tống Ngọc Chi muốn xin tha, nàng nước mắt rơi xuống, lại quỳ xuống dập đầu, nàng biết rõ loại tranh đấu cùng che dấu thủ đoạn xấu xa tại các nhà giàu có, người chết là chuyện thường xuyên xảy ra.

Tần Thục Phân có chổ không đành lòng, nhìn qua Lăng Phong, nói:

- Lăng lang, ngươi… Ngươi thật sự muốn gϊếŧ nàng sao?"

Lăng Phong nói:

- Chẳng lẽ nàng cho rằng thả cho nàng ta con đường sống, chúng ta còn có thể đứng ở Nam Cung thế gia, còn có thể ngẩng đầu làm người sao? Nam Cung Tuấn căn bản chính là kẻ đối đầu sống chết với chúng ta, hận không thể băm ta làm tám khối, mà nữ nhân này là lão bà của hắn! Nàng có thể tin tưởng được lời nói của nàng ta?

- Nhị nương, tiểu thúc tử. Cầu chú, không nên, ta đảm bảo sự tình hôm nay ta tuyệt đối không nói ra, nếu không thiên lôi đánh xuống. Ta chết không yên lành…Ta cầu chú! Nhị nương, tha mạng a! "Tống Ngọc Chi thấy Lăng Phong hạ quyết tâm, chỉ có thể cầu xin tha thứ tại Tần Thục Phân cũng là nữ nhân như mình.

Tần Thục Phân rốt cuộc cũng mềm lòng, nói:

- Lăng lang, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Tỷ như khiến cho nàng tắt tiếng nói không ra lời, cũng có thể chứ?"

Lăng Phong mỉm cười, nói:

- Nàng đừng khờ dại, nàng cho rằng sự tình hôm nay nàng ta sẽ không truyền ra hay sao? Nàng ta chính là còn tay. Nàng ta sẻ viết chử, sẽ biểu đạt tư tưởng của mình, chẳng lẽ nàng muốn đem tay nàng ta cũng chém đứt, như thế cách này không bằng trực tiếp đem thống khoái tới cho nàng ta."

- Cái này…" Tần Thục Phân thật là hết chổ nói rồi. Lời nói của Lăng Phong là những câu có lý, tự nàng đã không có cách nào đối đáp.

- Nhị nương, người tha mạng a, ta…Ta không phải cố ý!" Tống Ngọc Chi cầu xin tha thứ, nói.

Lăng Phong nhìn qua Tống Ngọc Chi, cười lạnh nói:

- Đừng giả bộ, ngươi nghĩ rằng ta đúng là thằng ngốc. Đêm hôm khuya khoắt ngươi không trong phòng ngủ cùng đại ca của ta, chạy đến nơi này, chẳng lẽ là thừa hơi đi ngắm trăng? Viện này chính là tách ra độc lập, ngươi rõ ràng chính là lén vào! Nhưng là mặc kệ ngươi xuất phát từ cái mục đích gì, ta đều không muốn biết. Bởi vì hôm nay ngươi phá vở việc tốt đẹp, đã quyết định ngươi không thể sống tạm ở trên đời…"

- Đừng mà… "Tống Ngọc Chi chồm lên bò đến dưới chân Tần Thục Phân, ôm lấy chân Tần Thục Phân thống khổ xin tha. "Nhị nương, chỉ cần người tha ta khỏi chết, ta tình nguyện làm trâu làm ngựa cho người…kỳ thật là buổi tối hôm nay ta đem tặng lễ đến cho người, người xem đây có một đôi liên hoàn Phượng Hoàng ngọc thoa…"

Nói xong, nàng đúng thật là lấy một đôi ngọc trâm được làm khéo léo vô cùng.

Tần Thục Phân đúng là một người yêu thích đồ trang sức, nhưng là trong giờ phút hoàn cảnh như vậy, nàng lại như thế nào còn ham những vật này, tiện tay hất ra, liền đem ngọc trâm vừa được Tống Ngọc Chi đưa lên quét rơi xuống nằm trên mặt đất.

Ngọc trâm rơi xuống trên mặt đất, gãy thành vài đoạn.

Lăng Phong vừa nghe Tống Ngọc Chi nói làm trâu làm ngựa, đột nhiên trong đầu linh quang lóe lên, lại nhìn Tống Ngọc Chi phong thái đẹp đẽ, lập tức một luồng khí nóng dâng lên, đột nhiên có một chủ ý, cười lạnh nói:

- Ngươi vừa mới nhắc nhở ta, muốn giữ mạng sống cũng còn có biện pháp!"

- A! Nhị thúc, chú có thể bỏ qua cho ta!" Tống Ngọc Chi có điểm kích động nói.

Lăng Phong cười nói:

- Cái này muốn xem biểu hiện của ngươi, vừa rồi ngươi đã nói chính là làm trâu làm ngựa cũng đều nguyện ý!"

Tống Ngọc Chi ngẩn người, đưa mắt thoáng nhìn lại Lăng Phong, giống như hiểu cái gì chính là lại không dám tin tưởng. Ngược lại Tần Thục Phân ở cạnh bên đột nhiên hiểu rõ vài phần.

- Không hiểu rỏ, cùng ta vào trong phòng đi!"

Vừa nói, Lăng Phong mang ngay Tống Ngọc Chi bước vào giữa phòng, đem nàng ném mạnh lên giường.

- Thục Phân! Nàng ra ngoài ở đó canh chừng đi!"

Lăng Phong vừa nói, vừa đẩy Tần Thục Phân mời ra ngoài.

Tần Thục Phân tự nhiên hiểu rỏ, gật đầu lui ra ngoài!

Lúc này, Tống Ngọc Chi gương mặt đẹp đã hồng lên, bày ra một tầng khổ sở, nàng đã biết Lăng Phong bước tiếp theo muốn cái gì, chỉ là nàng không dám phản kháng, chỉ có kinh hoảng hỏi:

- Ngươi…ngươi muốn điều gì?"

Lăng Phong nói:

- Ta muốn cái gì, ngươi không rõ sao?"

Vừa nói, vừa đưa tay cởi y phục trên người Tống Ngọc Chi!

Tống Ngọc Chi kinh hãi, nói:

- Đừng mà…" Lăng Phong thản nhiên nói:

- Không nói gạt ngươi, hôm nay ta có thể gϊếŧ ngươi, nhưng là cái này không khỏi quá tàn nhẫn. Nếu như ngươi muốn mạng sống. Chỉ có thể theo ta với Thục Phân cùng một chỗ, chỉ cần ngươi cũng thành nữ nhân của ta, mọi người sẽ ngồi chung trên một chiếc thuyền, ngươi tự nhiên sẽ không đem chuyện ngày hôm nay mà nói ra. Chỉ có như vậy ta mới có thể để cho ngươi một con đường sống, mặt khác ta đối với mình như thế, cũng rất có lòng tin, chỉ cần ngươi ở với ta, ngươi đời này chỉ còn biết trung thành với ta."

Tống Ngọc Chi run rẩy nói ra:

- Vô sỉ! Ta..ta sẽ không khuất phục đâu!"

Lăng Phong không giận nói:

- Là sao, vậy ngươi hãy cắn lưỡi tự tận đi, dù sao trên đời này thêm ngươi cũng không nhiều, thiếu ngươi một người cũng chẳng ít đi! Ngươi tự mình kết liễu hay ta gϊếŧ ngươi hoặc là ngươi chống lại a."

Tống Ngọc Chi sắc mặt tái nhợt vô lực, thật lâu mạnh miệng nói:

- Ta vì sao phải tự vận, ngươi đi, đi ra ngoài cho ta…Bằng không ta sẽ la lớn lên…"

Lăng Phong chẳng những không có rời đi, ngược lại, chậm rãi trút đi quần áo, nói:

- Ta đi ra ngoài? Trừ phi ngươi đem chân của ta mà chặt gãy đi! Ngươi mà hô to chỉ có thể tự mình nhảy xuống vực sâu, phải biết ngươi hiện tại cùng ta nằm ở trên giường, mọi người tiến đến nhìn sẽ có cảm giác thế nào? Ngươi cho là ca ca của ta biết được còn muốn cái loại thê tử bại hoại trinh tiết như thế này sao? Ngươi cho rằng Nam Cung thế gia sẽ dung tha loại nữ nhân chị dâu thông da^ʍ em chồng sao? Giả như là ngươi bị ép buộc, nhưng là tại bọn họ nhìn ra, cái này so với ngươi tự nguyện cũng không có cái gì khác biệt. Ngươi hẳn nên rõ ràng, nữ nhân trước mặt mọi người thất trinh ý vị như thế nào! Phật tổ đã nói, cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tầng tháp cao. Phải biết rằng ta bây giờ là cứu ngươi."

Tống Ngọc Chi nhắm chặt mắt phượng, gương mặt như đám mây hồng. Đối mặt với áp lực bức người của Lăng Phong, nàng còn có thể nói cái gì?

Lăng Phong nhìn thấy bề ngoài ngượng ngùng của nàng như vậy, có chút cười nói:

- Phu nhân, cũng không phải chưa từng thấy qua, làm gì phải sợ vậy?"

Tống Ngọc Chi thầm cắn răng ngà, tựa hồ hạ quyết tâm không để ý tới Lăng Phong, đã không thể mở to mắt hưởng thụ, nhắm mắt cũng là một loại phản kháng.

Lăng Phong đã toàn thân xích͙ ɭõa, nghiêm mặt nói:

- Đã không thể tránh né, phối hợp một chút có lẽ ngươi sẽ biết khoái lạc một chút."

Hàng lông mi dài của Tống Ngọc Chi không ngừng rung động, do dự muốn hay không muốn mở mắt ra. Lăng Phong lại nói:

- Ngươi thật không muốn sống, ta có thể ly khai, nhưng là ngươi chết là lẽ tất nhiên!"

Tống Ngọc Chi nghe tới chữ chết, mở mạnh mắt ra, lập tức sắc mặt như tấm vải đỏ. Nàng tuyệt đối không ngờ Lăng Phong lại đã chẳng còn mảnh vải che thân, phía thân dưới một cự vật hăng hái, nhưng còn chưa thi triển hết oai hùng, mà cũng đã sắc tím đang lưu chuyển, óng ánh sáng long lanh. Thật sự trên đời khó gặp bảo bối có một không hai, chẳng biết có bao nhiêu nữ nhân vì đó đã si mê!

- Ngươi…Vô sỉ!" Tống Ngọc Chi ngoài miệng thì mắng, nhưng là trong lòng có một thứ xung động khó hiểu, từ dưới đan điền của nàng hừng hực cháy lên! Chỉ là năm đó động phòng hoa chúc, nàng cũng chưa có qua cảm giác này!

Tống Ngọc Chi hừ một tiếng lại nhắm mắt nữa, Lăng Phong cũng không để ý cái gì hết, áp lên tấm thân mềm mại của nàng, nàng không khỏi kinh hô một tiếng.

Lăng Phong chậm rãi nói:

- Phối hợp một chút, ta cũng không muốn thật sự làm cho mình tưởng cưỡиɠ ɖâʍ xác chết…" "Ngươi…" Tống Ngọc Chi khuôn mặt ửng đỏ, xì một tiếng khinh miệt thật là kiều mỵ.

Lăng Phong trong lòng đại lay động, mạnh mẻ hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn, Tống Ngọc Chi chỉ vì né tránh không được, do vậy dùng răng cắn Lăng Phong. Lăng Phong sau khi xảo diệu đáp trả, cuối cùng nếm một phen hơi thổi như hoa lan từ cái miệng bé nhỏ.

Lăng Phong rời đi đôi môi anh đào của nàng, Tống Ngọc Chi bộ dáng ảm đạm như ứa nước mắt, Lăng Phong lật lại kiều đồn động lòng người của nàng.

Tống Ngọc Chi muốn cự tuyệt, nhưng mà chính là thân thể lại khô nóng lên, căn bản không thể tự mình khống chế. Nàng thực sự không nghĩ tới, lại trở nên không chịu đựng được như thế sức chống cự, mà tự mình bán đứt đi trinh tiết.

Lăng Phong nhìn xem nàng phập phồng thân hình hấp dẫn động nhân, thở dài:

- Không thể tưởng tượng được chị dâu của ta lại có tấm thân kiều diễm động lòng người như thế, một điểm so với tân hôn nương tử của ta cũng không sai a…"

Tống Ngọc Chi khẽ nói:

- Ngươi, ngươi như vậy không phụ lòng của Tây Môn Đình Đình, không phụ lòng của đại ca ngươi sao?"

Lăng Phong cười nói:

- Khổng Tử nói, muốn cái đẹp là tính của con người. Trong lòng ham cái đẹp, người ta ai cũng muốn ôm hết, nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện thường tình. Về phần đại ca của ta, coi như hết, ngươi hãy so sánh ta, rõ ràng hơn cách làm người của hắn!"

Tống Ngọc Chi khinh thường hừ một tiếng, lại không nói tiếng nào, Lăng Phong nhẹ nhàng vuốt ve gò má trơn láng của nàng, nhịn không được hôn lên đó, Tống Ngọc Chi liều mạng tránh né, chính là không cho Lăng Phong toại nguyện.

Lăng Phong mạnh mẽ ôm lấy nàng, không cho nàng phản kháng, nhẹ nhàng một lần lại một lần hôn lên gò má nỏn nà của nàng, vành tai cùng phía trước cổ. Hô hấp của hắn nhẹ nhàng nhanh lên, Lăng Phong lại hôn lên đôi môi đỏ mộng đầy đặn, lần này nàng không có liều mạng né tránh, lại cũng không có nghênh hợp.

Lăng Phong dùng đầu lưởi liếʍ môi và đầu lưỡi của nàng, một tay xoa lên.

Tống Ngọc Chi khắp người run lên, tú mi nhăn lại, Lăng Phong nhè nhẹ nắn bóp, cách một lớp y phục nhận thức được cái làm cho người phải khắc cốt minh tâm trắng nõn mềm mại của nàng. Thể xác và tinh thần đều thoải mái cơ hồ khiến phải rêи ɾỉ lên. Lăng Phong cởi bỏ lớp áo của nàng, cởi luôn chiếc áσ ɭóŧ vàng nhạt, hiện ra trước mắt trơn tròn mịn màng trắng nõn, tuyết trắng hiện ra tầng ôn ngọc mờ đυ.c, hình bán cầu có chút nhấp nhô, màu đỏ thẩm bồ đào tựa hồ đã căng phồng lên.

Lăng Phong nhè nhẹ vân vê hai khỏa bồ đào, nàng nhíu đôi mày lại rất là phiền nảo, yết hầu nhịn không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ cực kỳ nhỏ nhẹ.

Tống Ngọc Chi đỏ bừng khuôn mặt, liều mạng kẹp chặt.

Lăng Phong đã tiến vào một mảng cỏ thơm đặc biệt rậm rạp kia……

- A! "Tống Ngọc Chi đau đớn lòng kêu lên một tiếng, lệ thảm tuôn ra bờ mi, nước mắt khuất nhục ào ào rơi xuống……