Trở lại Lạc Nhạn Phong, lúc này đã là xế chiều, Lăng Phong phát hiện ở bên ngoài Lạc Nhạn Phong có không ít đệ tử Hoa Sơn đang canh gác, hiển nhiên đã xảy ra đại sự.
Lăng Phong đi tới đỉnh núi đã thấy sư nương Bạch Quân Nghi đang đứng đợi ở trước cửa phòng của Trữ Vô Song. Nhìn thấy Lăng Phong trở về, liền vui mừng chạy ra đón: "Tiểu tử thúi, cuối cũng thì chàng cũng đã trở về, chàng đã chạy đi đâu vậy"
"Hắc hắc, nương từ tốt, nàng nhớ ta sao?" Lăng Phong không bỏ lỡ cơ hội chiếm tiện nghi, bản tay to lại còn sờ soạng lên song phong đầy đặn của nàng.
"Thôi đi, tối hôm qua Bạch Ðà Sơn đột kích, ta lo lắng chàng xảy ra chuyện nên mang đệ tử tới nơi này, không ngờ mẫu thân nói chàng đã gϊếŧ chết Tây Vực Ngũ Quỷ. Lúc này ta mới yên tâm. Nói, có phải chàng cưỡi thần hạc về Hoa Âm tìm mấy người Thẵm Nhạn Băng đúng không." Sư nương hỏi.
Lăng Phong hắc hắc cười nói: "Người hiểu ta chỉ có Sư nương. Ðúng rồi, Sư thúc ra sao rồi?"
Sư nương lắc đầu nói: "Tình huống không tốt lắm, thương thế càng lúc càng nặng, lại không biết nguyên nhân do đâu."
Lăng Phong kéo Sư nương tới một góc, nói: "Sư nương, xem ra ta phải ăn mẫu thân của nàng rồi."
"Phì, nói hươu nói vượn. Lúc này chàng lại còn nói giỡn." Sư nương ra về tức giận nhéo lổ tại Lăng Phong.
"Ðau quá!" Lăng Phong kêu lên: "Ta không nói giỡn nàng mà, tối hôm qua bị tập kích, mặc đù ta gϊếŧ chết Tây Vực Ngũ Quỳ nhưng mà cũng để cho Bạch Ðà Sơn chưởng môn Ân Bích Hà chạy thoát, trước khi nàng ta trốn còn phóng Cửu Vĩ Hương Tán về phía ta cũng sư thúc."
"A! Cái này, đó là độc dược không có thuốc giải mà!" Sư nương kinh hồn, sau đó hỏi: "Vậy chàng làm thế nào đề giải độc?"
Lăng Phong hắc hắc cười nói: "Đương nhiên là quay về Hoa Âm tìm các nương tử "làm việc' rồi, nàng còn phải hỏi sao. Hơn nữa tại Hoa Âm ta còn bắt được Ân Bích Hà, hơn nữa để hả giận ta đã bắt nàng rồi cưỡиɠ ɠiαи."
"Hừ, là chàng nhìn trúng sắc đẹp của nàng ta đúng không. Nàng từng là Tây Vực thánh nữ, mười năm trước nổi danh trong thiên hạ thập đại mỹ nhân." Trong giọng nói ôn nhu của nàng mạng theo mùi dắm chua.
Lăng Phong hắc hắc cười nói: "Việc này nàng biết là tốt rồi, nói ra để làm chi. Dù sao trong lòng ta sư nương là người không thể thay thế, không cần phải ăn dấm chua của Tậy Vực thánh nữ nào đó. Về mẫu thận nàng, giờ chỉ có hai con đường, nếu không hợp thể giải độc chỉ có thể chờ chết."
"Ðiều này..." Sư nương do dự một lúc, nhíu máy nói: "Thật ra với ta thì không có vấn đề gì, dù sao Phi Nhi đã theo chàng, ta cũng đã là người của nàng, đã là lσạи ɭυâи đại nghịch bất đạo rồi, giờ thêm mẫu thân nữa thì cũng như vậy thôi. Ta chỉ lo lắng là mẫu thân không thể tiếp nhận thôi!"
Lăng Phong nắm lấy ngoc thủ của sư nương, nói: "Không sao, vấn để này nàng không cằn lo lắng, chỉ cần nàng cùng Phi Nhi có thể tiếp nhận, cái khác không thành vấn đề, mặc sư thúc có muốn ta làm vậy hay không, thì ta cũng không đành lòng để nàng chết như vậy."
"Cũng không biết có phải do thiên ý hay không, chuyện tốt gì cũng ban cho chàng. Ðây là chuyện tình hổ thẹn ngàn năm ảnh hường đến danh dự của Hoa Sơn, cứu người thì có thể. Nhưng nếu chàng muốn mẫu thân cùng ta, Với Phi Nhi cùng nhau hầu hạ chàng thì tuyệt đối không được!" Sư nương mặc đù đáp ứng, nhưng mà trong lòng vẫn còn khúc mắc.
"Cái này ta biết, sẽ như ý của nàng, nếu sư thúc cũng không đồng ý, chuyện này cứ giải quyết như vậy!" Lăng Phong ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ thằm: "Nếu như Trữ Vô Song nguyện ý theo ta, các ngươi có ý như thế nào thì cũng không thể ngăn cản được."
Sư nương gật đầu nói: "Sự tình liện quan tới danh dự của Hoa Sơn, ta bảo đệ tử rời đì, ta đì canh cửa cho hai người, hì vọng hai người không gây ra âm thanh quá lớn." Nói Xong, nàng hướng về phía chân núi đì tới.
Lăng Phong nhìn sư nương rời đì, lúc này mới đẩy cửa vào phòng Trữ Vô Song.
"Quận Nghi, ta đã nói nếu ta không goi thì không được đì vào cơ mà?" Trữ Vô Song ngồi ở trên giường, nhắm mắt nói. Thoạt nhìn nàng quả thật chưa hề hồi phục một chút nào, ngay cả mình và Bạch Quận Nghi cũng không thể phận biệt được, nếu là lúc bình thường thì chuyện này quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
"Sư thúc, là ta!" Lăng Phong nhỏ giọng nói. Quan sát Trữ Vô Song, dưới ánh sáng nến, Trữ Vô Song mặc dù sắc mặt nhợt nhạt, nhưng khí chất vĩnh viễn vẫn xinh đẹp ưu nhả như vậy, tú lệ vô cùng, cặp mắt phát ra vô tận thâm tình lại càng làm cho tâm thần Lăng Phong say mê, không khống chế được bản thân.
Lăng Phong say mê ngắm nhìn Trữ Vô Song, bị phong tư tuyệt mỹ khí chất ưu nhả điên đảo chúng sinh của nàng làm khuynh đảo, ánh mắt nàng ôn nhu điềm tĩnh. Mỗi động tác nhấc tay đưa chân của nàng cũng cực ky phong tình vạn chũng, đầy mị lực nữ thành thục quyến rũ.
"Quận Nghi nói ngươi đã rời đì, ngươi đã đì đâu vậy?" Trữ Vô Song hỏi.
Lăng Phong nói: "Ta đuối theo Ân Bích Hà để tìm giải dược."
"Ân Bích Hà của Bạch Ðà Sơn ư?" Trữ Vô Song cả kinh, ngay lập tức bình tĩnh lại nói: "Ta nên sớm nghĩ đến nàng, năm đó nàng đã phái Tậy Vực Ngũ Quỷ tới Hoa Sơn gây loạn."
Lăng Phong nói: "Sư thúc, đệ tử kém cỏi không thể đem giải dược về cho người..."
Trữ VÔ Song lắc đầu, nói: "Ðiều này há có thể trách ngươì, thật ra thương thế trong cơ thể ta sớm đã hồi phục rồi, nhưng không biết tại sao công lực không có chuyển biến tốt"? Mỗi lằn vận công có cảm giác như một bức tường ngăn cản, vô cùng khó chịu, cảm giác toàn thân như bị thiêu đốt." Nói xong, đòi mắt hồn nhiên không chút vẫn đυ.c nhìn Lăng Phong, làm cho l*иg ngực Lăng Phong vốn đã nóng
Hừng hực giờ lại càng khó có thể khống chế. Hắn ổn định lại tâm thần, áp chế ý muốn bá vương ngạnh thương cung, tận lực bảo trì hình tượng, nói: "Sư thúc, thật ra. Ta... vốn ta muốn nói cho người, nhưng ta lại sợ người không chịu ..."
Hắn càng ấp a ấp úng, Trữ Vô Song càng sốt ruột: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng ra coi!" Sự cấp bách của nàng biểu hiện ra trong lơi nói.
Lăng Phong chính là muốn nàng sốt ruột, như vậy hắn mới có thể tùy ý khống chế: "Ðiều này. Thật ra... Cái này!" Hắn thở dài một tiếng, tựa hồ đã quyết định xong việc gì đó, vẽ: mặt kiện nghị nói: "Thật không đám giấu diếm sư thúc, sư thúc trúng phải Cửu Vĩ Hương Tán. Trên đời căn bản là không có giải dược, nếu như mạnh mẽ vận công thì chỉ làm thuốc gia tăng tốc độ bộc phát toàn thân mà thôi, cho dù không vận công, trong vòng ba ngày cũng sẽ bộc phát toàn thân..."
"Cái gi"? Ngươi nói là ta trúng phải Cửu Vĩ Hương Tán?" Trữ Vô Song nhất thời như rơi vào hằm băng, đối với nàng dù cho trơi sập cũng không đáng sợ bằng điều này. Trong lúc nhất thời đau buồn tràn đến, những giọt nước mắt chưa tưng xuất hiện giờ cũng đã chảy xuống trên khuôn mặt của nàng.
Cành này lọt vào mắt Lăng Phong, trong lòng có chút không nỡ: "Sư thúc, trên đơi ngoài song tu không có biện pháp nào có thể cứu ngừơi. Ðệ tử bất tài, nguyện ý vì sư thúc mà xông vào nơi nước sôi lừa bỏng..."
"Im miệng!" Trữ Vô Song biết Lăng Phong nói như vậy là có ý gì, giọng tức giận nói: "Ta, Trữ Vô Song ta há là hạng người ham sống sợ chết ư, cùng lắm thì chết thôi!" Lại nói nàng là tiền bối đức cao vọng trong võ lâm, nếu như muốn lập "trinh tiết bài phường' (l) thì của nàng chắc là bản cao lớn nhất võ lâm. Danh dự ngàn năm của Hoa Sơn, Trữ Vô Song là Haa Sơn ngọc nữ há có thể sợ chết mà bị làm dơ bẩn, giờ đây muốn nàng tiếp nhận thân thể của đệ tủ mình, điều này quả thật là muốn tính mệnh của nàng mà.
Có lẽ Trữ Vô Song cũng đã cãm thấy nóng lên, lại thêm Bạch Quận Nghi ở bên ngoài cạnh giữ, vì vậy trong phòng nàng mặc rất ít đồ, cực ky mê người. Mái tóc đen nhánh búi cao dày như mây, phía sau đầu lộ gáy ngọc tú lệ thon dài. Một thân tuyết trắng tung bay, lớp vải lụa mỏng như cánh ve bao lấy song phong cao tủng tràn ngập nữ tính cùng cái eo nhỏ mãnh mai khéo léo của nàng, áσ ɭóŧ ở bên trong
như ần như hiện bó chật một đôi thỏ ngọc cao tận mây xanh. Cằn cổ thon dài, nhũ câu sâu không thấy đáy, eo nhỏ bó chật, hương đồn nờ nang cao tủng, thận thể băng thanh ngọc khiết ẩn hiện màu trắng hồng của da thịt ngọc ngà, yêu kiều run rẩy từng đợt, làm cho người ta sinh ra những ý nghĩ vẫn vơ.
Lăng Phong khi huyết đại thịnh, nói: "Sư thúc, ta chỉ muốn cứu người, hơn nữa ta cũng đã được sự đồng ý của Sư nương cùng Sư phụ, ngoại trừ bốn chúng ta, sẽ không còn người nào biết sự tình ngày hôm nay..."
Trữ Vô Song tức giận đến toàn thân run rẩy, nói: "Ngươi... Các ngươi muốn làm gi? Ngươi naạnh cút khỏi đây!"
Lăng Phong tiển lên từng bước nói: "Sư thúc, tạ muốn cứu người!"
Trữ Vô Song công lực toàn bộ đã tiêu tan, nhìn Lăng Phong tiếng lên, Sợ đến hồn phi phách tán, thất thanh nói: "Không .. Không được..."
Lăng Phong hạ thân thể nằm xuống, tiện tay rút chiếc trâm ngọc hình phượng trên búi tóc của Trữ Vô Song, ném sang một bên, để mái tóc như mây của nàng tùy ý xõa xuống như thác nước.
Thấy thiếu phụ này vô lực ngăn cản mình từng bước xâm phạm, Lăng Phong càng thêm yên tâm, nói: "Sư thúc, ta biết trong lòng người không thể tiếp nhận, nhưng đây là biện pháp duy nhất có thể cứu sống người!" Không đợi nàng trà lời, Lăng Phong đã hôn lên đôi môi anh đào hồng hào tươi đẹp của nàng.
Trữ Vô Song Vội Vàng tránh né, nhưng mà lại bị hắn hôn lên gáy ngọc mềm mại trắng nõn trơn nhẩn tinh tế vô cùng.
"Ðừng! Ngươi...Buông ta ra, ngươi vô... sĩ! Ta thà chết chứ không muốn ngươi cứu!" Tiên từ tuyệt săc xinh đẹp thiên nhân, võ công cao cường giờ phút này chỉ có thể vô lực giãy dụa.
Lăng Phong ngửi thấy hương thơm u nhả trên cơ thể Trữ Vô Song, ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú thoát tục của nàng, toàn thân tràn ngập một lực lượng chiếm hữu mãnh liệt...
Trữ VÔ Song vừa xấu hổ lại vứa sợ hãi, hai con mắt nhắm chặt, thân thể mềm mại yêu kiều liều chết phản kháng. Nhưng mà lúc này nàng làm sao có thể là đối thủ của Lăng Phong. Bời vì toàn bô công lực của nàng đã không còn, tiên tử được xưng là ngọc nữ xinh đẹp nhất trong vòng ba trăm năm của Hoa Sơn giờ đây đang nằm dưới thân thể Lăng Phong chiu sự vuốt ve xoa nắn, xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng.
Trữ Vô Song dù sao cũng đã trúng phải Cửu Vĩ Hương Tán, cho dù là tam trinh cửu liệt, cũng không có cách nào chống lại độc dược khơi dậy dục hỏa, thân thể không thể không thể tránh khỏi những phản ứng sinh lý, thậm chí không bị tâm thần khống chế. Việc Lăng Phong muốn làm chính là trong lúc độc dược trong cơ thể nàng chưa được giải trừ, hoàn toàn chiếm hữu nàng, làm cho nàng hoàn toàn thuần
phuc mình, bời Vì nàng sẽ không cho mình một cơ hội thứ hai như vậy nữa, trừ phi phải chinh phuc nàng hoàn toàn ngay tại lần đầu tiên này.
Mái tóc đen nhánh mềm mại xõa ra sau thân thể Trữ Vô Song, lả lướt buông dài tươi non mà mềm mại, băng thanh ngọc khiết ôn nhuận óng ả mượt mà. Chỉ thấy dung nhan tuyệt lệ khuynh quốc khuynh thành của Trữ Vô Song ngượng ngùng cùng sợ hãi, giống như hoa đào nờ rộ, kiều diễm vô cùng. Lăng Phong không kìm được mà lòng say mề điên đảo, vươn đại trảo năm lấy hại cồ tay mềm mại tinh tế
của nàng, mạnh mẽ đem đôi tay ngọc xoay về phía sau, thân thể Trữ Vô Song lập tức bị ép thành hình cánh cung, thân thể mỹ lệ ưỡn lền phía trước, hai tòa tuyết phong cao vυ't, vươn lên ngạo nghễ vô cùng. Nhủ câu sâu không thấy đáy bó buộc trong lớp tiết y, phong cảnh thật là tươi đẹp.