Kiều Kiều Sư Nương

Chương 138: Sư tỷ say rượu

Nhìn thấy Ðàm Uyển Phượng uống rượu, Lăng Phong vội vàng khuyên nhủ: "Sư Tỷ, uống chằm chậm một chút, tỷ mới lần đầu."

Sau khi Ðàm Uyển Phượng buông chén rượu xuống, liền ho khan, khuộng mặt xinh xắn cũng trở nên đỏ ửng.

Lăng Phong lo lắng cho nàng, vội vàng đến bên vỗ vỗ vào sau lưng nàng, để nàng dể chịu hợn.

Khi tiếng ho khan của Ðàm Uyển Phượng giảm đi, dưới sự khuyên nhủ của Lăng Phong, ăn một miếng thức ăn, quả nhiên dể chiu hơn một ít. Ðàm Uyển Phượng lúc này mới sẵng giọng: "Sư đệ, không phải là ngươi nói uống rượu rất ngon sao, tai sao lại cay như vậy?"

Lăng Phong nhìn mỹ nữ sư tỷ yêu quý bị cay rượu làm đôi mặt đẹp ngân ngấn nước mắt, trong lòng bất an, vội vàng giải thích: "Lần đầu tiên uống rượu là như vậy, sau này quen rồi thì sẽ không sao. Sau này càng uống càng thích uống, càng uống càng muốn uống nữa." Vừa nói, lại vừa rót cho mình thêm một chén.

Lãng Phong thấy Ðàm Uyển Phượng không bị ho khan nữa, liền hòi: "Sư tỷ à, đệ hận không thể lập tức thông qua khảo nghiệm của tỷ, vậy tỷ mới có thể chính thức gả cho đệ! Bằng không đại sư huynh chắc chắc sẽ không từ bỏ ý định mà bám riết lấy tỷ. Tỷ biết đó, đệ ghét nhất chính là hắn quấy rầy tỷ""

Ðàm Uyển Phượng nghe hắn nói vậy, Sắc mặt trờ nên nghiêm túc, nói: "Ngươi yên tâm, ta đã tách khỏi hắn rồi."

Lăng Phong mừng rỡ hỏi: "Thật chứ? Các ngươi không cũng ở một chỗ nữa sao?"

Ðàm Uyển Phượng thán nhiện trả lời: "Tính ra từ trước tới nay đều là hắn yêu đơn phượng mà thôi."

Lãng Phong khó hiểu hỏi: "Tai sao vậy? Ðại sư huynh thật ra cũng rất ưu tú mà!"

Ðàm Uyển Phượng cười lạnh nói: "ở Hoa Sơn, hắn so với ta còn kém hơn, ở trên giang hồ được xếp vào tứ đại thanh niên tài tuấn, thật ra là nhờ vào Hoạ Sơn cũng uy danh của sự phụ, hắn khi sao có thể so sánh được Với Tuệ Năng cùng Văn Tùng? Hiện giờ như ngươi, so với hắn còn mạnh hơn, không phải thế sao?"

Lăng Phong gật đầu, trong lòng hắn luôn luôn càm thấy Ðàm Uyển Phượng quá coi trọng quyền lợi cùng hư vinh, nhưng hắn không bóc trằn ra. Chi nói rằng: "Thật ra tứ đại tài tuấn, thiên hạ đệ nhất đều chỉ là một chút hư đanh, trăm năm sau tất cả đều trờ thành bụi đất, đệ cảm thấy con người quan trọng nhất là được sống vui vẽ,nhưng mà niềm vui lớn nhất của đệ chính là làm cho tỷ vui vẽ!"

Ðàm Uyển Phượng nhướng máy, sẵng giọng: "Hừ, đúng là mồm miệng ba hoa, khó trách nhiều cô gái lại mê đắm ngươi như Vậy."

Vẻ mặt Lăng Phong đau khổ, nói: "Sư tỷ, đệ không có hoa tâm như tỷ nói đâu."

Ðàm Uyển Phượng "hừ" nói: "Không có sao? Lâm Lan, Phi Nhi, còn có nha hoàn Tư Lăng của ngươi ở dưới chân núi. Chẳng lẽ ngươi đối với các nàng đều là hư tình giá ý sao?" Sau khi nói lời này, khuôn mặt nàng hồng lên vì xấu hổ. Bời vì nói lên những lời này làm cho người ta càm thấy dường như nàng đang ghen. Ðiều này xuất hiện ở Ðàm Uyển Phượng tuyệt đối là lần đầu tiên.

Lãng Phong nhìn mỹ nữ thơm như hoa, yêu kiều như ngọc, trong lòng mê say, nói: "sự tỷ à, đệ cũng không lừa dối tỷ, đệ với các nàng là tình cảm chân thành. Bất quá nói trở lại, không phải đệ đánh giá thắp nam nhân. Nhưng trong thiện hạ, thì ngoài đệ ra, họn họ không có ai xứng đôi với tỷ."

Ðàm Uyên Phượng khó hiểu hỏi: "Ngươi xứng đôi sao?"

Lãng Phong cười nói: "Ít nhất đệ so với bọn họ mạnh hơn. Hơn nữa, đệ đối với tỷ một mảnh chân tình. vì tỷ, đệ có thể làm bất cứ điều gì."

Ðàm Uyện Phượng hỏi: "Ta không để ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt, trong lòng hoa hoa công tử ngươi nhất định là rất khó chịu nhỉ?"

Lãng Phong cười cười nói: "so với tỷ, những nữ nhân khác chỉ là những son phấn tầm thường mà thôi..." Lời này có chút trái lượng tâm, những mà để chiếm được nụ cười của hồng nhan, hắn chỉ còn cách nói dối.

Ðàm Uyển Phượng vui mừng, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"

Lãng Phong gật mạnh đầu nói: "Ðương nhiên rồi, trong con mắt và trong lòng đệ, không có ai so với tỷ quan trọng hơn, trong tim đệ tỷ là nữ thần, đia vị của tỷ cùng phụ mẩu đệ quan trọng như nhau."

Ðàm Uyển Phượng nghe xong cười, nói: "Ðừng nói như vậy mà, ngươi nói như vậy thì ta trở thành trưởng bối của ngươi rồi, ngươi sẽ phải gọi ta là a di đó."

Lời này vừa nói ra, Lăng Phong hài lòng nờ nụ cười, Ðàm Uyển Phượng cũng nhẹ giọng cười rộ lên, khoáng cách giữa hai người kéo lại gằn không ít. Tiếng cười dừng lại, Lăng Phong rót đầy Vào chén của mình.

Ðàm Uyển Phượng nói: "Nào, cũng rót cho ta."

Lăng Phong nghe vậy cao hứng nói: "Hay, có tỷ uống cũng, đệ chỉ mong say hoài không mong tỉnh." Vừa nói, vừa rót rượu cho nàng.

Ðàm Uyển Phượng sẳng giọng: "Chi cần ngươi quân tử một chút, ta có thể uống cùng ngươi."

Lăng Phong nâng chén lên nói: "Chỉ cần tỷ cao hứng là tốt rồi, đệ cái gì cũng theo lời tỷ." Nói xong uống một hợi cạn sạch, như là đem hết hạnh phúc ngọt ngào uống vào.

Đàm Uyển Phượng cũng nhấp một cái. Lúc này cảm thấy cũng không tồi lấm. Lăng Phong lần nửa cẩn thận ngắm nhìn Đàm Uyển Phượng, thấy khuôn mặt xinh xắn của nàng đỏ ửng, hai mắt như nước, bạch y trắng hơn tuyết, động tác thong thả trang nhả, thật có thể nói là dáng vẻ như tiên linh, quan sát từng chân tơ kẻ tóc của nàng cũng không tìm ra điểm gì xấu, thật sự là một nử tử hoàn mỹ. Cũng tuyệt với

hơn chính là trước kia nàng đối với Lăng Phong thường kiêu ngạo và lãnh đạm, bây giờ đã giảm đi nhiều. Xem ra, Lăng Phong đã chiếm một vị trí trong lòng nàng.

Lãng Phong hỏi: "Sư tỷ, đệ thật sự muốn hiết tỷ muốn khảo nghiệm đệ bao lâu mới tính là đủ tư cách?"

Ðàm Uyển Phượng nói: "Còn nhiều thời gian, ngươi cần gì vội vàng như thế. Bản thân ta cũng không muốn lấy chồng sớm, phải chịu đựng gian khổ mới có thể thành người mạnh mẽ! Ngươi không thể chịu đưng được một chút sao?"

Lăng Phong nói: "Tỷ không hiết lúc nam nhân đội diện với tỷ là một loại giày vò!"

Đàn Uyển Phượng nói: "Ý nghĩ xấu xa bại hoại!" Vừa nói đôi mắt đẹp của nàng dừng lại trên khuôn mặt của Lăng Phong.

Lăng Phong đột nhiên hỏi: "Sư tỷ, vừa rồi tỷ nói Lục Thừa Thiên lâu nay vẫn là yêu đơn phương, tỷ cho giờ chưa từng thích hắn, tai sao tỷ không từ bỏ quan hệ với hắn? Chẵng lẽ tỷ muốn cưỡi lừa tìm ngựa?"

Ðàm Uyển Phượng lâm vào trong trầm tư, nói: "Sư đệ, nguyên nhân của việc này có liên quan tới người khác. Ta không muốn nói cho ngươi, sau này nói cho ngươi thì ngươi sẽ hiểu tất cả, nhưng đối với người khác mà nói, e rằng sẽ có hại. Cho nên, ngươi không nên biết đến điều này."

Lăng Phong uống một ngụm rượu lớn, kích động nói: "Không, sư tỷ, tỷ phải nói cho đệ biết. Tỷ không nói, trong lòng đệ sẽ mãi khó chịu. Ðệ có thể thề tuyệt đối sẽ không nói cho người khác nếu như đệ nói ra thì đệ sẽ không được chết tử tế."

Ðàm Uyển Phượng thấy Lăng Phong nói nghiệm túc như vậy, bèn nói: "Ðược rồi. Chi là sau khi ta nói cho ngươi biết, có thể ngươi sẽ xem thượng ta."

Lăng Phong cổ vũ, nói: "Tỷ nói đì, đệ sẽ không bất thông tình lý như vậy." Trong lòng thì thằm nghĩ: "Chỉ cần ngươi không trầm luân phong trần, chuyện gì ta cũng không để ý."

Ðàm Uyển Phượng suy nghĩ một chốc, mới cất tiếng nhỏ như muỗi nói cho Lăng Phong điều mà hắn muốn biết. Lăng Phong nghe xong, càm thấy thấy sảng khoái giống như sau khi mây đen tan hết, mặt trời lại ló ra.

Hắn một hơi dài uống hết hai chén rượu, nói: "Sư tỷ, tỷ quà thật không phải là một cô nương bình thương. Ðệ sẽ không xem thương tỷ mà sẽ càng thêm yêu thương tỷ."

Ðàm Uyển Phượng nghe vậy, chỉ cười nhè nhẹ, trong nụ cươi lộ ra một tia đau khổ cùng bi thương.

Ðàm Uyển Phượng nói Với Lăng Phong những gì?

Ðàm Uyển Phượng nói: "Lúc đầu ta cùng Lục Thừa Thiên đính hôn là do sư phụ làm chủ. Lúc đó tuổi ta còn nhỏ, không có chủ ý, cũng đã hồ đồ mà chấp nhận rồi. Khi đó, sư phụ hứa hẹn với ta, muốn ta gà cho Lục Thừa Thiên, tương lai chức chưởng môn phái Hoa Sơn sẽ do ta đảm nhiệm."

"Tai sao lại là tỷ?? Không phải là Lục Thừa Thiên?" Lăng Phong nghe xong "ồ" một tiếng, nói: "Sư tỷ, tỷ rất thích vi trí chưởng môn nhân sao?"

Ðàm Uyển Phượng "ài" một tiếng, nói: "Có lẽ vi trí này trong mắt ngươi không đáng giá một Xu, nhưng trong lòng ta nó rất quan trọng. Ngươi biết vì sao không?"

Lăng Phong Suy nghĩ một lúc, trả lơi: "Ðệ nghĩ có thể là do tính cách của tỷ mạnh mẽ, có hùng tâm tráng chí, muốn đứng trên người khác?"

Ðàm Uyển Phượng ư một tiếng, nói: "Ngươi nói rất đúng. Ta muốn làm thượng nhân (l), đầu tiên là làm chưởng môn Hoa Sơn phải, sau đó là giành lấy chức võ lâm minh chủ, tiếp đó là tiêu diệt tà phải."

Nói tới đây, Ðàm Uyển Phượng đột nhiên trờ nên mạnh mẽ, giống như đang uy phong trùng sát trên chiến trường.

Lăng Phong nghe xong liền kinh hãi. Hắn mặc đù biết Ðàm Uyển Phượng không giống người thường, có chí khí, cá tính mạnh mẽ, không ngờ lý tượng của nàng giống với sư phụ, cũng muốn làm võ lâm minh chủ! Càng làm hắn giật mình chính là nàng muốn tiêu diệt tà phái, điều này làm sạo có thể chứ? Hắn nghĩ thầm: "Ngươi

muốn làm chưởng môn ta không phản đối. Ngươi muốn làm mình chủ ta cũng ủng hộ ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn tiêu diệt tà phái làm tổn thương vô số tính mạng, làm cho võ lâm rơi vào trong kiếp huyết vũ tinh phong(2), ta không thể đồng ý. Bây giờ mặc dù bản thân mình là đệ tử Hoa Sơn phái, cũng là người chính đạo, nhưng mà mình cùng tà phải có ngàn vạn mối quan hệ. Thánh nữ Ma giáo Lam Phượng Hoàng cũng chính là nương tử của ta, ta không thể để nàng bị tổn thượng."

Lúc này, cũng không phải thời điển để tranh cãi với nàng, vì vậy Lăng Phong liền nói: "Thì ra tỷ cùng Lục Thưa Thiên quan hệ, là vì chí lớn của bản thân."

Ðàm Uyển Phượng gật đầu nói: "Không sai, chính là vì điều này, ta mới chịu nhẫn nhục. Ðến khi tuổi ta hơi lớn hơn, càng lúc càng phản cảm đối với những khuyết điểm của hắn, có phần chịu đựng không được nữa. Nhưng mà ta không có quyền lựa chọn, nếu như ta nói không muốn làm chưởng môn, thì chí lớn của ta sẽ tan thành bọt nước, vì vậy ta mới nhịn được."

Sự thật cũng là như vậy, giờ đây trên Hoa Sơn quả thật không có mấy người có sự quyết đoán cùng võ công cao hợn Ðàm Uyển Phượng. Ai nói Hoa Sơn không thể có một vị nữ chưởng môn cơ chứ?

Lăng Phong cười khổ nói: "Như vậy thì thật ủy khuất cho tỷ. Một cô nương tốt như tỷ mà gả cho Lục Thừa Thiên thì đúng là hoa tươi cắm bải phận trâu."

Ðàm Uyển Phượng nói: "Từ khi lập phái cho tới nay Hoa Sơn chưa từng xuất hiện nữ chưởng môn, võ lâm từ ngàn năm nay lại càng không xuất hiện một nữ minh chủ, nếu như ta có thể làm được, thì chính là sự nghiệp vĩ đại từ trước tới nay chưa từng có."

Lăng Phong nói: "Sư tỷ, nói thật, nếu như đổi là đệ, đệ tuyệt đối sẽ không vì chức chưởng môn mà hi sinh hạnh phúc cả đời mình đâu."

Ðàm Uyển Phượng lắc đầu nói: "Suy nghĩ cũa mỗi người là không giống nhau. Ðiều ngươi theo đuối không giống ta. Ngươi có rượu ngon cùng mỹ nữ là cãm thấy mỹ mãn. Mà ta lại muốn làm nên nghiệp lớn. Cho nên ta không ngăn cản ngươi thích mỹ nũ, mỹ nữ càng nhiều đối với chúng ta sau này càng có lợi."

Lăng Phong thờ dài nói: "Cuối cũng là tỷ muốn làm một cô nương có danh tiếng!" Nhưng trong lòng thì thằm, Sư tỷ này thật là quá mạnh mẽ rồi.

Ðàm Uyển Phượng hỏi: "Vậy ngươi có xem thường ta hay không?"

Lăng Phong nói: "Sẽ không, mỗi người có lý tưởng cũa chính mình, tỷ cũng có quyền hoàn thành ước mơ của bản thân."

Ðàm Uyển Phượng mĩm cười nói: "Vậy thì thật là tốt! Không ngờ ngươi có thể hiểu ta như vậy. Những điều này ta chưa từng tậm sự với ai, ngươi là người đầu tiên. Nếu như ta đem điều này nói với Lục Thừa Thiên, chắc chắn hắn không đếm xỉa đến."

Lăng Phong nói: "Lục Thừa Thiên cũng không phải là cái gì thượng phầm, chỉ có thể là tục phẩm mà thôi, thật đáng tiếc cho tướng mạo cùng xuất thân của hắn."

Ðàm Uyển Phượng nhìn Lăng Phong nói: "Ngươi nói rất đúng. Nếu như hắn có thể thông mình như ngươi, cũng hiểu lòng ta như ngươi, với tính cách của ta đã sớm lao vào lòng hắn, cũng không tới lượt ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân."

Lăng Phong mim cười mà nói: "Sư tỷ, thật sự xin lỗi, là đệ đã làm rối loạn kế hoạch của tỷ."

Ðàm Uyển Phượng hừ một tiếng, nói: "Cái gì mà làm rối loạn kể hoạch của ta, ngươi đã cứu ta. Bây giờ sư phụ đối với Lục Thừa Thiên cũng không quan tâm. Hắn cũng không phải là thân sinh nhi tử của sư phụ, sư phụ chưa chắc đã đem trọng trách giao phó cho hắn, kỳ thật ngươi mới là tiền đề vô lượng. Sư nương yêu thương ngươi như vậy, Phi Nhi lại coi ngươi là tướng công của nàng, ngày sau Hoa

Sợn nhất định là của ngươi."

Lăng Phong cười, nói: "Nếu như vậy, lúc đó đệ sẽ nhượng cho tỷ để tỷ ngồi lên ghế chưởng thôn."

Ðàm Uyển Phượng cảm kích nhìn Lăng Phong, nói: "Ðến lúc ngươi làm chưởng môn rồi hẳn bàn."

Lăng Phong khẳng khái nói: "Ha ha, tới lúc đó đệ chính là tướng công của chưởng môn."

Ðàm Uyển Phượng ngân ngấn nước mắt, nói: "Cảm ơn, sư đệ. Đây là lần đầu ta kể bí mật của mình cho người khác, không ngờ ngươi có thể thông thoáng như vậy. Ta còn nghĩ sau khi nói với ngươi, ngươi sẽ xem thường ta, tiếp theo sẽ chán ghét ta."

Lăng Phong thâm tình nhìn nàng, cười nhẹ nói: "Tỷ thật sự quan tâm đến suy nghĩ của đệ đối với tỷ ư?"

Ðàm Uyển Phượng hơi xấu hồ, nói: "Trước kia không quan tâm, bây giờ có quan tâm một chút."

Lăng Phong cười ha hà nói: "Thế là được rồi, tỷ là nương tư của ta mà. Nào, chúng ta uống một chén."

Ðàm Uyển Phượng sẳng giọng: "Đồ da mặt dày, ta chưa nói là gả cho ngươi. Nếu như ngươi làm cho ta tức giận, ta có thể sẽ không chọn ngươi nữa." Nói xong, nâng chén lên nhấp một cái.

Lăng Phong thấy bộ dáng hờn dỗi động lòng người của nàng, trong lòng càng thêm vui vẽ, ngứa đầu dốc cạn chén rượu.

Khi hắn buông chén xuống, chỉ thấy Ðàm Uyển Phượng xoa đầu nói: "A, hơi chóng mặt..."

Lăng Phong nói: "Điều này rất bình thường, tỷ chưa từng uống rượu mà. Sau này sẽ tốt hơn." Nói xong lại giúp Ðàm Uyển Phượng gắp một khối thit gà vào trong bát.

Ðàm Uyển Phượng sau khi ăn xong vài miếng, cảm giác đã hết choáng váng.

Nàng thì thằm nói: "Mình làm sao vậy, lại có thể uống rượu. Nếu như để cho sư phụ thấy, nhất định rất tức giận."

Mượn hợi rượu, Lăng Phong hỏi: "Sư tỷ, lúc nào tỷ gả cho đệ đây?"

Ðàm Uyển Phượng nghe Xong cười nói: "Vậy chừng nào ngươi đưa kiệu hoa đến vậy?"

Lăng Phong lập tức nói: "Chi cần tỷ nguyện ý, chúng ta lập tức thành thận, đệ lập tức đi tìm kiệu hoa."

Nghe Lăng Phong nói như Vậy, Ðàm Uyển Phượng sẳng giọng: "Ði chết đi,làm sao nhanh như vậy được! Lập gia đình không thể vội vàng như vậy, phải chọn đúng người. Lần đầu tiên đã chọn sai rồi, lần thứ hai phải ngàn vạn lần cần thận. Từ nay về sau ta không thể đem việc chung thận đại sự của mình ra làm tiền đặc cược, như

vậy thật không đáng."

Lăng Phong thở dài nói: "Tai sao bây giờ đến lượt đệ, tỷ lại trờ nên chật chẽ như vậy? Tỷ không thể dể dãi một chút, chúng ta liền hoàn tất việc cưới Xin."

Ðàm Uyển Phượng thản nhiên cười, nói: "Không được, không được, ta nhất định tìm được một nam nhận giỏi nhất."

Lăng Phong vổ nhẹ lên bàn nói: "Sư tỷ, tỷ yên tâm đì, đệ nhất định chính là nam nhân giỏi nhất kìa." Vừa nói xong lại uống cạn một chén.

Ðàm Uyển Phượng hừ nói: "Da mặt càng ngày càng dày, những lời ba hoa càng ngày càng thành thạo, khó trách nhiều nữ nhân yêu thích ngươi."

Nghe nàng nhắc tới điều này, Lăng Phong cười hì hì nói: "Sư tỷ, bất

luận ngươi ta yêu thương đệ như thế nào, người đệ yêu nhất vẫn là tỷ."

Ðàm Uyển Phượng lại sờ sờ lện cái trán đã nóng bưng, nói: "Ta mặc kệ ngươi cùng các nàng như thế nào. Nêu như ngươi muốn kệt hôn với ta, thì phải đứng cùng một trận tuyến với ta."

Lăng Phong nghe xong lạnh cả người, ngoài miệng nói: "Biết rồi, sư tỷ." Trong lòng lại thì thằm: "Cá cùng tay gấu, Lăng Phong ta đều muốn. Trước tiên cứ đáp ứng ngươi rồi nói sau. Chờ đến khi kết cục đã định, khi đó không đến lượt ngươi quyết định. Khì đó là Lăng Phong ta mưu tính."

Ðàm Uyển Phượng thấy Lăng Phong sảng khoái đáp ứng, liền cười cười,nóì:"Tới, chúng ta tiếp tục uống rượu." Nói Xong Ðàm Uyển Phượng liền uống một hớp lớn.

Ngụm rượu này đì xuống, đầu nàng choáng váng kịch liệt, sau khi buông chén liền nằm bất động trên bàn.

(1)Thượng nhân: Làm người bề trên, có chức vị và quyền hạn cao hơn người khác.

(2)Huyết Vũ tinh phong: Mưa gió máu tanh.