Trần Tiêu Bằng lạnh lùng cười nói: "Lăng thiếu hiệp xuất thân từ Hoa Sơn, nghe nói Hoa Sơn đck tung hoành vô địch, nhất định là rất lợi hại? Nhưng mà ta thật sự cũng rất muốn kiến thức một chút!" Câu nói này nghe như lời nói chuyện khách sáo thường ngày, nhưng vào lúc này phát ra lại có ý tứ châm chọc nặng nề.
Lăng Phong không chút tức giận, mà là dùng ánh mắt liếc nhìn hắn, cân nhắc xem trình độ, võ công của hắn như thế nào.
Lăng Phong khóe miệng nhếch lên, cười nói: "Trần thiếu hiệp, kiếm pháp pháp Ngay My đều là do nữ nhân sử dụng, ta thật muốn kiến thức một phen ở trong tay nam nhân xuất ra sẽ như thế nào!"
"Ngươi..." Trần Tiêu Bằng vô cùng tức giận, Đường Vũ Vi ở một bên lại rất bình tĩnh, phảng phất như không hề nghe thấy gì, lạnh lùng nhìn Lăng Phong cùng Trần Tiêu Bằng tranh đấu! Dường như chính nàng không đếm xỉa đến. Bởi vậy có thể biết, người nàng yêu say đắm cũng không phải là Trần Tiêu Bằng, nhiều lắm chỉ là Trần Tiêu Bằng tương tư đơn phương mà thôi!
Trần Tiêu Bằng cười lạnh nói: " Khốn khϊếp, ta sẽ cho ngươi biết." Nói đến đó, nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Lăng Phong thật không ngờ người Nga My pháo tuổi còn trẻ tướng mạo đoan chính lại có đức hạnh như vậy!
Sau đó nghĩ lại liền thông suốt. Nam đệ tự phái Nga My luôn luôn có địa vị rất thấp, đệ tử kiệt xuất của Nga My phái bây giờ là Đường Vũ Vi, không phải là Trần Tiêu Bằng hắn, một người so với hẳn nổi trội gấp trăm lần. Mà càng khiến Trần Tiêu Bằng tức giận chính là bọn họ cùng một sư phụ dạy dỗ nên. Núp dưới bóng của sư muội mình, tâm lý Trần Tiêu Bằng hiển nhiên có chút vặn vẹo!
Trần Tiêu Bằng muốn chứng minh bản thân mình, muốn đoạt lại tôn nghiêm cho chính mình. Bởi vậy cần chứng minh bản thân mình trong chốn giang hồ, mà đối tượng lựa chọn tốt nhất để hắn chứng minh thực lực chính là Lăng Phong. Ài, cũng đúng, lúc Lăng Phong muốn cho Đường Vũ Vi biết có một số việc không phải nàng muốn thay đổi là có thể thay đổi. Cho nên, đối với Trần Tiêu Bằng cùng Lăng Phong trận quyết đấu này đến thật đúng lúc!
Trần Tiêu Bằng hướng về Lăng Phong bước tới mỗi lúc một gần! Cả người bao phủ một cỗ sát khí bức người!
Mỗi bước của Trần Tiêu Bằng giống như tiếng trống trận đập vào lòng Lăng Phong, khoảng cách mỗi lúc một gần.
Sáu thước, năm thước, bốn thước,... Lăng Phong tiếp lấy kiếm từ tỳ nữ ở một bên đưa sang, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa có một thanh bội kiếm. Đối với hắn mà nói, điều này không cần thiết, bởi vì bất luận thanh kiếm nào nằm trong tay hắn đều là vũ khí vô địch, thậm chí là kiếm gỗ cũng có thể dùng!
Sát khí chợt bao phủ khắp đại sảnh, người hiểu võ đều biết rằng sắp sửa phát sinh điều gì.
Lăng Phong đang mỉm cười, bởi vì Trần Tiêu Bằng thực sự rất đáng cười, hẳn căn bản là đối thủ của Lăng Phong.
Trần Tiêu Bằng cuối cùng cũng ra tay.
"Ỷ Thiên Trảm Nguyệt!" Là tinh hoa kiếm trong Nga My pháo, như một đại ưng trảo vươn ra, mũi kiếm nhỏ hẹp trong không trung hướng về mi tâm của Lăng Phong bay tới.
Một kiếm gϊếŧ địch
Nhìn là biết Trần Tiêu Bằng không phải là muốn tỷ thí, hắn muốn dồn Lăng Phong vào chỗ chết.
Lúc này, Lăng Phong ánh mắt lộ ra một thần sắc vô cùng quái dị. Không phải là buồn bã cho mình, không phải là sợ hãi. Mà là thương hại. Vì Trần Tiêu Bằng mà cảm thấy đáng thương hại, kiếm pháp của hắn có thể nói là nhất tuyệt, nhưng lòng dạ hắn lại quá mức hẹp hòi!
Trần Tiêu Bằng lúc này cảm thấy không ổn.
Nhưng mà kiếm đã chém ra như tên rời cây cung, làm thì dễ mà thu lại thì khó.
Ngay lúc này.
Trong đại sảnh vang lên một tiếng huýt gió nhẹ.
Phía sau Lăng Phong đột nhiên bạo xuất một đoàn ánh sáng ngân sắc.
Điểm sáng màu bạch nhanh chóng bạo khai, trong đại sảnh trang đầy những điểm sáng. Làm lu mờ những ngọn đèn, ánh nến!
Đường Vũ Vi thất thanh kinh hô. Mà đã thường thấy Lăng Phong ra chiêu Hứa Phượng Phượng, sư nương, Lam Phượng Hoàng không có chút gì kỳ quái. Mà hạ nhân trong nhà Lăng Phong đã sớm bị cảnh tượng biến hóa kỳ ảo này chấn nhϊếp, nói không ra lời!
Sự tình đột ngột xuất hiện, Trần Tiêu Bằng không hổ là nhất đẳng cao thủ, không lùi mà tiến tới, một kiếm hóa thành hàng vạn hàng nghìn bóng kiếm, mạnh mẽ đánh tới Lăng Phong, trường kiếm trong tay Lăng Phong vung nhẹ phát ra quang điểm.
Một người ra tay bất ngờ, một thì vận sức chờ thời cơ, thật là khác biệt cả ngàn dặm.
Liên tiếp những tiếng leng keng trong đại sảnh vang lên.
Trong cuộc đời đây là lần đầu tiên Đường Vũ Vi chứng kiến cao thủ chính thức quyết đấu, suy đoán rằng tbb dùng kình khí kinh người, khi Lăng Phong dùng trường kiếm đón đỡ thì phát ra thanh âm.
Đường Vũ Vi lúc này đối với Lăng Phong sản sinh bội phục vô cùng, khi nàng vừa nhìn thấy Lăng Phong, thì ngay cả thế trường kiếm như thế nào, chỉ tới đâu cũng không thể nhận biết.
Nhưng trong chớp mắt đó, Lăng Phong lại có thể xuất kiếm tài tình, đã hóa giải tất cả nguy hiểm, làm cho Trần Tiêu Bằng rơi vào trùng điệp nguy cơ.
Trực giác cho Đường Vũ Vi biết Trần Tiêu Bằng không phải là đối thủ của Lăng Phong, nghĩ tới việc ra tay viện trợ, nhưng lại không thể nào ra tay, lúc này nàng đã ở sau lưng Trần Tiêu Bằng, chỉ thấy kiếm quang lóa mắt bay đầy trời, Trần Tiêu Bằng, giống như làn khói nhẹ, ở không gian trong phòng lấy tốc độ quỷ mỵ né tránh cơn sóng gió động trời chiêu thức mà Lăng Phong phản công.
Nàng đã hiểu thế nào là "Nhất Kiếm Phi Tiên".
Thắng bại lập tức phân rõ.
Huyết quang lập tức bắn ra.
Trần Tiêu Bằng mang theo một chùm huyết quang, bị bắn lùi về phía sau.
Mũi trường kiếm của Lăng Phong càng thêm lạnh lẽo, lấy tốc độ của bôn lôi đánh tới.
Không biết Trần Tiêu Bằng trước sát chiêu lợi hại nhất của Lăng Phong có thể tìm ra lối thoát hay không. Đường Vũ Vi trong lòng đang suy nghĩ, Trần Tiêu Bằng đã thối lui tới bên người nàng.
Trước mắt Đường Vũ Vi trường kiếm của Lăng Phong quang mang lóng lánh, cái gì cũng nhìn không rõ.
Trần Tiêu Bằng thất bại.
Hơn nữa là thất bại nhanh chóng, không hề có dấu hiệu báo trước!
Cái ý niệm này vừa hiện lên trong đầu Đường Vũ Vi, nàng muốn ngăn một kiếm Lăng Phong đang bay tới để cho Trần Tiêu Bằng có chút thời gian nghỉ ngơi. Ít nhất, nàng không muốn nhìn thấy Trần Tiêu Bằng chết như vậy!
Không đợi Đường Vũ Vi ra quyết định, ý niệm nọ vừa mới xẹt qua đầu nàng, Trần Tiêu Bằng đột ngột tung người lên cao, chuyển ra phía sau Đường Vũ Vi. Lập tức, Đường Vũ Vi cả người trở thành bình phong đón đỡ kiếm quang mà Lăng Phong đâm tới.
Trần Tiêu Bằng này thối lui, không ngờ lại đẩy Đường Vũ Vi vào thế kiếm Lăng Phong đang mạnh mẽ công kích tới, khiến nàng lâm vào tình huống vạn kiếp bất phục.
Mọi người một hồi kinh hô! Không ai có thể ngờ Trần Tiêu Bằng đối xử với người trong lòng mình như vậy! Cho dù Đường Vũ Vi không bao giờ thích hắn cũng không thể làm ra chuyện đáng khinh bỉ làm cho người trong võ lâm chê cười như vậy, là nam nhân đều không thể làm ra chuyện như vậy!
Một lần thối lui này của Trần Tiêu Bằng, như nhát kiếm chém mạnh vào trái tim Đường Vũ Vi, vô tình mà tan vỡ một cách oan uổng. Thật ra nếu Trần Tiêu Bằng không làm như vậy Đường Vũ Vi cũng sẽ ra tay tương trợ, nhưng một chiêu này của hắn ta cực kỳ hèn hạ. Vô tình đả kích tâm hồn yếu ớt của nàng! Cho tới hôm nay Đường Vũ Vi mới nhận ra Trần Tiêu Bằng là một người như thế này. Mặc dù mình không thích hơn, nhưng mà cuối cùng cũng nhìn ra bộ mặt thật sự của hắn, một kẻ tư lợi cá nhân!
Được xưng là nam đệ tử kiệt xuất nhất trong trăm năm của Nga My phái không ngờ lại hèn hạ bỉ ổi như vậy, thật sự làm cho người ta trong lòng nguội lanh.
Có lẽ Trần Tiêu Bằng chính là người như vậy, vừa gặp lúc sinh tử quan đầu không một chút do dự mà lợi dụng tính mạng người khác vì chính mình tranh thủ chút hơi tàn. Chỉ là trước kia hắn chưa gặp phải tình huống như vậy, cho nên tính cách hèn hạ của hắn vẫn chưa lộ ra ngoài.
Ngay lúc ý niệm như ánh đã lửa lóe sáng trong đầu xẹt qua lòng Đường Vũ Vi, thì mưa kiếm của Lăng Phong huy vũ cũng đã bao trùm lấy nàng. Bỗng nhiên hô hấp khó khăn, như có tảng đá ngàn cân đè trong lòng, toàn thân như dao cắt, hàn khí kiếm phong khiến nàng giống như ngâm nàng vào hàn băng ngàn năm, nàng đã không kịp xuất kiếm, trong lòng thầm kêu: "chẳng lẽ ông trời cứ như vậy mà lấy đi tính mạng của một người ư? Kết thúc rồi."
Lúc này, quang điểm đã tán đi.
Lăng Phong thối lui ra ngoài ba thước.
Đường Vũ Vi biết cái mạng nhỏ của mình đã được nhặt về.
Ngay lúc Lăng Phong thi hồi kiếm khí, thối lui ra ngoài ba thước! Từ phía sau Đường Vũ Vi đột nhiên kiếm khí đại thịnh, như nguyệt quang hào nhoáng xẹt tới!
"A! Lai Phượng Phi Nghi" Đường Vũ Vi hét lên một tiếng kinh hãi, đồng thời Hứa Phượng Phượng, sư nương, Lam Phượng Hoàng tam nữ la lên kinh hoàng!
Trần Tiêu Bằng đứng ở phía sau Đường Vũ Vi cư nhiên lợi dụng lúc Lăng Phong thu kiếm cực kỳ vô sỉ mà tiến hành phản kích!
"Lai Phượng Phi Nghi" là một trong những tinh túy kiếm pháp đặc sắc nhất của Nga My phái.
Năm đó, Quách Tương người sáng lập Nga My phái sau khi sáng tạo ra chiêu kiếm này, cắm kiếm nhìn trời tự nói với chính mình! Nếu như là hảo thủ bình thường, không có hai mươi hay ba mươi năm thì công lực thì không thể luyện được chiêu kiếm này. Phái Nga My có thể sử dụng được chiêu kiếm này cũng không quá mười người! Trong những lứa thanh niên thì cũng chỉ có Đường Vũ Vi cùng Trần Tiêu Bằng hai người!
Cho dù nhất lưu cao thủ nếu dồn toàn bộ tinh lực đánh ra chiêu này thì cũng không có mấy người có thể chống đỡ được! Càng huống chi bây giờ Trần Tiêu Bằng thừa dịp Lăng Phong thu kiếm khí về, đột nhiên đánh lén!
Đối mặt với một kích trí mạng này, Lăng Phong đã không thể trở tay ngăn cản, chỉ có thể thối lui. Nhưng "Lai Phượng Phi Nghi" thật sự rất hiểm độc, cho dù Lăng Phong di chuyển trong nháy mắt cũng khó thể nào tránh thoát!
"Tướng công..." Sư nương, Lam Phượng Hoàng, Hứa Phượng Phượng cùng Chu Tú Kỳ tứ nữ trong lòng hoảng hốt cùng thét lên!
"Xẹt" Một tiếng, chỉ thấy kiếm quang tan dần, máu tươi vẩy ra!
Mọi người kinh hãi! Chỉ thấy trên cánh tay trái Lăng Phong để lại một vết kiếm ngân, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống!
Lần đầu tiên, Lăng Phong trong lúc đối địch mà bị thương, đây là điều từ trước đến nay chưa từng xuất hiện, nghĩ lại từng đối mặt với Chân Dương Tử và Tây Môn Ngạo hai người võ công so với Trần Tiêu Bằng trước mặt cao hơn rất nhiều, nhưng mà không có một đối thủ nào hèn hạ vô sỉ như Trần Tiêu Bằng.
Nếu nói rằng là do Lăng Phong bị Trần Tiêu Bằng đâm bị thương, không bằng nói rằng mỹ nữ Đường Vũ Vi trước mặt gây thương tích cho hắn. Nếu như không bởi vì nàng, thì mười người như Trần Tiêu Bằng cũng không có khả năng tạo thương tổn cho hắn.
Đường Vũ Vi nhìn thấy Lăng Phong bị thương, nhất thời trong lúc đó ánh mắt tràn đầy áy náy, còn một loại kính phục khó tả.