Hai người mặc quần áo xong, thoải mái nói chuyện.
Lăng Phong nói:
- Sư nương, lần trước xuống Hoa m ta chưa đến thăm Tử Lăng, lần này ta muốn đi thăm, dù sao đã qua một thời gian rồi chưa có về thăm nàng."
Sư nương bĩu môi nói:
- Luyến tiếc không nỡ rời tiểu bảo bối của chàng sao?"
Lăng Phong ôm nàng cười hì hì nói:
- Ở trong lòng ta thì ai cũng kém với sư nương, nhưng ta cũng không thể bạc tình bạc nghĩa được, bằng không sư nương nàng cũng sẽ không có thích ta."
Sư nương hờn dỗi nói với Lăng Phong:"Chàng chỉ biết nói miệng thôi."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Vậy là nàng đồng ý rồi?"
Sư nương nói:"Chàng đi đi, bọn họ ở Lăng phủ trong ngõ Dương Liễu phía thành đông."
Lăng Phong nói:
- Vậy còn sư nương nàng thì sao?"
Sư nương nói:
- Uyển Phượng được cứu ra, thϊếp đương nhiên là đưa nó quay trở về Hoa Sơn."
Lăng Phong cầm lấy cổ tay nàng nói:
- Sư nương, nếu không thì nàng đi theo ta đi, ta không nỡ rời xa nàng."
- Đi chết đi, chàng muốn cho ta thấy chàng cùng với nha đầu kia chàng chàng thϊếp thϊếp à!" Sư nương nói:"Chàng tự mình đi đi, để thϊếp phân phó đệ tử đưa Uyển Phượng về Hoa Sơn, sau đó quay lại quý phủ để tìm chàng, đưa chàng về Hoa Sơn."
- Sư nương đúng là hiểu ta nhất!" Lăng Phong nói, hôn sư nương một cái.
Sư nương đi hội họp với các đệ tử khác của Hoa Sơn, còn Lăng Phong thì đi thẳng đến Hoa m Lăng phủ.
Lăng gia dù sao cũng là Giang Nam đệ nhất phú hào, Lăng Phong học nghệ ở Hoa Sơn, Lăng Khanh không thể không bố trí ở Hoa m một tòa phủ đệ, dù sao hắn cũng là người nổi tiếng.
Tư trạch của Lăng phủ ở Hoa m cực kỳ rộng lớn, Lăng Khanh dù sao cũng là người làm ăn, bởi vậy chia phủ đệ làm hai phần, một nửa là hậu viện cho Tử Lăng các nàng ở, một nửa còn lại là mặt tiền thì dùng để kinh doanh hiệu cầm đồ, tiền trang và dược điếm.
Bởi vậy cung cấp cho viện tử lớn như vậy căn bản là không mất một phân tiền túi nào của Lăng Khanh, chẳng những có thể tự túc mà hằng năm còn có thể nộp lên tổng bộ không ít thu nhập.
Lăng Phong đến khiến cho tam quản gia cao hứng không thôi, thế nhưng Lăng Phong không thích náo nhiệt, để cho bọn họ làm tiếp công việc của mình, một mình đi về phía sân sau. Nữ tỳ Hương Lăng đang ở trước cửa chỉ đạo mấy tiểu nha đầu quét tước dọn dẹp. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Lăng Phong không khỏi kinh hỉ muôn phần, vui sướиɠ cười nói:
- Hương Lăng bái kiến thiếu gia!"
Hương Lăng này cùng với Tử Lăng là hai tỷ muội tốt của nhau, đều là từ Hàng Châu đến đây hầu hạ Lăng Phong, mấy nha đầu khác đều là ở vùng Hoa m đưa tới, mặc dù nghe nói Lăng Phong là đại thiếu gia, thế nhưng chưa ai từng nhìn thấy. Lúc này thấy Hương Lăng xưng hô với Lăng Phong như vậy thì đều tò mò nhìn qua, đồng thời nhao nhao hướng tới Lăng Phong mà hành lễ.
Lăng Phong cao hứng kéo Hương Lăng qua, tay đưa lên ve vuốt khuôn mặt của Hương Lăng mỉm cười nói:
- Hương Lăng, ngươi càng lớn càng xinh đẹp đó, quay về nói với mẫu thân một chút, ta sẽ thu ngươi làm thϊếp!"
Hương Lăng đột nhiên nghe hắn nói vậy thì không khỏi cảm thấy xấu hổ, cúi đầu xuống im lặng không nói gì. Thiếu gia muốn nha hoàn là việc rất bình thường, đây cũng là lối tắt giúp cho nha hoàn vươn lên mau hơn, hơn nữa Hương Lăng cũng biết Tử Lăng đã được Lăng Phong thu nhận, mình tự nhiên cũng không cam lòng chịu kém, lúc này nghe Lăng Phong nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất hân hoan.
Lăng Phong cười kéo Hương Lăng đi vào trong phủ, tiện tay ôm nàng vào lòng ngực, vuốt ve bộ ngực sữa của nàng, trong lòng thầm nghĩ:
- n, tiểu nha đầu này, cũng đã phát dục rồi.
Tính theo tuổi tác, nàng đã nên sớm lập gia đình rồi, ta cũng không nên để nàng phải chờ quá lâu. Khi nào quay về mà có thời gian rảnh rỗi, cũng nên thu nhận luôn nàng.
Hương Lăng hổn hển thở dốc, bị hắn sờ mó khiến cho phương tâm thiếu nữ cảm thấy kinh hoảng, hai chân bủn rủn không thể bước được, bị hắn nửa ôm nửa kéo đến trước đại sảnh, chợt nghe hắn hỏi:
- Ta vắng mặt mấy ngày nay, ngươi và Tử Lăng đều khỏe cả chứ?"
Hương Lăng liều mạng cố đè nén tâm tư hỗn loạn của mình, run giọng trả lời:
- Vẫn khỏe cả, khi vừa mới tới Hoa m, Tử Lăng tỷ tỷ cứ lo lắng thiếu gia ở Hoa Sơn sẽ bị phạt, nên bị ốm mấy ngày liền. Nhưng sau lại nghe Thanh Lăng tỷ tỷ nói người không có việc gì thì mới an tâm được."
- Thanh Lăng?" Lăng Phong ngạc nhiên hỏi:
- Nàng ta là ai?"
Hương Lăng nói:
- Chính là da^ʍ tặc bị Hoa Sơn đuổi bắt mà người cứu lần trước đó, nàng ta không phải đã lên Ngọc Nữ phong tìm người sao?"
- Cửu Vĩ Hồ?" Lăng Phong giật mình nói:
- Nàng ta tên là Thanh Lăng?"
Hương Lăng gật đầu nói:
- Đúng vậy, nàng ta chơi rất thân với Tử Lăng tỷ tỷ, chúng ta hỏi nàng gọi là gì, nàng ta nói mình gọi là Thanh Lăng."
Lăng Phong lắc đầu nói:
- Nữ nhân này rất giảo hoạt, các ngươi tốt nhất là đừng lai vãng với nàng ta."
Hương Lăng đáp:
- Vâng, thiếu gia."
Lăng Phong nói:
- Hương Lăng, ngươi đi chuẩn bị một chút thức ăn đi, để ta đi tìm Tử Lăng."
- Vâng!" Hương Lăng khẽ gật đầu, nàng tự nhiên biết Lăng Phong tìm Tử Lăng để làm cái gì. Vì không muốn quấy rầy bọn họ nên xoay người rời đi.
Lúc này Tử Lăng đang một mình ở trong hương khuê, tắm trong ánh nắng mặt trời lặng lẽ ngồi may một bộ quần áo, mấy ngày nay nhàn rỗi vô sự, nàng đã may không ít quần áo cho Lăng Phong.
Chính lúc đang chăm chú may vá, đột phiên một đôi tay từ phía sau ôm lấy thân thể nàng, không khách khí mà xoa nắn song phong đầy đặn của nàng.
Tử Lăng cả kinh, ngón tay ngọc bị cây kim may đâm một cái, nhỏ giọng kêu đau, cũng không thèm để ý đến vết thương mà quay đầu lại nhìn, cả người run lên:
- Thiếu gia…."
Lúc này Lăng Phong mỉm cười ôm lấy Tử Lăng, tay thì đang xoa nắn không ngừng, giống như kiểu chào hỏi của hắn từ trước tới nay.
Lăng Phong ngắm nhìn mỹ nhân dịu dàng này, càng nhìn càng thấy đáng yêu, đột nhiên khóe mắt liếc thấy ngón tay thuôn dài của nàng rỉ ra một giọt máu thì không khỏi hoảng hốt, đưa tay nắm lấy ngón tay mà hỏi:
- Sao lại thế này? Đều tại ta không tốt, không nói lời nào mà đã sờ loạn cả lên, hại nàng bị thương ở tay."
Lăng Phong cúi đầu, đem ngón tay Tử Lăng đặt vào trong miệng mà mυ'ŧ nhẹ lấy, đem giọt máu của mỹ nữ mυ'ŧ vào trong miệng, cẩn thận thưởng thức mùi vị một hồi, mở mắt ra nhìn nàng đang mỉm cười nước mắt rưng rưng thì trong lòng đại động, cầm chặt lấy tay ngọc của nàng mà không chịu buông lơi.
Tử Lăng mỉm cười, lòng tràn đầy hạnh phúc, cảm động, run giọng nói:
- Thiếu gia, người đã đến rồi! Thϊếp nhớ người muốn chết mất!"
Lăng Phong cười nói:
- Ta biết, ta không phải là đã tới rồi sao?" Vừa nói hắn vừa dang hai tay ra ôm lấy mỹ nhân ôn nhu này vào lòng, cúi đầu hôn một nụ hôn thật sâu trên đôi môi đỏ mọng của nàng. Đầu lưỡi cực kỳ bá đạo lách vào trong miệng nàng, cùng với lưỡi nàng xoắn xuýt lại với nhau.
Tay Lăng Phong thuần thục luồn vào trong quần áo của Tử Lăng, vuốt ve ** mềm mịn của nàng, thân người cũng dán chặt lên cơ thể mềm mại của nàng, cùng nàng ôn nhu triền miên cùng một chỗ.
Lâu sau, hai người mới chịu tách nhau ra, Tử Lăng dựa vào lòng ngực hắn, khẽ vuốt ve bộ ngực rộng lớn này. Giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng tuôn rơi.
Lăng Phong cứ ôm lấy nàng mà ngồi lên ghế, cùng nói chuyện với nàng một lát để thể hiện nỗi niềm tương tư bấy lâu.
Nói chuyện một lát, cũng đã đến giờ cơm trưa. Mấy tiểu nha hoàn đến để mời Lăng Phong và Tử Lăng đi dùng bữa.
Lúc Lăng Phong vắng mặt, Tử Lăng chính là nữ chủ nhân của cái nhà này, cho nên nhiều nữ tỳ rất kính cẩn với nàng.
Lăng Phong kéo tay Tử Lăng đến phòng ăn, phòng ăn lại chỉ có hai người bọn họ. Hương Lăng còn đang bận ở trong bếp chỉ huy mấy a di trong nhà bếp chuẩn bị những mĩ thực mà Lăng Phong thích ăn.
Không có người ngoài quấy rầy rất là hợp với ý của Lăng Phong, hắn ôm Tử Lăng vào trong lòng, để nàng ngồi trên đùi mình. Không để ý đến khuôn mặt ngượng ngùng kinh hoảng của Tử Lăng, một mặt tiếp tục giở trò trên người nàng, một mặt thì cấm lấy đôi đũa, gắp lấy những món ăn tinh xảo, đưa đến đôi môi đỏ của Tử Lăng, cùng nàng dùng chung bữa cơm.
Mấy tiểu nha hoàn bên cạnh trông thấy mà mặt đỏ tía tai, mặc dù trong lòng kinh ngạc về hành vi phóng đãng của thiếu gia, nhưng cũng biết việc này không phải là việc mà bản thân mình có thể quản được, đành phải cúi đầu không dám nhìn lên.
Nhiều người như vậy khiến Tử Lăng thẹn thùng không thôi, co rúc vào lòng ngực Lăng Phong, không dám ngẩng đầu lên nhìn mấy nha hoàn đứng bên.
Đối với thức ăn Lăng Phong bón vào miệng, nàng thực chẳng biết vị gì mà cứ ăn bừa lấy, cũng không biết là mình ăn được cái gì.
Lăng Phong rất thích cái bộ dáng thẹn thùng này của nàng, một tay thì cứ bón cho nàng ăn, còn tay kia thì lại luồn vào trong quần áo nàng, đặt ở ** của nàng mà xoa nắn, khiến cho cả người nàng nóng như phát sốt lên, khuôn mặt ửng đỏ, vẻ mặt càng ngượng ngùng hơn.
Đang lúc tình ý mặn nồng này thì Hương Lăng lại đi đến, chuẩn bị làm việc thường làm là hầu hạ Lăng Phong dùng bữa. Trông thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi ngẩn người, cũng không tiện rời khỏi, chỉ đành cố gắng đi đến. Lăng Phong liếc mắt thấy thì cười he he:
- Hương Lăng, ngươi tới thật đúng lúc, mau ngồi xuống đi dùng bữa cùng chúng ta."
Tử Lăng và Hương Lăng đều kinh hãi, Hương Lăng quỳ xuống dập đầu khẩn nài:
- Tỳ nữ không dám ngồi cùng bàn với thiếu gia!"
Lăng Phong cau mày nói:
- Không cần để ý đến mấy cái quy củ đấy, ta muốn ngươi ngồi xuống thì ngươi cứ ngồi xuống! Tử Lăng không phải là cũng giống thế sao?"
Hương Lăng không dám làm trái ý Lăng Phong, hơn nữa trong lòng nàng sớm đã có ý mình sẽ thuộc về Lăng Phong. Thế nhưng Hương Lăng vẫn thấy hơi ngại ngùng, nàng đành phải ngồi sát ở cạnh bàn, dưới cái nhìn chăm chú của Lăng Phong mà cầm lấy đối đũa, cận thận gắp thức ăn.
Đối với Hương Lăng, Lăng Phong sẽ không lo sợ, càng không cố kỵ gì cả. Hắn ôm lấy Tử Lăng tùy ý hôn hít vỗ về, khiến cho nàng thở hổn hển, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng đến mức tưởng như xuất huyết được. Vùi mặt vào cổ áo Lăng Phong không dám ngước lên.
Không biết qua bao lâu mới ăn xong bữa cơm này. Nhị nữ giống như được đại xá, cùng nhau thở dài một hơi.
Lăng Phong nhìn nhị nữ đang cúi đầu xấu hổ, đột nhiên trong lòng khẽ động, cười nói:
- Hương Lăng, ta và Tử Lăng muốn đi ngủ trưa, ngươi tới hầu hạ đi!"
- A!?.....Vâng!" Hương Lăng cuống quýt gật đầu đáp ứng, đi theo sau Lăng Phong, nhìn hắn ôm cơ thể mềm nhũn của tử lằng đi thẳng một mạch đến phòng ngủ, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi ước ao thèm muốn, khao khát người được Lăng Phong ôm là bản thân mình.