Kiều Kiều Sư Nương

Chương 78: Mỹ Nữ Đối Chiến

Không đợi Tây Môn Khiếu động thủ, một bên đệ tử của hắn Tây Môn Hổ đã nói:

- Sư phụ, không cần phiền tới lão nhân gia người, để đệ tử đánh trận đầu thay người." Vừa nói hắn vừa nhảy lên phía trước Tây Môn Khiếu.

Tây Môn Khiếu thấy đệ tử của mình dũng cảm như thế, trong lòng cao hứng, nói:

- Hổ nhi, đánh mấy chiêu rồi chạy xuống, ngươi đâu phải là đối thủ của võ lâm minh chủ đối thủ."

Tây Môn Hổ chính là môn sinh đắc ý của Tây Môn Khiếu, cùng là hạng người có tài mà kiêu ngạo, lần này có cơ hội khiêu chiến đương kim võ lâm minh chủ, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế.

Nghe thấy sư phụ mình nói như thế, hắn càng không phục, liền rút đại đao trên lưng ra, hàn khí bức nhân, đồng thời hét lớn một tiếng, bất kể ba bảy hai mốt phóng về phía Lục Thanh Phong.

Lục Thanh Phong ha ha cười, vung tay lên, một bên đệ tử Hà Vĩ Thu liền tiến lên nghênh đón. Lục Thanh Phong tự thị thân phân, không thèm cùng kẻ hậu bối so chiêu.

- Coi thường ta à, xem đao!!" Tây Môn Hổ hét lớn một tiếng, nghên hướng Hà Vĩ Thu đối chiêu.

Hà Vĩ Thu đột nhiên lao ra, chưa ai kịp xuất kiếm, liền đã cùng Tây Môn Hổ đối chiêu. Giữa luận võ tràng, chỉ thấy một ánh đao lấp lóe, đằng đằng sát khí; một người tay không đỡ chiêu, chợt trái chợt phải, trong chốc lát bất phân cao thấp.

Tây Môn Đình Đình thấy bọn họ đánh nhau tưng bừng như vậy, nhịn không được bắt đầu ngứa tay, cũng đến phía trước Lục Thanh Phong la lên:

- Lão gia hỏa, ta với ngươi quyết đấu."

Lục Thanh Phong khinh miệt cười cười, hướng Tạ Lâm Lan phất tay một cái, Tạ Lâm Lan liền nhảy vù ra. Lục Thanh Phong dặn dò:

- Lâm Lan à, ả bé hơn ngươi, ngươi nhường ả ba chiêu."

Tây Môn Đình Đình la lên:

- Ai cần ả nhường, là ta nhường ả mới đúng." Vừa nói, hai tay vừa giương lên, huy kiếm bổ về phía Tạ Lâm Lan.

- Một chiêu Tiên Nữ Tán Hoa rất hay!!" Tạ Lâm Lan nhịn không được khen một câu, đồng thời cũng không dám khinh thường liền huy kiếm chém lại.

- Đang ..." Một tiếng đánh lanh lảnh vang lên.

Vẻn vẹn chỉ hiệp đầu tiên, Tạ Lâm Lan đã cảm thấy áp lực từ đối phương, xem ra cô nương xinh xắn hoạt bát này không thể coi thường được.

Mọi người đều quan sát kỹ lưỡng hai đối thủ đang giao phong trên tràng trứ tràng. Bất luận là chính đạo hay tà phái, đều nín thở ngưng thần nhìn lên tràng không đảo mắt. Nhìn kỹ cái thế này, chỉ cần tình huống không ổn là lập tức như ong vỡ tổ nhào vào chém gϊếŧ.

So với cuộc đấu của Tây Môn Hổ và Hà Vĩ Thu, cuộc đấu của Tạ Lâm Lan và Tây Môn Đình Đình lại càng hấp dẫn ánh mắt mọi người, dù sao hai nàng đều là mỹ nữ nhất đẳng, một nàng là thiên kim đại tiểu thư của Tây Môn thế gia, một nàng là Hoa Sơn ngọc nữ-võ lâm đệ cửu mỹ nhân, lúc này hai nàng giao đấu, tự nhiên là càng hấp dẫn ánh mắt rồi.

Lục Thanh Phong có thể khiến Hoa Sơn xưng bá võ lâm, võ công của hắn quả thật cao cường, lại càng trọng yếu hơn chính là bồi xuất nhân tài choHoa Sơn, đồ đệ mỗi người đều phi phàm, bởi thế Hoa Sơn mới có thể đứng vững không đổ. Bằng không chỉ bằng vào tài năng của mình Lục Thanh Phong đánh cũng chỉ bất quá là lực lượng của một người mà thôi. Tạ Lâm Lan vốn là hiệp nữ cao thủ nổi danh giang hồ , nửa năm qua trải qua sự chỉ dạy và song tu cùng Lăng Phong, võ công lại càng tăng tiến. Nhưng điều Lăng Phong nghĩ không ra là, Tây Môn đại tiểu thư này cư nhiên một chút yếu thế cũng không có. Song phương đánh nhau đến thiên hôn địa ám, đất đá mù trời, khó phân cao thấp. hai nam nhân đấu võ, hai cô nương đấu pháp, quả nhiên là mỗi người đều mạnh mẽ, mồi người đều tuyệt vời.

Lúc mới bắt đầu, nhân mã hai bên vẫn còn vô cùng kinh hãi, nhìn qua một hồi, tất cả đều bị hấp dẫn. Thật sự quá tuyệt vời, ai cũng tưởng lúc đối chiến Hoa Sơn sẽ chiếm ưu thế, không nghĩ tới Tây Môn thế gia này không có ở thế hạ phong chút nào. Lẽ nào vài chục năm trở lại đây, người của Tứ đại thế gia một mực yên lặng tích góp [năng lượng, lúc nào cũng đợi thời cơ giành lấy ghế võ lâm minh chủ sao?

Đánh một trận này, bất luận Tứ đại thế gia thắng bại thế nào? Cũng đều sẽ thay đổi ấn tượng của mọi người đối với bọn họ, nguyên lai tới tận bây giờ, không những bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ, mà còn lặng lẽ mạnh hơn.

Tây Môn Khiếu thấy biểu hiện tốt của con gái, tâm tình rất tốt, nói với Lục Thanh Phong:

- Lục Thanh Phong, ngươi qua đây, chúng ta cũng chơi. hôm nay không giành lại mặt mũi, ta sẽ không đi đâu."

Lục Thanh Phong không chút yếu thế, lạnh lùng nói:

- Tây Môn đương gia cứ phóng ngựa lại đây."

Tây Môn Khiếu phóng đến bãi đất trống, Lục Thanh Phong cũng theo sang. Tây Môn Khiếu sau khi đứng lại, dùng mục quang cừu hận nhìn chằm chằm Lục Thanh Phong,sau khi cười lạnh ba tiếng , bất ngờ quăng mạnh ống tay áo về phía Lục Thanh Phong, như là không thèm đếm xỉa tới. Chỉ thấy ống tay áo vẩy lên, một cỗ cường phong bình địa (san lấp cả đất) nổi lên, theo đó là thanh âm ác liệt đánh về phía Lục Thanh Phong.

Trong võ học có dùng khí ngự kiếm, không nghĩ tới Tây Môn Khiếu đã đạt tới cảnh giới dùng khí lăng không sát nhân.

Lục Thanh Phong hét lớn một tiếng, hiển nhiên đã lâu chưa gặp đối thủ cường đại như vậy, cái này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm hiếu chiến của hắn, nói:

- Tới hay lắm." Hắn cũng giơ ống tay áo lên, không thấy có cái gì phát ra, chỉ nghe "phanh" một tiếng, hai cỗ lực lượng đã giữa đường chạm vào nhau , phát ra tiếng vang đất rung núi chuyển bàn, đệ tử nào công lực kém một chút thì lảo đảo muốn ngã, không thì cũng khí huyết sôi trào.

Lăng Phong lại không bị ảnh hưởng chút nào, hắn chỉ tràn ngập tò mò, đối với hắn mà nói, có thể mắt thấy đương kim võ lâm siêu nhất lưu cao thủ, đại sư quyết đấu, có thể nói là trợ giúp tốt nhất với tu vi của hắn, chẳng qua Tây Môn thế gia tập hợp Tứ đại thế gia cùng tiến lên Hoa Sơn, hôm nay thật không biết việc này làm sao kết thúc đây? Chẳng lẽ hôm nay Hoa Sơn thật sự sẽ biến thành máu chảy thành sông sao?

Chỉ thấy trên luận võ tràng Tây Môn Khiếu hai tay giơ lên, hai đạo lục quang như tia chớp bắn về phía ngực Lục Thanh Phong. Đương nhiên đạo lục quang tịnh không phải người nào cũng có thể thấy được, chỉ có siêu nhất lưu cao thủ trở lên hoặc người có nội kình siêu cường, mới có thể thấy kình khí do cơ thể tập trung đánh ra trong nháy mắt hình thành đạo lục quang, cái này tuyệt đối vượt quá hết thảy thời gian tốc độ để kình khí hình thành khí kiếm!

Lục Thanh Phong mỉm cười , cảm giác như không mảy may để ý đến, chỉ thấy song chưởng hắn dán chặt vào nhau, lòng bàn tay hướng vào phía trong, như một bức tường ngăn trở thế công của Tây Môn Khiếu, chỉ nghe "phanh phanh" hai tiếng, lục quang trên tay của Lục Thanh Phong

Đang phóng ra hai đóa lục hoa, tiếp đó yên lặng tiêu biến.

Chỉ trong khoảnh khắc này, song phương cũng đã biết trình độ đối phương. Tây Môn Khiếu trong lòng rất rõ ràng, chỉ với vẻn vẹn một chiêu của Lục Thanh Phong này, cũng đủ để chứng minh Lục Thanh đã hơn mình xa, nếu liều mạng đánh xuống, chỉ có mình là có hại thôi. Hắn cũng nhìn ra được Lục Thanh Phong mặc dù đã lên làm võ lâm minh chủ, nhưng vẫn không có lơ là tu luyện võ công, ngược lại còn tiến một bậc, võ học tu vi như thế, tuyệt đối trong võ lâm chỉ kém có vài người.

Lăng Phong nhìn cuộc đấu của hai bên, cũng cực kỳ căng thẳng, không lo lắng Tạ Lâm Lan bị thương, nhưng thấy bộ dáng chỉnh chu động lòng người của Tây Môn Đình Đình như thế, cũng sợ đao kiếm vô tình, nếu Tạ Lâm Lan không cẩn thận bị thương nàng, cái này cũng là việc không hay. Chẳng phải là bởi một tên Tây Môn Ngạo sao? Tên hỗn đản này tự nhiên chộp tới , khiến thiên hạ không còn thái bình, phạm đến đại động can qua? Thật không hiểu tên này tại sao lại chỉ muốn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, phân được cao thấp mới cao hứng. Nữ nhân chỉ để cưng chiều thôi, nếu bị thương vậy chả phải quá không tốt sao liễu?

Lăng Phong đến gần trước mặt sư nương, hỏi:

- Sư nương, chúng ta làm sao bây giờ?"

Sư nương nhẹ giọng nói:

- Không sợ, sư phụ ngươi võ công cao cường lắm! Hôm nay chúng ta nhất định có thể mở mày mở mặt. Tây Môn Khiếu đã xem Hoa Sơn ta quá nhỏ, nếu bọn chúng hôm nay là tà phái, sợ rằng không thể quay về rồi."

Lăng Phong giọng trầm trọng nói:

- Sư nương, chúng ta cũng không thể quá lạc quan a. Chỉ sợ người của Tứ đại thế gia không có điên đâu a! Họ biết rõ chúng ta đã tụ tập ở đây tinh anh của các môn phái đích, vậy mà bọn họ còn dám đến đây, cái này nói là cái gì? Bọn họ còn có quân cứu viện đó."

Sư nương nghe xong gật đầu, nói:

- Chàng nói có lý." Nói rồi xoay người đi theo đại biểu môn phái chúng thương lượng.

Sư nương vừa mới xoay người rời đi, đã nghe thấy xa xa có người cuồng tiếu, thanh âm giống như quỷ khóc sói tru rất khó nghe. Kỳ thật cái này có vẻ giống m Ba Công, tu vi còn kém một chút nên mọi người chỉ bị choáng váng, nếu mà lâu dài hơn, thậm chí sẽ khiến thất khiếu chảy máu mà chết. Thành ra nhiều người chịu không được đều phải bịt tai lại.

Lúc tiếng cười này dứt, giữa không trung bay tới một bóng người, cảnh giống như một nhúm bông rơi xuống mặt đất (ý nói chạm đất nhẹ như khi ta thả một cục bông). Hiện ra một nam tử chừng năm mươi tuổi có phong thái trưởng giả, khí thế bất phàm.

- Nam Cung Trường Thanh?!" trong chúng nhân những ai biết hắn không khỏi kinh ngạc kêu lên một trận.

Không sai, người này đúng là đương kim chưởng môn của Nam Cung thế gia Nam Cung Trường Thanh, nghe nói về võ học tu vi, hắn đứng ngay sau đương gia của Mộ Dung thế gia Mộ Dung Cương, trên võ lâm không chỉ là nhân vật nổi danh, mà còn là kẻ vương giả xưng bá một phương.

Nam Cung Trường Thanh vừa xuất hiện, lập tức khiến cho vị cao thủ thủ kinh hô. Lăng Phong lại chẳng biết là ai, đành hỏi Lục Phi Nhi bên cạnh:

- Sư tỷ, người này là ai ?"

Lục Phi Nhi đôi mắt trong veo nhìn vào tràng, trả lời:

- Hẳn đó là chưởng môn của Nam Cung thế gia Nam Cung Trường Thanh, võ công của hắn xếp trong hai mươi đứng đầu võ lâm, chính xác là thứ mười bảy."

- Mới có thứ mười bảy thôi à!!" Lăng Phong khinh thường nói.

Lục Phi Nhi nói:

- Thứ mười bảy mà còn kém sao? Trừ Thiếu Lâm, Võ Đang chưởng môn ra, còn có Thiếu Lâm Tứ đại trưởng lão, Võ Đang Lưỡng đại trưởng lão, còn có cha thϊếp, Hoa Sơn Tứ đại trưởng lão chúng ta, Nam Hải Thần Ni, Kiếm Thần, Đao Thánh, còn có người cấp trưởng lão Ma giáo, hơn nữa còn vô số kỳ hiệp cao thủ, có thể là nhân vật đứng thứ hai mươi trong võ lâm trở lên, cũng đã là kẻ nổi danh không nhỏ rồi."

Lăng Phong nga một tiếng, nói:

- Nói cho cùng với bộ dáng của tên Nam Cung Trường Thanh này, hẳn là hắn còn mạnh hơn Tây Môn Khiếu một chút."

Lời còn chưa dứt, đã thấy Nam Cung Trường Thanh đằng đằng sát khí đứng ở giữa tràng, hắn muốn khiêu chiến!!

Vấn đề ở chỗ, trong Hoa Sơn, ai có thể đánh một trận này?

Ánh mắt mọi người đầu tiên nhìn về phía Hoa Sơn sư nương Bạch Quân Nghi, rồi lại chuyển sang nhìn lên thân người thiếu niên.

Lăng phong.

Là thiếu niên vừa ba ngày trước đã đánh với Điểm Thương sơn Chân Dương Tử, lại bắt được Tây Môn Ngạo, lúc này đây, hắn có thể cứu Hoa Sơn khỏi cơn nước lửa này không?