Mây mưa qua đi, da^ʍ độc của Tô Đình và Tần Túc cũng đã hoàn toàn được giải trừ, Lăng Phong lại dương dương nằm trên giường, một bên hôn cái lưỡi thơm tho mềm mại của Tần Túc, một bên sờ tới sờ lui bộ ngực sữa của Tô Đình, hắn mỉm cười nói:
- Được rồi, các nàng hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, ta phải đi tuần tra xem sao đây!"
- Sư huynh, để bọn thϊếp hầu hạ chàng thay quần áo." Tô Đình hoàn toàn ra dáng một tiểu thϊếp, nàng và Tần Túc cùng hầu hạ Lăng Phong mặc xong quần áo, thậm chí nàng còn quỳ trên mặt đất, cẩn thận nâng chân hắn lên để mang giày vào.
Lăng Phong dám nói đây tuyệt đối là lần đầu tiên các nàng hầu hạ một nam nhân, giống như cách phục vụ hoàng đế vậy, chỉ khi yêu cuồng nhiệt nữ nhân mới có thể cam tâm tình nguyện hầu hạ nam nhân như vậy. Lăng Phong trong lòng vui mừng, đưa tay nựng chiếc má mềm mại của Tô Đình, mỉm cười nói:
- Đình nhi giỏi lắm, các nàng nghỉ ngơi một chút đi, khi nào ta có thời gian sẽ cùng các nàng hảo hảo."
Nhị nữ nghe Lăng Phong nói như vậy, che mặt xấu hổ không thôi.
Thấy các nàng đối với mình một mảnh tình thâm, Lăng Phong trong lòng đại sướиɠ, ôm thân thể mềm mại của các nàng, hôn hít một trận rồi bế các nàng lên giường.
Ở phòng bên sư nương nghe thấy Lăng Phong rời khỏi phòng, trong lòng rốt cục thở ra một hơi, nghĩ thầm rốt cục chuyện ấy cũng kết thúc. Nàng đang tưởng rằng có thể ngủ ngon, thì cửa phòng lại bị mở ra, Lăng Phong đã từ bên ngoài tiến vào.
- Sư nương, người có khoẻ không? Đệ tử tới thỉnh an người đây."
- Ngươi, sao ngươi lại tới đây" Sư nương kinh ngạc một trận, thất thanh hỏi.
Lăng Phong mỉm cười, nói:
- Ta vừa rồi ở phòng kế bên nghe được sư nương ở trong phòng thở dốc, tim đập hỗn loạn, ta sợ người mắc bệnh, cho nên đặc ý (đặc biệt để ý) qua đây xem."
Trong phòng chỉ có hai người sư nương và Lăng Phong, cô nam quả nữ, sư nương có chút kiêng kỵ. Vì vậy im lặng một lát, nàng nghiêm mặt nói:
- Ngươi trở về đi, ta thấy ngươi cũng mệt mỏi rồi đó."
Lăng Phong cười nói:
- Đâu có, đệ tử đêm nay bồi tiếp sư nương."
Sư nương cả giận nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?!"
Lăng Phong cười nói:
- Sư nương người giận sao, đệ tử có làm sai điều gì đâu? Nếu có, xin người xử phạt đệ tử!"
Sư nương cả giận nói:
- Ngươi, ngươi đến tột cùng là muốn thế nào?"
Lăng Phong cười nói:
- Đệ tử muốn thế nào, sư nương chẳng lẽ không biết?"
Sư nương thần sắc phức tạp đánh giá Lăng Phong cả nửa ngày, một hồi lâu nói:
- Ngươi đang nghĩ cái gì, có khi ta thật sự không biết!"
Lăng Phong cười nói:
- Từ khi đệ tử cứu sư nương, sư nương vẫn muộn phiền không vui, thậm chí còn hơn một lần nghĩ đến việc tự vẫn, là đệ tử, ta không hề muốn thấy chuyện này. Đệ tử đêm nay đến đây, chính là muốn cởi bỏ tâm kết (gút mắc trong lòng) cho sư nương, chi bằng chúng ta cùng nhau vui vẻ mà sống!" Lăng Phong vừa nói xong, đứng một bên cười hì hì nhìn sư nương.
Sư nương ánh mắt lộ ra vẻ thống hận, thê lương nói:
- Nguyên lai ngươi sớm có dự mưu, nghĩ không ra ta cũng nhìn lầm người!"
Lăng Phong nhẹ nhàng nở nụ cười, sư nương trừng mắt nhìn Lăng Phong nói:
- Có gì buồn cười chứ? Chỉ trách ta có mắt như mù, dẫn sói vào nhà!"
Lăng Phong nói:
- Nếu sư nương thật sự nghĩ ta như vậy, ta cũng không có gì để nói, nhưng là ta thật tâm hy vọng sư nương có thể giống như Phi Nhi, Lâm Lan thậm chí như Túc nhi, Đình nhi được vui vẻ hạnh phúc."
Sư nương nhất thời mặt ửng hồng như áng mây chiều, Lăng Phong ánh mắt chăm chăm nhìn nàng, chậm rãi nói:
- Nếu sư nương đã là thủ hoạt quả (người sống như góa phụ), thì cần gì phải vì Lục Thanh Phong giữ trinh khiết, hắn có đáng để người làm như vậy không?"
Sư nương sắc mặt ửng đỏ, nhìn chỗ khác, buồn bã nói:
- Ngươi không cần phải nói nữa, lời ngươi nói đều đúng bất quá đó là vì ngươi lấy cớ chiếm hữu thân thể ta." Lăng Phong có cảm giác là tâm sư nương đã chết, đối với trần thế căn bản không còn gì lưu luyến nữa.
Lăng Phong thương tiếc nhìn vị sư nương trước mặt, chỉ thấy nàng hai hàng lệ đọng trên khuôn mặt ngượng cười. Sâu thẳm bên trong ánh mắt nàng không tìm ra chút sắc thái nào, chỉ còn một khoảng trống rỗng, vô hồn.
Giờ phút này, trong phòng không ai nói gì, chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
Sư nương vẫn ngồi yên bất động, như một bức tượng không có sinh mệnh. Tuy nói trong lòng đã sớm có chuẩn bị việc bị từ chối này, không ngờ kết quả vẫn đúng là như vậy, Lăng Phong có chút không chịu được. Trong đầu hắn hỗn loạn nhiều ý nghĩ, trong tình cảnh này, có khuyên bảo sư nương cũng vô dụng.
Lăng Phong trong lòng đột nhiên nghĩ đến một biện pháp có thể cởi bỏ tâm kết cho sư nương – lấy độc trị độc. Biện pháp này có tác dụng hay không, Lăng Phong trong lòng cũng không nắm chắc, bất quá bây giờ cố gắng nhiều như vậy mà còn không được, thì chỉ đành buông tay chịu thua mà thôi.
Lăng Phong cẩn thận nhìn sư nương, đột nhiên đi tới nắm lấy tay nàng, rồi nhanh chóng chế trụ huyệt đạo.
Sư nương cả kinh nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Lăng Phong đỡ sư nương đặt ở trên giường, chăm chú nói:
- Sư nương, đệ tử cũng là nghĩ cho người thôi..."
Sư nương hốt hoảng, hiển nhiên đã rõ ràng đó là một âm mưu từ trước, cả kinh nói:
- Phong nhi, mau buông ta ra, ta không thể lại có lỗi với sư phụ ngươi!"
Lăng Phong lắc đầu nói:
- Sư nương, ta là vì sư nương mà suy nghĩ, một lần thất trinh cũng là bất trung, hai lần cũng vẫn vậy, sư nương người hà tất tự gạt mình làm gì?"
Sư nương cầu khẩn nói:
- Phong nhi, ngươi đừng tiếp tục sai lầm nữa. Buông ta ra đi!"
Lăng Phong tiến lên nắm lấy sư nương nói:
- Sư nương, người nói cái cũng vô dụng, chủ ý ta đã quyết, nếu người đến chết cũng không nguyện ý để ta cho người hạnh phúc, ta chỉ có thể trước khi người quyên sinh mà giúp người hưởng thụ điều hạnh phúc nhất của cuộc sống!"
Sư nương nhắm mắt lại khinh thường nói:
- Đồ vô sỉ, ngươi như thế nào dám làm như vậy, ngươi còn coi sư phụ ngươi ra gì không?"
- Người biết ta cho tới bây giờ vẫn không coi Lục Thanh Phong là sư phụ, hắn cũng không coi ta là đồ đệ." Lăng Phong nhìn sư nương nói:
- Người đã biết ta sẽ không nghe người nói, cần gì phải tốn sức như vậy?"
Sư nương phỉ nhổ mắng:
- Vô sỉ! Việc ngươi đang làm là hành vi khi sư diệt tổ!"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Người nếu không chịu khuất phục, thì cứ cắn lưỡi tự vận đi, bất quá, làm như vậy mà nói, chỉ sợ võ lâm sẽ càng thêm nhiều tin đồn cho là người trúng da^ʍ độc được cứu, phát hiện thấy thất trinh, không còn mặt mũi nào về Hoa Sơn nên tự vẫn!"
Sư nương hiển nhiên cũng nghĩ tới hậu quả này, trầm ngâm nghiêm mặt không nói gì, một lúc lâu sau mạnh miệng nói:
- Ta coi như là bị chó hoang cắn một cái, một người cả đời khó tránh khỏi bị chó cắn!"
Lăng Phong nghĩ thầm ta còn lâu mới chỉ cắn ngươi một cái, rồi cười nói:
- Đã như vậy, ta cũng không khách khí nữa!" Nói xong hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo, sư nương nhắm chặt mắt phượng, mặt đỏ hồng. Lăng Phong cười nói:
- Quân Nghi, nàng cũng không phải chưa từng thấy qua, cần gì phải mắc cỡ như vậy chứ?" Hắn nhất tâm muốn đem sư nương làm nương tử của mình nên cũng không gọi nàng là sư nương nữa.
Bạch Quân Nghi cắn chặt hàm răng ngọc, tựa hồ nhất quyết không để ý tới Lăng Phong, nàng mặc dù nội lực thâm hậu, nhưng bị chế trụ tại huyệt Đại Chuỳ là yếu huyệt hội tụ khí huyết, tuyệt không thể giải khai trong một hai canh giờ.
Lăng Phong cởi bỏ quần áo xong, nghiêm mặt nói:
- Nàng nhìn xem, đây chính là Thất tinh ngọc châu của ta đó."
Lông mi sư nương không ngừng rung động, do dự xem có nên mở mắt ra hay không. Lăng Phong cười nói:
- Không xem à? Vậy thì ta trực tiếp tiến vào nha!"
- Ngươi..." Sư nương kinh hãi, đột nhiên mở mắt ra, nhất thời sắc mặt như tấm lụa hồng. Nguyên lai Thất tinh ngọc châu của Lăng Phong mặc dù đã khá hăng hái nhưng vẫn còn chưa thi triển hết hùng oai, vươn cao ngạo nghễ, tử quang lưu chuyển, trong suốt long lanh. Sư nương vừa nhìn thấy, kêu lên một tiếng rồi vội vàng nhắm mắt lại, Lăng Phong chạm vào phần trên thân thể mềm mại của sư nương, nàng không khỏi kinh hô một tiếng.
Lăng Phong cười nói:
- Thất tinh ngọc châu vô cùng lợi hại, có thể biến thành lớn lên hay nhỏ đi, lúc nãy nàng thấy như thế nào, giờ nàng xem nó có gì thay đổi không?"
Sư nương mặt cười ửng đỏ, hứ một tiếng, thần thái thật là kiều mỵ. Lăng Phong trong lòng cực kỳ hưng phấn, cường hành hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng, sư nương muốn né tránh qua hai bên, chỉ là huyệt đạo bị khống chế nên rất khó cử động, Lăng Phong rất cẩn thận để không bị nàng cắn, rồi thưởng thức chiếc miệng nhỏ nhắn cùng làn hơi thơm ngát như hoa lan của nàng.
Khi Lăng Phong rời đôi môi anh đào, nét mặt sư nương lộ rõ vẻ muộn phiền, Lăng Phong đỡ thân thể mềm mại động lòng người của nàng xuống, ngồi một bên nhìn nàng chăm chú hỏi:
- Quân Nghi, nàng thật sự không thích ta chút nào sao?"
Sư nương mặt đỏ nói:
- Nằm mơ! Ai thích ngươi chứ?"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Vậy sao nàng vẫn đối với ta tốt như vậy?"
Sư nương mặt đỏ gay tức giận nói:
- Ta đối với ngươi là tình cảm của sư nương quan tâm đến đệ tử, ngươi lòng lang dạ sói lại tưởng là tình cảm nam nữ!"
Lăng Phong thú vị nhìn mặt nàng ửng đỏ, ôn nhu nói:
- Vô luận là nàng đối với ta là tình cảm sư đồ hay là tình yêu nam nữ, bản chất đều là có tình cảm hấp dẫn. Ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã điên cuồng yêu thích, ta hiểu rằng ta phải cưới nàng bằng được. Thiên hạ không có nữ nhân thứ hai nào được như nàng, nên ta nhất định phải cưới nàng, nhất định phải như vậy."
Sư nương thấy tình hình tựa hồ có chuyển biến, mở mắt ra nhìn Lăng Phong thành khẩn nói:
- Phong nhi, ngươi thả ta đi! Sư nương sẽ xem như không có chuyện gì!"
Lăng Phong lắc đầu, nói:
- Nàng đã lãng phí mười lăm năm thanh xuân, nàng cho rằng Lục Thanh Phong kia mang lại hạnh phúc cho nàng sao? Hắn yêu nhất là bản thân hắn, hắn thích nhất chính là võ công, nàng không nênvì hắn mà thủ tiết! Một người phụ nữ cả đời có bao nhiêu cái mười lăm năm chứ? Mười lăm năm trước nàng vẫn còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, còn bây giờ thì sao? Mười lăm năm qua, chẳng lẻ nàng không có nghĩ cho mình một chút nào sao?"
Sư nương tức giận nhắm mắt lại, Lăng Phong nhìn thân thể nảy nở động lòng người của nàng tán tụng:
- Nàng mặc dù đã ngoài ba mươi, nhưng Lăng Phong ta sớm đã nói qua nàng chỉ như tỷ tỷ của ta thôi"
Sư nương hừ nói :
- Ngươi rốt cục cũng thừa nhận trong lòng sớm đã có tâm tư với ta!"
Lăng Phong cười nói :
- Con người vốn hiếu sắc, xấu xa, dâʍ ɖu͙© đều có cả, lẽ nào thưởng thức nàng cũng là sai sao? Mỗi người có một mặt thiện , cũng một mặt ác , mấu chốt là ngươi có thể đem mặt ác khống chế thật tốt"
Sư nương khinh thường hừ một tiếng, nhưng cũng không có nói gì, Lăng Phong nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trơn mịn , nhịn không được hôn tới , sư nương liều mạng tránh né, chính là không muốn cho Lăng Phong toại nguyện,
Lăng Phong bên tai nàng nhẹ giọng nói :
- Ta hôm nay đã chính thức là phu quân của nàng, nàng không thể cự tuyệt ta"
Sư nương chấn động, mặt đỏ bừng. Nhớ tới hôm đó Lăng Phong vì mình giải độc, mặc dù hai người không có bái đường, nhưng đích xác đã có quan hệ phu thê.
Lăng Phong nằm ở bên cạnh nàng, một lần nữa nhẹ nhàng hôn lên gương mặt mịn màng như mỡ, vành tai cùng cần cổ trắng ngần. Sư nương hơi thở nhanh dần, Lăng Phong lại hôn lên đôi môi đỏ mọng, lần này nàng không có liều mạng trốn tránh, nhưng cũng không có nghênh hợp.
Lăng Phong dùng đầu lưỡi tại đôi môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầu lưỡi của nàng, một tay phủ trên bộ ngực sữa.
Sư nương cả người run lên, đôi mi thanh tú nhíu lại, Lăng Phong nhẹ nhàng vuốt ve nhào nặn, tuy cách một lớp phục nhưng vẫn cảm giác được rất rõ nhũ phong mềm mại khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm, thân tâm đều sướиɠ khoái, thoải mái cơ hồ muốn rêи ɾỉ. Lăng Phong cởi y phục của nàng, trút bỏ tiểu y màu vàng, bộ ngực sữa mượt mà trơn nhẵn hiện ra ngay trước mắt, da thịt tuyết trắng sáng bóng như ngọc, nhũ phong đầy đặn có chút phập phồng, hai hạt bồ đào hồng nhuận trên đỉnh tựa hồ cũng cương cứng nhô cao lên. Lăng Phong khe khẽ đùa giỡn hai hạt bồ đào mê người, sư nương trên mi tựa như có chút phiền não, nhịn không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ.
Lăng Phong nhẹ nhàng liếʍ vành tai nàng, ôn nhu nói :
- Quân Nghi, coi như ta là phu quân nàng nha! "
Nhưng sư nương đáp lại :
- Không , tuyệt đối không . Ta khuyên ngươi mau buông ta ra, đừng có tiếp tục làm sai nữa"
Lăng Phong nổi lên một trận buồn bực, liền muốn đem y sam còn lại của nàng một lượt kéo xuống, nhưng hắn lập tức áp chế ý niệm trong đầu này, ngược lại càng ôn nhu vuốt ve, cũng đem một đôi nụ hoa ngậm vào trong miệng, sư nương "anh" một tiếng, thẹn thùng vô hạn, Lăng Phong dùng đầu lưỡi trong miệng cấp tốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ , lại dùng ham răng cắn nhẹ, thần sắc của nàng phiền não vô cùng, nàng cố cắn chặt răng để không phát ra tiếng. Hạt nho đỏ sẫm trong miệng Lăng Phong càng thêm cương lên, tay của Lăng Phong từ trên ngực chậm rãi hạ xuống , tại rốn nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ chốt lát , tiếp đó hạ xuống len vào y phục nàng!.
Sư nương giống con cừu non đang khϊếp sợ, mặc dù không thể vận khí, nhưng tứ chi đã có thể vận động một chút, vì vậy nàng không ngừng loạn đánh loạn đá, giãy dụa, phản kháng, rồi lại có vẻ giống như vô lực vậy .Trong lúc vô lực giãy dụa này, bên dưới nàng đã bị lột sạch chỉ còn lại cái yếm cùng tiết khố.
Lăng Phong không tiếp tục lột nữa , mà hai tay du hành trên thân thể mê người của nàng. Lăng Phong làm như vậy bởi vì hắn muốn từng bước phá vỡ tâm linh của nàng.
Hôm đó lúc vì nàng giải độc, nàng vốn thần trí mơ hồ, mà bây giờ Lăng Phong cho nàng hiểu được như thế nào là bị đùa bỡn, như thế nào là bị chà đạp. Chỉ sau một khắc, nàng đã toàn thân lõα ɭồ, các bộ phân lưu đầy dấu môi của Lăng Phong.
Con ngươi trống rỗng của nàng cũng vô thanh nhỏ lệ (ý là khóc không ra tiếng), bàn tay vô lực phản kháng nắm chặt vào khăn trải giường,đầu ngón tay nàng đã trắng bệch.
Được rồi, Lăng Phong chính là muốn nàng hận, ít nhất cũng tốt hơn lúc trên mặt nàng khôn cùng trống rỗng,không một tia cảm tình như vừa rồi.
Bây giờ tốt lắm, biết hận, cũng xem như có tình cảm. Có tình cảm thì nhất định có cửa để đột phá, tìm được cửa để đột phá , Lăng Phong có thể nghĩ cách khuyên giải nàng. Đương nhiên như thế còn chưa đủ, Lăng Phong nhất định phải khiến nàng hận hoàn toàn.
Lăng Phong cười da^ʍ nói:
- Hắc hắc! Hoa Sơn Thần Nữ quả nhiên bất phàm, không hổ là võ lâm đệ nhất mỹ nữ. Quân Nghi, nàng biết không? Nàng thật sự quá đẹp, quá mê người. Khiến người ta hận không thể cắn một cái. Nàng hãy nhìn cái vóc người này. Chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần cần lõm thì lõm, da thịt thì như tuyết, vừa trơn vừa mềm. So với thiếu nữ hai mươi tuổi cũng không thua kém điểm nào". Kỳ thật đó cũng là những lời xuất phát từ tâm can của Lăng Phong, da thịt của nàng co dãn, bóng loáng, mềm mại. Tạ Lâm Lan, Lục Phi Nhi các nàng cũng không thể so sánh ! Thậm trí hơn một chút, da thịt thành thục của nàng còn tản mát ra hương thơm mê người!
Đồng thời lúc bàn tay to của còn đang hoạt động trên ngọc thể của nàng Lăng Phong nói:
- Lăng Phong ta thật vinh hạnh, có thể hưởng thụ thân thể tuyệt vời của Quân Nghi nương tử." Hắn vừa ngó gương mặt có chút động dung (lộ vẻ xúc động) của nàng, vừa háo sắc nói :
- Nương tử, xin thứ cho phu quân vô lý, ta thật sự nhịn không được rồi."
Đưa tay cởi tiết khố, khóe mắt vẫn lưu ý thần thái của nàng, trong một khắc Lăng Phong đã trừ bỏ phòng tuyến cuối cùng trên người nàng, Lăng Phong chứng kiến trong mắt nàng hiện lên một nỗi đau thương cùng hối hận. Điều này làm cho Lăng Phong càng khẳng định cách làm của chính mình là đúng.
Thân thể xinh đẹp của Bạch Quân Nghi hoàn toàn lộ ra trong không khí. Ánh mắt của Lăng Phong nhìn thân thể mê người không hề né tránh , thậm chí sinh ra ý niệm cự tuyệt trong đầu. Không phải là Lăng Phong giả bộ, mà quả thật sư nương quá đẹp, rất đẹp, rất mê người, rất câu hồn.
Bàn tay Lăng Phong không chịu được khống chế, hướng đến tiểu phúc xinh đẹp của nàng dò xét, thân thể mềm mại chấn động, cặp đùi thon khép lại, giống như chống đỡ lại người bên ngoài đến xâm lấn vậy.