Hai người, một trước, một sau, tiến về phía sau núi. Chẳng bao lâu họ đến một sườn dốc thoai thoải rất dài kết thúc là một vách đá thẳng đứng. Một đầu của sườn dốc là khoảng không, còn đầu kia, một bên là con đường dẫn đến đây, bên còn lại là một vách đá cao ngất. Phía trên vách đá có một cái động, nhìn vào chỉ thấy mờ mờ, không biết rốt cuộc sâu đến đâu.
Hai người đi lên theo sườn dốc, càng ngày càng lên cao. Lúc đi ngang qua sơn động, Lăng Phong hỏi:
- Sư tỷ à, cái động này là động gì vậy? Trong đó có gì không?"
Đàm Uyển Phượng nhìn về phía sơn động nói:
- Cái sơn động này dùng để trừng phạt những đệ tử phạm quy. Nếu ngươi không trung thành, vi phạm môn quy, sư nương sẽ đem ngươi tống vào trong đó mà diện bích xám hối."
Lăng Phong bật cười nói:
- Lăng Phong đệ là người rất có quy củ. Đệ chẳng cần phải vào trong cái động đó.Tuy nhiên, thật là kỳ quái, sơn động quan trọng như vậy? Chẳng lẽ tất cả đệ tử thụ phạt ở đây đều có điểm bất đồng"
- Cơ bản có thể nói như vậy." Đàm Uyển Phuợng nói tiếp:
- Tuy nhiên, ngươi không nên xem thường sơn động này,những đệ tử Hoa sơn từng bị phạt ở đây, đa số sau này đều trở thành danh gia cao thủ."
Lăng Phong hỏi:
- Vậy sáu người đệ tử bọn tỷ đã có ai từng bị phạt trong cái động này chưa?"
Đàm Uyển phượng trả lơi:"Toàn bộ đã tới."
- Sư tỷ cũng đã tới?" Lăng Phong tò mò hỏi.
Đàm Uyển Phượng lên tiếng:
- Ừm!" Rồi không nói gì nữa
Lăng Phong càng thêm hiếu kỳ:
- Tại sao?"
Đàm Uyển Phượng thản nhiên nói:
- Kỳ thật, tới nơi này chưa chắc phải do làm chuyện xấu, đôi khi làm chuyện tốt cũng bị trừng phạt."
- Làm chuyện tốt cũng bị trừng phạt?! Điều này sao có thể?" Lăng Phong không tin tưởng nói.
Đàm Uyển Phượng nói:"Nhớ có lần ngũ sư muội xuống núi bị người xuất ngôn đùa giỡn, nàng giận dữ đem thủ cấp đối phương chém đứt. Lúc trở về, bị sư phụ trách cứ sát khí quá nặng, bởi vậy bị phạt ở tư quá diện bích, ngũ sư muội vì vậy bị giam."
- Nguyên lai là như vậy." Lăng Phong gật đầu nói. "Còn các sư huynh tại sao bị phạt ở tư quá nhai diện bích?"
Đàm Uyển Phượng nói:
- Đại sư huynh cũng tương tự ta, nhị sư huyn thì do uống rượu."
Lăng Phong nghĩ thầm, không nghĩ tớ Lục Thừa Thiên cũng là dạng lạnh lùng không nói lý, khó trách bị xem thành một đôi, thứ khác không nói, nếu chỉ lấy tính cách phân tích, Lục Thừa Thiên cùng Đàm Uyển Phượng thật sự là một đôi trời sinh.
Đàm Uyển Phượng hít sâu một hơi, nhìn đám mây xa xa, dẫn Lưu Phong đến mỏm đá trên vách đáTư quá nhai.
Lăng Phong nhìn xuống phía duới nhắc:
- Sư tỷ, tỷ đến đây làm gì. Chỗ này rất nguy hiểm." Hắn thấy Đàm Uyển Phượng đứng trên một tảng đá nhưng tảng đá này lại chìa ra ngoài. Hắn chỉ sợ nàng rơi xuống dưới.
Gió núi thổi mạnh khiến mái tóc Đàm Uyển Phượng tung bay lất phất, tạo nên một hình ảnh vô cùng phóng túng. Đàm Uyển Phượng thở ra một hơi nói:
- Ngồi ở đây cảm thấy vô cùng thư giản, mọi phiền não đều như biến mất."
Lăng Phong đứng phía sau tảng đá nhìn về phía những đồi núi đang ngày càng tối dần đi hỏi:
- Sư tỷ, tỷ còn có phiền muộn gì nữa vậy?"
Đàm Uyển Phượng ngồi xổm trên tảng đá nói:
- Ngươi nói thật là vớ vẩn. Là người ai mà chẳng có phiền muộn của mình chứ. Chẳng phải đời người chỉ là phiền muộn thôi sao?" Nói xong lại thở ra một cái. Lần này trông có vẻ hết sức nặng nề.
Lăng Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Cứ cho là có rất nhiều nỗi buồn phiền đi, nhưng không phải chúng ta vẫn phải sống sao? Sống ở trên đời chẳng dễ dàng gì, ngàn vạn lần không nên tự làm khó mình."
Đàm Uyển Phượng quay đầu lại nói:
- Câu đó ngươi nghe ai nói vậy?"
Lăng Phong tiếp nhận ánh mắt sáng ngời của nàng nói:
- Chính đệ nói đó, có gì không được, nhân sinh ngắn ngủi trăm năm,quan trọng nhất là phải sống thoải mái. Bằng không tại sao có câu chết tử tế không bằng sống khoái hoạt?"
Đàm Uyển Phượng gật đầu nói:
- Câu đó nghe giống như "cứ hưởng thụ trước đã". Một kẻ không có đầu óc mới nói vậy. Cũng phải, ngươi chính là một kẻ như thế." Nói xong, quay đầu nhìn mây núi, không để ý đến Lăng Phong nữa.
Lăng Phong thấy Đàm Uyển Phượng ngồi ngay đầu mỏm đá, vô cùng hoảng sợ. Tự mình cũng muốn ngồi bên nàng ngắm phong cảnh nhưng sợ nguy hiểm., chỉ cần một chút không cẩn thận, lập tức rơi xuống vách núi.
Đàm Uyển Phượng cứ ngồi như thế một lúc lâu không nói tiếng nào, còn Lăng Phong chỉ mãi lắng nghe tiếng gió hú, tiếng thông reo xào xạc. Nơi đây thật là cao. Đứng ở đây cảm thấy trời đất thật bao la còn con người mới nhỏ nhoi làm sao, không khỏi tự cảm khái về mối quan hệ con người với thiên nhiên.
Trời đất to lớn, vũ trụ mênh mông, nhân loại nhỏ bé. Cho dù ngươi đại tài, nhưng so với trời đất vũ trụ, cũng bất quả chỉ là một con kiến,một hạt cát trong mà thôi.
Lúc này Đàm Uyển Phượng đột nhiên nói:
- Lăng sư đệ, ngươi lên đây." Vẻ mặt không đổi, thần sắc bình tĩnh, không lạnh cũng không nóng.
Lăng Phong giật mình, cứ như là trúng phải ma pháp, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cứ thế bước lên tảng đá. Nhưng lòng can đảm của hắn không được lớn lắm nên không dám nhảy một cái lên trên như Đàm Uyển Phượng. Hắn sợ lỡ nhảy quá đà, rơi xuống dưới vực thì đúng là chết không đáng.
Đàm Uyển Phượng thấy Lăng Phong cẩn thận bò lên, "hừm" một tiếng, cười khinh bỉ nói:
- Ngươi can đảm như thế mà cũng đòi làm đệ tử của phái Hoa sơn à? Nếu sư nương nhìn thấy ngươi như thế này, nhất định người sẽ rất hối hận vì đã thu nhận ngươi đó."
Mặt Lăng Phong nóng bừng lên, liền đứng thẳng người dậy, mạnh dạn nhảy vọt về phía trước một cái, đáp xuống ngay bên cạnh Đàm Uyển Phượng.
Đàm Uyển Phượng khen:
- Vậy mới có chút bản lĩnh nam nhân chứ."
Lăng Phong ngửi được mùi hương mê người dìu dịu trên người nàng, miệng đáp:
- Không ngờ cũng có lúc sư tỷ khen đệ nhỉ." Ánh mắt quét xuống dưới, giương mắt nhìn liền thấy trong lòng hoảng kinh. Thì ra ngay cạnh chân hai người là rìa vách đá. Bên dưới cứ sâu thăm thẳm, nhìn không tới đáy, chỉ
thấy vách đá kéo dài không hết.
Đàm Uyển Phượng nghiêm mặt hỏi:
- Lăng sư đệ, ngươi có sợ chết không?"
Lăng Phong thật thà đáp:
- Là người ai mà không sợ chết chứ. Chết sướиɠ không bằng sống khổ. Cha đệ vẫn thường nói như vậy."
- Ta xem ngươi có đúng hay không thật sự sợ chết?" Đàm Uyển Phượng đáp lại một tiếng, thân thủ động mạnh, nắm chặt cổ Lăng Phong, nhấc bổng hắn lên, khẽ xoay tay xách Lăng Phong đưa ra lơ lửng giữa không trung bên trên vách đá.
Không hề phòng bị gì cả, Lăng Phong chỉ kịp kêu một tiếng "Mẹ ơi". Tay chân vung vẫy loạn xạ, giọng gào khản đặc:
- Sư tỷ, tỷ đừng đùa như vậy nha. Đùa kiểu này không hay đâu." Chỉ cần Đàm Uyển Phượng thả tay ra thì đời
Lăng Phong xem như xong, đại khái là tan xương nát thịt.
Đàm Uyển Phượng cười lạnh nói:
- Lăng Phong, thì ra ngươi sợ chết đến vậy. Ta lại cứ ngỡ ngươi thực là anh hùng hảo hán, gan dạ trùm đời nữa chứ."
Lăng Phong nói:
- Sư tỷ à, đệ chỉ là một nam nhân bình thường, chẳng phải là anh hùng hảo hán gì cả."
Đàm Uyển Phượng lại nói:
- Bây giờ ta muốn gϊếŧ ngươi thật đơn giản như gϊếŧ một con kiến vậy."
Lăng Phong vừa nghe xong,nghĩ không ra vẻ mặt thiên tiên của sư tỷ không giống nói đùa, vội vã nói:
- Sư tỷ, sư tỷ tốt của đệ, cứ cho là tỷ muốn gϊếŧ đệ nhưng tỷ đâu tìm ra được lý do gì đâu. Tỷ nói xem vì sao tỷ phải gϊếŧ đệ? Đệ đâu có làm gì có lỗi với tỷ."
Đàm Uyển Phượng cười ha hả nói:
- Lăng Phong, ngươi đã nghe nói sư tỷ hỷ nộ vô thường chưa? Có đôi khi gϊếŧ người không cần lý do?"
Lăng Phong cười khổ nói:
- Sư tỷ, đệ nghe lời tỷ nói giống với giọng sát thủ vậy."
Đàm Uyển Phượng mỉm cười nói:
- Sai, ta không giống sát thủ. Sát thủ gϊếŧ người có lý do, bọn họ là vì tiền, ta không phải."
Lăng Phong kêu thất thanh, nói:
- Nếu là vì tiền, thiên hạ sát thủ hẳn là gϊếŧ lão ba ta, bởi vì hắn có tiền."
Đàm Uyển Phượng nở nụ cười đầy vui vẻ.
Lăng Phong nhìn Đàm Uyển Phượng, cả người mê say, nói:
- Sư tỷ, tỷ thật sự nên cười nhiều một chút, tỷ cười lên bộ dáng thật sự rất đẹp. Bất cứ nam nhân bình thường nào cũng không thể nhịn được phải nhìn tỷ. Bởi vì tỷ là dạng mỹ nữ mà cả thiên hạ trăm năm mới có một người.?" Lăng Phong càng nói càng lưu loát, càng nói càng can đảm hơn.
Bị Lăng Phong nói như vậy, mặt Đàm Uyển Phượng hồng lên:
- Ngươi còn ra dáng tiểu nhân như vậy, ta thật muốn đem ngươi ném xuống núi…." vừa nói Đàm Uyển Phượng vừa khẽ rung tay, Lăng Phong trong lòng hét lớn, ngàn vạn lần không muốn rơi xuống
Đúng lúc hắn gần như mất hết mọi cảm giác, đầu óc thất thần, tay Đàm Uyển Phượng khẽ động, ném hắn trở lại chỗ ngồi an toàn.
Khi Lăng Phong mở mắt, đã không thất Đàm Uyển Phượng ngồi trên tảng đa, mà theo đường tới rời đi.
Lăng Phong đuổi đến nơi, đã không thấy bóng Đàm Uyển Phượng, nhưng hắn vẫn còn mơ hồ. Hắn không hiểu nổi vì sao Đàm Uyển Phượng lại dẫn mình đến đây. Chẳng lẽ chỉ muốn nói chuyện phiếm? Nàng hỷ nộ vô thường, thật sự làm Lăng Phong khó nghĩ.
Ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi lâu, Lăng Phong lúc này mới quay trở lại.
Lăng Phong dọc đường đi miên man suy nghĩ lại chuyện vừa rồi. Nghĩ lại, thấy mình được hỏi thì đáp, không hề có biểu hiện kiêu ngạo. Nghĩ đến lúc ngồi tại tảng đá vách núi, nếu Đàm Uyển Phượng lúc ấy không hài lòng, mình rất có thể mất mạng. Sắc đẹp là trọng yếu, nhưng tính mạng lại càng trọng yếu hơn, không có tánh mạng, bao nhiêu mỹ nữ cũng vứt , đừng nói hạnh phúc sống trăm năm.