Edit by Uyển | s1apihd.com: TinhUyenn
🍒
Dươиɠ ѵậŧ lớn thô dài của Chu Dịch đột nhiên đâm mạnh vào làm Phồn Du không kịp thích ứng, huyệt nhỏ của cô đã lâu không được ăn dươиɠ ѵậŧ, cho nên có chút không nuốt nổi kích cỡ thô dày này.
Phồn Du thét chói tai, thân thể ngả về phía sau, chống lên tay lái, vừa rồi cô chưa nghe thấy câu trả lời của Chu Dịch.
Huyệt nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng co rút, gắt gao mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ lớn của Chu Dịch, làm cho dươиɠ ѵậŧ của hắn khó cử động.
"A, cái miệng nhỏ phía dưới này muốn cắn chết tôi sao? Mau thả lỏng!" Chu Dịch bóp chặt eo nhỏ của Phồn Du từ từ nhấc lên.
Phồn Du hít sâu vài lần, rốt cuộc cũng thích ứng với vật to lớn trong cơ thể, cô khóc nức nở lên án: "Là do anh to quá!"
Không có người đàn ông nào không thích loại khích lệ này, Chu Dịch sung sướиɠ nhếch lên khóe miệng, hắn buông tay ra, khiến cho thân thể nặng nề của Phồn Du ngã xuống, bang một tiếng hai người dính chặt lấy nhau.
Sau vài lần ra vào không còn khó khăn nữa, Chu Dịch đặt Phồn Du xuống ghế, nâng một chân cô lên vai, bắt đầu động tác thao làm.
"A, a a, anh nhẹ một chút." Phồn Du dục cự hoàn nghênh [1] đẩy thân thể Chu Dịch, áσ ɭóŧ bị cọ xát dưới chỗ ngồi, hai bầu vυ' lắc lư lên xuống đầy mê người, Chu Dịch vươn tay nắm lấy một bên thưởng thức xoa nắn.
[1]: dục nghênh hoàn cự/dục cự hoàn nghênh: muốn nghênh còn cự/muốn cự còn nghênh: làm điệu bộ
Phồn Du nhìn Chu Dịch, thấy tây trang hắn chỉnh tề, đầu tóc không lộn xộn, chỉ kéo khóa quần ra để làʍ t̠ìиɦ với cô. Mà trên người cô chỉ còn lại một đôi giày cao gót, như thể cô là người duy nhất đắm chìm trong lốc xoáy tìиɧ ɖu͙© này. Phồn Du đưa tay lên tháo kính của hắn, ừm, phải tháo một thứ gì đó của hắn mới được.
Lúc này, Chu Dịch đột nhiên tắt nguồn điện trong xe, ánh đèn và tiếng nhạc cổ điển êm dịu trong xe phút chốc biến mất, toàn bộ trong xe đen như mực, chỉ còn lại âm thanh va chạm của thân thể, tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc thô suyễn của người đàn ông.
Phồn Du có chút sợ bóng tối, cô ôm chặt lấy Chu Dịch, huyệt nhỏ cũng gắt gao co chặt lại, tính toán muốn kẹp cho Chu Dịch bắn ra rồi rời khỏi bãi đậu xe trống trải này.
"Thật mẹ nó chặt." Chu Dịch nhịn xuống du͙© vọиɠ bắn tinh, hắn nâng hai chân của Phồn Du lên ép về phía trước, càng thêm nhanh chóng mạnh mẽ thao làm cô.
Nếu có ánh đèn chắc chắn Phồn Du có thể nhìn rõ dươиɠ ѵậŧ lớn ở huyệt nhỏ của cô ra ra vào vào, tư thế thập phần da^ʍ mĩ.
Đột nhiên, Chu Dịch thọc đến một khối thịt mềm mại, tiếng rêи ɾỉ của Phồn Du nháy mắt cao lên, "Nơi đó, a, nơi đó không cần."
"Tìm thấy điểm G của em rồi." Sau khi Chu Dịch xác định chính xác điểm mẫn cảm của Phồn Du, hắn mạnh mẽ thọc vào điểm đó.
Tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào của Phồn Du dần dần thay đổi, bắt đầu thét chói tai khóc nức nở cầu xin, "A a a, chậm một chút, quá nhanh, tôi chịu không nổi... a"
Chu Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, như cũ mạnh mẽ thao lộng nơi đó, hắn có thể cảm giác được huyệt nhỏ đang mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ mình run rẩy, Phồn Du lại sắp cao trào.
Thọc vào rút ra mấy chục cái, cơ thể đang vặn vẹo của Phồn Du đột nhiên cứng đờ, sau đó xụi lơ xuống, huyệt nhỏ phun ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ cọ rửa đại dươиɠ ѵậŧ của Chu Dịch.
Chu Dịch cũng nhịn không được, rút dươиɠ ѵậŧ lớn ra bắn lên người Phồn Du người vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị của cao trào.
Số lần lên cao trào của Phồn Du rất ít, sau khi kɧoáı ©ảʍ ngập đầu lại nghênh đón hư không tịch mịch, cô cẩn thận chui vào trong lòng ngực Chu Dịch, bộ dáng đáng thương trông như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ.
Chu Dịch nhặt áo gió lên mặc cho Phồn Du, ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên cơ thể ướt đẫm mồ hôi của Phồn Du. Hắn lấy khăn ướt trong xe ra, lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình bắn, sau đó lau cơ thể cho cô.
Sau khoảng mười phút, Phồn Du tỉnh tảo lại, Chu Dịch ôm cô xuống xe, đi về phía biệt thự.
-----
16-8-2020.