Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 97: Khôi phục hoàn toàn rồi, yeah!

Edit: Tiệm Bánh Sò

Xe băng băng trên đường lớn, tốc độ không nhanh cũng không chậm. Mấy ngày nay Văn Tâm đã quen với tốc độ xe đua, theo lý thì cô phải cảm thấy hơi chậm mới đúng. Nhưng không hiểu vì sao, thấy hướng đi cách biệt thự càng lúc càng xa, trong ngực cô cứ đập thình thịch dồn dập như nổi trống.

Không về nhà luôn hả? Vậy thì đi đâu?

Văn Tâm trộm liếc Kỳ Trưng bên cạnh, muốn thử tìm chút dấu vết gì từ bên sườn mặt anh tuấn luôn nghiêm túc kia. Tiếc là, chẳng thu hoạch được gì cả. Văn Tâm vừa ủ rũ vừa tò mò. Đã trễ rồi, chẳng lẽ Kỳ Trưng định đưa mình đi dạo thành phố giải sầu à?

Đột nhiên, Kỳ Trưng xoay tay lái, quẹo vào một con đường hẻo lánh. Văn Tâm trừng mắt nhìn, thầm nghĩ, dù có đi đường vòng cũng đâu phải đường này, hay là... Cô nhìn ánh đèn lập lòe trên biển tên khách sạn cách đó không xa, trong lòng như có gì đó rơi lộp bộp.

Không thể nào!

Kỳ Trưng thật sự dừng xe bên đường kìa. Chiếc Bentley màu đen đối lập hoàn toàn với những chiếc xe BYD cũ kỹ phủ đầy bụi quanh đây, thậm chí ngay cả khí chất của anh cũng không hợp với hoàn cảnh xung quanh chút nào. Xuống xe, Văn Tâm thấp thỏm hỏi: "Ừm Tổng giám đốc Kỳ, chúng ta giờ là..." Chuẩn bị chơi trò quy tắc ngầm sao?

"Ăn thôi." Kỳ Trưng quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen càng thâm trầm hơn: "Cô ghi hình cả ngày rồi, chắc đói bụng rồi nhỉ?"

Văn Tâm: "..." Tổng giám đốc bá đạo mà cũng tới đây ăn hả? Ít nhất cũng phải là nhà hàng ba sao Michelin chứ!

"Lần trước nghe Hạ Lệ nói cô thích ăn món nướng BBQ ven đường, nhưng vẫn chưa có thời gian." Kỳ Trưng mất tự nhiên quay đầu đi, không đối diện với ánh mắt của Văn Tâm.

Đồ nướng ven đường là đồ ăn gì, thân là Tổng giám đốc bá đạo, đương nhiên Kỳ Trưng không biết. Nhưng, anh không biết, không nói lên rằng cấp dưới của anh không biết. Chỉ cần nói một câu thì cấp dưới tài giỏi nhất – Đường Duệ sẽ điều tra hết toàn bộ quán nướng trong thành phố gửi lên. Nào là chứng nhận an toàn thực phẩm, độ nổi tiếng về hương vị, vị trí quán, Đường Duệ tổng hợp thành một file excel dài mười mấy trang A4 gửi qua. Cuối cùng, Đường Duệ đề cử sáu quán, Kỳ Trưng chỉ cần chọn một quán là được, nhưng anh lại cố chấp lắm, nếu đã đưa Văn Tâm đi rồi thì nhất định phải chọn quán tốt nhất. Vì vậy, chủ từng quán nướng này dạo đến tổng công ty một lần. Đánh giá xem xét cả ngày, cuối cùng cũng chọn quán này.

Tuy Kỳ Trưng đã tính toán trước, quán nướng mà hai người đi chính là quán ngon nhất thành phố, nhưng giờ chỉ còn cách một bước nữa, anh vẫn thấp thỏm không thôi: "Cô có muốn ăn món này không? Nếu cô thấy buổi tối không nên ăn quá nhiều dầu mỡ thì..."

Văn Tâm chớp chớp mắt, cắt lời anh: "Đồ nướng BBQ mà không ăn về đêm thì còn có ý nghĩa gì chứ?!"

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, hàng mi cô cong cong nhấp nháy, run run khiến lòng người ngứa ngáy. Kỳ Trưng ngơ ngẩn, khoảnh khắc đó anh đột nhiên hiểu ra vì sao lúc ở nhà khi Văn Tâm nhìn thấy đuôi mình sẽ tìm mọi cách lén vuốt một phen. Giọng của Văn Tâm gọi anh lại: "Đi thôi Tổng giám đốc Kỳ, tôi không đợi nổi nữa rồi."

Kỳ Trưng hoàn hồn, đột nhiên anh cảm thấy danh xưng Tổng giám đốc Kỳ rất quen thuộc với mình lại xa cách lạ kỳ. Thậm chí còn không dễ nghe bằng Nhóc con nữa.

Hai người ngồi xuống bàn gần biển hiệu. Quán nướng này làm ăn rất tốt, dãy bàn xếp dài từ đầu đến cuối đường, trời vữa chưa tối hẳn mà đã nhộn nhịp vô cùng, khách ra vào nườm nượp. May mà trước khi Kỳ Trưng đến Đường Duệ đã đặt chỗ trước, hai người mới không đến nỗi lưu lạc xuống hoàn cảnh phải xếp hàng đầu đường.

Trước khi xuống xe, Văn Tâm đã đeo kính đội mũ lưỡi trai luôn mang theo mình lên, vành mũ thấp, không ai nhận ra được. Kỳ Trưng thì hơi thảm, trên người cứ như được đắp đầy tiền, đi đến đâu cũng bị người ta dõi theo. Cũng may người này từ nhỏ đến lớn đã bị chú ý rồi nên không thấy có gì lạ. Bàn bên còn có người thì thảo bàn tán, hình như đang suy đoán quan hệ của hai người, Kỳ Trưng liếc qua, bọn họ lập tức im lặng. Văn Tâm không nhịn cười được: "Ánh mắt Tổng giám đốc Kỳ sắc bén thật đó." Cô nhớ lúc Kỳ Trưng là mèo cũng dùng chiêu này, lần nào cũng linh, lần nào cũng làm mấy con mèo khác sợ vỡ mật.

Kỳ Trưng lập tức giải thích, cứ như sợ bị hiểu lầm: "Trời sinh."Hắn không cố ý hung tợn đâu, cũng không hung với Văn Tâm.

Văn Tâm ra dấu hiểu rồi, ra vẻ mình sẽ không hiểu lầm đâu. Dù mèo đen có hung dữ thế nào, bạo lực thế nào thì cũng do một tay cô nuôi lớn mà.

Lúc này bà chủ đưa thực đơn tới, Văn Tâm đưa tay nhận theo bản năng, vì cô cảm thấy nhân vật như Kỳ Trưng chắc sẽ không biết nhiều về những nơi này đâu. Kết quả sự thật chứng minh, cô lại sai rồi. Thậm chí Kỳ Trưng còn không cần xem thực đơn mà đã thuộc làu làu đặc sản ở đây như trong lòng bàn tay: "Hai mươi xiên mề gà, hai mươi xiên gân bò, năm xiên cánh gà, hai chai Coca ướp lạnh, cay nhiều chút."

Bà chủ sửng sốt: "Trước giờ chưa từng gặp cậu thì phải?" Sao lại quen thuộc thế.

"Xem trên mạng." Kỳ Trưng lại đẩy thực đơn cho Văn Tâm: "Tôi chọn sơ rồi, cô xem thử có muốn gọi thêm gì không."

Văn Tâm ngạc nhiên nhìn chằm chằm Kỳ Trưng, cứ như là nhìn người xa lạ vậy. Ánh mắt đó quá thẳng thắn, khiến tim Kỳ Trưng lại đập loạn. Xem ra Đường Duệ cũng đâu hẳn vô dụng hoàn toàn, ít nhất thì chiêu này dùng được.

Xét đến sức ăn của Kỳ Trưng, Văn Tâm lại gọi thêm mấy món nữa, chừng đủ hai người ăn mới dừng tay. Chọn món xong, bà chủ cầm thực đơn đi, Văn Tâm chống tay lên cằm, nhịn không được hỏi: "Tổng giám đốc Kỳ, sao anh lại đưa tôi đến chỗ này ăn?"

Kỳ thật chủ yếu Văn Tâm muốn hỏi sao một vị đại gia như anh lại biết mấy quá nướng quen đường này? Nhưng hiển nhiên, Kỳ Trưng lại hiểu theo nghĩa khác, anh trả lời theo ý mình: "Cô thích mà."

"Hả?" Văn Tâm trợn tròn mắt.

Đã nói đến đây rồi, cánh cửa sổ giấy kia dường như chỉ cần chọc một cái sẽ phá tung. Chỉ cần Kỳ Trưng nói thêm một câu nữa là được. Nhưng thế sự luôn luôn thay đổi, đúng lúc này, chiếc điện thoại Kỳ Trưng tiện tay đặt lên bàn đột nhiên rung lên, trên màn hình hiển thị tin nhắn của Hoắc Khang: "Tui khôi phục hoàn toàn rồi, yeah!"

Sắc mặt Kỳ Trưng lập tức thay đổi, cả người thâm trầm cứ như dồn hết cơn giận mấy ngày liền vậy. Mới đầu Văn Tâm không thấy tin đó, cô còn cho rằng có chuyện lớn gì xảy ra rồi, sau cô lại liếc thấy màn hinh di động chưa khóa của Kỳ Trưng...

Văn Tâm: "..." Cậu ba lại thiếu đòn rồi.

Năng lực quản lý cảm xúc của Kỳ Trưng nằm trên hàng đầu, dù gặp chuyện khiến người thường tức đến nổ phổi thì anh vẫn nhanh chóng thu lại áp suất thấp trên người, vờ như chưa từng co chuyện gì xảy ra. Nhưng Văn Tâm lại tinh ý phát hiện, ngón tay thon dài của anh vẫn không ngừng gõ gõ mặt bàn theo quy luật. Chắc chắn, tâm trạng Kỳ Trưng giờ nhất định rất phức tạp đây. Dù sao thì anh cũng là con mèo đầu tiên trong nhà, bàn đến thời gian ở cạnh Văn Tâm, nếu anh nhận thứ hai thì không ai nhận đứng đầu. Nhưng hết lần này tới lần khác mấy con mèo khác lần lượt khôi phục, chỉ có anh cả này lại... Văn Tâm nhịn không được đồng tình kinh khủng.

Im lặng một hồi, cuối cùng Kỳ Trưng cũng không ngồi yên vậy được nữa hỏi văn tâm, đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắc đến đề tài này: "Cô cảm thấy năm con mèo nhà cô có chỗ nào đặc biệt không?"

"Nếu nói... chúng đều rất thông minh ngoan ngoãn thì có tính không?" Văn Tâm ngại ngùng nói.

Thực ra cô cũng vô tội lắm. Nếu cô biết làm sao cho năm bé mèo đều khôi phục bình thường thì ngay từ đầu chắc cô sẽ không chọn cách nuôi chúng thời gian dài như vậy rồi. Dù sao thì mới đầu cô cũng không chắc hành vi của mình có thể mạo phạm đến bọn họ như nguyên chủ không.

"Haiz..." Kỳ Trưng khẽ thở dài. Anh còn tưởng chuyện này nhất định có liên quan đến Văn Tâm. Nhưng giờ nhìn thế nào cũng không thấy Văn Tâm có vẻ biết chuyện gì đó. So với việc ở đây lãng phí thời gian ở riêng hiếm hoi của hai người thì chi bằng về nhà tra khảo con mèo rừng kia còn thực tế hơn.

Vì vậy, Kỳ Trưng bình tâm lại, tập trung ăn đồ nướng với Văn Tâm. Nhưng, đề tài đã bị cắt quãng bỏ qua vẫn không thể quay lại được. Dù hương vị đồ nướng khiến Văn Tâm đã thèm bao nhiêu, ngon lành dư vị bao nhiêu thì đến tối khi cô nhớ lại cảnh tượng lúc ấy vẫn có chút gì đó nuối tiếc.

Sau khi ăn xong, Kỳ Trưng đưa Văn Tâm về biệt thự. Thời gian hạn chế của anh cũng sắp đến nên cũng đi rất vội, cũng chẳng nói lời tạm biệt Văn Tâm đàng hoàng. Văn Tâm vừa xoay người định vào nhà đã nhìn thấy trước cửa biệt thự có một chiếc xa khác đến, một người đàn ông bước xuống xe, Kỳ Trưng chuyển xuống ghế sau. Cảm giác cơn mỏi mệt quen thuộc ập đến như sóng biển, Kỳ Trưng thầm nghĩ, hôm nay phải tìm mèo rừng hỏi rõ chân tướng mới được.

Trong biệt thự, mèo rừng hưng phấn nhận hết mấy lời nịnh nọt khen ngợi, mà đầu têu chủ yếu là đứa thứ năm, bé Trà sữa. Trà sữa theo dõi chương hình cả ngày, đã hoàn toàn biến thành fans trung thành của mèo rừng rồi, từ lúc mèo rừng về nhà đến giờ đều khen không dứt lời.

"Anh mèo rừng đẹp trai kinh khủng luôn! Xem anh ngược Moore mà sướиɠ từ đầu đến chân luôn! Mấy đoạn cua đó anh làm thế nào vậy, sau này anh mèo rừng dạy em được không ạ ~"

Bé Trà sữa nhún nhún bốn chân lùn tịt của mình, đi theo mèo rừng lượn qua lượn lại, quả xứng danh fans cuồng. Mèo rừng ngẩng cao đầu, cười đắc ý ghê gớm: "Chuyện này đơn giản thôi, sau này cậu mua một chiếc xe đi, anh đây dạy cậu."

Hai mắt bé Trà sữa sáng lấp lánh: "Wao, anh mèo rừng tốt quá đi!"

Còn chưa nói xong thì Bé tư đã đi ra từ trong phòng, khuôn mặt nhỏ xíu màu cam đầy sự nghiêm túc: "Anh nói anh đã khôi phục hoàn toàn rồi à, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Mèo rừng liền không hài lòng ngay: "Này này này, ngay cả tiếng anh trai cũng không gọi được một tiếng, còn muốn tôi nói cho nhóc bí quyết hả?"

"Gọi gọi, em gọi anh trai nè!" Trà sữa vội vàng cong đuôi nịnh nọt.

Mèo rừng giơ chân trước vỗ vỗ đầu bé Trà sữa, cố ý kéo dài giọng: "Vẫn là nhóc chân ngắn ngoan nhất, đi, đến phòng anh nào, anh đây chỉ nói có mình cậu thôi đó."

Trà sữa vừa định dạ vâng thì đột nhiên liếc thấy mèo đen đang hùng hổ đi xuống cầu thang, nó lập tức rụt cổ lại, héo hon: "Hay là... anh mèo rừng cứ nói cho anh mèo đen trước đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Cậu ba: Kỳ thật tui cũng đâu biết gì đâu. Lát nữa phải nói gì bây giờ?! Online chờ gấp!

Tác giả: Hảo hán tha mạng?