Vợ Yêu Của Thiếu Gia!

Chương 101

Mấy ngày nay, Hạ Nhi cùng Hàn Ly Anh bận rộn thi cử khiến cho không khí trong nhà cũng trở nên căng thẳng, rõ ràng hai người này mở miệng là nói làm được bài nhưng không khí vẫn không tốt hơn bao nhiêu. Hàn Diệu Lan chán chẳng muốn làm gì, cô nhìn bé Bon đang ngồi chơi mô hình ô tô trên chiếc giường lớn màu xanh nước biển của cô.

Bé Bon mới chỉ học lớp năm tuổi, dáng người nhỏ nhắn hơn so với những cậu nam bằng tuổi khác, ngay lần đầu gặp bé Bon Hàn Diệu Lan đã nghĩ ngay đến đứa bé này không được ăn đủ chất dinh dưỡng.

Bé Bon có một làn da ngăm đen, kiểu đen này là do nghịch ngợm ngoài nắng hoặc dãi nắng dầm mưa ở ngoài đồng cùng mẹ mà thành, mấy ngày hôm nay cậu nhóc ở trong nhà không tiếp xúc nhiều với ánh nắng gay gắt, còn được Hàn Diệu Lan thoa cho nhiều lớp kem chống nắng an toàn nên màu da của thằng bé đã sáng hơn một chút. Gương mặt thì khỏi phải nói, gầy đến nỗi hai má hóp lại với nhau chẳng giống như những đứa trẻ khác hai má luôn phúng phính. Nghĩ đến mấy ngày trước chị dâu còn nói trước mặt anh hai là bé Bon "mũm mĩm đáng yêu" xong ngày hôm sau gặp bé Bon dưới nhà, nhìn gương mặt chị lúc đó ngơ ngác lại chột dạ khiến cho Hàn Diệu Lan không nhịn được cười.

Tuy nhiên, dù có gầy hóp như vậy vẫn không che giấu được vẻ đẹp trai của bé Bon, ánh mắt tròn lại sáng, vẫn còn bé mà sống mũi đã lộ ra rõ ràng rồi, thêm đôi môi chúm chím nữa. Hàn Diệu Lan nghĩ nếu cô nuôi tốt chắc chắn bé Bon sẽ là cực phẩm cho xem. Thằng bé thì hơi nhát gan lại ít nói, mấy ngày nay người lớn trong nhà khá thích nhóc mà nhóc con vẫn có vẻ chưa quen với mọi người cho lắm. Mỗi lần tiếp xúc với mọi người là cả người cứ run run sợ sệt, có lẽ do bị đánh nhiều nên mới như vậy hình thành một nỗi ám ảnh tâm lý. Nghĩ thế Hàn Diệu Lan càng thấy thương bé hơn.

Cô đi đến bên giường, nghĩ ngợi một lúc quyết định mình không thể thụ động ngồi đợi như thế này mà nói với bé Bon: "Cục cưng à, chị đưa em đi chơi."

Bé Bon nghe vậy, có lẽ rất muốn hỏi là đi đâu nhưng lại sợ mà không dám hỏi.

Hàn Diệu Lan còn không hiểu thằng bé hay sao, cô nói: "Đi một nơi có âm nhạc, có đồ ăn ngon, có..." gái xinh

Vế sau, Hàn Diệu Lan kịp nhịn xuống, cô không thể dạy hư bé Bon được. Chẳng biết bé Bon nghe có hiểu không chỉ thấy bé bẽn lẽn gật gật cái đầu nhỏ của mình, Hàn Diệu Lan không nhịn được cười mà đưa tay xoa xoa mái tóc mới được cắt ngắn của bé. Cô dẫn bé đi thay đồ, bên cạnh chiếc tủ tính trong suốt có vô số chiếc váy xinh, túi, giày cao cấp thì có một chiếc tủ lớn bằng một phần ba chiếc tủ kia, bên trong là đồ mà Hàn Diệu Lan đã sắm cho bé Bon. Bé Bon có vẻ rất thích chiếc tủ này nên thi thoảng lại chạy đến trước tủ kính để ngắm, nụ cười nhỏ nhẹ không giấu được trên đôi môi thằng bé.

Lúc này lại được chọn đồ, thằng bé rất hứng khởi nhưng không dám tỏ thái độ quá rõ ràng. Hàn Diệu Lan khẽ thở nhẹ một tiếng cô nói: "Chị không ăn thịt cục cưng đâu mà sợ, vui buồn tức giận gì cứ thoải mái bộc lộ ra ngoài. Không ai đánh em hết, cũng không ai dám bắt nạt em."

Nhìn bé Bon lẳng lặng đứng gọn một chỗ, Hàn Diệu Lan nghĩ rằng mình nên tìm cách giúp cho bé thoát khỏi cái bóng ám ảnh tâm lý này. Cô gọi bé đến, để bé tự chọn đồ cho mình. Bé Bon hơi thấp, cái cổ nhỏ ngước lên nhìn đống quần áo được treo gọn gàng, cuối cùng đôi tay ngắn ngủn nâng lên chỉ về một phía. Hàn Diệu Lan liếc mắt cũng biết bộ nào nhưng cô cố ý chỉ vào một bộ khác rồi hỏi: "Đây á."

Bé Bon chắc chẳng nhận ra mình đang bị trêu, cũng không dám nói gì mà chỉ gật đầu. Hàn Diệu Lan thấy vậy có chút buồn bã, cô đi đến lấy bộ đồ mà bé chỉ dưới ánh mắt tròn xoe của bé cô nói giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: "Em xem, bộ đồ em chọn dễ thương như thế này."

Bé Bon được mặc bộ đồ mình chọn, có vẻ rất vui, miệng nở nụ cười. Hàn Diệu Lan tiếp tục hỏi bé thích đi đôi giày nào, bé ngẫm nghĩ rồi chỉ vào một đôi giày khá trùng tông màu với bộ quần áo, rất hợp. Hàn Diệu Lan không nhịn được mà khen: "Khá lắm, rất có mắt nhìn." Sau đó cô còn vừa giúp bé đi vào phòng thay đồ vừa phổ cập một số kiến thức về thời trang cho bé, cũng không quan tâm bé có nhớ, có hiểu hay không.

Sau khi chọn đồ cho bé Bon, Hàn Diệu Lan cũng chọn một bộ đồ trùng tông màu với bộ đồ của bé. Nhìn cho giống đồ đôi rồi dắt tay bé đi. Vừa ra khỏi phòng thì đυ.ng mặt mẹ Lan, mẹ Lan thấy con gái đi chơi cũng không nói gì nhiều, nhìn sang bé Bon rồi nhìn đồ hai người mặc, ánh mắt bà hơi lay động muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Chỉ nhắc nhở hai người: "Đi chơi cẩn thận."

"Vâng."

Trước tiên, Hàn Diệu Lan dẫn bé Bon đến nhà hàng ăn uống trước đã. Cô đến nhà hàng nướng, trong lúc ngồi đợi Tạ Yến Anh đến thì có cùng bé Bon đi chọn một ít đồ ăn ăn kèm. Từ khi đón bé Bon về thì đây là lần đầu tiên nhóc con được ra ngoài chơi, cái cổ nhỏ không chịu yên ổn mà cứ ngó hết chỗ này đến chỗ nọ. Hàn Diệu Lan dắt tay bé hỏi han: "Cục cưng muốn ăn gì nào? Hôm nay đại gia mời em."

Bé Bon không biết mình bị trêu đùa, đôi tay ngắn ngủn lại chỉ vào cốc kem ở một bên quầy khác trong nhà hàng, thấy thế Hàn Diệu Lan chỉ đành hướng dẫn bé: "Tí nữa chúng mình sẽ đi ăn kem nha, bây giờ phải ăn cơm trước."

Nghe Hàn Diệu Lan nói vậy cũng chẳng biết bé có thích không nhưng bé vẫn gật đầu. Hàn Diệu Lan lại kiên nhẫn hỏi, tay lại chỉ vào một chuỗi đồ ăn bày trên quầy hàng: "Muốn ăn gì nào?"

Bé Bon cũng nghiêm túc nhìn chuỗi thức ăn dài trượt, sau đó lại nhìn người lớn bên cạnh đang gắp đồ vào khay cậu bé mơ hồ hiểu. Nhưng vì đồ ăn hơi lạ nên bé chẳng biết chọn, định chỉ bừa một món nhưng nhớ đến lời của chị gái xinh đẹp nên cậu bé lắc đầu, miệng khẽ nói: "Em không biết."

Hàn Diệu Lan có vẻ hài lòng vì phản ứng của bé Bon, cô nói: "Vậy để chị chọn hộ nhé."

Thấy bé gật đầu, Hàn Diệu Lan mới bắt đầu chọn. Trong lúc cô chọn đồ vì một tay cầm khay đồ ăn một tay cầm kẹp gắp nên không nắm tay bé Bon được. Bé Bon cảm thấy xung quanh toàn người lạ, sợ hãi nên cả quá trình liền bám lấy một góc váy của cô. Hàn Diệu Lan chỉ biết nhìn bé cười.

Sau khi chọn xong mấy đồ ăn kèm trở về bàn của mình thì Tạ Yến Anh cũng đã đến. Nhìn thấy Hàn Diệu Lan dẫn theo một đứa bé, Tạ Yến Anh nghi hoặc hỏi: "Đây là bé Bon sao?"

"Vâng."

Phục vụ lúc này cũng đưa món chính là thực phẩm sống lên rồi chỉnh bếp nướng cho hai người.

Tạ Yến Anh nhìn thằng bé, một phần lại nghĩ đến thắc mắc khác của mình mấy ngày nay: "Đáng yêu quá. Xem này, hai người còn mặc đồ đôi khác gì chị em ruột đâu."

Nghe vậy, Hàn Diệu Lan cũng đùa: "Em còn tưởng giống mẹ con chứ, haha."

Tạ Yến Anh vừa dải một lớp thịt lợn lên bếp vừa trò chuyện với Hàn Diệu Lan: "Mấy hôm nay em làm gì mà không thấy bóng dáng đâu cả?"

Hàn Diệu Lan cười cười, cầm lấy cốc nước ép dưa hấu đưa tới bên miệng bé Bon còn chỉnh lại ống hút cho bé uống dễ dàng hơn. Dù sao bé ngồi ở bàn, dáng người thấp bé đọ không lại với cái bàn cao.

"Em ở nhà suốt. Không có tâm trạng ra ngoài."

Nghe Hàn Diệu Lan nhắc đến "nhà" Tạ Yến Anh lại biết được một chuyện Hàn Diệu Lan ở trong ngôi biệt phủ xịn như thế nào. Mới mấy ngày trước, bức ảnh của "Nhi Nhi" đã bị một bloger soi ra được nhà ở khu nào. Thực sự, Tạ Yến Anh có rất nhiều sự bất ngờ song song đó là sự nghi ngờ, nhưng đã cố gắng kiềm chế để không hỏi ra khiến cho người khác cảm thấy mình vô duyên.

Trước nay, Tạ Yến Anh luôn biết Hàn Diệu Lan là gái nhà giàu nhưng không nghĩ lại giàu đến mức như thế, cô có chút không thể tin được mình lại quen thân được với một người giàu như Hàn Diệu Lan. Hơn hết, còn một chuyện khiến cho Tạ Yến Anh nghi ngờ hơn chính là Giang Hạ Nhi bạn của cô ta tại sao lại ở cùng nhà với Hàn Diệu Lan. Tạ Yến Anh đã nhắn tin hỏi cô ấy nhưng cô ấy vậy mà lại bặt vô âm tính, cũng không trả lời tin nhắn của cô, ngày trước Hạ Nhi đâu có vậy?

"Thế à? Nghe nói mấy ngày trước bị bắt vô trại giam, vì sao thế?"

Hàn Diệu Lan cũng vô tư: "Em với chị em đi chơi ấy mà, bị bắt vì vi phạm luật giao thông."

"Chị gái à?" Tạ Yến Anh buộc miệng hỏi.

Hàn Diệu Lan có vẻ cảm nhận ra Tạ Yến Anh đang quan tâm đến chị dâu mình, cô không hiểu rõ lắm nên nói: "Chị dâu của em ý, đáng yêu lắm."

"Ừ, đáng yêu thật."

"Chị gặp chị ấy rồi à?" Hàn Diệu Lan không nghĩ nhiều.

Tạ Yến Anh cũng là một người bạn khá thân với Hạ Nhi tuy không thể sánh bằng Lương Phương Anh sáng tối bên nhau nhưng Tạ Yến Anh cũng là người lớn lên với Hạ Nhi từ nhỏ, tính cách của Tạ Yến Anh coi như là tốt và đặc biệt sẽ không phải là kiểu hãm hại bạn bè. Chính vì tính cách tốt đó mà Hàn Diệu Lan mới dễ dàng chơi thân cùng như vậy.

Lúc này, cho dù trong lòng có bao nhiêu nghi ngờ, nhưng cũng không hề nói ra. Trước khi xác nhận được chuyện này có lợi hay có hại đối với Hạ Nhi. Đối với Tạ Yến Anh, ngoài sự trân thành của tình bạn thì tình cảm dành cho Hạ Nhi cũng có một chút "thương cảm" vì hoàn cảnh của Hạ Nhi nên Tạ Yến Anh không muốn đố kỵ với cô, từ trước đến nay đều như vậy.

Có đôi khi Tạ Yến Anh nghi ngờ "Nhi Nhi" liệu có phải là bạn của mình hay không, nhưng sau đó lại khẳng định không thể sai được. Đối phương ở trong nhóm lớp cấp ba, còn kết bạn sẵn với mình từ lâu, đâu tự nhiên xuất hiện một người khác giống y sì Giang Hạ Nhi rồi chơi bằng tài khoản mạng xã hội của Hạ Nhi được. Tạ Yến Anh cũng từng hỏi Lương Phương Anh nhưng không dò la được thông tin gì. Để nói về Lương Phương Anh, thực chất người luôn bao che cho những hành động dù đúng dù sai của Hạ Nhi cũng chỉ có Lương Phương Anh mà thôi. Tạ Yến Anh biết vậy cũng không muốn làm phiền Lương Phương Anh nữa. Dù Lương Phương Anh đến sau, lên cấp ba cũng chẳng học cùng lớp của hai người bọn họ nhưng tình cảm của Tạ Yến Anh và Hạ Nhi vẫn chưa bao giờ tốt đẹp bằng Lương Phương Anh và Hạ Nhi. Nói không đố kỵ thì không đúng nhưng nói đố kỵ thì lại không đáng.

Tạ Yến Anh ngoài tìm Lương Phương Anh hỏi chuyện, cũng vô tình nghe ngóng được hai tuần trước Đàm Kiều Hạ đã gặp Hạ Nhi, cô ta còn nói Hạ Nhi vô cùng khác. Không những thế Đàm Kiều Hạ còn liên tục xác nhận "Nhi Nhi" chính là Hạ Nhi. Càng nghĩ càng rối, trong chuyện này chắc chắn còn có nhiều bí mật nhưng tạm thời Tạ Yến Anh nghĩ mình không nên nói ra: "Chị thấy trên ảnh đó."

"À..." Hàn Diệu Lan có vẻ như hiểu ra, tùy tiện nói: "Khi nào chị ấy thi xong em dẫn hai người đến gặp nhau."

"Được."

Sau khi ăn xong, ba người cũng chẳng định về. Hàn Diệu Lan dẫn bé Bon đi mua kem sau đó quay lại cùng với Tạ Yến Anh đi đến bar. Tạ Yến Anh ban đầu hơi ngập ngừng nhìn bé Bon: "Em tính dạy hư thằng bé đó à?"

Hàn Diệu Lan cười cười: "Em đưa bé vào đời thôi mà, đâu thể nói là dạy hư được chứ?"

"Phải không cục cưng của chị?" Hàn Diệu Lan cúi xuống béo nhẹ chiếc má gầy gò của bé Bon. Bé Bon lại khẽ gật đầu, cũng chẳng hiểu người lớn đang nói gì.

"Thua em luôn." Tạ Yến Anh đành bó tay, sau khi ngồi lên xe liền xuất phát.

Lúc này, điện thoại của Hàn Diệu Lan ting một tiếng, vừa ngó qua liền thấy thông báo một số lạ gửi tin nhắn đến. Vừa liếc qua cũng biết là Sở Đường, chứ sao nữa, thông tin liên lạc của anh đều bị Hàn Diệu Lan chặn hết rồi. Hàn Diệu Lan mạnh mẽ tắt điện thoại, chuyên tâm lái xe nhưng trong lòng không tránh được nhói một tiếng. Đã quyết định rời đi sao còn phải đau lòng chứ?

Sở Đường...

Không phải Hàn Diệu Lan chưa nghe qua tin Sở Đường đã chia tay với người kia nhưng mà Hàn Diệu Lan không quan tâm. Cho dù anh dứt khoát rồi nhưng Hàn Diệu Lan vẫn không chấp nhận được, cô có thể chấp nhận trước khi yêu nhau anh có ngủ với vô số cô gái nhưng không thể chấp nhận được anh đã bên mình rồi mà vẫn lăng nhăng như vậy. Hàn Diệu Lan đâu phải không cho anh thân thể của mình? Anh lại chỉ coi mình giống như mấy người con gái rẻ tiền khác?

Nghĩ đến là thấy tủi thân, Hàn Diệu Lan dứt khoác gạt mạnh Sở Đường ra khỏi não...

Bé Bon ngồi ở bên ghế lái phụ không biết có phải nhận ra được tâm trạng của chị gái xinh đẹp hay không, đôi tay bé nhỏ níu nhẹ vạt áo của Hàn Diệu Lan, dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn cô. Hàn Diệu Lan cảm thấy có gì đó, cúi xuống nhìn thì thấy đôi bàn tay bé bé xinh xinh, không ngần ngại mà nắm lấy bàn tay ấy. Bàn tay của Hàn Diệu Lan rất mịm, độ cảm ứng rất tốt. Cảm giác được dù đôi tay nhỏ bé dù mới năm tuổi mà có không ít vết chai sạn, không phải chai vì do cầm bút như người khác mà chai do bị cuộc đời ngược đãi. Nhưng có lẽ, nếu như được chăm sóc đầy đủ, da trẻ con phục hồi rất tốt thì sớm muộn gì đôi tay này cũng sẽ mịn màng thôi. Hiện tại, Hàn Diệu Lan cũng xem như có mục tiêu cho cuộc đời mình rồi...