Chàng Rể Ma Giới

Chương 459: Chi viện biên cảnh

Một kho chứa to lớn bay lên không, trong chớp mắt đã đầy. Nó bị từng túi từng túi hắc tinh tệ nhồi vào.

George tước quân xưa nay trấn định, nhưng nhìn một màn này cũng không khỏi nghẹn họng trân trối, biểu cảm lập tức đổi thành mừng như điên. Tuy rằng không biết Trần Duệ dùng không gian ma pháp hay thủ đoạn đặc thù gì để lấy ra nhiều hắc tinh tệ như vậy, cũng không biết con rể kiếm được khoản tiền bự như vậy ở đâu. Nhưng có thể khẳng định, có khoản tài chính này, có thể giải quyết hoàn hảo vấn đề khó khăn trước mắt này.

Cái làm George kinh hỉ vẫn còn, ngoại trừ tài chính, Trần Duệ còn cung cấp bản vẽ toàn bộ ma pháp trận phòng ngự, nghe nói có thể làm lực phòng ngự toàn diện của cứ điểm cao gấp ba lần, còn có các loại cơ quan cạm bẫy. Đồng thời còn hứa với George, lần này trở về Ám Nguyệt, hắn sẽ phái người bí mật vận chuyển số lượng lớn binh khí giáp trụ và quân giới ma pháp tiên tiến nhất tới, làm tăng mạnh sức chiến đấu chỉnh thể của quân đoàn Xích Long tại cứ điểm Locker.

Làm vậy còn có một mục đích, nhỡ đế đô có hành động hoặc biến cố gì, cũng có tể phát động quân sự, trợ giúp Ám Nguyệt.

Lễ vật của Trần Duệ không chỉ có của quân đoàn, quà riêng cho nhạc phụ đại nhân là không thể thiếu. Năm bình dược tề lần trước cũng không có phục hoạt dược tề nên lần này Trần Duệ cố ý đổi hai chai, đưa cho George đề phòng bất trắc. Ngoài ra còn có một bộ trang bị truyền kỳ cấp. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - https://truyenfull.vn

George tất nhiên rất vừa lòng. So sánh với những vật tư kia, hắn càng hài lòng với năng lực của Trần Duệ. Có người đàn ông thế này chiếu cố Athena, hắn quả thật có thể yên tâm.

Vừa lúc đó, có một người không được thông báo mà trực tiêp xâm nhập trung tâm chỉ hủy. Trần Duệ thậm chí chưa kịp ngụy trang, nhưng mà George đã ngăn trở hành vi ẩn giấu của hắn, bởi vì ở trong này, chỉ có một người có thể "ngang ngược" như vậy.

Đó là một nữ nhân xinh đẹp, tóc ngắn màu đỏ, mặc một thân bì giáp đỏ nâu. Không ngờ kiểu tóc và trang điểm giống hệt Athena, nhưng lại có thêm vài phần hương vị thành thục.

"George!" Trong quân doanh thế này, không ngờ nữ tử lại xưng hô tùy ý.

Chủng tộc: long tộc (hồng long)

Thực lực tổng hợp: A+. Lực lượng: A+. Thể chất: A+. Tinh thần: A-. Tốc độ: A. Phân tích: thuộc tính hỏa.

Trần Duệ nhớ rằng Athena từng nói đến một "di nương" quan hệ thân mật với nàng nhất, lộ ra vẻ chợt hiểu.

George tướng quân mỉm cười: "Tới đây, Gloria, gặp vị khách của chúng ta một chút."

"Khách?" Gloria đánh giá Trần Duệ vài lần, không che giấu sự khinh miệt trong mắt chút nào: "Là tên gia hỏa yếu đuối này hả?"

"Gloria, long tộc, phó quân đoàn trưởng quân đoàn Xích Long, vị thê tử thứ mười ba của ta, cũng là người dì Athena thích nhất." George giới thiệu về đôi bên: "Trần Duệ, nam nhân mà con gái chúng ta yêu nhất, tài chính quan của lãnh địa Ám Nguyệt. Nổi tiếng ma giới với khả năng của thần... ạch, ít nhất ở bên ngoài là như thế."

"Ngươi chính là nhân loại đó?" Gloria lộ vẻ ngoài ý muốn, đánh giá hai mắt Trần Duệ, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: "Tên gia hỏa yếu đuối vô lực, thật không hiểu sao tiểu công chúa nhà chúng ta lại nhìn trúng loại nam nhân này! Chẳng may không cẩn thận, ôm một cái thân mật cũng làm người kia đứt gân gãy xương, càng không nói đến trên giường... hừ hừ!"

Lời nói mang hàm ý bưu hãn này làm Trần Duệ đổ mồ hôi ròng ròng, George cũng cười mà không nói, không có chút ý tứ nào sẽ giải vây hộ con rể cả. Xem ra cửa ải của mẹ vợ này phải tự mình vượt qua rồi.

"Gloria phu nhân xinh đẹp, Athena từng nói, người là người phụ nữ mà nàng tôn trọng nhất, hơn nữa nàng cũng bắt chước người ở rất nhiều phương diện. Vậy thì... xin nhận một phần lễ vật nho nhỏ của con."

Trần Duệ đảo tròng mắt, trong tay xuất hiện một khỏa bảo thạch đỏ rực, lớn bằng nắm tay, góc cạnh hoàn mỹ không tỳ vết khúc xạ ra ánh sáng mỹ lệ.

"Đây là... chẳng lẽ là Xích Hoàng chi nhãn trong truyền thuyết?"

Hiển nhiên Gloria là rồng biết hàng, con ngươi màu đỏ phát ra quang mang nóng rực, tiếp nhận bảo thạch, trong miệng tấm tắc khen ngợi, yêu thích không buông tay chơi đùa một trận. Bỗng nhiên lại hạ quyết tâm nào đó, nàng hơi không tình nguyện đưa bảo thạch đến trước mặt tướng quân George: "Có thứ này, quân lương của binh lính chắc không thành vấn đề rồi.

Hành động này làm Trần Duệ kính nể, làm một long tộc, vị phu nhân này quả thực đã làm ra quyết định gian nan khó mà tưởng tượng, George mỉm cười lắc lắc đầu: "Tên gia hỏa yếu đuối trong miệng nàng, đã giải quyết vấn đề khó khăn của chúng ta một cách hoàn mỹ rồi. Đây là lễ vật hắn tặng riêng cho nàng, nàng cứ yên lòng nhận lấy đi.

"Vấn đề khó nhất đã được giải quyết?" Gloria lộ ra sự sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng nắm chặt Xích Hoàng chi nhãn, ngữ khí cũng sửa lại: "Xem ra tiểu công chúa của chúng ta vẫn có ánh mắt không tồi, chí ít cũng có chút năng lực, hơn nữa không phải tên gia hỏa keo kiệt."

Quả nhiên, long tộc vẫn là long tộc, tiêu chuẩn phán đoán yêu ghét hơi bị lệch lạc. Trần Duệ âm thầm buồn cười, George mở miệng hỏi: "Đúng rồi, nàng vội vàng tới đây, có tình huống đặc biệt gì hay không?"

Nói đến cái này, Gloria lập tức thu hồng bảo thạch lại, nghiêm mặt nói: "Bên Francis rất có thể có chuyện, cho đến bây giờ còn chưa liên lạc được."

Chân mày George cau lại: "Lần này hắn cũng không mang đi nhiều người lắm, nhưng đều là tinh nhuệ, chẳng lẽ đối phương..."

"Theo tình báo mới nhất, hình như quân đoàn Nộ Diễm của Huyết Sát mới điều một người chỉ huy tới đây, vài quỷ kế trước đây đều do người này nghĩ ra. Chỉ sợ Francis bây giờ sẽ biến khéo thành vụng."

Hóa ra, Huyết Sát đế quốc và Đọa Thiên Sứ đế quốc chưa từng ngừng xung đột biên cảnh, vấn đề biên giới là thường thấy nhất. Cột mốc đại biểu cho biên giới kia không biết đã bị hai bên chuyển tới chuyển lui bao nhiêu lần, có thể nói là tấc đất cũng tranh. Hai bên bởi vậy mà thường xuyên bùng nổ chiến đấu quy mô nhỏ, nhưng mà hai nước là "bạn láng giềng", loại chiến đấu này lấy danh nghĩa của đạo tặc đoàn mà tiến hành. Đương nhiên, đạo tặc đoàn này có một loại ngầm ăn ý, chính là không đánh cướp đội buôn hoặc bình dân, chỉ tử đấu lẫn nhau, bên nào bại cũng sẽ không lấy danh nghĩa đế quốc, công khai chỉ trích bậy bạ. Đó tương đương với một loại "quy tắc ngầm".

Gần đây quân đoàn Nộ Diễm có động tác rất lớn, chiến đấu càng thường xuyên. Phó tướng Francis tự thân mang một đội người đi trước, thiết hạ mai phục muốn phục kích đối phương. Nhưng mà sau buổi sáng xuất phát cho đến nay cũng không có tin tức gì, rất có thể gặp phải nguy hiểm.

"Con nghĩ con biết người chỉ huy mới đến là ai." Trần Duệ nghĩ đến tình báo Huyết Sát mà Ám Ma cung cấp không lâu, xen vào một câu: "Beaubois."

George không nghi ngờ gì sự chuẩn xác của tình báo này, lông mày càng nhíu chặt: "Phó tướng của quân đoàn trưởng Gordon quân đoàn Huyết Lãng? Tuy rằng chưa giao thủ với người kia, nhưng nghe nói là một đối thủ khó chơi. Như vậy xem ra, nhất định phải trợ giúp Francis ngay."

Francis là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của George, có thực lực ma hoàng sơ đoạn, ở trong quân rất có uy tín. Nếu hắn gặp bất trắc thì sẽ là một tổn thất khó mà tưởng tượng với quân đoàn Xích Long và cứ điểm Locker.

"Địa điểm Francis mai phúc ở ngay Weichu cốc, ta sẽ đi cứu hắn ngay bây giờ." Gloria không nghĩ ngợi gì nói, xem tường tận sắp xếp và tình báo mà thám báo lấy được.

George suy tư một lát rồi lắc đầu: "Thương thế lần trước của nàng còn chưa hồi phục, lần này rất có thể là quỷ kế của Beaubois, nếu tùy tiện tiến đến có thể sẽ có nguy hiểm lớn hơn. Ta quyết định tự mình đi một chuyến, kẻ địch cũng không biết ta đã đạt đến ma đế cấp, còn có thể có hiệu quả xuất kỳ bất ý."

"Không được!" Gloria lập tức phản đối: "Chàng là thống soái tối cao của quân đoàn, sao có thể tự mình mạo hiểm! Nếu có gì nguy hiểm hay ngoài ý muốn, quân đoàn không thể chịu nổi loại tổn thất này! Hay là để ta đi, theo tốc độ phi hành của ta, có thể đuổi tới đó bằng tốc độ nhanh nhất."

Đang tranh chấp, một âm thanh truyền đến: "Để con đi."

Nói chuyện chính là Trần Duệ đang quan sát sa bàn ma pháp, George và Gloria cùng lắp bắp kinh hãi, Gloria có vẻ tức giận nói: "Đừng có vẽ chuyện! Nơi này là biên cảnh, nơi đâu cũng là chiến trường, không phải là những công viên trò chơi an nhàn như ở Ám Nguyệt..."

"Ám Nguyệt không phải là công viên." Trần Duệ thản nhiên nói một câu: "Tướng quân, con có một đề nghị, chiến lược của chúng ta cần sắp xếp lại một lần nữa."

Gloria đang định mở miệng, sự khinh thường trên mặt biến thành kinh ngạc. Nhìn thấy mặt Trần Duệ nhanh chóng biến hóa, nháy mắt đã biến thành một gương mặt xa lạ, mà khí tức trên người hắn cũng bắt đầu thay đổi, cái loại khí thế ẩn mà không phát này, cho dù là Gloria cũng cảm thấy một loại uy hϊếp không thể xem nhẹ.

"Gloria phu nhân, xin hãy nhận lấy dược tề này, tuy rằng không có cách nào làm cho thương thế của người khỏi hẳn, nhưng có thể phát huy tác dụng mà dược tề bình thường không thể có. Đồng thời, hành động lần này còn cần nhờ vào lực lượng của người, ít nhất, phu nhân có thể là chủ lực tấn công ở bên ngoài, hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt của kẻ địch.

Trần Duệ vừa rồi đã nghe rõ Gloria thuật lại tình báo, cũng tìm đúng vị trí và tọa độ trên sa bàn. Không đợi hắn nói xong, mắt George sáng rực lên: "Giương đông kích tây?"

"Không sai." Trần Duệ thầm khen ngợi cha vợ phản ứng nhanh: "Con nghĩ, con cần một thứ đủ để chứng minh địch ta."

George rút bội kiếm bên hông ra: "Cho con Sư Nha kiếm này, con có thể dùng nó để ra lệnh cho Francis và người của hắn. Nếu như... bọn họ còn sống."

Trần Duệ tiếp nhận Sư Nha kiếm, thu vào không gian trữ vật: "Việc này không nên chậm trễ, con xuất phát luôn đây."

George gật gật đầu, bỗng nhiên hỏi một câu: "Trác Thiết và Andrews thua ở trong tay con phải không?"

Trần Duệ mỉm cười, không trả lời, xoay người rời khỏi trung tâm chỉ huy. George nhìn chăm chú vào thân ảnh Trần Duệ: "Ánh mắt Athena thế nào?"

Gloria tán thưởng gật gật đầu, bỗng nhiên lộ ra một tia tinh quái: "Mạnh hơn so với ta nhiều."

"..." Nhạc phụ đại nhân hiếm khi bị nghẹn họng.

Trần Duệ rời khỏi cứ điểm Locker rồi đi thẳng tới Weichu cốc. Quân Huyết Sát thường xung đột với quân Đọa Thiên Sứ ở nơi rất xa đường lớn. Weichu cốc là một sơn cốc hẻo lánh có địa thế hiểm yếu.

Ở nơi bí mật nào đó.

"Pamir tướng quân! Người của quân đoàn Xích Long đã bị ma pháp tiềm lôi (chôn mìn) làm thương nặng, hiện bị vây bên trong động quật. Nhưng mà có Francis kia ở đó, vừa rồi sao không tập trung lực lượng tiêu diệt những người này? Bây giờ thì tốt rồi, trung đội phu hành đều bị điều đi khẩn cấp, một khi bọn người kia liều mạng, chỉ sợ rất khó toàn diệt được!"

Một tướng quân vương tộc Mammon quát lên: "Rochester, tên gia hỏa ấm đầu này, gấp cái gì? Francis chỉ là cá nhỏ mà thôi, mục tiêu của chúng ta lần này là một con cá lớn... Ít nhất cũng phải là phó quân đoàn trưởng của quân đoàn Xích Long! Có nhìn thấy ma pháp trận trước mắt không? Đó là do Beaubois tướng quân tĩnh tâm thiết kế, hao phí rất nhiều tài liệu và tâm lực. Beaubois tướng quân đã sớm đoán ra kẻ địch sẽ quấy rối ở vùng này, sau khi tiềm lôi nổ tung, ma pháp trận cũng tự động mở ra, chờ cá lớn mắc câu. Ma pháp trận kia chỉ có thể phát động một lần, nếu bây giờ dùng đối phó với Francis, lát nữa cá lớn đến thì làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta cứ vây khốn Francis là được rồi, lui một bước mà nói, chẳng may cá lớn không đến, không phải còn Francis kia sao, đến lúc đó dẫn phát ma pháp trận, cho dù không chết, chúng ta chẳng lẽ không đối phó nổi một đám phế vật đã trọng thương hay sao?"

Rochester cười hắc hắc: "Hóa ra là như vậy! Beaubois tướng quân thật là giảo hoạt... ạch, trù tính thật chu đáo chặt chẽ!"

Lúc này, xa xa mơ hồ truyền đến thanh âm hỗn loạn dị thường, có binh lính hô lên: "Pamir tướng quân! Mau nhìn, đó là cái gì?"

"Là ma thú!" Trong lòng Pamir mơ hồ sinh ra một cảm giác không ổn. Chỉ thấy một đám ma thú hốt hoảng chạy về phía bên này, thậm chí không ít con còn đánh thẳng đến điểm dẫn phát ma pháp trận mấu chốt. Pamir thấy rõ, chấn động: "Chết tiệt! Mau ngăn cản ma thú này lại! Dùng cung tên bắn chết chúng nó!"

Nhưng mà đã không còn kịp rồi, cường lực của ma pháp trận bị kích phát toàn bộ, nhất thời điện hoa bay lượn, lửa nóng nổ tung, từng đợt đất rung núi chuyển. Uy lực của ma pháp trận không phải là nhỏ, bạo phát kéo dài khoảng mười phút, binh lính Huyết Sát chung quanh thi nhau nằm thấp xuống, né vào chỗ kín để bảo vệ thân, tránh bị lan đến. Ai cũng không thấy, một bóng người có hào quang lam nhạt đang bay đến bằng tốc độ cao, đã xuất hiện ở hang động phía sau ma pháp trận.

Thật lâu sau, bụi mù tan hết, trên mặt đất toàn là thi thể ma thú, một ít người sống sót cũng đã trốn không còn bóng dáng. Pamir kinh sợ cùng cực, không thể tưởng được kế hoạch tỉ mỉ như thế bị một đám ma thú phá hư. Không có ma pháp trận này, trung đội phi hành vừa rồi lại bị điều đi khẩn cấp, cho dù "cá lớn" bên địch đến thì cũng bất lực.

Đúng lúc này, chúng binh sĩ xao động một trận, hóa ra vùng xung quanh bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều kẻ địch, không khỏi mặt xám mày tro. Cầm đầu đúng là đối thủ cũ Francis, làm Pamir để ý chính là, có một khuôn mặt xa lạ ăn mặc không giống người thường, hơn nữa trên người không có tro bụi gì, có vẻ đặc biệt chói mắt trong đám người.

Pamir và Francis không phải lần đầu giao thủ, hiện giờ ma pháp trận bị phá, lực lượng bên mình bị điều đi, nếu như "cá lớn" rất có thể sẽ thành viện quân, cho nên hai bên cũng không nói gì vô nghĩa, trực tiếp đấu võ.

Cho dù bên Pamir không có trung đội phi hành cực mạnh, nhưng bản thân Pamir là cường giả ma hoàng sơ đoạn, hơn nữa quân số và trạng thái của quân Huyết Sát bên này cũng vượt xa phe Francis, vốn đã bị giảm chiến lực do thụ thương bởi ma pháp tiềm lôi. Pamir có lòng tin nuốt sạch đối phương.

Vừa lúc đó, dưới chân toàn bộ tướng sĩ Đọa Thiên Sứ đế quốc xuất hiện hồng quang nhàn nhạt, tốc độ và lực công kích tăng cường, nhất là tốc độ, thật sự đề cao nhiều bậc.

Đây chính là tác dụng tăng cường của nhiệt huyết quang hoàn của Huyền Ngọc khải cùng với Phú Dư chi quả và Tật Tẩu Trùng. Nhất thời thế cục biến đổi mạnh, chúng binh sĩ quân đoàn Xích Long không ngờ lấy ít địch nhiều, chặn cứng kẻ địch quân đoàn Xích Diễm. Dưới sự dẫn dắt của Francis, liên tục chém gϊếŧ kẻ địch, tổn thất của Nộ Diễm quân đoàn nhanh chóng gia tăng.

Pamir vốn định tự giải quyết Francis, nào biết Francis vốn không định một chọi một với hắn, mà trực tiếp nhằm tới bọn binh sĩ đã suy yếu của quân đoàn Nộ Diễm, tất nhiên là giống thái rau vậy.

Pamir vừa kinh vừa sợ, đang định chặn Francis thì một thanh âm vang lên: "Đối thủ của ngươi là ta, Pamir tướng quân."