Convert + Beta: Mã Mã
Editor: Vũ
Chương 100: Dở khóc dở cười
Tòa nhà mang kiến trúc theo phong cách Châu Âu với tông màu trắng càng làm tôn lên vẻ trang nhã và cao quý khoan thai.
Sau khi thức dậy, Trầm Phi Yên chỉ ngồi lặng yên trên ban công lầu hai, cô không nói lời nào, cảm thấy cả người vô cùng tiều tụy.
"Phu nhân, hãy ăn một chút gì đi, cô đã một ngày một đêm không ăn cái gì rồi!" Sa La vẫn là người chăm sóc cô. Một tháng trước, vì không tìm được Trầm Phi Yên, Sa La đã bị đưa tới phòng tối đến mãi sáng hôm nay mới được Hiên Viên Hoàng thả ra.
Đó là lần cuối cùng, lần này nếu có sơ xuất gì, cô sẽ là người lãnh hậu quả đầu tiên.
Buổi trưa lúc vào dọn phòng, cả giường đều rất lộn xộn, cộng thêm mấy dấu vết trên người Trầm Phi Yên, tất cả khiến Sa La giật cả mình. Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao chủ nhân lại phẫn nộ như vậy, một chút thương tiếc cũng không có mà muốn cô ấy.
"Tôi không đói bụng, cô mang xuống đi!" Ngồi trên chiếc ghế mềm nhỏ, Trầm Phi Yên không quay đầu nhìn Sa La mà từ chối thẳng thừng thức ăn đem tới.
Bưng đồ ăn trên tay ngập ngừng: "Nhưng cô vẫn nên ăn một chút gì đi."
Vẻ lạnh lùng của Sa La đã sớm biến mất, người phụ nữ đang ở trước mặt cô là một người thực sự tốt, cô rất mong chủ nhân mình có thể dùng hết sức mà quý trọng cô ấy chứ không phải tàn phá kiểu này. Cô có thể thấy được trong mắt chủ nhân, Trầm Phi Yên luôn là số một, hắn rất yêu cô ấy, chỉ là lúc này giữa hai người họ có tổn thương quá lớn về mặt tình cảm.
"Chủ nhân của cô luôn như vậy phải không? Muốn làm cái gì thì làm, không bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, thậm chí cho tới bây giờ cũng chưa từng tin tưởng ai..." Cơn gió thổi những lọn tóc của Trầm Phi Yên khiến nó bay bay, Sa La càng cảm thấy khuôn mặt cô ấy tái nhợt thêm vài phần, giống như một đóa hoa lay lắt trước gió.
"Không phải, chủ nhân không phải là người như vậy, cô phải tin tưởng rắng chủ nhân rất yêu cô." Đến lúc này, Sa La vẫn không biết nên khuyên Trầm Phi Yên thế nào, chỉ có thể nói đỡ cho Hiên Viên Hoàng một chút.
Nghe thấy Sa La nói như vậy, Trầm Phi Yên không khỏi cười nhạt quay đầu lại, cảm thấy có chút nực cười nhìn Sa La: "Lần trước anh ta muốn gϊếŧ cô, vậy mà cô còn có thể nói giúp anh ta sao?"
Lời này là thật, gϊếŧ người đối với Hiên Viên Hoàng mà nói thì đã giống như cơm bữa.
"Nói trúng rồi đúng không?" Trầm Phi Yên quay đầu lại, tiếp tục nhìn trời xanh mây trắng.
Trong lúc hai người đang căng thẳng thì Hiên Viên Hoàng cầm một bó hoa hồng đi tới.
"Chủ nhân." Sa La vội vàng chào một tiếng, Hiên Viên Hoàng nhìn khay đồ ăn trên tay Sa La thì liền biết Trầm Phi Yên chưa ăn cái gì cả.
"Cô đi xuống đi!" Cầm lấy cái khay trong tay Sa La, Hiên Viên Hoàng có chút bất lực. Đối với người phụ nữ này, hắn thật không biết nên làm sao với cô cho phải.
Thân thể Trầm Phi bỗng cứng đờ, cô chôn chặt đầu mình vào hai đầu gối, cô không muốn gặp hắn.
"Em đã không ăn cơm một ngày một đêm rồi biết không?" Giọng nói của Hiên Viên Hoàng mang theo trách cứ và uy quyền rõ ràng, khiên Trầm Phi Yên cảm thấy sợ hãi.
"Tôi không muốn ăn!" Rầu rĩ nói, cô không muốn nhìn thấy Hiên Viên Hoàng.
Cả người bỗng nhẹ bẫng, Trầm Phi Yên kinh ngạc mở to mắt lại thấy gương mặt như phóng đại của Hiên Viên Hoàng. Ngay bây giờ, cô đang ngồi trên đùi Hiên Viên Hoàng, hai người ngồi quay mặt vào nhau làm cho điều đầu tiên thấy được đó là những tím hồng trên người.
"Tôi đút cho em ăn." Hiên Viên Hoàng cầm lấy bát cháo, múc một muỗng đưa đến bên miệng Trầm Phi Yên.
Hắn như vậy mà lại đi đút cháo cho cô ăn, đây là lần đầu tiên. Điều này làm cho Trầm Phi Yên sợ hãi, hắn bị sao vậy? Đêm qua cô còn chưa quên được việc hắn cường bạo cô, bây giờ thì lại đút cháo cho cô ăn.
Bức tường bảo vệ trong lòng đang được dựng lên bỗng chốc dừng lại.
Trầm Phi Yên ngồi trên đùi Hiên Viên Hoàng, hai người đối mặt với nhau, hơi thở bỗng trở nên khó khăn, tràn đầy mùi vị của hai người. Tư thế mập mờ như vậy làm Trầm Phi Yên cảm thấy xấu hổ, có chút không thích ứng được.
"Để tôi tự ăn, anh thả tôi xuống." Khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ lên, Trầm Phi Yên giãy giụa muốn tự ngồi xuống, thân thiết như vậy cô sẽ hít thở không nổi mất.
"Tôi không đồng ý, em hãy ngoan ngoãn ăn đi." Người đàn ông này luôn luôn ngang ngược như vậy, Trầm Phi Yên cảm thấy thật khổ sở nhưng vẫn cứ phải mở miệng ra ăn cháo.
Hiên Viên Hoàng chưa bao giờ phải để tâm chú ý tới một người phụ nữ như vậy, chưa từng có một người nào. Trong nhà này, từ lớn đến bé, hắn đều chưa chú ý đặc biệt đến ai bao giờ, trong trí nhớ của hắn, hai tay chỉ dùng để chiến đấu tàn nhẫn.
Một muỗng rồi tiếp tục một muỗng, Trầm Phi Yên bị ánh mắt nóng bỏng của Hiên Viên Hoàng nhìn đến khó chịu. Cô cúi đầu, không thèm để ý đến Hiên Viên Hoàng cho mình ăn cái gì, cứ đưa tới miệng thì cô liền ăn. Trầm Phi Yên nghĩ rằng cô phải nhanh chóng ăn cho xong để không phải ngồi trên người hắn như vậy nữa.
"Vẫn còn giận tôi sao?" Bàn tay không ngừng đút đồ ăn, cho tới bây giờ Hiên Viên Hoàng vẫn chưa nói một lời xin lỗi nào, nhẹ giọng hỏi.
Trầm Phi Yên đang ngậm thức ăn trong miệng nhưng ngay sau đó lại không thể nuốt xuống được. Cô của ngày hôm qua vô cùng oán giận hắn. Sao hắn có thể ở tại sân bay mà ra tay với người kia như vậy, thậm chí còn hoài nghi cô gian díu với người đàn ông khác, sỉ nhục này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.
"Không nói chuyện vậy là đang giận rồi!" Hiên Viên Hoàng đặt bát cháo trên tay xuống, ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm nhẹ vào những vết tích đêm qua: "Còn đau không?"
A, vậy hôm nay là thế nào. Trầm Phi Yên ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mắt, thật là khó hiểu. Bây giờ hắn bị sao vậy, tự nhiên lại đối xử tốt với cô khiến cô cảm thấy vừa mừng vừa lo.
"Anh thả tôi xuống, cứ như vậy tôi cảm thấy không tiện." Hơi ngọ ngoạy người một chút, Hiên Viên Hoàng không thể hiểu được hành động này của cô, còn cô thì chỉ muốn cách xa Hiên Viên Hoàng ra để làm cái cảm giác nóng bức trong người biến mất.
Hai người bỗng nhiên sửng sốt, còn Trầm Phi Yên thì ngồi yên trên đùi Hiên Viên Hoàng, không dám động đậy nữa. Sự việc này làm cho cô khó có thể mở miệng được, cái cứng rắn kia lại đang thức tỉnh ở ngay phía dưới của cô, không cần nói cũng biết, cô đang lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười thế nào.
Đối mặt với Trầm Phi Yên đang căng thẳng như vậy, nhưng thật ra Hiên Viên Hoàng lại rất vui vẻ.
"Bây giờ em mới biết tôi luôn muốn em sao? Nếu em có thể ngồi yên để tôi ôm như vậy thì cứ ngồi yên đi, đừng nhúc nhích." Ôm Trầm Phi Yên thật chặt vào lòng mình, Hiên Viên Hoàng đang nỗ lực dập tắt ngọn lửa vừa bị cô khơi lên. Lúc này, hắn hoàn toàn không muốn cô, thương tổn đêm qua của cô vẫn còn chưa biến mất. Cô cũng chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn khiến trong lòng hắn cảm thấy cần phải quan tâm cô hơn.
Rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng vô cảm, nhưng sao giờ cô lại cảm thấy có một chút ấm áp chảy qua. Rõ ràng hận hắn cướp đoạt mọi thứ của cô, nhưng sao cô không thể tự mình chấm dứt, lại càng không thể thờ ơ mà đối xử với người này.
Tình yêu! Chỉ cần là một mong muốn cực nhỏ sau này cũng sẽ dần dần mà trở thành ngọn lửa cháy lan hết cánh đồng cỏ, đốt cháy hết mọi thứ thành tro.
Yêu người ta nên mới có thể dễ dàng tha thứ cho đối phương, hoặc là không thể nào mà thực sự ghét đối phương được. Đơn giản là đã yêu thì không ghét được.
Mặc kệ để Hiên Viên Hoàng ôm, ánh mắt của Trầm Phi Yên bắt đầu mơ mơ màng màng. Cuối cùng thì tựa đầu lên vai hắn ngủ thϊếp đi.
Cả đêm qua mệt mỏi, cô vẫn chưa hồi phục hẳn.
Hiếm khi thấy được Hiên Viên Hoàng cười dịu dàng như vậy, lặng lẽ ôm người đang yên giấc trong lòng, hắn hôn nhẹ lên trán cô một cái, bế cô đi vào phòng ngủ.