Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chap 63: Đau!

Sáng hôm sau......

Sáng sớm anh đã rời khỏi phòng Băng Nhu, đi đến phòng của Diệu Linh, anh đi thật nhẹ, không biết cô đã tỉnh chưa.

Đẩy cửa đi vào, mi tâm lập tức nhíu lại khi không thấy ai trong phòng, nét mặt từ ôn hòa dần chuyển thành tức giận, căn phòng này tựa như chưa có người ở, anh đi ra ngoài nhìn số phòng thêm một lần nữa để chắc chắn rằng mình không đi nhầm phòng, nhưng chính xác là phòng của cô, một cảm giác bất an nổi lên, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Thái Huy:

'' Mình nghe.''

'' Linh Nhi đâu ?''

Anh nghiến răng hỏi lại, cậu ta ngay cả đem cô đi đâu cũng không nói anh một tiếng ?

'' Cậu còn nhớ đến cô ấy sao? Một đêm...cậu đi đâu ?''

'' Mình không muốn nhắc lại lần hai!''

'' Trả lời vấn đề của mình !''- Thái Huy cũng lạnh giọng nói lại.

'' Cậu không cần biết!''

''À..vậy Diệu Linh ở đâu cậu cũng không cần biết ''

'' Cậu..tốt nhất là đừng nhiều lời, cậu đưa cô ấy đi đâu rồi ? Không phải mình nói 2 người canh chừng cô ấy sao ?''

Sự nhẫn nại trong anh ngày càng giảm, bóp chặt điện thoại trong tay, hận không thể ném nó đi.

'' Đại Phong...buông tha cô ấy đi, cậu thật sự không yêu cô ấy, việc gì phải giày vò nhau như vậy ?''- Thái Huy bên kia từ từ khuyên anh.

'' Nói vậy là có ý gì ?''

Nỗi bất an trong lòng anh ngày càng nhiều, cậu ta nói vậy là sao ? Buông tay ? Anh sẽ không buông tay cô.

'' Cô ấy đi rồi !''

Anh vừa nghe Thái Huy nói, cùng lúc nghe tiếng nổ trong lòng mình, trừng mắt lớn, cố gắng trấn an lòng mình:

'' Tôi không đùa với cậu...cô ấy ở đâu?''

" Phong...cô ấy yêu cậu, để rồi phải chịu bao nhiêu đau khổ do cậu gây ra chưa đủ sao ? Từ đầu cô ấy đã đắc tội gì với cậu ? Tại sao hết lần này đến lần khác cậu hại cô ấy ? "

" Cậu ở đâu?''

Anh gằn giọng hỏi.

'' Nhà mình''

Anh nghe thấy vậy lập tức lao nhanh ra xe, vì buổi sáng có lẽ xe chạy chưa nhiều, thuận lợi cho anh lao nhanh trên đường.

Chẳng mấy chốc, anh đã đến được nhà Thái Huy, đi nhanh vào trong, thấy cậu ta đang nhàn rỗi ngồi uống trà, tư thế khá ung dung và bình thản.

Anh đi đến, đưa tay nắm lấy cổ áo Thái Huy, đôi mắt hằn lên tia đỏ, từng chữ khó khăn chiu ra từ kẽ răng anh:

'' Linh Nhi, cô ấy đâu?''

'' Chắc có lẽ giờ cô ấy đã lên máy bay rồi'' - Thái Huy bất lực trả lời

Anh siết mạnh nắm tay , đến gân xanh cũng đã nổi lên, gương mặt anh tuấn đen lại ,cả người phủ một lớp nguy hiểm. Ngay lập tức, anh đưa tay đấm mạnh vào khuôn mặt Thái Huy, vì lực quá lớn nên Thái Huy ngay lập tức ngã xuống nền nhà lạnh lẽo, cảm thấy một bên má mình đau nhức, cơn giận trong lòng bốc lên, cậu nhanh chóng đứng dậy, đưa tay đấm lại anh, lực cũng không người kia, khiến anh lui về sau mấy bước:

'' Cậu ở đây tức giận cái gì ? Không phải theo ý muốn rồi sao, ly hôn rồi thì cậu có quyền gì giữ cô ấy bên mình ? Cậu đã có Băng Nhu, còn Diệu Linh cũng có gia đình của mình, không phải cậu từng nói, cô ấy chỉ là con rổi của cậu sao? Cậu không thích cô ấy sao? Vậy thì tìm cô ấy làm gì? Cậu đã khiến cho cô ấy bị thương nặng như vậy, và mất đi đứa con, cậu vẫn chưa  hài lòng sao? Hay là cậu muốn nhìn thấy cô ấy trên trước mặt cậu hả?"

'' CẬU CÂM MIỆNG....từ lúc nào việc của tôi cần cậu quản? Cậu tưởng cậu có thể bảo vệ cô ấy được bao lâu ? Rời bỏ tôi ? Cả đời này cô ấy đừng mơ!''

Nói rồi anh lao ra ngoài, trong đầu anh chỉ còn hai từ ..SÂN BAY... chiếc xe anh lao nhanh như gió, khiến những người đi đường xung quanh hoảng sợ, vội nép qua một bên.

Hai tay bóp thật chặt tay lái, thì thầm ' Linh Nhi, em không thoát được tôi đâu!''

______________________________________