Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu

Chương 48: Giải thích

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Khương Gia Hy mở cửa bước xuống xe, cô nói với tài xế :"Bác cứ về đi, khi nào về cháu đi taxi là được rồi."

- "Không sao, phu nhân cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón." Tài xế Trương nói rồi nâng kính xe, chiếc xe từ từ rời đi.

Đường Duật Hành nhíu mày, sao cô lại đến bệnh viện vào giờ này, mẹ cả còn đồng ý cho cô đi. Cậu dừng xe bên đường rồi đuổi theo cô đi vào trong. Khương Gia Hy chạy đến trước phòng cấp cứu, người giúp việc lần trước đứng đó đợi cô.

- "Mẹ tôi thế nào rồi?"

Người giúp việc thấy cô liền hạ bớt lo lắng :"Đại tiểu thư, đại phu nhân vẫn đang trong phòng cấp cứu, vừa rồi nhị tiểu thư và nhị phu nhân vào phòng của Đại phu nhân, sau đó lúc tôi mang thuốc lên thấy bà ấy tái phát bệnh..."

- "Khương Nhược Nhy sao?" Khương Gia Hy mơ hồ hỏi lại, mẹ cô đã biết chuyện cô và Đường Duật Hành rồi sao? Nhưng lại là Khương Nhược Nhy nói ra, không phải Đường Gia Huy. Có nghĩa là không phải anh ta, bắt nguồn từ mọi chuyện vẫn là Khương Nhược Nhy.

Lúc này, cánh cửa phòng mở ra, một vị bác sĩ bước ra ngoài, nét mặt mệt mỏi, thở phào. Khương Gia Hy vội chạy đến :"Bác sĩ, người bên trong thế nào rồi? Bà ấy đã tỉnh lại chưa?"

- "Mong người nhà bình tĩnh, yên tâm, bệnh nhân đã qua nguy hiểm, nhưng vẫn đang hôn mê, do bà ấy bị khủng hoảng tinh thần tạm thời nên mọi giác quan rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, điều này dẫn đến hôn mê sâu."

Khương Gia Hy hỏi lại :"Vậy đến khi nào bà ấy sẽ tỉnh?"

- "Nhanh nhất là hai ngày, lâu hơn thì chúng tôi không thể biết được, còn tùy vào bệnh nhân."

Khương Gia Hy vẫn chưa thôi lo lắng, cô gật đầu :"Cảm ơn bác sĩ."

- "Được rồi, cô đi làm thủ tục nhập viện đi, người bệnh sẽ được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt." Bác sĩ nói rồi rời đi.

Khương Gia Hy quay sang nhìn người giúp việc :"Cảm ơn cô, được rồi, cô về đi."

- "Nhưng ông chủ đã dặn tôi ở lại đây chăm sóc Đại phu nhân."

Khương Gia Hy cười lạnh :"Không cần, có tôi là được rồi."

Người giúp việc không nói gì nữa quay người rời khỏi bệnh viện, Khương Gia Hy đi đến quầy thu tiền, cô làm thủ tục.

- "Xin lỗi, tiền viện phí và thủ tục của bệnh nhân Hứa Hoa đều có người hoàn thành xong cả rồi."

Khương Gia Hy ngạc nhiên :"Xong rồi? Nhưng tôi là con ruột của bà ấy, bà ấy chẳng có ai thân thích, vậy ai đóng?"

- "Xin lỗi, mọi thông tin chúng tôi đều xin phép bảo mật."

Khương Gia Hy nắm hẹ tay lại :"Nhưng cô có thể cho tôi biết người đó trông như thế nào không? Không nói ra tên cũng được."

- "Thật ngại quá, không thể ạ."

Khương Gia Hy mang theo câu nghi vấn lớn trong đầu đi về phòng bệnh của mẹ mình, từ xa cô thấy một dáng người quen thuộc đang đứng dựa người vào cánh cửa, làn khói trắng từ điếu thuốc bao trùm lấy gương mặt cậu.

Đường Duật Hành, tại sao cậu lại ở đây? Chả lẽ...

- "Sao lâu vậy?" Thấy cô đến, cậu ném điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, đứng thẳng người dậy.

Khương Gia Hy cắn môi :"Cậu lại hút thuốc?"

- "Ừm." Cậu nhìn cô từ trên xuống, trả lờ bằng giọng mũi, ánh mắt khó hiểu, người phụ nữ này thật lạ, vừa rồi thì coi như không quen biết cậu, bây giờ lại quay sang quan tâm.

Khương Gia Hy định hỏi chuyện nộp viện phí kia nhưng rồi lại thôi, cô khẽ nói :"Cậu đến đây có chuyện gì không?"

- "Đến xem em có bị lo lắng quá không?" Cậu kéo cô lại gần mình, một tay xoa nhẹ hông cô.

Khương Gia Hy đẩy cậu ra, vừa rồi cậu còn bên cạnh Thụy Nhan, giờ chạy đến đây để làm gì chứ?

- "Tôi không sao, cậu về đi. Đừng để mọi người biết chuyện này."

Đường Duật Hành cau mày :"Vừa rồi hai người rất hạnh phúc."

Khương Gia Hy đẩy cậu ra :"Cậu nói gì tôi không hiểu, phiền cậu tránh ra."

- "Em là đang giận hờn ai, tại sao lúc đó cùng anh ta đi lên phòng, tại sao lại để anh ta hôn ở vườn hoa?"

Khương Gia Hy đưa mắt nhìn cậu, cô cười nhạt :"Tôi và anh ấy là vợ chòng, những chuyện này không thể sao?"

- "Nói lại một lần nữa." Cậu thấp giọng nói, cơ hồ đang rất tức giận.

Khương Gia Hy lùi ra phía sau :"Tôi nghĩ cậu nghe rõ."

Đường Duật Hành kéo cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô, lau sạch đi dư vị của Đường Gia Huy, lưỡi cậu ngang tàng chiếm hữu đôi môi cô. Khương Gia Hy tức giận đẩy cậu ra, hai mắt đỏ lên, giọng như sắp khóc.

- "Chúng ta dừng lại đi...mẹ tôi, Đường Gia Huy đều đã biết chuyện rồi. Tôi từng nghĩ mình sẽ can đảm vượt qua tất cả, nhưng không phải. Đường Duật Hành, sau này cậu sẽ lấy Thụy Nhan, vậy rốt cuộc cậu còn bên cạnh trêu đùa tôi làm cái gì. tôi xin cậu, chúng ta đừng ai làm phiền ai nữa..." Giọng cô yếu dần, nhỏ dần đi, những lời nói ra như có cái gì đó đâm mạnh vào tim cô, đau đến khó thở.

Đường Duật Hành cau mày :"Ai nói với em là tôi sẽ lấy Thụy Nhan?"

- "Không cần nói, ngay từ đầu tôi đã biết, đó là vị hôn thê của cậu." Khương Gia Hy đẩy cậu ra, muốn tránh khỏi cậu càng xa càng tốt.

Đường Duật Hành cười nhạt :"Khương Gia Hy, em có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy, tôi chưa từng nói sẽ lấy Thụy Nhan, đó là bọn họ tự tung tự hứng, như vậy mà em đổ lỗi cho tôi sao?"

- "Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?" Khương Gia Hy quay mặt đi nơi khác, nhỏ giọng nói.

Đường Duật Hành kéo cô lại :"Nói đi, giải thích cho tôi vì sao vừa rồi hai người lại như vậy. Chẳng lẽ em không biết tôi khó chịu sao?"

- "Xin lỗi..." Cô chợt thấy mình thật trẻ con, chỉ vì chuyện cậu đưa thụy Nhan về nhà ăn cơm mà để xảy ra chuyện hiểu lầm này :"Tôi thật sự không muốn như vậy. Vừa rồi anh ta dùng mối quan hệ của chúng ta để đe dọa tôi nên..."

Đường Duật Hành gõ nhẹ trán cô :"Ngốc quá, vì em mà vừa rồi tâm trạng tôi chẳng khá tí nào."

Cô cắn môi, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đôi khi chỉ cần một lời nói cũng khiến cô phấn chấn hơn. Đường Duật Hành kéo cô ôm vào lòng.

- "Từ giờ đừng nghe họ nói linh tinh nữa."