Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích

Chương 122: Anh đi

Đêm nay, chỉ còn một đêm nay là anh đi rồi, thời gian sao vô tình quá, cô cảm thấy rất lạc lõng, vừa rồi cô mới nhận được tin Giản Tử Hạo cũng đưa Tuyết Liên sang Mỹ, Ngô Đồng và Tử Lộ cũng cùng theo, vậy là chỉ có mình cô ở lại.

Tiểu Khiết nấu cho anh món canh gà, bao nhiêu tâm huyết cô dồn vào món canh, cô chỉ hi vọng anh không như những lần trước lạnh lùng hất đổ nó.

Anh đang trong thư phòng, trên tay cầm chặt tấm hình cô, Tiểu Khiết, tại sao em lại cố chấp như vậy?

Tiểu Khiết bưng cạnh vào thư phòng cho anh, anh nghe thấy tiếng mở cửa thì cau mày suy nghĩ rốt cuộc là Tiểu Khiết hay Lăng Lê đi vào?

- "Kiệt, anh hãy ăn chút canh đi."

Anh đặt tấm hình xuống :"Cút ra ngoài, ai cho cô vào trong?"

- "Kiệt, em sẽ ra ngoài, nhưng anh hãy dừng tay ăn chút canh đã."

Anh quay mặt đi chỗ khác, Tiểu Khiết bưng bát canh đến gần anh, anh vung tay làm bát canh đổ vào tay cô sau đó rơi xuống đất vỡ tan tành.

- "A.." Cô đau đến nỗi cau chặt lông mày lại.

Anh xót xa vội đứng dậy :"Tiểu Khiết, em không sao chứ?"

- "Anh vẫn còn quan tâm em?"

Anh quay mặt đi nơi khác không chịu thừa nhận chuyện đó, Tiểu Khiết mặc kệ vết thương đau đến điếng người, cô nắm tay anh.

- "Kiệt, rõ ràng anh yêu em nhưng tại sao lại tổn thương em?"

Anh hất tay cô ra :"Tôi chưa từng yêu cô."

- "Anh nói dối, chưa từng yêu em, vậy tại sao anh lại có thứ này." Cô lấy tấm hình ở bàn.

Anh định lấy lại thì cô nói :"Kiệt, em yêu anh, em biết anh cũng yêu em vậy tại sao anh lại thay đổi như vậy? Anh nói cho em biết đi, có được không?"

- "Chúng ta nói chuyện này sau anh đưa em đi xử lí vết thương."

Cô lắc đầu :"Em không đi, em sẽ không đi nếu như anh không nói cho em biết, anh có biết trong mấy ngày nay em đau lòng, mệt mỏi đến mức nào không? Anh sẽ không hiểu được đâu, anh rất độc ác anh có biết không?" Nói đến đây bao nhiêu uất ức, đau khổ đều hóa thành nước mắt thi nhau rớt xuống.

Sao anh lại không hiểu được cơ chứ, cô đau năm còn anh đau mười, nhưng anh không thể ích kỉ đến nỗi sau này mình không tỉnh lại nữa vẫn cứ giữ cô bên cạnh mình.

- "Ngoan, nghe lời anh, để anh xử lí vết thương cho em."

Anh nắm nhẹ lấy tay cô lần mò đến chỗ ánh sáng tìm đồ cứu thương xử lí vết bỏng cho cô, vì đang lạc trong tâm trạng nên Tiểu Khiết không hề nhận ra sự bất thường của anh, Tiểu Khiết ngồi nhìn anh xử lí vết thương cho mình mà mắt cay cay, cô chợt cầm lấy tay anh.

- "Lại nhiều vết kim đâm hơn rồi."

Anh thu tay lại :"Không sao."

Anh ra ban công trong phòng ngủ đứng, nhìn bóng lưng anh hiện tại rất cô đơn và buồn, Tiểu Khiết đi đến ôm lấy anh từ phía sau.

- "Kiệt, anh hãy ở cạnh em đêm nay có được không?"

Anh nắm lấy tay cô, dù sao mai anh đi rồi, ở cùng cô một đêm coi như sự may mắn cuối cùng của anh đi.

Đến nửa đêm, cô nằm trong lòng anh nhưng vẫn chưa thể ngủ được, anh không khác cô là mấy, bởi vì họ đang trân trọng từng phút ở cạnh nhau. Anh thì thầm gọi tên cô.

- "Tiểu Khiết."

- "Vâng." Cô nhỏ giọng trả lời.

- "Sau này hãy cố gắng sống tốt nhé."

- "Vâng, em sẽ sống tốt." Cô nói, một giọt nước mắt lăn xuống.

- "Tìm một người đàn ông có thể yêu thương, bảo vệ em cả cuộc đời này."

Cô cười :"Em tìm được rồi, nhưng đến lúc tìm được anh ấy lại muốn trốn khỏi em, anh nói em phải làm thế nào đây?"

- "Tiểu Khiết?" Cô gái này tại sao lại cố chấp như vậy?

Cô vẫn cười :"Em sẽ không tìm được người đàn ông nào nữa đâu, bởi vì ngày mai lúc anh đi là tim em cũng đi rồi."

Anh cuộn chặt cô hơn, anh xin lỗi. Cứ thế họ ôm nhau đến sáng, không ai nói với ai lời nào nữa. Sáng hôm sau, Lăng Lê đã xong hợp đồng rời khỏi, tuy không được như yêu cầu ban đầu của anh nhưng tiền cô nhận được lại gấp hai lần lúc kí bản thỏa thuận.

Anh dậy sớm hơn cô, anh đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Lúc ra ngoài, "tít..tít..tít.." là thư kí Triệu gọi đến.

- "Trần tổng, anh xong chưa, tôi đang ở dưới đợi anh, mọi người đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi anh là có thể cất cánh."

Ngô Đồng cùng Tử Lộ, Tuyết Liên và Giản Tử Hạo, bà Doãn đều đang ở chỗ máy bay tư nhân của Ngô Đồng. Từ tối qua đến giờ Tuyết Liên khóc mãi không ngừng vì cô bạn thân mình, làm Giản Tử Hạo thật lo lắng.

- "Xong rồi, tôi xuống ngay." Anh nói rồi cúp máy.

Anh đi đến cạnh giường đưa tay sờ nhẹ lên má cô, một giọt nước mắt chảy ra từ mắt cô, anh cúi xuống hôn lên mắt cô.

- "Đừng khóc, ngoan, nghe lời anh, chúng ta kết thúc ở đây, hãy ngủ một giấc, khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ như một giấc mơ, em hãy quên giấc mơ này đi."

Mắt cô rung rung, thật ra cô đã tỉnh từ lúc anh dậy.

Nói rồi anh đứng dậy dứt khoát mở cửa nhà bước đi ra ngoài. Tiểu Khiết nghĩ đến những ngày tháng cô và anh hạnh phúc bên nhau, rồi suy nghĩ đến chuyện sau này nếu thiếu anh cô sẽ không sống được, cô hất chăn ra chạy ra khỏi nhà.

Thang máy đều đang có người, cô sợ không kịp liền chạy cầu thang bộ xuống. Xuống đến khu nhà Cường Thịnh là lúc anh đang bước lên xe, cô mặc kệ bản thân mình đang chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh giữa trời lạnh này, ngay cả dép cũng không đi mà chạy về phía anh.

Nhưng...

Chiếc xe đã dần chuyển động, cô chạy theo gõ cửa kính xe.

- "Kiệt, em thật sự không thể sống nếu thiếu anh..."

- "Em không thể.."

Nhưng anh không nghe gì cả, bởi vì các giác quan của anh đều bị ảnh hưởng, thư kí Triệu sợ anh kích động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe không dám nói gì, anh ta chỉ đạp ga, chiếc xe lao đi nhanh hơn.

Đến khi cô không thể đuổi kịp được nữa mới dừng lại, thân người mảnh khảnh của cô té xuống đường, cô ôm mặt khóc lóc rất đáng thương.