Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích

Chương 101: Tai nạn

Xe dừng trước cổng bệnh viện, Tiểu Khiết bước xuống xe, cô nói với anh qua cửa kính :"Anh ở đây đợi em nhé."

Anh mở cửa bước xuống xe :"Anh vào cùng em."

- "Không cần đâu, em vào một mình là được rồi." Tiểu Khiết nói, bây giờ trong kia không biết mọi chuyện thế nào, giờ anh vào liệu có ổn không?

Anh đi đến kéo tay cô :"Đừng từ chối nữa, nếu có việc gì anh còn có thể giúp một tay."

- "Việc gì cần anh giúp chứ?" Tiểu Khiết nói rồi cùng anh đi vào trong.

Tiểu Khiết đi đến chỗ mẹ Lý :"Mẹ, mọi chuyện thế nào rồi?"

- "Ta không biết, từ lúc nó được đưa vào đây đến giờ vẫn chưa có tin tức gì."

Lúc này, một y tá ở cửa bước ra ngoài, cô ta cầm theo tờ giấy :"Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Mọi người nhìn nhau, mẹ Lý chỉ vào Lý Nhiệm Kỳ :"Đây là chồng nó."

Lý Nhiệm Kỳ cau mày nhìn mẹ anh, y tá tiến về phía anh :"Phiền anh xem xét kĩ một việc, hiện nay tình trạng sản phụ đang rất xấu, bây giờ chúng tôi chỉ có thể giữ một trong hai, phiền anh đưa ra quyết định."

Tiểu Khiết nhìn anh, cô hi vọng anh không máu lạnh đến mức giữ đứa bé, tuy cô cũng rất thương đứa bé nhưng nếu Uông Nhã còn sống thì có thêm đứa trẻ khác là chuyện bình thường.

Mẹ Lý nhìn anh :"Đến giờ mẹ thấy mẹ cũng không nên can thiệp vào chuyện này thêm gì nữa, mọi chuyện con hãy cứ quyết định đi."

Lý Nhiệm Kỳ suy nghĩ, đứa trẻ này không phải con anh, anh giữ lại thì được ích gì nhưng nếu giữ lại Uông Nhã thì hôn lễ giữa anh và cô ta vẫn phải tiến hành.

- "Đề nghị anh nhanh lên một chút, tình hình đang rất nguy cấp."

Anh quyết định :"Giữ đứa bé lại."

Quyết định của anh làm cô y tá đơ người tại chỗ, lại có ông bố yêu con tới mức hi sinh người mẹ để con mình được sống hay sao?

Tiểu Khiết lắc đầu, cô thật không ngờ Lý Nhiệm Kỳ bây giờ đã trở nên máu lạnh như vậy.

Lý Nhiệm Kỳ ký tên vào tờ giấy rồi đưa lại cho y tá, y tá đi vào phòng rồi đóng cửa lại. Mọi người ngồi xuống ghế đợi, bây giờ đã là mười một giờ đêm, nhiệt độ giảm xuống một chút khiến cho cái lạnh bao phủ thân cô, đã đợi được một lúc lâu rồi nhưng cửa phòng vẫn chưa mở ra. Tiểu Khiết mơ màng ngủ, vì lạnh mà cô co người lại. Trần Gia Kiệt thấy vậy liền cởϊ áσ khoác đắp cho cô.

- "Cô ngốc, ai mượn em tốt bụng như thế chứ?" Anh nhỏ giọng oán trách, thấy mọi người cũng đợi đã lâu anh đứng dậy đi mua ít sữa nóng và đồ ăn.

Anh đi rồi, Lý Nhiệm Kỳ ngồi đối diện nhìn cô, nếu trước kia anh không mê muội, không ngu ngốc bị Uông Nhã dụ dỗ thì bây giờ có lẽ anh đã cùng người phụ nữ này sống hạnh phúc bên nhau. Ngồi ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của anh một lúc anh anh tiến về phía đó.

Nhưng...

Trần Gia Kiệt mua đồ về thấy Lý Nhiệm Kỳ tiến đến gần cô thì cau mày nói :"Đừng đến dần, cô ấy sẽ thức."

Lý Nhiệm Kỳ quay lại :"Đắp một chiếc áo cô ấy vẫn còn lạnh, tôi định cho cô ấy thêm một chiếc."

- "Không cần." Anh nói rồi đi về phía cô.

Tiểu Khiết đang ngủ thì bị đánh thức, cô chớp chớp đôi mắt của mình, cô hỏi :"Có chuyện gì vậy?" Giọng cô vì cơn buồn ngủ quấy rối mà trở nên vô cùng trẻ con.

Hai người đàn ông nhìn về phía cô, lúc này y tá mở cửa bước ra trên tay còn bồng một đứa bé. Mọi người đứng dậy đi về phía cô y tá.

- "Chúc mừng anh, là một bé trai, nhưng mới bảy tháng nên sức khỏe rất yếu, phải nằm trong l*иg kính một thời gian."

Mọi người đều nhìn về đứa trẻ đang nhắm tịt mắt và da hơi nhăn nheo đang nằm trong chiếc khăn thở yếu ớt.

Lý Nhiệm Kỳ nói :"Khoan đã, xét nghiệm ADN giúp tôi."

Mọi người nhìn về phía anh, Tiểu Khiết nói :"Lý Nhiệm Kỳ, anh bị thần kinh rồi sao? Ngay cả con anh mà anh còn đa nghi như vậy."

- "Không phải đâu Tiểu Khiết, có một chuyện em chưa biết." Lý Nhiệm Kỳ nói.

Tiểu Khiết bỏ qua lời anh ta quay sang nhìn y tá :"Xin hỏi người mẹ thế nào rồi?"

Y tá ái ngại nhìn cô :"Xin tiểu thư nén đau thương, chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu đứa bé, còn người mẹ vì quá yếu nên đã qua đời."

Tiểu Khiết lảo đảo lùi về sau, cô không ngờ được mọi chuyện thành ra như vậy. Y tá làm theo lời Lý Nhiệm Kỳ đi xét nghiệm ADN, mẹ Lý thật ra cũng muốn làm điều đó nên bà không nói gì.

Tiểu Khiết dựa vào người anh, mắt cô nóng lên, cô thật sự không mong muốn Uông Nhã phải chết như vậy, cô không muốn đứa bé này giống cô, không được nhìn mặt mẹ mình. Cô khóc nấc lên.

Anh ôm lấy cô xoa lưng cô, đây cũng là một phần lỗi do anh, anh không biết làm gì ngoài việc an ủi cô.

Lý Nhiệm Kỳ ở lại đợi kết quả, mẹ Lý và Tiểu Hi về nhà trước, Tiểu Khiết cùng anh đi vào nhìn Uông Nhã lần cuối rồi bệnh viện đưa cô ta đến phòng chứa xác để mai lo việc an táng.

Trên đường đi, cô như người thất thần, anh đưa khăn giấy cho cô.

- "Ngoan, đừng khóc nữa."

Tiểu Khiết nhận lấy, cô gật đầu rồi lau nước mắt.

Anh nói :"Em ngủ một lát đi."

- "Vâng." Cô thấy hơi mệt nên ngủ thϊếp đi.

Ngủ được một lúc cô tỉnh dậy, anh quay sang nhìn cô cười rồi tiếp tục lái.

Cô hỏi :"Mình chưa về đến nhà sao anh?"

- "Chưa."

Tiểu Khiết cau mày :"Sao lại lâu như vậy?"

Chợt đằng trước có một luồng ánh sáng rọi thẳng vào trong xe, phía trước xuất hiện một chiếc xe chở hàng cồng kềnh đang đi về phía họ.

- "Kiệt, cẩn thận." Cô la lên.

Anh dẫm vào chỗ phanh xe :"Chết tiệt, xe đứt thắng rồi, Tiểu Khiết, em mau nhảy ra ngoài đi."

Cô lắc đầu :"Không, Kiệt, anh phải ra cùng em."

Anh mở cửa :"Tình thế cấp bách, em mau ra ngoài đi, anh sẽ ra ngay."

- "Đừng, em không muốn, em muốn ở cùng anh." Cô khóc lóc bám lấy tay anh.

Anh lau nước mắt cho cô :"Ngoan."

Nói rồi anh đẩy cô ra ngoài, Tiểu Khiết bị lăn ra khỏi xe, anh lái xe tránh đi chiếc xe chở hàng kia...

Nhưng....

"Rầm".

Chiếc xe của anh vào thẳng về phía chiếc xe ô tô đằng sau.

- "Không...Kiệt..." Cô hét lớn , chiếc xe đang dính chặt vào nhau, đầu xe bẹp dí không còn hình dạng chỉ e anh đã gặp nguy hiểm.

Cô lắc đầu nguầy nguậy như không thể tin được :"Kiệt...huhu....anh đừng dọa em..."