Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích

Chương 80: Lo lắng

Tiểu Khiết gật đầu đi cùng cô ta về phía cửa, đi được vài bước cô cảm thấy đầu óc choáng váng, quay cuồng, xung quanh đảo ngược. Cô lắc đầu cố làm cho bản thân mình tỉnh táo hơn, Uông Nhã bên cạnh nhìn từng biểu hiện của Tiểu Khiết.

- "Cô không sao chứ?" Uông Nhã giả vờ hỏi.

Tiểu Khiết lắc đầu, rồi bất ngờ ngã khuỵu xuống đất, mọi thứ dần dần chìm vào bóng tối. Uông Nhã lo sợ chạy ra ngoài.

- "Cô ấy, cô ấy đã ngất rồi." Cô ta nói khẽ.

Người đàn ông đứng sau góc tường đi đến bước vào nhà, ông ta nhìn thấy Tiểu Khiết đang nằm ở sàn nhà thì gật đầu rồi nhìn sang Uông Nhã.

- "Cô hết việc rồi, mau về đi, yên tâm, từ giờ sẽ không ai làm phiền đến người đàn ông của cô nữa."

Uông Nhã nói :"Vậy các người định làm gì cô ấy?"

Người đàn ông cười lạnh :"Vấn đề này cô không cần quan tâm."

Uông Nhã chợt nhận ra giờ phút này bản thân lại mềm lòng, thương hại Tiểu Khiết như vậy, cô ta lắc đầu rồi bỏ đi. Người đàn ông đi về phía camera ở phòng khách, bắc một chiếc ghế cao lên rồi nhẹ nhàng tháo chúng ra. Xong xuôi ông ta ôm lấy Tiểu Khiết đang nằm sõng xoài trên sàn nhà.

Trần Gia Kiệt gọi điện cho cô nhưng cô không bắt máy, anh cau mày, bỏ lại đối tác rồi lái xe về nhà, bước lên nhà anh phát hiện cửa nhà không khóa.

- "Tiểu Khiết." Anh đi vào phòng ngủ rồi đi ra phòng khách nhưng không thấy cô.

Chiếc điện thoại của cô đang nằm trên sàn nhà, anh đi đến nhặt điện thoại lên rồi nhìn về chiếc bàn đang để hai ly nước, anh cau mày rồi vô tình nhìn lên camera, phát hiện chúng đã bị tháo bỏ. Tâm anh bắt đầu bất an, anh nghĩ chuyện cô không có nhà sẽ không đơn giản như vậy.

Trần Gia Kiệt chạy lên nhà cô nhưng cũng không có ai.

Bên kia, người đàn ông lạ mặt này là một người cao to, có khuôn mặt xấu xí, trông ghê rợn. Ông ta nhìn Tiểu Khiết đang nằm im trên giường, cười khẩy rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Ly.

- "Người đẹp, mọi việc đã làm như em mong muốn, tiếp theo em muốn thế nào?" Ông ta biếи ŧɦái hỏi.

Trịnh Ly chán ghét :"hừ, cuối cùng cũng chỉ có như thế, ông muốn gì?"

- "Giao dịch thể xác như những lần trước."

Trịnh Ly trợn mắt :"Không được." Giờ cô đã về đây, những chuyện như thế này không thể để Trần Gia Kiệt biết và nhất là bà Doãn.

- "Tùy em, anh sẽ trả cô ta về vậy."

Trịnh Ly nhăn mày :"Đợi đã, tôi sẽ đến đó ngay, mọi chuyện tôi sẽ chấp nhận nếu ông làm tốt lần này."

Trần Gia Kiệt chạy xuống khu nhà, anh nhìn về bên phải rồi bên trái không biết nên đi hướng nào. Anh chợt nhớ ra mọi ngóc ngách của khu nhà đều có camera, anh đi đến phòng bảo vệ.

- "Cho tôi vào xem một chút, xảy ra chút chuyện rồi."

Người bảo vệ vui vẻ đáp :"Được, Trần tổng, ngài cứ tự nhiên."

Trần Gia Kiệt mở camera ngoài hành lang ngay nhà anh, mọi thứ vẫn như cũ nhưng một lúc đến đoạn Uông Nhã đứng trước cửa nhà anh, Trần Gia Kiệt cau mày, trực giác báo có điều gì đó bất ổn. Một lúc sau đến đoạn một người đàn ông lạ mặt bước vào rồi cảnh Uông Nhã lo sợ rời đi, cuối cùng là hình ảnh người đàn ông lạ mặt đó vác trên vai một người phụ nữ mà chỉ cần nhìn anh cũng biết đó là Tiểu Khiết, dây thần kinh trên trán anh giật đùng đùng.

Anh nhanh chóng tìm đến camera ở tầng hầm, anh nhìn được biển số xe hơi đó, đây là một chiếc xe đời cũ, Trần Gia Kiệt lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Đồng.

- "Giúp mình điều tra biển số xe này, Tiểu Khiết đang gặp nguy hiểm, càng nhanh càng tốt."

Ngô Đồng cau mày :"Được, đợi tôi một lát."

Trần Gia Kiệt tắt điện thoại rồi xem lại camera ghi hình lần nữa.

- "Tử Lộ, cô điều tra biển số xe này cho tôi, càng nhanh càng tốt." Ngô Đồng đưa tin nhắn biển số xe của Trần Gia Kiệt gửi cho mình.

Hạ Tử Lộ gật đầu nhận lấy điện thoại rồi ngồi xuống máy tính định vị. Đây là nhiệm vụ đầu tiên Ngô Đồng giao cho cô làm từ khi xảy ra chuyện tình một đêm kia, họ cũng đã lâu không nói chuyện, cô có chút thất vọng và buồn trước người đàn ông lạnh lùng và vô tâm này.

Phía khách sạn, Trịnh Ly lái xe đến đó rồi đưa chìa khóa cho nhân viên, cô ta đi vào khách sạn một cách tự nhiên, như thể nơi đây đã quá quen thuộc.

Cô ta đến trước cửa phòng 504 ở tầng năm, cánh cửa được mở sẵn, Trịnh Ly bước vào nhìn thấy Tiểu Khiết đang nằm trên giường thì cười nham hiểm rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

- "Bảo bối, em đến rồi sao?" Người đàn ông đi từ phòng tắm ra đi đến chỗ Trịnh Ly, ông ta gớm ghiếc chạm nhẹ lên bộ ngực của Trịnh Ly.

Trịnh Ly tuy chán ghét nhưng vẫn phải chịu đựng, cô ta nở nụ cười câu dẫn.

- "Ken, chuyện của chúng ta để sau đi, bây giờ anh hãy giúp em làm chuyện này đã." Trong lòng cô ta chán ghét người đàn ông đối diện, cô và ông ta đã trải qua giao dịch thể xác nhiều lần, người mà đáng tuổi cả bố cô.

Ken cười gian tà, gật đầu đồng ý với cô ta. Trịnh Ly đứng dậy lấy trong túi xách ra một lọ thuốc, rồi cô ta cẩn thận lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Tiểu Khiết.

- "Thuốc gì nữa vậy bảo bối?" Ông ta hỏi.