Hoàng Hậu... Ta Yêu Nàng!

Chương 2: Thân thế

[ Bắt đầu từ chap này ta đổi "cô" thành "nàng" nha ]

Khi ý thức dần thanh tỉnh Bách Tuyết Vân chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. hàng mi khẽ giật rồi mở ra. Trước mắt nàng là một mảnh mơ hồ. Đến khi nhìn rõ tiêu cự nàng không khỏi giật mình.

Nơi này rốt cuộc là đâu? Toàn thân đau nhức nhưng nàng vẫn cố gắng ngồi dậy. Nhìn cách bài trí trong phòng nàng chắc chắn một điều rằng đây không phải phòng ngủ của nàng ở cô nhi viện.

Khẽ nhắm mắt lại những mảnh kí ức rơi vỡ không ngừng ùa về. Bàn tay bất giác nắm chặt lại. Nàng nhớ rất rõ cảm giác trước khi hôn mê. Đó là một loại đau đớn chỉ vẻn vẹn vài giây nhưng khiến sâu trong tim nàng có sự hoảng hốt. Không phải run sợ trước cái chết, chỉ là một loại cảm giác y như đếm mất đi cả cha và mẹ ấy.

Thế nhưng điều nàng nghi hoặc chính là ai là người muốn gϊếŧ nàng? Đ thị là trung tâm nghệ thuật cũng là nơi có mạng lưới an ninh nghiêm ngặt cho dù là hắc đạo cũng không thể ngang nhiên giao dịch ở đây. Vậy mà lại có người dám thuê bắn tỉa gϊếŧ nàng như vậy người đứng sau bối cảnh quá lớn đến mức không sợ phiền phức hay là quá ngu xuẩn đây.

Còn đang thất thần nàng không hề biết đã có người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào. Đến khi bị tiếng nói làm cho giật mình nàng mới hồi thần

- Tuyết Vân, muội tỉnh rồi. Sao chưa gì đã ngồi dậy. Để ta đi gọi đại phu.

Xuân Yến vừa bước vào nhìn thấy nàng tỉnh lại khuôn mặt buồn rầy mấy ngày nay cuối cùng cũng mỉm cười. Mừng rỡ đến mức nói năng loạn lên.

Bách Tuyết Vân định thần thấy Xuân Yến sắp sửa chạy ra ngoài lấp tức ngăn cản:

- Khoan đã...

Giọng nói khản đặc khiến nàng dừng lại. Hắng giọng vài cái nói tiếp:

- Cô là ai?

Xuân Yến nghe xong câu hỏi liền ngẩn người:

- Ta...

Bách Tuyết Vân đưa mắt quan sát người vừa mới vào - Xuân Yến. Đây là một cô gái xấp xỉ tuổi của nàng khoảng chừng 18, 19 tuổi. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to rất dễ nhìn ra cảm xúc. Cô mặc một bộ y phục cổ đại màu hồng đào. Mái tóc được chải theo kiểu [1]thùy quải kế vừa trẻ trung vừa đáng yêu. Nàng không đợi Xuân Yến trả lời đã hỏi tiếp:

- Đây là năm nào? Ta đang ở đâu? Tại sao cô biết tên ta có thể

Xuân Yến hoảng hốt, chạy lại bên giường gương mặt tràn ngập lo lắng:

- Tuyết Vân muội đừng dọa ta. Có phải do ngã xuống núi mà đầu có vấn đề gì rồi không? Sao muội lại hỏi như vậy. Hay ta đi mời Thẩm đại phu nhé.

- Trả lời ta.

Ánh mắt Bách Tuyết Vân trở nên lạnh lẽo.

- A... Ta... Ta là Xuân Yến, nha hoàn cận thân cũng là hảo tỷ muội của muội. Nơi này là Bách phủ. Năm nay là năm Thịnh Thế thứ 4, chúng ta đang sống ở Mặc Quốc.

Thật sự là khó có thể tin nổi. Tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng câu trả lời này vẫn làm cho nàng vô cùng khó tin. Nhìn cách bài trí, cách ăn mặc và ngôn từ Xuân Yến dùng thì nàng có thể khẳng định mình xuyên không rồi, đã vậy còn xuyên tới một triều đại lạ lẫm chưa hề tồn tại trong sử sách. Nàng nên nói mình quá may mắn có thể từ Quỷ Môn Quan mà sống lại hay nên đau khổ vì bị đưa đến một triều đại lạch hậu lạ lẫm.

Cố gắng bình tâm lại, hàn băng trong mắt cũng dần mẩ đi Bách Tuyết Vân khẽ nói:

- Vậy làm phiền cô có thể giót cho ta một chén nước và giúp ta lấy một tấm gương được không.

- Được, muội đợi ta một chút.

Xác định nàng đã không còn thất thần Xuân Yến thở phảo rồi đi chuẩn bị đồ.

Ngồi tựa lưng vào thành giường Bách Tuyết Vân nhìn theo bóng dáng Xuân Yến đi lại, rất nhanh mọi thứ nàng yêu cầu đều đầy đủ ngoài ra Xuân Yến còn bưng vào một khay đựng đặt lên bàn. Xuân Yến đến cạnh giường đưa cho nàng một chén nước nói:

- Tuyết Vân, ta vừa sắc thuốc xong,muội uống hết rồi nằm nghỉ nhé.

Thấy Xuân Yến định bê bát thuốc lên đút cho mình Bách Tuyết Vân liền ngăn lại:

- Không cần phiền phức như vậy, ta tự uống được, cô cứ đặt đó rồi ra ngoài đi.

- Nhưng muội vừa mới tỉnh lại. Hay để ta dìu muội ra ghế ngồi nha.

- Không cần. Ta tự có thể đứng lên.

Bách Tuyết Vân lập tức từ chối. Xuân Yến lúng túng chớp mắt:

- Vậy muội có gì cần giúp thì phải gọi ta đấy. Ta ở ngay bẻn ngoài thôi.

Đến khi nhìn thấy cửa phòng khép lại Bách Tuyết Vân mới từ từ xuống giường. Quả thật vừa mới tỉnh lại toàn thân đều bủn rủn nhưng không đến nỗi không thể đi được. Nàng không có thói quen bắt người khác hầu hạ.

Ngồi trên ghế. Nhìn bát thuốc còn đang bốc khói nghi ngút lại nhìn sang bên cạnh là một đĩa mứt quả phủ đường trong lòng Bách Tuyết Vân không khỏi ấm áp. Trừ viện trưởng và bố mẹ quá cố không còn ai đối xử vơzi nàng tốt như vậy. Luôn cho nàng là đứa trẻ cần cbiều chuộng.

Trong đắng có ngọt, trong ngọt có đắng. Cảm nhận này đã rất lâu không còn. Ánh măzt lướt qua đồ vật trên bàn rồi dừng lại. Nàng cầm lên chiếc gương.

Trong gương là khuôn mặt của một thiếu nữ 16, 17 tuổi. Đôi mày lá liễu, mắt phượng hẹp dài, dưới mắt trái là một nối ruồi lệ đỏ, đôi môi anh đào. Tuy còn nhỏ nhưng đã toát ra phong thái của một mĩ nhân khuynh thành. Điều khiến Bách Tuyết Ván thấy khó tin chính là khuôn mặt này rất giống khuôn mặt nàng ở kiếp trước. Có lẽ đây chính là lý do linh hồn của nàng xuyên vào thân thể này. Và cũng lý do này dường như nàng có ký ức của chủ thân thể này. Chủ thân thể này cũng chính là nàng hiện tại tên là Bách Tuyết Vân. Cha là giữ chức tri huyện ở huyện Chiêu Dương. Mà mẫu thân của nàng là Tần Uyên cũng đã qua đời vì sinh khó. Mà Bách Tuyết Vân từ nhỏ đã nhu thuận hiểu chuyện, những phẩm chất của một tiểu thư khuê các nàng đều có. Thứ khiến nàng để tâm duy nhất là y thuật. Tuy không phải Hoa Đà tái thế nhưng cũng được coi là am hiều. Từ đó có thể thấy nàng hiện tại là một cô nương có xuất thân hết sức bình thường. Không hề giống như những nhân vật xuyên không khác có bối cảnh hùng hậu.

Lại nói đến nha hoàn Xuân Yến vừa rồi. Nàng ta là con của một đôi phu phụ ở thôn Tam Sơn. Năm 6 tuổi quê hương gặp lũ lụt rồi phát sinh dịch bệnh. Một nhà ba người cùng thôn dân khác còn khỏe mạnh chạy đến châu huyện để tránh dịch nhưng đến được nơi đây thì phu phụ lại sinh bệnh, nhiễm phong hàn rồi qua đời. Xuân Yến còn nhỏ đã lưu lạc. Cuối cùng được Bách Tuyết Vân trong một lần đi chơi hội cùng cha cứu về. Từ đó hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên. Tuy nói Xuân Yến là nha hoàn nhưng trong Bách phủ ai cũng biết hai người tình như tỷ muội.

Bách Tuyết Vân nhớ tới bộ dáng lo lắng vừa rồi của Xuân Yến bất giác mỉm cười. Nàng hiện tại vô cùng hiểu cảm nhận của Xuân Yến bởi vì nàng cũng là cô nhi. Có một số tình cảm còn ràng buộc mạnh mẽ hơn là tình thân.

Đúng lúc này ngoài cửa phòng có tiếng gõ nhẹ rồi bị đẩy ra. Xuân Yến từ ngoài đi vào trên tay lại bê một chén cháo, nhanh miệng nói:

- Tuyết Vân muội xem lão gia đến thăm muội này.

Vừa dứt lời một người đàn ông trung niên đi vào. Bách Tuyết Vân vừa nhìn thấy iền biết ông chính là phụ thân của thân thể này cũng là cha của nàng hiện tại - Tri huyện Chiêu Dương - Bách Lạc Nhân. Ồng đã qua tuổi lục tuần nhưng phong thái vô cùng ung dung, chính trực.

- Tuyết Vân, con thấy trong người thế nào?

- Rất tốt. Cảm ơn... Cha.

- Ân

Căn phòng lập tức rơi vào trầm mặc. Bách phụ nhìn nàng một lúc, lại nói:

- Con tỉnh lại là tốt. Sau mày nghe lời cha đừng lo chạy loạn. Ngoan ngoãn ở nhà, đừng để cha và mọi người phải lo lắng cho con.

Bách Tuyết Vân cụp mặt. Khẽ đáp:

- Vâng, cha

Trong kí ức của nguyên chủ, hai cha con đã từng có khúc mắc về việc nàng học y. Tuy hai cha con hiện tại nói cùng nhau không được mấy câu nhưng nàng biết Bách phụ rất thương nàng.

Bách phụ nhanh choang rời đi. Xuân Yến đến gần đặt chén cháo trước mặt nàng:

- Tuyết Vân, mau ăn chút cháo đi. Đã ba ngày muội không ăn gì rồi. Thẩm đại phụ nói rằng muội bị trúng độc cần ăn thanh đạm một chút.

Bách Tuyết Vân nắm được điểm mấu chốt:

- Ta bị trúng độc.

- Ân. Muội không nhớ gì sao?

Bách Tuyết Vân lắc đầu. Kì ức về việc nguyên chủ vì sao trúng độc nàng hoàn toàn không có ấn tượng. Nàng vừa ăn cháo vừa hỏi Xuân Yến:

- Vì sao ta trúng độc.

- Ba hôm trước muội nói muốn ra ngọn núi gần Quang Tự Phật để hái thảo dược. Sau đó liền đi, còn không nói ta một tiếng. Sau đó muội đi rất lâu không trở về. Ta đành thông cho lão gia để người phái gia đinh đi tìm muội. Bọn họ tìm đến khuya mới thấy muội ở một hang nhỏ lưng chừng giữa núi. Sau đó bọn họ mang muội về. Thẩm Đại phu nói muội bị rắn độc cắn nếu ban đêm không phát sốt thì không còn gì đáng ngại. Thế nhưng muội lại sốt rất ca làm ta và lão gia lo lắng muốn chết. Cũng may muội vẫn bình an.

Bách Tuyết Vân cau mày:

- Cô không thấy kì lạ sao?

Xuân Yến mờ mịt:

- Hả

- Không có gì.

Bách Tuyết Vân cúi đầu che đi tầm mắt đã đầy âm lãnh. Trúng độc? Là một người học y sao có thể không biết sơ cứu khi bị rắn cắn. Hơn nữa là một cô nương rất ít khi ra ngoài và thân thể cũng yếu ớt nguyên chủ sao có thể trèo đến lưng chừng núi. Lại nghĩ tới việc mình bị bắt chết nàng nhăn lại mi tâm. Rốt cuộc hai chuyện này có liên quan gì đến nhau hay không?

Xuân Yến thấy nàng im lặng lại nói:

- Tuyết Vân, hôm trước tỷ đã đi dâng hương khẩn cầu Bồ Tát rủ lòng từ bi giúp muội bình phục. Cuối cùng muội đã tỉnh lại chúng ta phải đi trả lễ thôi.

Nàng thầm than thở "trả lễ gì đây, Bách Tuyêt Vân thực sự đã bye bye cuộc đời rồi còn đâu mà trả với lễ. Chỉ khổ cho nàng bị xuyên về cái thời không Facebook, không Zalo này. Thiên à, ông thật nhẫn tâm mà. "

Hết chương 2.

[1] Thùy quải kế