Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Q2 - Chương 13: Ngươi tới rồi

Diệp Tống xoay người xuống ngựa, cởi khăn lông chồn ném lên lưng Hách Trần. Một mình bước vào ngõ nhỏ: “Không phải muốn đi ăn thịt chó sao, tiện đường thì vào Tố Hương lâu tiêu khiển một chút, cứ ghi sổ cho ta.”

“Sao chúng tôi không được đi mà nhị tiểu thư lại được, hẳn là trong này phải có đồ rất ngon.” Quý Lâm nói. Lưu Ngoạt liếc mắt trừng Quý Lâm một cái, ý bảo hắn đừng nhiều lời, hắn chưa ý thức được vẫn cố nói, “Nhị tiểu thư đi hẹn hò phải không…”

Kết quả còn chưa nói dứt lời, Diệp Tống đã quất một roi về phía hắn, hắn nghiêng người tránh được, lập tức im bặt. Diệp Tống không quay đầu lại nói: “Lưu Ngoạt, khi về giúp ta đưa Hách Trần về tướng quân phủ.”

“Dạ, nhị tiểu thư.”

Quý Lâm ngại ngùng gãi đầu: “Nhị tiểu thư sao nói thay đổi sắc mặt liền thay đổi nhanh như vậy.”

Bạch Ngọc hai mắt long lanh, bát quái: “Không ai nói cho ngươi biết nữ nhân một tháng luôn có mấy ngày âm tình bất định sao?”

“…”

Lưu Ngoạt nhìn bóng dáng Diệp Tống bước đi xa, tới khi chỉ còn là một cái chấm nhỏ, sau đó rẽ phải không thấy đâu nữa, hắn đứng đắn nói: “Chưa nghe Diệp Thanh kể chuyện Hiền Vương à, trong lòng nhị tiểu thư không dễ chịu, Quý Lâm ngươi nên nhường nàng đi.”

Quý Lâm đáp: “Ta cũng đâu chọc giận nhị tiểu thư, chỉ thuận miệng nói vài câu thôi mà.”

Mọi người xem thường: “Ngươi thuận miệng nói cũng vô duyên vừa thôi, cái hay không nói, toàn nói cái dở.”

Tuyết thấm ướt giày của Diệp Tống, nàng bước từng bước về phía trước, hương thịt cùng mùi rượu ngày càng gần. Ngõ nhỏ quen thuộc, mà lại xa lạ, không biết đã bao lâu rồi nàng chưa tới.

Nàng dừng chân trước một tửu quán nhỏ, phía trước đặt một cái bếp lò, trên bếp lò đang ủ vài bình rượu, Diệp Tống nhìn vào bên trong thấy rất đông đúc, nhộn nhịp.

Ông chủ đang nướng thịt dê. Trong tay cầm rất nhiều xiên nướng, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, ngẩn ra trong chốc lát, nhận ra nàng mới vui mừng nói: “Đây không phải vị cô nương trước kia sao, hai người đã lâu rồi không thấy tới!” Nói xong liền vén rèm vải lên mời Diệp Tống vào, “Mời cô nương vào.” Ông chủ đưa Diệp Tống tới một bàn trống, đợi nàng ngồi xuống liền hỏi, “Vẫn như cũ phải không.”

Diệp Tống gật gật đầu, ông chủ vội ra ngoài lấy một vò rượu tốt đặt trước mặt Diệp Tống: “Sao cô nương lại tới có một mình, công tử đâu?”

Diệp Tống tự rót rượu cho chính mình, thuận miệng đáp: “Hắn bận việc.”

Ông chủ không hỏi thêm nữa, đi ra ngoài nướng thịt dê mang vào cho Diệp Tống.

Thịt dê nướng kết hợp với gia vị cay quen thuộc, uống cùng với rượu nóng, vào mùa đông đây chính là một loại hưởng thụ.

Càng về đêm trời càng rét. Khách nhân cứ tới rồi lại đi, cuối cùng chỉ còn dư lại một mình Diệp Tống. Trên bàn là vài vò rượu trống trơn, nàng vẫn tiếp tục rót, hết lại rót. Ông chủ tiến vào thấy thế nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được khuyên một câu: “Cô nương vẫn nên uống ít đi thì hơn, say rượu hại người.”

Diệp Tống nghiêng đầu, cười liếc hắn, rút đi ngạo khí ngày thường nói: “Ông chủ cũng thật kỳ quái, bán rượu lại khuyên không nên uống rượu, không thấy mâu thuẫn sao. Huống hồ, ngươi thấy ta say lúc nào.”

Ông chủ nghe nàng nói vậy, đành từ bỏ: “Giờ không còn khách nữa, cô nương có muốn ăn thịt dê nướng nữa không?”

Diệp Tống xua xua tay nói: “Đi vào nghỉ ngơi đi, lát có khách tới ta sẽ gọi ngươi. Thịt dê ta tự mình nướng.”

Ông chủ lộ ra nụ cười vui vẻ: “Vậy làm phiền cô nương.”

Vườn mai trong phủ Hiền vương đã bị tuyết phủ trắng xóa, khung cảnh quạnh quẽ trống trải khiến người ta cảm thấy thiếu cái gì đó. Có lẽ là thiếu bóng người nhặt củi dưới gốc cây, hoặc cũng có thể là thiếu tiếng hài đồng cười đùa vui vẻ.

Trong khoảng thời gian này, Tô Tĩnh ngủ luôn không an ổn, hắn không rõ trong lòng mình rốt cuộc đang muốn cái gì. Hắn rõ ràng mới chỉ quen biết Diệp gia nhị tiểu thư Diệp Tống một thời gian rất ngắn, tiếp xúc lại càng ít, lúc Diệp Tống dây dưa, hắn cho rằng bản thân cảm thấy rất phiền, nhưng bây giờ khi Diệp Tống không còn đi tìm hắn nữa, hắn lại thi thoảng nhớ tới nàng.

Có lúc Tô Tĩnh mở trừng mắt tới tận bình minh, suy nghĩ xem Diệp Tống rốt cuộc là một nữ tử thế nào, bọn họ đã trải qua những chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được đáp án.

Đoạn ký ức bị mất kia, hắn rốt cuộc có để ý hay không?”

Tuyết rơi đã mấy ngày liền. Hẳn là mai trời sẽ nắng, ngoài cửa sổ có ánh trăng nhàn nhạt, đem tuyết chiếu rọi càng thêm trắng.

Tô Tĩnh đứng dậy, với lấy áo khoác trên bình phong khoác vào rồi đi ra ngoài.

Tóc chưa thèm búi lên, lười biếng xõa trên vai có chút hỗn độn, mở cửa gió lạnh tiến vào, hắn cảm thấy ra ngoài có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút. Trong vương phủ vẫn luôn có thái y túc trực, hắn cảm thấy ngày nào cũng uống thuốc khiến trên người cũng nồng đậm mùi thuốc.

Từ lần Tô Tĩnh mất tích, thái y luôn rất cảnh giác, Tô Tĩnh vừa ra sân đã bị thái y phát hiện, đuổi theo hỏi: “Sắc trời đã tối, Vương gia muốn đi đâu?”

Tô Tĩnh đáp: “Ra ngoài một chút.”

Thái y tận tình khuyên bảo: “Xin Vương gia hãy chú ý thân thể, bên ngoài trời lạnh, ngài nên về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Thân thể của ta, ta tự biết.”

Thái y bất động, hắn biết dù có ngăn cũng không được, nhìn Tô Tĩnh bước ra cửa, nôn nóng dậm chân, cuối cùng chỉ dám than một tiếng.

Tô Tĩnh chậm rãi đi về phía ngõ nhỏ, chỉ chốc lát sau đã ngửi thấy hương rượu mê người. Hắn theo mùi hương mà tới, cuối cùng dừng chân trước tửu quán. Bên trong tửu quán có ánh sáng mờ mờ phát ra, Tô Tĩnh do dự một chút, vẫn quyết định vén rèm bước vào nhà.

Trong phòng chỉ có một khách nhân còn ông chủ không biết đã đi đâu. Khách nhân kia dường như đã uống đến say mèm, trên bàn là một mớ hỗn độn, người đang gục trên bàn ngủ. Đột nhiên, vị khách kia nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên, mê mang quay đầu liếc hắn một cái, hắn lập tức ngẩn người.

Diệp Tống híp mắt nhìn hắn hồi lâu mới nhận ra người tới, bên môi tràn ra một mạt cười: “Ngươi đến rồi.” Ngữ khí kia giống như nàng đang đợi hắn, nàng vốn không tỉnh táo, còn tưởng mình đang nằm mơ.

Diệp Tống nhìn vào trong buồng gọi: “Ông chủ, có khách tới.”

Ông chủ có lẽ đã rất mệt nên Diệp Tống kêu hai tiếng cũng không thấy đi ra. Nàng đành phải tiếp đón hộ: “Ở đây có thịt dê nướng và rượu rất ngon, ngươi muốn thử một chút không?”

Tô Tĩnh ngồi xuống đối diện Diệp Tống, đôi mắt vẫn không rời khỏi nàng đáp: “Ông chủ không ở đây, nướng thịt thế nào?”

Diệp Tống giơ một ngón tay cười, đáp: “Ta có thể nướng a.”

Nói xong nàng liền chống bàn đứng dậy, thân thể hơi chuếch choáng, đứng không vững sắp sửa ngã xuống. Tô Tĩnh kịp thời tiến lên đỡ lấy nàng: “Ngươi như vậy có làm được không?”

Cánh tay Diệp Tống từ trong tay hắn rút ra, nhẹ cười hai tiếng, thanh âm thanh mị khiến lòng người ngứa ngáy, lảo đảo đi ra bên ngoài: “Ngươi chờ ở đây, ta nướng cho ngươi ăn.”

Diệp Tống đứng trước lò nướng, gió lạnh thổi khiến nàng thanh tỉnh hai phần, nàng cho thêm than vào, dùng quạt tròn quạt vài cái để than nóng lên rồi lấy mấy xiên thịt đặt lên trên, thịt dê nướng kêu lách tách. Bên cạnh bày rất nhiều loại gia vị, Diệp Tống liếc qua, ánh mắt mơ hồ.

Mấy cái gia vị kia trong mắt nàng lúc này chẳng khác nhau là mấy.

Tô Tĩnh ngồi trong phòng đợi một lúc, cảm thấy không yên tâm về nàng nên ra ngoài xem. Mới bước ra cửa liền thấy Diệp Tống cầm đủ loại gia vị rải hết lên thịt dê…Hắn thấy bột ớt đỏ rực, khóe miệng không nhịn được khẽ nuốt nước bọt.

Thịt dê nướng lại ngửi thấy mùi…hơi quái quái.

Diệp Tống nghiêng đầu thấy Tô Tĩnh, khóe miệng gợi lên, cười tủm tỉm: “Bên ngoài lạnh lắm, ngươi ra đây làm gì.”

Tô Tĩnh ngẩn ra, trong lòng giống như bị vuốt mèo cào, không đau cũng không ngứa.

Diệp Tống nhanh chóng nướng xong thịt dê, sau đó lại xách một vò rượu trên bếp lò mang vào, Tô Tĩnh thấy nàng dùng tay không cầm đồ, không nhịn được hỏi: “Không nóng sao?”

Diệp Tống chuẩn bị đồ đầy đủ, ngồi xuống đối diện Tô Tĩnh mới đáp: “Có hơi nóng.” Nàng mở lòng bàn tay ra thấy nổi lên mấy cái bọng nước. Một số là do lúc nướng thịt dê bị bỏng, số còn lại do xách rượu.

Tô Tĩnh ánh mắt kinh ngạc dừng trên bàn tay nàng, Diệp Tống không chút để ý, đẩy thịt dê nướng tới trước mặt hắn: “Ngươi mau nếm thử.”

Tô Tĩnh chỉ ăn một miếng đã bị sặc đến ho khan.

“Khó ăn vậy sao?” Diệp Tống cũng cầm một xiên lên ăn thử liền phun hết ra, nhíu mày nói: “Sao lại khó ăn thế này?”

Tô Tĩnh bị bộ dáng của nàng làm cho buồn cười, sóng mắt đào hoa lưu chuyển, hắn uống một ngụm rượu, cảm thấy vị cũng không tệ, nhướng mày nói: “Bởi vì ngươi uống nhiều quá nên nướng thịt dê thế nào cũng không biết.”

Diệp Tống cũng bắt đầu uống rượu: “Chờ ông chủ tỉnh dậy ta sẽ bảo hắn nướng.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Ông chủ ngáp dài từ trong buồng đi ra, nâng mắt thấy Tô Tĩnh, vui vẻ nói: “Tô công tử tới rồi?”

Diệp Tống gõ ngón tay trên bàn: “Ngươi nướng thịt dê cho hắn đi, hắn ghét bỏ thịt ta nướng không thể ăn.”

Tô Tĩnh nhìn ông chủ nhanh nhẹn đi ra ngoài, lúc ông chủ ra tới cửa, hắn hỏi một câu: “Ta từng tới đây rồi sao?”

Ông chủ sửng sốt, quay đầu đáp: “Tô công tử chắc không phải đang khảo trí nhớ của lão già ta đâu phải không? Ngài là khách quen của tiệm, cô nương này cũng là do ngài đưa đến mới trở thành khách quen ở đây. Chỉ là lâu rồi không thấy hai người tới.”

Mãi đến khi thịt dê nướng nóng hôi hổi một lần nữa được bưng lên. Tô Tĩnh ăn vài miếng mới cảm nhận được vị ngon ngọt. Hắn nhìn Diệp Tống, nàng vẫn đang ngửa đầu uống rượu. Tô Tĩnh đoạt lấy ly rượu trên tay nàng.

Diệp Tống khó hiểu nhìn hắn: “Uống ít thôi.”

Diệp Tống chống cằm nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là Tô Tĩnh?”

Tô Tĩnh trầm ngâm, vẫn gật đầu.

Diệp Tống lẩm bẩm nói: “Ta còn tưởng ta nhận sai người…”

Lúc trở về, Diệp Tống lăn lộn ói hết ra. Nàng nằm bò lên vách tường lạnh băng, không muốn đi nữa. Tô Tĩnh đứng ngay sau nàng nói: “Ta đưa ngươi về.”