Tô Thần phục hồi tinh thần, tức giận: “Nữ nhân chết tiệt này, ngươi còn dám đánh bổn vương?”
“Sao không dám? Ngươi không phải cha ta cũng chẳng phải nam nhân của ta, ta không đánh ngươi thì đánh ai?” Diệp Tống hừ mũi, “Tam Vương gia có muốn ta nhắc lại không, ta đã sớm hưu ngươi, ngươi hà tất phải không biết xấu hổ như thế? Hưu thư cũng đã mang đến, có cần ta đọc lại cho ngươi nghe không?”
Tô Thần từng bước tiến về phía Diệp Tống: “Hưu thư gì cơ, ta nói cho ngươi biết, lúc đó bổn vương không tỉnh táo, tất cả đều không tính! Ngươi lại đây cho ta!”
“Ngươi có còn là nam nhân không, tưởng nói một câu không tỉnh táo liền coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra?” Diệp Tống bám lên song cửa sổ, vào giây phút Tô Thần xông tới chỗ nàng, nàng quay đầu huýt sáo, hô lớn, “Người đâu, ở đây có da^ʍ tặc!”
Một tiếng này tựa như một viên đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, thoáng chốt làm mặt hồ rúng động.
Để đối phó với loại người như Tô Thần, không có hậu chiêu căn bản không được. Diệp Tống hiểu hắn rất rõ, hắn có thù tất báo, một khi thân thể ổn định chắc chắn sẽ tìm tới cửa, may mắn Diệp Tống đã sớm bày bố thị vệ bên ngoài Tinh Hề viện.
Kết quả nàng vừa kêu lên, kinh động tới hộ vệ, bọn họ liền xông vào viện.
Tô Thần sắc mặt cực kỳ khó coi. Diệp Tống chậm rãi đi về phía bình phong lấy áo khoác lên người, quay đầu nhướng mày nhìn hắn: “Sao còn chưa chịu đi? Chẳng lẽ ngươi muốn ngày mai cả kinh thành đều biết Tam Vương gia Tô Thần là da^ʍ tặc sao?”
Tô Thần bất chấp tất cả trầm giọng đáp: “Vậy thì có liên quan gì, muốn truyền cứ truyền, dù sao lúc đó ai cũng biết người bổn vương thải chính là ngươi. Đến lúc đó danh tiết của ngươi chắc chắn sẽ bị hủy hoại.”
“Không thành vấn đề a, dù sao danh tiết đối với ta không phải thứ quan trọng, ta về sau cũng không cần lấy chồng.” Diệp Tống từ từ nói, “Nhưng mà, chẳng lẽ ngươi không cần mặt mũi hoàng gia? Hơn nữa thải hay không thải còn chưa tính đến đâu, cha và đại ca nói không chừng cũng sẽ tới, đến lúc đó mọi người đều biết ngươi đường đường là Tam Vương gia nửa đêm xông vào tướng quân phủ đánh ta.”
Mắt thấy hộ vệ sắp vây kín Tinh Hề viện, ánh lửa lập lòe hiện sâu trong mắt Tô Thần. Diệp Tống không chút khách khí rút khăn trải bàn ném về phía hắn, Tô Thần giơ tay tiếp được nhưng chén trà bên trong hất đầy mặt hắn. Diệp Tống thay đổi sắc mặt quát lạnh: “Còn không mau cút đi!”
“Diệp, Tống, ngươi chờ đó cho bổn vương.” Tô Thần nói xong những lời này, cuối cùng vẫn nhảy ra khỏi cửa sổ, lập tức bị thị vệ bên ngoài ngăn lại, dây dưa một trận mới có thể thoát thân mà chạy, hắn nhảy lên tường quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Diệp Tống ghé vào song cửa, tựa như đang xem kịch, còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hắn tức giận khí huyết cuồn cuộn.
Toàn bộ tướng quân phủ đều bị đánhthức
Lúc Đại tướng quân và Diệp Tu chạy đến, Tô Thần đã rời đi. Diệp Tống khoác áo như không có việc gì mà ngồi trên ngạch cửa ngắm trăng, thoạt nhìn tâm tình không tồi. Diệp Tu hỏi: “Người vừa xông vào là ai?”
Diệp Tống cười tủm tỉm đáp: “Tiện nhân Tô Thần. Bất quá bị đánh chạy mất rồi.” Nàng phân phó thị vệ và nha hoàn, “Từ ngày mai trở đi, tìm một họa sư vẽ tiện nhân kia, sau đó cho mọi người nhìn qua một lượt để ghi nhớ hắn, về sau nếu hắn lại đến, chỉ cần không phải là đi cửa chính, không quan tâm hắn tới làm gì, gặp một lần đánh một lần.”
Lệnh vừa đưa ra, toàn tướng quân phủ không có ai là không biết Tô Thần. Nghe nói vào ban đêm, hắn lại định nhảy tường vào tướng quân phủ, nào ngờ bị một nha hoàn bắt được, thuận tay nhặt cục đá ném tới, Tô Thần không tránh kịp, bị mất một mảng da. Đương nhiên những cái này đều là chuyện về sau.
Chỉ là việc Tam Vương gia Tô Thần đột nhiên thay đổi tính tình, nhiều lần dây dưa với nhị tiểu thư tướng quân phủ được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, không ai không biết.
Đại tướng quân khó chịu, cư nhiên lúc lâm triều công khai nói ra chuyện này làm ảnh hướng tới sinh hoạt của nữ nhi nhà mình mà buộc tội Tô Thần.
Sau khi Tô Thần khỏe lại, không bao lâu sau liền khôi phục lại chức Đại Lý Tự Khanh. Mà kể cũng kỳ lạ, bình thường nếu không có vụ án tử nào hắn sẽ rất nhàn nhã, ai ngờ từ lúc Đại tướng quân buộc tội hắn, Tô Nhược Thanh đều sẽ tìm đủ loại việc cho hắn làm.
Không riêng gì Hình Bộ, Lễ Bộ, Hộ Bộ ngay cả danh sách kỳ thi tuyển mùa thu cùng các loại việc vặt, Tô Nhược Thanh cũng chỉ mặt điểm tên giao cho hắn làm. Tô Thần ở trong triều treo một bộ mặt nghiêm túc: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, việc tuyển chọn khoa cử mỗi năm đều do Lại Bộ đảm nhận, Lại Bộ Thượng Thư chưa từng thất trách, thần chỉ là Đại Lý Tự Khanh, sao dám vượt quyền nhúng tay vào.”
Tô Nhược Thanh ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng, ra vẻ trầm ngâm.
Lúc này Lại Bộ thượng thư cầm hốt bản đứng ra: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, lời này của Tam Vương gia thực sự quá đề cao thần, lão thần tuổi già sức yếu, trí nhớ không thể như trước, sao có thể so với Tam Vương gia tuổi trẻ làm việc chu đáo, Tam Vương gia chính là trụ cột nước nhà, Hoàng Thượng giao việc này cho Tam Vương gia, chính là vì tín nhiệm Tam Vương gia, lão thần cam nguyện lùi về phía sau, phụ tá Tam Vương gia.”
Hoàng Thượng đối với Tam Vương gia có dụng ý gì, nhóm quần thần không biết, họ chỉ biết một điều, nếu đã có người tới thế thân thay họ làm việc, bọn họ chỉ việc ngồi nhà hưởng phúc, cớ sao lại không làm? Mọi người đều hận không thể bảo Hoàng Thượng đem toàn bộ chính sự trong triều đình giao cho Tam Vương gia. Ai nấy cũng đều cao hứng.
Từ đây lâm triều không còn buồn tẻ nhạt nhẽo, mọi người ai cũng mong chờ, bởi vì nói không chừng hôm nay lại đến lượt mình thì sao.
Hôm nay Lại Bộ Thượng Thư trúng thưởng a, ha, ha ha…Nếu không phải có nhiều người ở đây, chắc hắn sẽ cười đến ngoác cả miệng. Nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra nghiêm trang.
Tô Nhược Thanh gật gật đầu: “Chuẩn.”
Tô Thần chịu không nổi, tức giận: “Nếu Lại Bộ Thượng Thư đã tuổi già sức yếu, sao không từ quan, áo gấm về quê luôn đi?”
Lại Bộ Thượng Thư nghe vậy, không dám nhiều lời, ngượng ngùng lùi ra phía sau.
Tô Nhược Thanh nhàn nhạt uy nghiêm mở miệng nói: “Ăn lộc của vua thì phải trung với vua, Tam Vương gia nếu oán hận như vậy, hà tất phải giữ lại chức Đại Lý Tự Khanh nữa, liền giống như Hiền Vương, không cần quan tâm triều chính, làm một Vương gia nhàn tản là được rồi.”
Tô Thần nhấp môi, đuôi mắt quét về phía Tô Tĩnh vẫn luôn đứng im không nói gì, ấp úng nói: “Thần không dám.”
Tô Tĩnh hôm nay phá lệ mà mặc một thân triều phục màu đen, tay áo mở rộng mạ vàng, mái tóc dài búi cao sau đầu, thoạt nhìn ảm đạm, cảm giác cùng vẻ bất cần ngày xưa khác nhau một trời một vực. Mới đầu thượng triều khi đại thần nhìn thấy đều bị kinh ngạc.
Từ lúc hắn trở về lâm triều đến nay, luôn luôn trầm mặc, một câu cũng không nói.
Giống như đã thay đổi thành người khác.
Ai ngờ lúc này Tô Tĩnh đột nhiên mở miệng: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, đúng là bởi vì thực quân chi lộc trung quân việc, mà thần từ lúc cầm bổng lộc của triều đình lại chưa từng làm chuyện gì tử tế, thần khẩn cầu Hoàng Thượng, để thần vì quân mà dốc một phần sức lực.”
Cả triều ồ lên.
Đại tướng quân là người đầu tiên phản ứng lại, trong lời nói mang theo vui sướиɠ: “Lão thần không nghĩ tới, Hiền Vương sẽ nói ra lời này. Một khi đã như vậy, lão thần không ngại đem vị trí hộ quốc Đại tướng quân nhường lại cho ngài, lão thần cam nguyện cùng Hiền Vương kề vai chiến đấu bảo vệ quốc gia.”
Phải biết rằng từ trước, vị trí Đại tướng quân này vốn dĩ có một phần của Tô Tĩnh. Bắc Hạ có hai Đại tướng quân, chẳng qua từ ngày Tô Tĩnh rời xa triều đình, liền chỉ còn một mình Diệp Đình làm Đại tướng quân.
Tô Tĩnh lại nói: “Đại tướng quân nói quá lời, ta đã lười nhác nhiều ngày, há có thể ngay lập tức nắm giữ vị trí cao, mọi việc đều phải bắt đầu từ những việc quen thuộc trước. Có thể trợ giúp Tam Vương gia cùng nhau xử lý sự vụ, vì Hoàng Thượng phân ưu, thần cũng cảm thấy mĩ mãn rồi.”
Tô Nhược Thanh nói: “Hiền Vương có thể nói được lời này, trẫm rất vui mừng. Hiền Vương có tự ứng cử vị trí nào không?”
Tô Tĩnh quả thực một chút cũng không khách khí nói: “Nếu Tam Vương gia có nhiều việc quấn thân, thần có thể phụ giúp chưởng quản Đại Lý Tự.”
Tô Thần cả kinh, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tĩnh, trên mặt hắn một chút biểu tình vui đùa cũng không có.
Tô Nhược Thanh đối với kết quả này vô cùng hài lòng, không nói chuẩn tấu cũng không nói đồng ý, chỉ nói việc này cần bàn bạc thêm, nhưng phân phó Tô Tĩnh và Tô Thần hợp tác với nhau, trước mắt quản lý việc tuyển chọn.
Khi Đại tướng quân và Diệp Tu trở về nhà vẫn còn đang thảo luận về lúc lên triều. Vừa lúc Diệp Tống nghe được.
Đại tướng quân cảm thán: “Hoàng Thượng làm như vậy là muốn treo chân Hiền Vương? Hiền Vương không thích hợp làm mấy việc vụn vặt này, thật đúng là nhân tài không được trọng dụng. Hắn tuy lớn lên văn nhã, nhưng lại là một võ tướng kỳ tài, mấy việc kia vẫn là Tam Vương gia làm thì thích hợp hơn.”
Diệp Tu đáp: ‘Con nghĩ, có lẽ Hoàng Thượng muốn mượn Hiền Vương để kiềm chế Tam Vương gia, đặt trên đầu Tam Vương gia huyền thanh đao, nếu Tam Vương gia có điều chậm trễ, liền có thể bị Hiền Vương đoạt mất chức vị Đại Lý Tự Khanh, Tam Vương gia đành phải cố gắng làm việc, từ đó, không có thời gian quấy rầy Diệp Tống nữa. Hiện giờ chúng ta không có đại chiến sự, một khi có chiến sự, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ để Hiền Vương dẫn quân tác chiến.”
“Tu a, con có cảm thấy Hiền Vương bây giờ cùng trước kia khác nhau rất lớn.”
Diệp Tu hỏi: “Cha muốn nói tới trước kia nào?”
Đại tướng quân sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha: “Không có gì không giống nhau, nói đúng hơn là, hắn bây giờ so với trước kia giống nhau như đúc! Đây chính là việc tốt!” Ông lại nói: “Hắn trở thành như vậy từ khi nào? Có phải từ lúc trở về từ Giang Nam liền thay đổi?”
Diệp Tu kính cẩn nói: “Cái này hài nhi cũng không biết.”
“Con thử hỏi A Tống xem?”
Hai người càng đi càng xa, thanh âm nói chuyện cũng càng ngày càng nhỏ. Diệp Tống dán vào tường, có chút ngơ ngẩn. Tô Tĩnh trở nên giống trước kia như đúc…là có ý tứ gì? Hắn trước kia, rốt cuộc là bộ dáng gì?
Còn có sự tình phát sinh trên triều đình làm nàng cũng không thể tượng tưởng nổi. Chớ nói hỏi nàng, đến chính nàng cũng không biết.
Bất tri bất giác nàng mới phát hiện, đã thật lâu rồi chưa nhìn thấy Tô Tĩnh.
Vài lần Diệp Tống muốn tới thăm Hiền Vương phủ, không phải bị thái y ngăn cản ở bên ngoài, cũng là bị người bên cạnh Tô Nhược Thanh ngăn cản trên đường. Sau lại nghe nói Tô Tĩnh đã tỉnh, thái y nói hắn không còn trở ngại gì nữa, nàng mới yên tâm.
Nàng những tưởng, nếu mình không đi tìm Tô Tĩnh, Tô Tĩnh nhất định sẽ đi tìm nàng, hoặc nếu không có thì là vì có chuyện nên mới trì hoãn. Theo tính cách của Tô Tĩnh, hắn nhất định sẽ tới tướng quân phủ ăn chực vài bữa cơm, mời nàng lên phố uống rượu, nếu không sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà, hiện tại sao lại thế này?