Đêm đến, hai người tìm một chỗ ấm áp để trú tạm qua đêm, đốt đuốc cả đêm nên cũng không lạnh lắm. Tô Tĩnh cởϊ áσ ngoài ủ ấm cho Diệp Tống, để nàng dựa vào mình ngủ, còn mình thì dựa vào một thân cây.
Lá khô bị ngọn lửa đốt cháy kêu lách tách.
Diệp Tống dựa vào hắn, cuộn tròn lại, đầu gối lên đùi Tô Tĩnh, ngủ đến yên bình. Tô Tĩnh cúi đầu nhìn nàng thật sâu, bên môi hiện lên nụ cười mềm mại tựa như đóa sen nở sáng sớm.
Nửa đêm, Diệp Tống giật mình tỉnh một lần, mở mắt thấy Tô Tĩnh đang ngủ, nàng hơi ngẩn người, nửa tỉnh nửa mê, cứ thế nhìn một lúc lâu.
Sáng sớm hôm sau, hai người tiếp tục lên đường đi tìm thiềm độc. Thiềm thừ không sống ở nơi lạnh nên hai ngời phải đi xuống núi tìm.
Ra khỏi rừng cây là một khoảng không trống trải, trên mặt đất hoa cỏ xanh um, chỉ cần đi thêm ba trượng nữa là cuối đường, phía trước chính là vực thẳm. Bên bờ vực có rất nhiều loài kỳ hoa dị thảo vô cùng rực rỡ.
Ở phía chân trời, từng tia sáng mặt trời đang xuyên phá tầng mây tựa như đang chọc thủng quả cầu mây để chui ra ngoài tỏa sáng rực rỡ.
Đây là cảnh đẹp nhất mà Diệp Tống từng thấy.
Con người dù lợi hại cỡ nào, đứng dưới trời đất rộng lớn này vẫn thật nhỏ bé. Nhưng có thể khiến tâm hồn mình thanh thản, dung nhập với tự nhiên cùng hòa vào biển mây bao la hùng vĩ.
Nàng ngắm nhìn phong cảnh, không nghĩ tới lại có người khác đang ngắm nhìn mình. Tô Tĩnh nói: "Ngươi thích không, nếu thấy đẹp, về sau mỗi khi nhàn rỗi ta có thể bồi ngươi lên núi xem mặt trời mọc."
Diệp Tống quay đầu lại, trong mắt tẩm đầy kim sắc ấm áp. Cười như không cười nhấc khóe miệng: "Như vậy hình như cũng không tồi."
Tô Tĩnh có chút không phân định được Diệp Tống lúc này đang tỉnh táo hay vẫn còn mơ hồ.
Hai người đứng trên đỉnh núi, nhìn ngắm mặt trời từ từ vén màn mây hiện ra, mây mù bao phủ dưới tầng vực sâu cũng dần tản đi, lộ ra vách đá xanh thăm thẳm.
Trên vách đá cây cối sinh trưởng tươi tốt, có thể nhìn thấy một nhóm động vật nhỏ sinh sống ở đó. Trên một lá cây to còn lấp lánh giọt sương, một con rắn nhỏ đang cuộn tròn nằm phơi nắng, phía tán lá bên cạnh còn có một con rắn lớn đang trườn tới trườn lui vô cùng thích thú. Dù vậy, bọn nó vẫn rất cảnh giác, bởi ở đây có một loại chim mỏ nhọn vô cùng hung ác, thường bay qua bay lại tìm thức ăn. Nó nhanh nhẹn đạp vào vách đá liền bắt được một con ếch xanh hoặc rắn, sau đó bay đi.
Khi con chim kia tới, con rắn nhỏ đang nằm phơi nắng cũng lanh lẹ trốn phía dưới tán cây.
Có mấy con rắn nhỏ chạy không kịp đã lập tức bị bắt đi.
Tô Tĩnh và Diệp Tống ngồi ở huyền nhai bên cạnh quan sát tìm chỗ dừng chân. Ai biết bên dưới tán lá cất giấu thứ gì, nhỡ bị cắn thì phải làm sao.
Diệp Tống bỗng nhiên giơ tay chỉ vào khu vực cách đấy một trượng nói: "Chỗ kia có một con cóc xù xì, liệu có phải chính là nó không?"
Tô Tĩnh nhìn theo hướng tay nàng chỉ, quả thực thấy bên dưới tán cây có một con cóc xù xì. Trên người có đủ mọi loại màu sắc, vừa nhìn đã khiến da đầu muốn tê dại, vì màu sắc càng sặc sỡ chứng tỏ độc tính càng mạnh: "Xem ra đành phải bắt cả về rồi."
Tuy vách đá nhìn qua có vẻ không có chỗ nào đặt chân được, nhưng thực ra có rất nhiều hòn đá nhô ra có thể chống đỡ được, Tô Tĩnh kéo một dây đằng tới, lắc lắc cho mấy động vật nhỏ đang bám trên dây rơi xuống.
Diệp Tống lục tìm ra một viên giải độc hoàn đưa cho Tô Tĩnh nói: "Lúc ngươi đi xuống nên cẩn thận một chút, đừng để bị cắn."
Giải độc hoàn này khác với tránh độc hoàn, nó không thể khiến độc vật tránh xa nhưng có thể giải bách độc.
"Yên tâm." Tô Tĩnh nhìn nàng chớp chớp mắt, theo sau cầm dây đằng phi thân đi xuống. Khinh công của hắn rất tốt, mũi chân điểm nhẹ lên vách đá vài cái hướng về phía thiềm thừ kia. Thiềm thừ hình như cảm nhận được có điều bất thường liền nhảy trái nhảy phải nhưng vẫn không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay Tô Tĩnh.
Hắn hơi ngửa người, mái tóc đen dài rũ xuống, màu đen tựa mây khói phiêu diêu, bên môi mỉm cười tự tin. Hắn lấy ra bình lưu li, dùng miệng ngậm nắp lọ, động tác uyển chuyển nhàn nhã, tựa như không phải đang trong hiểm cảnh, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ ưu nhã cùng quyến rũ.
Tô Tĩnh hướng miệng chai thủy tinh về phía thiềm thừ, đẩy thật mạnh, thiềm thừ bị áp lực phải nhảy hai bước nhỏ về phía trước, rốt cuộc chịu không nổi, tức giận quay đầu muốn phản kích. Chỉ trong tích tắc lúc thiềm thừ quay người, động tác của Tô Tĩnh vô cùng nhanh, hắn ấn miệng bình vào đầu nó, nó càng giãy giụa càng chui sâu vào trong bình, cuối cùng lọt hết vào trong, nó muốn quay đầu lại nhưng Tô Tĩnh đã đậy nắp bình, ngửa đầu phe phẩy cái chai với Diệp Tống.
Nhưng Tô Tĩnh lại thấy sắc mặt Diệp Tống chuyển sang trắng bệch.
"Này, không phải ngươi nên chúc mừng..." Hắn mới nói được một nửa đã phải dừng lại, bởi vì hắn bị một sợi dây thừng màu hoàng kim ở phía trước hấp dẫn, tập trung nhìn kĩ lại liền bị dọa chết khϊếp.
Kia nào phải dây thừng, rõ ràng là một con rắn màu hoàng kim! Thân rắn rất nhỏ, so với dây thừng không sai biệt lắm, nhưng đầu rắn hình tam giác đang gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tĩnh rồi chậm rãi bò tới.
Tô Tĩnh âm thầm kêu khổ, tuy hắn kiến thức hạn hẹp, nhưng cũng không thể không nhận ra đây là loại rắn gì, nó lợi hại hơn hẳn so với hồng xà và rắn cạp nong lần trước, đây là một con kim xà vương a, cũng không biết giải độc hoàn của Quỷ Y có thể giải được hết độc của gia hỏa này không nữa...
Tô Tĩnh bị kim xà bức cho thối lui xuống dưới, mắt thấy sắp hết dây, hắn nào dám hành động thiếu suy nghĩ nhảy sang dây đằng khác, không nói đến chuyện sang dây khác liệu có xuất hiện thứ gì nữa hay không, mà một khi hắn có bất luận hành động gì, kim xà sẽ lập tức công kích tới. Đến lúc đó hắn chỉ có con đường chết.
Tô Tĩnh cười khổ: "Diệp Tống a, ngươi muốn nghe di ngôn của ta không?" Mặc kệ có tác dụng hay không, hắn nuốt giải độc hoàn xuống
Diệp Tống có chút rối loạn, nàng cố gắng bình tĩnh nói: "Lão tử không rảnh để nghe ngươi nói mấy cái vớ vẩn đó." Nàng đột nhiên nhớ tới trong tay áo còn có tụ tiễn, lập tức lấy ra, không ngờ chỉ còn dư lại một cái, kim xà nhỏ như vậy, tụ tiễn khó có thể bắn trúng, nhưng một bắn này có khả năng sẽ bắn đứt dây đằng.
Tô Tĩnh thấy thế nói: "Vô dụng thôi, da của nó chính là vật liệu dùng để chế tạo áo giáp hoàng kim tốt nhất đấy."
Nên làm gì bây giờ?
Lúc này một tiếng chim sắc lẹm truyền đến, trên không trung xuất hiện một vài con chim mỏ nhọn đang kiếm ăn, Diệp Tống nảy ra chủ ý, mắt thấy kim xà cách Tô Tĩnh càng ngày càng gần, nàng không rảnh lo nhiều, lập tức bắn tụ tiễn vào trong không trung. Mấy con chim kia vô cùng linh hoạt, vỗ cánh né tránh tụ tiễn.
Nhưng như vậy cũng đủ để Diệp Tống khiến cho bọn chim phải chú ý tới. Bọn chim này hứng thú với đồ ăn hơn là người, lập tức chú ý tới kim xà kia, cả người hưng phấn liền vọt tới.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lúc kim xà chuẩn bị tấn công, con chim kia cũng vọt tới, trong nháy mắt trước khi kim xà đυ.ng vào Tô Tĩnh, móng vuốt của con chim bấu chặt lên phía trên kim xà, dùng mỏ nhọn của nó hung hăng mổ xuống.
Động vật trong tự nhiên đều có tương sinh tương khắc.
Kim xà lúc này không rảnh bận tâm tới Tô Tĩnh, quay đầu lại công kích con chim kia. Trên mỏ chim có những gai nhọn rất nhỏ nhưng sắc bén, kim xà bị nó mổ vài cái, trên da liền thấm huyết. Xà và điểu đánh nhau kịch liệt. Tô Tĩnh ở phía dưới nên khó nhìn thấy được chúng nó đang như thế nào.
Diệp Tống không chút do dự nắm lấy một sợi dây đằng khác, lắc lắc cho rơi hết mấy con vật bám ở trên rồi ném cho Tô Tĩnh. Nhưng Tô Tĩnh còn chưa bắt được, con chim kia đã không chút kiêng nể gì, mổ nhẹ nhàng vài cái chặt đứt dây đằng, mặc dù nó vẫn còn đang đánh nhau với kim xà, trên tay Tô Tĩnh không còn dây đằng nữa, tay kia bắt không kịp, cả người liền rơi xuống.
Dù hắn có khinh công nhưng khó khăn lắm vẫn chưa bám được vào dây đằng trên vách đá, đến lúc bám được cũng đã gần đến cuối dây, không còn điểm tựa nào nữa.
"Tô Tĩnh!" Diệp Tống sốt ruột, ở phía dưới truyền đến tiếng hét thất thanh của Tô Tĩnh, nàng không chút do dự bám lấy một dây đằng leo xuống. Phía dưới huyền nhai, mây mù lượn lờ như ẩn như hiện. Nếu ngã xuống, chắc chắn sẽ không còn đường sống.
Cuối cùng cũng tới điểm cuối của dây đằng, nhưng vẫn còn cách Tô Tĩnh một khoảng nữa. Nàng lấy roi sắt ra quăng xuống, vừa vặn tới tay Tô Tĩnh. Tô Tĩnh bắt được roi sắt cũng không dám dùng sức nhiều, sợ kéo Diệp Tống xuống cùng. Diệp Tống ở phía trên, một tay gắt gao bám chặt lấy dây đằng đến mức bật máu.
Nhưng mà, sự tình đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Phía trên, xà và điểu vẫn tiếp tục chiến đấu không ngừng, đánh từ dây đằng này qua dây đằng khác. Hơn nữa, loài chim này không chỉ có cái mỏ sắc nhọn mà sức sống rất dẻo dai, thế mới nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Kim xà đã thấm mệt, nhiều chỗ bị thương, con chim kia cũng bị rụng mất một ít lông, hai bên tái chiến nhiều lần cũng bắt đầu xuống sức.
Vì thế kim xà chuẩn bị lui lại. Trên vách đá đâu đâu cũng có tán lá rậm rạp, chỉ cần nó ẩn nấp phía sau tán cây là khó có thể tìm thấy được.
Diệp Tống nhìn xuống Tô Tĩnh, lại nhìn lên phía trên. Vừa lúc thấy con chim kia do không tìm thấy kim xà nên vô cùng phẫn nộ, sau đó cư nhiên giận chó đánh mèo với Diệp Tống và Tô Tĩnh, nó giống như có nhân tính, cúi đầu mổ vài cái liền chặt đứt dây đằng kia...
"Con mẹ nó!" Diệp Tống chửi ầm lên một câu, cảm giác phía trên buông lỏng, người không chịu khống chế mà rơi xuống, Tô Tĩnh phía dưới cũng nhanh chóng rơi theo.
Con chim kia nhìn cảnh này mà sung sướиɠ bay lượn xung quanh.
Gió dưới vực sâu rất mạnh, thổi tung đầu tóc của nàng khiến nàng bị che khuất tầm mắt. Nàng cố gắng lắm cũng không nhìn rõ được Tô Tĩnh phía dưới. Mây mù ngay trước mặt tưởng như duỗi tay là có thể bắt được, lại cái gì cũng không có.