Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 126: Hai Tộc Đại Chiến

Đội ngũ khổng lồ đi về phía tộc cữu vĩ hồ, Tà Băng cũng chậm rãi đi phía sau, thật ra nàng cũng không có nhiều hứng thú đối với tộc yêu hồ này, chẳng qua nàng muốn biết gia tộc kia phái người nào đến hồn thú chi lĩnh.

Lòng tham không đáy, rắn mà muốn nuốt voi! Muốn hồn thú chi lĩnh, cũng không hỏi xem Quân Tà Băng nàng có đồng ý hay không!

Áo Tạp tư đại lục thoạt nhìn bề ngoài thì yên lặng, nhưng lại rất nhiều tổ chức ngầm muốn chiến đấu sống mái với đế quốc Tử thị, mà gia tộc này cũng là một trong những tổ chức có thực lực mạnh nhất.

Đối với việc xưng bá đại lục Tà Băng không có một chút hứng thú, người nào muốn đứng đầu đại lục cũng không ảnh hưởng gì đến nàng, chỉ cần không chạm vào nghịch lân của nàng là được, nhưng Thượng Cổ Quân gia cùng Bắc Sơn Hoa gia là hai đại thủ hộ thần của đại lục, và mối quan hệ của 2 gia tộc không thể tách rời khỏi đế quốc Tử thị.

Cho nên với kẻ xấu, Tà Băng tất nhiên sẽ không bỏ qua, quan trọng hơn chính là gia tộc này cũng không phải là con người, Tà Băng cảm thấy mục đích cuối cùng của hắn không phải là xưng bá đại lục, mà là muốn phủ định sự thống trị của loài người, vì người thân và bằng hữu, nàng nhất định sẽ nhổ tận gốc gia tộc này!

Ngay lúc Tà Băng phân thần tự hỏi, đại đội đã ngừng lại, một thanh âm bén nhọn đánh gãy suy nghĩ của nàng.

“Không biết Bạch Hổ Vương đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?”

Tà Băng mới hoàn hồn, liền nhíu mày, giương mắt nhìn về phía trước, nhất thời có chút ngây người, chỉ thấy đối diện cũng là một đại trân giống như Bạch Hổ tộc, ba mươi vị siêu thần thú hóa hình người đứng ở tiền phương, mà trước bọn hắn còn có 3 vị lão giả khí thế sắc bén khiến người khác sợ hãi, nói vậy hẳn là ba vị thần giai kia.

“Nga? Cửu vĩ yêu hồ bộ tộc này lại có chủ ý gì?”trong con ngươi màu trắng của Bạch Hổ vương có một tia nguy hiểm, không nghĩ tới động tác của tộc cửu vĩ yêu hồ cũng nhanh chóng như vậy, còn phái ra cường giả toàn tộc, cho rằng như vậy là đủ rồi sao?

Bên Bạch Hổ tộc có 35 vị siêu thần thú, không nhiều không ít vừa nhiều hơn năm vị, thần giai cũng không nhiều không ít vừa vặn tám vị, cái khác thần thú lại nhiều đếm không xuể, cho nên trận chiến này rõ ràng ưu thế thiên về Bạch Hổ tộc.

Nhưng tộc cửu vĩ yêu hồ ở đối diện lại không một chút sợ hãi, ngược lại là cảm giác được một ý chí nhất định sẽ thắng, trên mặt người nào cũng tràn đầy cao ngạo, nhưng cửu vĩ yêu hồ làm sao có thể so sánh với Bạch hổ tộc đã xưng bá nhiều năm? Huống chi còn có Tà Băng biếи ŧɦái này, cho nên trận này đại chiến còn chưa bắt đầu đã nhận định kết cục của bọn họ!

“Ha ha, Bạch Hổ vương lại hỏi ta như thế nào? Hôm nay ở đây nói rõ rang mọi chuyện đi, tộc Cữu vĩ yêu hồ ta muốn gϊếŧ Bạch Hổ tộc các ngươi!” một vị thần giai đứng đầu tộc Cửu vĩ yêu hồ lạnh lùng nói với Bạch Hổ vương lạnh lùng nói, trên mày tràn ngập tự tin.

“Ha ha, các huynh đệ, bằng vào đám rác rưởi này mà muốn tiêu diệt ta Bạch Hổ tộc?” Bạch Hổ vương còn chưa nói gì, một vị siêu thần thú Bạch hổ phía sau đã cười phá lên, trong giọng nói nồng đậm giễu cợt.

Những Bạch Hổ phía sau giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, Bạch Hổ tộc tung hoành hồn thú chi lĩnh, một cái tiểu chủng tộc dưới trướng cũng dám đòi đứng ngang hang với bọn họ? Còn tuyên bố muốn diệt bọn hắn? Buồn cười, thật sao buồn cười hết sức!

“Cửu vĩ yêu hồ, hôm nay liền cho các ngươi biết sức mạnh của Bạch Hổ tộc!”

“Cửu vĩ yêu hồ, ha ha, một đám rác rưởi, cút về địa ngục đi thôi!”



Lúc này Tà Băng đang cau mày, cửu vĩ yêu hồ là một chủng tộc thông minh giảo hoạt, loại tình huống hiện tại kẻ ngốc còn biết là kẻ mạnh đáp kẻ yếu, nếu bọn họ lại không có sợ hãi, chỉ có hai nguyên nhân, một chính là tất cả cửu vĩ yêu hồ ở đây đều kẻ ngốc, một điểm khác chính cữu vĩ yêu hồ đã có kế hoạch tất thắng.

Hiển nhiên, cửu vĩ yêu hồ trước mặt không phải kẻ ngốc.

Nhìn bọn họ cũng không có chú ý đến mình, Tà Băng phi thân lên một cây đại thụ, từ trên cao nhìn xuống tình huống bên dưới, hôm nay Bạch Hổ tộc nhất định diệt sạch cửu vĩ yêu hồ, bất luận cửu vĩ yêu hồ nắm chắc cái gì, nàng nhất định sẽ không để cho tộc cửu vĩ yêu hồ thực hiện được!

Tộc Cửu vĩ yêu hồ nghe được những lời đó của Bạch Hổ tộc, nhất thời mặt đỏ tai hồng, không biết là giận hay là xấu hổ.

“Hừ! Chờ các ngươi có bản lĩnh đả bại chúng ta rồi nói sau!” một vị thần giai của tộc Cửu vĩ yêu hồ tộc hừ lạnh nói.

Bạch Hổ vương cũng không nói gì, khóe miệng vẫn mang theo ý cười, liền đứng ở nơi đó trấn áp cửu vĩ yêu hồ tộc, bằng vương giả uy nghiêm!

Mệnh lệnh Vương giả không thể làm trái!

“Lĩnh mệnh! Các huynh đệ, gϊếŧ sạch bọn tạp toáinày !” Đại hán vừa mới mở miệng thi lễ với Bạch hổ vương rồi xoay người nói với tộc nhân, bộ dạng y như tên thổ phỉ bình thường, làm mắt Tà Băng trừng thật to, giống như không phải đang chứng kiến hai chủng tộc đại chiến mà là hai bang phái giang hồ ở thế kỷ 21 sống mái với nhau.

“Nực cười! Cửu vĩ yêu hồ bộ tộc, vì bá nghiệp của chúng ta, gϊếŧ cho ta!” Cửu vĩ yêu hồ bộ tộc cũng không cam lòng yếu thế, sau một tiếng rống to, người của chủng tộc nhân đã lao vào chiến đấu với nhau! Nhưng mà cao thủ thần giai hai phương đều lui về hậu đài, hiện tại chỉ là món khai vị thôi.

Tà Băng đem thần niệm trải rộng, dò xét khắp cuộc chiến, đồng thời bao phủ khắp ngỏ ngách, tìm kiếm bong dáng người của gia tộc kia.

Bạch Hổ vương lẳng lặng đứng trên cao nhìn xuống bên dưới, trong con ngươi không một chút dao động, kết quả trận chiến này chắc chắn không chút thay đổi.

Di? Thần niệm của Tà Băng vừa quét đến địa phương cách chiến trường 1km, đột nhiên phát hiện một khí tức nguy hiểm, sau một lúc lâu dò xét tại địa phương đó, Tà Băng phát hiện có khoảng hơn 10 thân ảnh, cảm thụ một chút khí tức của bọn họ, con ngươi đen láy của Tà Băng hiện lên sát khí!

Thật sự là bọn họ! sát khí trong lòng Tà Băng bạo tăng, những người này thật đáng chết! Dã tâm rất lớn phải không? Hôm nay Quân Tà Băng ta liền cho các ngươi có đi mà không có về!

Tà Băng phi thân đến bên cạnh Bạch Hổ vương, người tràn đầy sát khí làm cho Bạch Hổ vương nhíu mày khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Tà Băng.

“Quả nhiên là bọn hắn, trên đại lục bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng lại đem tâm tư đặt ở hồn thú chi lĩnh , hôm nay không tiêu diệt hết bọn chút thì ta không gọi là! Xem ra lần trước cảnh cáo quá nhẹ nhàng, hôm nay nhất định phải bọn họ có đi mà không có về!” sát khí nơi đáy mắt Tà Băng bạo phát.

Lúc trước nàng đã nói Áo Tạp Tư Đại lục nàng sẽ bảo vệ! Muốn làm càn cũng phải xem Quân Tà Băng nàng có đồng ý hay không!

“Ân? Tà Băng ngươi muốn gϊếŧ bọn họ?” Bạch Hổ vương nghe Tà Băng nói, đáy mắt xuất hiện nét cười, Tà Băng quả nhiên đủ khí phách! Làm cho bọn họ có đi không có về, còn là 1 lời nói sao? Muốn lấy Bạch Hổ tộc để khai đao, không cho bọn hắn một chút giáo huấn suốt đời khó quên thì bọn chúng tưởng rằng hồn thú chi lĩnh sợ bọn họ ? ! Buồn cười!

“Ha ha, gặp phải Quân Tà Băng ta, còn có thể còn sống trở về sao? Ta cảm thụ được phía trước tổng cộng ba mươi sáu tên, trong đó thần giai một gã, hồn đế mười tên, hồn tôn hai mươi lăm tên, không nghĩ đến gia tộc bọn họ lần này cũng dốc một lượng máu lớn, ta làm sao có thể thả hổ về rừng?” Tà Băng cuồng ngạo mở miệng nói, mặc kệ rốt cuộc mục đích của bọn họ đến đây để làm gì, nếu đυ.ng phải nàng , vậy nhất định bọn họ phải ngã xuống, bọn họ nhất định là địch nhân, là đối thủ, Tà Băng làm sao có thể không gϊếŧ bọn hắn, một chi đội ngũ như vậy cũng đủ quét ngang đại lục, nếu bị hủy diệt có thể làm cho gia tộc kia thu liễm một chút.

“Tà Băng, ta phái một gã thần giai cùng ba vị siêu thần thú cộng thêm năm trăm thần thú cho ngươi.” Bạch Hổ vương giật mình, nhìn tình hình bên này, rồi nói với Tà Băng .

Tà Băng ngẩn người, đáy lòng cũng hơi hơi ấm áp: “Không cần, bên này tình hình cũng khó đối phó, mà những người đó chưa ngăn được ta.”

Tà Băng cũng không phải thất phu cậy mạnh, mà tình huống bên này không thể gánh chịu được nếu Tà Băng mang đi nhiều Bạch Hổ tộc thành viên như vậy, Tà Băng vẫn cảm thấy cữu vĩ yêu hồ còn có hậu chiêu. Huống chi bên cạnh Tà Băng còn có rất nhiều đồng bọn thực lực siêu cấp cường hãn, chỉ bằng bọn chúng thật sự không thể gây thương tổn Tà Băng.

Bạch Hổ vương nhìn thế cục, hắn biết đồng bọn của Tà Băng lợi hại , đối với sự an toàn của Tà Băng cũng không lo lắng nhiều, nhưng nghĩ đến vị nào thần giai cao thủ, nhíu nhíu mày nói: “Vậy ngươi mang theo một vị thần giai, không được cự tuyệt, bọn họ muốn làm loạn hồn thú chi lĩnh, tự nhiên muốn cho bọn chứng kiến thức một chút thực lực của Bạch Hổ tộc!”

Tà Băng cười cười, lần này không có cự tuyệt, gật đầu: “Được rồi, bên này ngươi phải cẩn thận một chút, cửu vĩ yêu hồ bộ tộc có khả năng sẽ tung ra hoa chiêu, bên kia liền giao cho ta .”

Bạch Hổ vương lúc này mới cười tươi, quay đầu nhìn về phía một vị trung niên đầu bạc, trong ánh mắt rõ ràng có sự tôn kính: “Bạch Lập trưởng lão, thỉnh cầu ngài cùng Tà Băng đem bọn không rõ giống loài kia nhốt vào địa ngục.”

Giống loài? Khóe miệng Tà Băng có chút run run, tuy nàng nói rằng gia tộc kia không phải con người, nhưng từ giống loài này thật sự khiến nàng có chút không nói thành lời.

“Hảo. ” Trung niên nhân Bạch Lập cười với Bạch Hổ vương rồi gật đầu, sau đó nhìn về phía Tà Băng, ánh mắt hữu hảo: “Tiểu hữu, dẫn ta đi xem rốt cuộc người phương nào dám đến hồn thú chi lĩnh càn rỡ.”

Tà Băng ngầm đánh giá trung niên nhân này một phen, thần sắc bình tĩnh ôn hòa, áo bào trắng có chút giống như đạo tiên. Nhưng nhìn qua thì chỉ như một lão giã bình thường, lại làm cho Tà Băng dâng lên sự kính sợ, cường giả, đây tuyệt đối là một vị cường giả! Cho dù đối mặt với Tử Kim Cự Long, Tà Băng cũng không có cảm giác kính sợ này.

Tà Băng lập tức tôn kính lộ ra một chút tươi cười: “Bất quá chỉ là một đám không biết sống chết thôi.”

Bạch Lập từ lúc trước đã quan sát Tà Băng, ở tuổi này mà thực lực cường hãn, tuy chưa chân chính bước vào đội ngũ cường giả, nhưng sau khi nghe được sự cuồng ngạo của Tà Băng, nhìn đến đáy mắt toát ra tự tin, trong khung ngạo khí, hắn thích!

Mà một câu không biết sống chết gì đó, làm cho Bạch Lập tăng them hảo cảm với Tà Băng, rất hợp với khẩu vị của! Đối mặt với cường giả như bọn họ mà có thể cười nói tự nhiên, bất động thanh sắc, Tà Băng đã chiếm được sự tán thành của các trưởng lão Bạch Hổ tộc ở đây.

“Hảo, chúng ta đi xem bọn họ!” Bạch Lập lúc này cũng giống như một đứa trẻ bình thường, ha ha cười phi thân mà đi.

Tà Băng cũng ha ha cười, phi thân đi, lúc này cách xa 1km kia, một đám không biết sống chết còn không biết mình sớm đã bại lộ, một trận hành hạ thống khổ sắp đến với bọn chúng.