Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 98: Hoàn Châu Thảo cứu mạng

Editor: Diệp Băng Băng

Chỉ thấy lúc này mạch máu trên người Tà Băng bắt đầu vỡ,máu tươi không ngừng trào ra,quần áo màu trắng đã hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, đỏ xinh đẹp, đỏ chói mắt, đỏ khiến cho tất cả mọi người chảy nước mắt.

Tuyết Ảnh ôm lấy Tà Băng, không ngừng rót hồn lực vào người Tà Băng, rót sinh mệnh lực, Tuyết Táp vào trong hoa viên ngắt lấy vô số linh quả linh dược giúp Tà Băng cầm máu, Mạc ở bên cạnh giống như Tuyết Ảnh đem sinh mệnh lực của mình rót vào người Tà Băng, Tiểu Tử bất lực ngồi xổm xuống bên cạnh Tà Băng,nước mắt màu tím không ngừng rơi, vì sao hắn không giúp được tỷ tỷ,vì sao hắn không giúp được tỷ tỷ?

Tuyết Táp lấy dược, Yêu Hoa bôi thuốc lên vết thương rách nát của Tà Băng,hốc mắt của tất cả mọi người đều ướŧ áŧ, không có người mở miệng nói chuyện, ngoại trừ mấy tiêng la tê tâm phế liệt vừa rồi khi chứng kiến mạch máu của Tà Băng vỡ ra, trong lòng của mỗi người đều chăm chú đặt cùng một chỗ, hận không thể đem tất cả thống khổ lúc này của Tà Băng dời lên trên người bọn họ.

Bích Thanh cùng hai người Bích Hoằng chứng kiến bộ dạng lúc này của Tà Băng, trong nội tâm sinh ra cảm giác áy náy mạnh liệt, ân nhân vì cứu bọn họ, bởi vì cứu bọn họ ah,vành mắt Bích Thanh đỏ lên vội chạy đến bên người Tà Băng, nàng cũng muốn hỗ trợ, tuy nhiên nàng lại không giúp được gì

Bích Hoằng cảm thụ qua tình huống của Tà Băng lúc này, trong đầu lóe lên linh quang, nói với mấy người Tuyết Ảnh: “Hiện tại sinh mệnh lực của Chủ nhân đã xói mòn cực đại, huyết dịch không tuần hoàn, Linh Dược cũng không có tác dụng, nhưng ta biết rõ một chỗ có một cây hoàn châu thảo, có lẽ có thể ngừng lại sự xói mòn của sinh mệnh lực của chủ nhân.”

“Hoàn châu thảo? Ở đâu có?” Yêu Hoa nghe được lời Bích Hoằng nói, lập tức ngẩng đầu, phi thân đến trước mặt Bích Hoằng,lo lắng nắm cánh tay to của Bích Hoằng hỏi thăm.

Hoàn châu thảo, một loại linh dược cực kỳ hiếm thấy, chỉ cần còn một hơi thở, ăn vào hòan châu thảo có thể bảo trụ tánh mạng, hoàn châu thảo không cần huyết dịch tuần hoàn cùng Hồn Lực phụ trợ, hòan châu thảo vừa phục dụng liền tan ra, dược lực sẽ lập tức lưu chuyển trong người.

Mấy người Tuyết Ảnh tuy không biết hoàn châu thảo là cái gì, nhưng nhìn bộ dạng của Yêu Hoa cũng biết tuyệt đối hữu dụng đối với tổn thương của Tà Băng, ánh mắt chăm chú nhìn Bích Hoằng.

Bích Hoằng chứng kiến sinh mệnh lực của Tà Băng đang xói mòn nhanh chóng, không dám do dự chút nào, trực tiếp mở miệng nói ra: “ Trong cấm địa có một địa phương đang phong ấn một quái vật,trong đó có một cây hoàn châu thảo, nhưng từ trước đến giờ không có Hồn Thú hay nhân loại nào có thể tới gần địa phương phong ấn kia.”

Bích Hoằng nói xong, không khỏi có chút lo lắng, địa phương phong ấn trong cấm địa chưa có bất kỳ người tới gần được, vừa tới đó cũng sẽ bị lực lượng cường đại bắn ngược, cho nên tuy hòan châu thảo rất trân quý, lại không ai có thể hái được, Bích Hoằng cũng là không có cách nào mới mở miệng đem chuyện hoàn châu thảo nói ra.

Dù sao hiện tại nếu muốn cứu được Tà Băng, tựa hồ không có gì hiệu quả hơn hoàn châu thảo. Hơn nữa mấy người bên cạnh Tà Băng, từng cái đều khiến cho đáy lòng Bích Hoằng dâng lên một cảm giác kính sợ, đó tuyệt đối là cường giả mới có thể khiến cho hắn cảm giác như vậy, nói không chừng bọn hắn có thể cứu Tà Băng. Ít nhất khống chế được sinh mệnh lực của Tà Băng không bị xói mòn.

“Chúng ta bây giờ lập tức đi, nhanh!” Yêu Hoa nắm cánh tay Bích Hoằng muốn ra ngọc giới, lại bị Mạc cùng Tuyết Táp ngăn cản.

“Nữ nhân, ngươi lưu lại chiếu cố Tà Băng, chúng ta đi hái dược.” khẩu khí Tuyết Táp tràn đầy bá đạo nói với Yêu Hoa, sau đó cùng Mạc bắt lấy Bích Hoằng lập tức ra khỏi ngọc giới, những người khác cũng không hỏi,thân thể Tà Băng hiện tại không thể kéo dài được nữa! Địa phương phong ấn quái vật? Quản hắn khỉ gió là địa phương nào, lúc này bất luận kẻ nào không thể ngăn trở con đường bọn hắn hái thuốc!

Tuyết Ảnh nhìn ba người bọn họ ra ngọc giới, không có bất kỳ biểu lộ gì,đôi mắt màu lam vẫn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tà Băng, hiện tại máu của Tà Băng vẫn tiếp tục chảy ra bên ngoài, Tuyết Ảnh một mực rót sinh mệnh lực vào người Tà Băng,thời gian dần trôi qua sắc mặt Tuyết Ảnh cũng trắng dần. Tuyết Ảnh lúc này dường như rất bình tĩnh, nhưng có ai biết sau sự bình tĩnh đó cất dấu cảm xúc như thế nào đâu.

“PHỐC…” Một ngụm máu đen từ trong miệng Tà Băng phun ra, sau đó lông mi Tà Băng run rẩy, bắt đầu kháng cự Tuyết Ảnh vì mình chuyển vận sinh mệnh lực, Tà Băng đối với thân thể của mình không có một tia đau đớn, nhưng lại một mực có thể cảm giác được cường đại sinh mệnh lực liên tục không ngừng chuyển vào người mình,thân thể Tà Băng cũng theo bản năng tiếp nhận sinh mệnh lực của Tuyết Ảnh, nhưng hiện tại Tà Băng giống như đã có ý thức, kháng cự sinh mệnh lực của Tuyết Ảnh.

Tà Băng nàng sẽ không chết, nàng đã từng nói qua, mạng của nàng, vĩnh viễn đều là chính mình nắm giữ, ngay cả ông trời cũng không lấy được! Cho nên nàng sẽ không chết, nàng tuyệt đối sẽ không chết! Nàng càng không thể bởi vì chính mình mà khiến cho sinh mệnh lực của Tuyết Ảnh xói mòn, tuy nàng không thể nhìn là ai chuyển sinh mệnh lực cho mình,nhưng nàng biết rõ nhất định là Tuyết Ảnh.

Tuyết Ảnh cảm nhận được sự kháng cự của Tà Băng,bên trong đôi mắt màu lam tràn đầy ôn nhu, nhưng sau trong sự ôn nhu là nồng đậm đau lòng, với tay sửa sang lại mái móc đen của Tà Băng dính đầy máu khô, thanh âm từ tính nói ra: “Băng nhi, ngươi chừng nào mới có thể ích kỷ một chút chỉ nghĩ đến bản thân mình? Lúc nào mới có thể quan tâm đến chính mình?”

Tuy lúc này Tà Băng không nghe được lời Tuyết Ảnh nói, nhưng sâu trong nội tâm có thể cảm nhận được sự đau lòng và lo lắng của Tuyết Ảnh, tuy vậy trong tiềm thức Tà Băng vẫn cự tuyệt sinh mệnh lực của Tuyết Ảnh, chính cô ta sẽ tốt, Quân Tà Băng nàng lúc nào lại chịu chấp nhận số mệnh đâu?

Sự kháng cự của Tà Băng khiến cho Tuyết Ảnh có chút sốt ruột ,Thất Thải Hồn Lực cường đại trong cơ thể Tà Băng đang di chuyển cuồng loạn,mà lúc này nàng lại một mực kháng cự sinh mệnh lực Tuyết Ảnh đưa vào người.

Tiểu Tử cũng chú ý tới tình huống lúc này của Tà Băng và Tuyết Ảnh, đi đến bên người Tà Băng bên người, nhìn khuôn mặt của nàng,những giọt nước mắt màu tím một mực tuôn ra không ngừng,rơi trên mặt Tà Băng, tỷ tỷ, ngươi nhất định hảo hảo , nhất định không được vứt bỏ Tiểu Tử…

Tiểu Tử duỗi ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt Tà Băng, thủy chung không có mở miệng.

Tại thời điểm giọt nước mắt của Tiểu Tử chạm đến gò má của Tà Băng, sự kháng cự của Tà Băng đã giảm đi nhiều, sinh mệnh lực của Tuyết Ảnh tiếp tục được truyền vào, hiện tại Tà Băng cơ bản không có ý thức, chỉ là trong tiềm thức nàng cảm nhận được sự quan tâm cùng đau lòng của mọi người, nàng không biết mình có thể làm cái gì, dường như không kháng cự sinh mệnh lực Tuyết Ảnh truyền vào thì bọn hắn mới an tâm một ít.

Tà Băng bị thương đến nổi mất đi ý thức là lần đầu tiên,kiếp này kiếp trước, Tà Băng chưa từng để cho ý thức của mình ngủ say,trước nay chưa từng có, nhưng lần này,ý thức Tà Băng đã ngủ thật sâu,Hồn Lực trong cơ thể bạo động, kinh mạch bạo loạn, quả thực chính là rối loạn.

Tuyết Ảnh cảm nhận được Tà Băng không hề kháng cự mình, giúp Tà Băng thanh lý vết máu trên tóc, tiếp theo lại truyền sinh mệnh lực vào người Tà Băng, Tuyết Ảnh cảm thụ thời gian một chút, còn mười giờ, chỉ cần mười giờ, Tà Băng nhất định sẽ không có việc gì rồi, Băng nhi, mười giờ, ngươi nhất định phải kiên trì.

Hiện tại Tuyết Ảnh căn bản không quan tâm đến thân thể và sinh mệnh lực của mình, chỉ cần Tà Băng không có việc gì, chỉ cần Tà Băng không có việc gì là tốt rồi, mười giờ, Băng nhi nhất định sẽ kiên trì đúng hay không? Băng nhi, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi có việc , mặc dù phải hủy diệt toàn bộ thiên hạ, cũng không cho phép ngươi có việc gì.

Yêu Hoa chứng kiến một màn trước mắt, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, Tà Băng không thể có việc, nàng thật sự không thể có việc gì a…

Thiên Tài đã chuẩn bị tốt tế đàn tế mạng của mình, Quân Tà Băng, Thiên Tài hắn nhất định sẽ không để cho nàng có việc gì.

Lúc này ở ngoại giới Mạc và Tuyết Táp dựa theo hướng Bích Hoằng chỉ dẫn đi vào trung tâm cấm địa,tốc độ của Bích Hoằng trong mắt Mạc và Tuyết Táp thật sự quá chậm, Tuyết Táp trực tiếp xách Bích Hoằng lên, hiện tại bọn hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để hái hoàn châu thảo, bọn hắn đang chạy đua cùng thời gian,cũng là chạy đua cùng tánh mạng của Tà Băng.

Tà Băng không có việc gì, tuyệt đối sẽ không có việc, trong lòng của mỗi người đều không ngừng lặp lại câu nói này.

Tốc độ nhanh nhất đến vị trí phong ấn theo lời của Bích Hoằng, Mạc và Tuyết Táp đồng thời nhíu mày, tại đây không phải những người kia không thể tới gần, mà là chung quanh có một cái kết giới cường đại, bọn hắn đương nhiên không thể tới gần, nhưng mà kết giới này đối với Mạc thì vẫn còn rất đơn giản.

“Vương lang tộc trưởng, ngươi hãy đợi ở chỗ này, chúng ta sẽ mau trở lại. Mà hoàn châu thảo có hình dạng như thế nàoi?” Mạc sau khi chứng kiến Tuyết Táp buông Bích Hoằng xuống, liền nói với Bích Hoằng, bên trong đến tột cùng là thế nào hắn và Tuyết Táp cũng không biết, mang theo Bích Hoằng sẽ có chút phiền phức.

Bích Hoằng cũng biết thực lực của mình căn bản không thể giúp được cái gì, cho dù tại Áo Tạp Tư đại lục hắn cũng chưa có đối thủ, nhưng đối mặt với mấy người bên cạnh Tà Băng, Bích Hoằng vẫn biết rõ sự chênh lệnh như thế nào , mở miệng nói ra: “Trong cấm địa toàn bộ thực vật đều là màu đen, bên trong chỉ có hoàn châu thảo là màu đỏ.”

Hoàn châu thảo ở bên trong thật sự rất dễ tìm, trong cấm địa tất cả đều là thực vật ăn thịt người màu đen, chỉ cần nhìn thấy một cây cỏ màu đỏ, thì tuyệt đối chính là hoàn châu thảo rồi.

“Đúng rồi, còn có, tại thời điểm ngắt lấy nhất định phải dùng hồn lực bao phủ cả gốc lẫn ngọn, nếu không nó sẽ biến mất đấy.” Bích hoằng chứng kiến hai người chuẩn bị đi, nhớ đến tập tính của hoàn châu thảo, liền nói với hai người.

Tuyết Táp và Mạc nhẹ gật đầu, trước mắt chính là linh dược duy nhất có hữu dụng đối với tổn thương của Tà Băng, hai người bọn họ đương nhiên sẽ rất mực cẩn trọng.

Sau đó Mạc tiến lên chém ra một vòng Hồn Lực màu đen,trực tiếp đem kết giới trước mặt xé mở ra một con đường, Mạc nhẹ gật đầu với Tuyết Táp,sau khi hai người đi vào, kết giới liền lập tức khôi phục lại bộ dạng ban đầu, tựa hồ không có phát sinh một màn vừa rồi.

Ở bên ngoài Bích Hoằng chứng kiến Mạc và vô thanh vô tức tiến vào khu vực bị phong ấn, càng không khỏi thêm kiên định về quyết định của mình, có thể đi theo Quân Tà Băng tuyệt đối chính là may mắn của Vương lang tộc! Sau này,càng chứng minh cách nghĩ của Bích Hoằng chính xác cỡ nào.

Mạc cùng Tuyết Táp mới vừa gia nhập vào trong kết giới, liền cảm nhận được một cổ khí tức dày dặc mùi tử vong,ánh mắt của Mạc lập tức trở nên lăng lệ ác liệt, giống như cảm thấy được khí tức quen thuộc lập tức cảnh giác .

Mà mắt hai người cũng đã nhìn thấy được tại trung tâm chính là gốc hoàn châu thảo màu đỏ xinh đẹp.