Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 85: Nữ nhân, cách xa ta một chút

Tà Băng nhìn lão đại khổng lồ trước mặt,triệt để im lặng, nàng không nghĩ tới đỉnh sơn cự mãng lại một mực chờ nàng ở cửa vào hắc động, aizz, không phải chỉ là vô tình đập vào đầu ngươi một cái thôi sao, vì vậy mà đợi ta lâu như vậy á?

Mạc nghe lời Tà Băng vừa nói.., cười cười, Tà Băng thật sự đáng yêu giống như trước đây a, Mạc chuyển mắt tới nhìn Cự Mãng trước mặt, đối với Tà Băng nói ra: “Băng nhi,đỉnh sơn Cự Mãng này còn chưa thành thục, tâm trí chỉ bằng tiểu hài tử hai, ba tuổi thôi, cho nên hắn tích cực như vậy cũng bình thường thôi.”

Tà Băng thề, tuy là thanh âm của Mạc nhàn nhạt , nhưng nàng tuyệt đối nghe được trong đó có chút hả hê, ngẩng đầu trừng mắt liếc Mạc, sau đó lại nhìn về phía đỉnh sơn Cự Mãng, nói ra: “Mãng huynh, ngươi nghĩ xem nếu chúng ta đánh nhau thì cũng không có ý nghĩa gì a?”

Nghe được lời tà băng vừa nói,đỉnh sơn cự mãng lập tức vung cái đuôi đánh về phía tà băng, giống như muốn nói, ngươi sao có thể không giữ chữ tín như vậy, nói cứu người xong sẽ đánh với ta, hiện tại lại không muốn đánh? Hừ!

Tà Băng bất đắc dĩ day thái dương, đỉnh sơn cự mãng tuy da dày thịt béo, nhưng lại rất đáng yêu, muốn Tà Băng làm tổn thương nó,chút không đành lòng, nhưng nếu cùng nó đánh nhau,sẽ làm lỡ chuyện tình a.

Mạc thấy Tà Băng bất đắc dĩ, khóe miệng nhếch lên một cái, vừa cười vừa nói: “Băng nhi không muốn đánh cùng nó? Vậy thì giao cho ta a.”

Tà Băng nghe được lời của Mạc…, liền vội khoát khoát tay, đối với mạc nói ra: “Không nên a, ngươi không thể tổn thương nó, Cự Mãng này rất đáng yêu đấy a.”

Nhìn bộ dáng của Tà Băng, Mạc ngơ ngác một chút, giống như muốn nói gì rồi lại thôi,mỉm cười bước đến gần cự mãng, không có trả lời Tà Băng…,khi Mạc đến bên cạnh Cự Mãng,Tà Băng cảm thấy cự mãng không có địch ý khi thấy Mạc đến gần a.

Mạc đi đến bên cạnh đỉnh sơn cự mãng, phi thân lên không trung, vươn tay vỗ đầu đỉnh sơn cự mãng vài cái, thanh âm cực kỳ êm tai: “Tiểu mãng xà,tỷ tỷ này khi nổi giận rất là khủng bố a, ngươi xác định muốn đánh với nàng sao?”

Đỉnh Sơn Cự Mãng nghe được lời Mạc nói, đôi mắt cực lớn tỏ vẻ nghi hoặc, liếc nhìn tà băng, tỷ tỷ này nhìn không giống khủng bố chỗ nào…

Tà Băng cũng rất phối hợp,hung hăng trừng mắt liếc đỉnh sơn cự mãng, một ánh mắt này liền trực tiếp đánh bại đỉnh sơn cự mãng,đôi mắt lại nhìn về phía Mạc,khí tức trên người ca ca này nó thật sự rất thích a.

“Tiểu mãng xà, mau trở về đi thôi, thương thế của ngươi đã khỏi rồi ah, sau khi quay lại,ta sẽ cùng tỷ tỷ đến thăm ngươi được không?”ngữ khí của Mạc đối với tiểu mãng xà khiến cho tà băng ngạc nhiên có chút khó tin,mạc đối với hồn thú có một cảm giác đặc thù.

Thậm chí nàng còn cảm nhận được hồn thú rất có hảo cảm với Mạc, nhưng Tà Băng cũng không có suy nghĩ gì nhiều, đi lên trước mặt Mạc, Tà Băng cười cười,mặc dù toàn thân là khí chất ngang ngược lại sử dụng ngữ khí dỗ dành con nít nhưng không chút nào mất tự nhiên, Tà Băng không tìm được chỗ nào là không hoàn mỹ.

Đỉnh sơn Cự Mãng nghe xong lời mạc nói…, cái đầu khổng lồ gật gật, nhìn thoáng qua Tà Băng,một cơn gió thổi qua liền không còn nhìn thấy bóng dáng của đỉnh sơn cự mãng,Tà Băng ngây người một lúc, Mạc cũng thật lợi hại a, hai câu nói liền giải quyết mọi chuyện?

Mạc chứng kiến đỉnh sơn Cự Mãng rời đi, khóe miệng cong lên, quay người nhìn Tà Băng, thấy được vẻ mặt Tà Băng là không thể tin được, đi đến bên cạnh Tà Băng, đáy mắt là vô hạn sủng nịch, sờ lên đầu Tà Băng, nói ra: “Đi thôi, chúng ta không phải muốn đi Hồn Thú chi lĩnh sao?”

Tà Băng nhẹ gật đầu, bây giờ nàng phải đi Hồn Thú chi lĩnh, trên đường đi phát sinh nhiều chuyện như vậy, bất quá thực lực của đại ca bọn hắn tăng lên và sự tình của ưng gia gia sói gia gia khiến cho tà băng rất vui vẻ,cười cười, đối với mạc nói: “Mạc,sau này những sự phiền toái về Hồn Thú, giao cho ngươi là tốt rồi!”

Mạc nghe được câu này, cười khổ lắc đầu, tính tình của hắn có lẽ ngoại trừ đối với Tà Băng cùng Cự Mãng, không có bất kỳ sinh vật nào có thể chứng kiến bộ mặt này của mình a! Bất quá khi đối mặt với Tà Băng…, mạc chưa bao giờ biết rõ hai chữ cự tuyệt viết như thế nào, chỉ có thể gật đầu với tà băng: “Không có vấn đề, đều giao cho ta a.”

Tà Băng mỉm cười, hai người trực tiếp phi thân hướng bạch vụ sâm mà đi, lúc này bạch vụ sâm đã không có bất cứ trở ngại gì, hơn nữa Tà Băng còn phát hiện sương mù dày đặc trong bạch vụ sâm không có tác dụng gì đối với mạc, thân phận cùng thực lực của mạc thật không đơn giản a!

Hai người rất nhanh liền đã đến Thất Thải hồ , lúc này đây, Thất Thải hồ không có một tia động tĩnh, cũng không biết là sợ Tà Băng hay là cố ý trốn tránh Tà Băng, tóm lại một mảnh Thất Thải hồ yên tĩnh vô cùng

Tà Băng cũng không có chú ý tới,lúc Mạc nhìn thấy thất thải hồ, đáy mắt xuất hiện tia kinh ngạc, bất quá Mạc cũng không nói gì thêm, chỉ là nhìn thật sâu dưới đáy Thất Thải hồ,một cái nhìn này, khiến cho quái vật ở dưới đáy hồ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vị lão đại này như thế nào cũng tới đây a?

Trời ạ! Một mình nàng còn chưa đủ sao,hai vị lão đại này làm sao mà cùng lúc xuất hiện a, quái vật dưới dáy hồ không ngừng lắc đầu, trong miệng lầm bầm bọn hắn nhìn không thấy ta, nhìn không thấy ta, ta cũng nhìn không thấy nhìn không thấy.

Mạc chứng khiến bộ dáng bịt tay trộm chuông của quái vật,khóe miệng nhếch lên,đợi khi rảnh rỗi, ta cũng nên tìm quái vật dưới đáy hồ tâm sự a.

Tà Băng chứng kiến lần này quái vật dưới đáy hồ không có xuất hiện, nhìn mặt hồ yên tĩnh,mở miệng nói ra: “tiểu quái vật dưới đáy hồ, chờ khi ta từ Hồn Thú chi lĩnh đi ra, chúng ta sẽ hảo hảo tâm sự! Mạc, đi!”

Tà Băng cùng Mạc hai người liếc nhau, trực tiếp phi thân về phía Hồn Thú chi lĩnh đối diện thất thải hồ mà đi, không đi không biết ,Thất Thải hồ lại rộng lớn như vậy, hai người bay qua thất thải hồ cũng mất khoảng một phút đồng hồ.( băng băng: lâu quá nhỉ…..)

quái vật dưới đáy hồ nghe được hai người đã rời đi,cuối cùng cũng thờ dài nhẹ nhõm, bất quá trong nháy mắt lông mày nó nhíu lại, Hồn Thú chi lĩnh chưa bao giờ hoan nghênh nhân loại a, bọn hắn sau khi đi vào sẽ không bị một đám quái vật kia thu thập a.

Bất quá nó nhớ tới thực lực của hai người, lại yên tâm, hai người bọn họ không giống như người bình thường có thể dễ dàng bị khi dễ, ít nhất bản thân mình ở trước mặt hai người bọn họ chính là một người đáng thương bị ức hϊếp a, ô ô…

Lúc này Tà Băng cùng Mạc đã đến Hồn Thú chi lĩnh, không ngoài dự định nơi đây dĩ nhiên là rừng rậm, hơn nữa vẫn là khu rừng muôn hoa đua nở chim hót đầy trời, khiến cho người ta cảm giác giống như lạc vào thế ngoại đào nguyên mỹ diệu*, hai người cũng không khỏi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tại đây thật sự rất đẹp, nhưng tại đây cũng chính là nơi tàn khốc nhất, thế giới loài người rắc rối phức tạp, mà thế giới Hồn Thú chính là mạnh được yếu thua, nhưng không giống như loài người lừa gạt lẫn nhau..

*mỹ diệu: tuyệt đẹp và kỳ diệu.

Nơi này, Tà Băng thật yêu thích! Lần đầu tiên đến liền yêu thích!

Mạc nhìn thấy bộ dạng của Tà Băng, biết rằng nàng rất thích nơi này, coi như đã từng quên đi, nhưng một ít gì đó lại thủy chung không có thay đổi…

Tà Băng mở mắt ra rồi bắt đầu dò xét địa hình tại đây,xem xét xong, khóe miệng Tà Băng nhếch lên ,bố cục của cây cối trong rừng rậm là một trận pháp, hơn nữa ở tại Áo Tạp Tư đại lục được coi là một trận pháp khó giải a, nhưng mấy cáinày đối với Tà Băng mà nói thì vẫn còn quá đơn giản.

Tà Băng nhìn thoáng qua Mạc, nói ra: “Ngũ Hành Bát Quái, có hiểu không?”

Mạc lắc đầu, nháy mắt mấy cái nói ra: “Không hiểu, cho nên không được để cho ta lạc vào bên trong trận pháp nha.”

Tà Băng nghe được lời Mạc vừa nói…, bước một bước thầm nghĩ, không hiểu? Không hiểu vậy làm sao ngươi biết đó là một trận pháp? Đối với Mạc liếc mắt một cái, Tà Băng bay thẳng vào Hồn Thú chi lĩnh, mỗi bông hoa mỗi cọng cỏ cũng đều là vật trí mạng à nha! Cho nên mỗi bước đi Tà Băng đều rất cẩn thận.

Trái lại Mạc đi sau lưng đều là đi vào nơi nguy hiểm nhưng lại giống như đi trên đất bằng, tựa hồ tất cả những nguy hiểm kia nhìn đến nam tử này đều lập tức biến mất,Tà Băng không cần nhìn cũng biết những vật này đối với Mạc mà nói rất đơn giản, hoặc là nói những nguy hiểm này đối với những người bên cạnh Tà Băng:Tuyết Ảnh, Tuyết Táp, Yêu Hoa mấy người mà nói đều rất đơn giản, cho nên Tà Băng mới dốc sức tu luyện, muốn trở nên mạnh mẽ!

Người khác chứng kiến bên cạnh mình có nhiều cường giả thủ hộ,thì mọi chuyện đều ỷ lại dựa dẫm vào bọn họ, nhưng Tà Băng lại không giống như vậy, bất cứ chuyện gì Tà Băng đều không muốn dựa vào người khác, nhưng nếu Tà Băng chỉ là một người chỉ biết dựa vào người khác, tin tưởng bên cạnh của nàng cũng sẽ không có nhiều người một mực ở bên cạnh của nàng như vậy.

Tà Băng vừa định đặt chân lên phía trước, bỗng nhiên bị Mạc giữ chặt,lông mày Mạc nhíu chặt một chút, Tà Băng lúc này mới nhìn đến chỗ nàng định đặt chân vậy có một cây Phệ Hồn hoa, Phệ Hồn hoa không phải đã biến mất trên đại lục rồi sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?

Tà Băng đối với Mạc cười cười, trực tiếp ngồi xổm người xuống xem xét cái đóa Phệ Hồn hoa này. Phệ Hồn hoa, Tà Băng nhìn thấy theo như ghi chép có ghi đây là một loại hoa có thể thôn phệ linh hồn và hồn lực, không chỉ có thể thôn phệ con người, cũng có thể thôn phệ Hồn Thú, mà lúc ấy loại hoa này cũng bị người trên đại lục hợp sức tiêu diệt sạch sẽ , không nghĩ tới tại đây có thể nhìn thấy Phệ Hồn hoa a!

Tà Băng quan sát một lúc lâu, cũng không thấy cái Phệ Hồn hoa này có bất cứ động tĩnh gì, không khỏi có chút kỳ quái, Phệ Hồn hoa không phải chỉ cần nhìn thấy vật còn sống liền lập tức tấn công sao? Như thế nào không thấy nó công kích chính mình? Tà Băng còn muốn nhìn một chút năng lực của Phệ hồn hoa a!

Tà Băng không biết là,Mạc ở phía sau nàng, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái Phệ Hồn hoa này, tin tưởng chỉ cần cái Phệ Hồn hoa này có bất kỳ động tác,thì cái đóa hoa này liền lập tức bị hủy diệt trước mắt Tà Băng! Mạc cũng không phải là một người nhân từ biết nương tay

“Mạc, cái đóa Phệ Hồn hoa này có chút kỳ lạ a?” Tà Băng quan sát thoáng một phát bốn phía, giống như chỉ là một đóa hoa bình thường, có thể sinh tồn ở chỗ này mà không bị diệt trừ, đóa phệ hồn hoa này chắc phải có điểm gì kỳ lạ?

“Cái đóa Phệ Hồn hoa này, tổng cộng đã cắn nuốt Hồn Thú chi lĩnh tất cả lớn nhỏ hơn mộ ngàn đầu Hồn Thú, trong cơ thể Hồn Lực thập phần cường hãn, hơn nữa Phệ Hồn hoa đối với Hồn Thú mà nói chính là tuyệt đối thiên địch, không nghĩ tới, người trong Hồn Thú chi lĩnh không có đem cái Phệ Hồn hoa này hủy diệt!” Mạc quan sát một chút cái Phệ Hồn hoa này ,rồi mới mở miệng nói ra, mấy cái quái vật trong Hồn Thú chi lĩnh rất dễ dàng tiêu diệt cái đóa hoa này a, như thế nào lại để nó càn rỡ đến tận bây giờ?

Tà Băng nghe thấy một đóa Phệ Hồn hoa dĩ nhiên lại cắn nuốt hơn một ngàn đầu Hồn Thú, Tà Băng suy tư một chút, cái Phệ Hồn hoa này vốn là đã không còn trên đại lục, nếu là Tà Băng thấy nó cũng không nhịn được mà sinh khí, nên đã đυ.ng phải, nhất định phải diệt trừ nó!

Nhưng là phế đi hồn lực mạnh mẽ trong cơ thể không phải rất đáng tiếc sao?

Tà Băng tròng mắt dát dát, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, đối với Mạc hỏi: “Mạc, ngươi nói, Phệ Hồn hoa sau khi thôn phệ hồn lực có đem chuyển hóa thành hồn lực thực vật thuần khiết không a?”

Mạc nghe xong lời Tà Băng nói…, tựa hồ hiểu Tà Băng muốn làm gì, nghĩ nghĩ nói ra: Trước tiên ngươi hãy để Yêu Hoa đi ra nhìn xem nàng có tiếp nhận những hồn lực này vào cơ thể hay không, nếu là nàng có thể tiếp nhận thì tất cả đều tốt rồi.”

Tà Băng nhẹ gật đầu, gọi Yêu Hoa từ trong ngọc giới ra, Yêu Hoa một thân áo đỏ, xinh đẹp mỹ lệ, tuyệt mỹ khuôn mặt có một chút nghi hoặc nhìn về phía Tà Băng, không biết Tà Băng gọi mình chuyện gì, không khỏi nghi hoặc mở miệng: “Làm sao vậy, Tà Băng?”

Tà Băng nhìn xem Yêu Hoa, cười cười, chỉ Phệ Hồn hoa trên mặt đất, nói ra: “Ngươi biết loại này hoa không?”

Yêu Hoa nhìn theo hướng tay Tà Băng chỉ Phệ Hồn hoa trên mặt đất,xem xét một chút, lập tức nhíu mày: “Dĩ nhiên là Phệ Hồn hoa? Như thế nào có thể gặp loại hoa này?”

Tại thời điểm Yêu Hoa ở trong Bạch Vụ Sâm đã từng gặp không ít Phệ Hồn hoa, nhưng là đã bị người tiêu diệt toàn bộ rồi a, tại đây như thế nào lại bỗng nhiên xuất hiện một đóa Phệ Hồn hoa? Hơn nữa trong cơ thể cái đóa Phệ Hồn hoa này Hồn Lực dồi dào đến kinh người ah!

“Yêu Hoa, ngươi nhìn xem hồn lực trong cơ thể cái Phệ Hồn hoa này ngươi có thể tiếp nhận đuọc không?” Tà Băng không để cho Yêu Hoa chuẩn bị tư tưởng, trực tiếp mở miệng nói ra ý nghĩ của mình, Phệ Hồn hoa là hoa, Yêu Hoa bản thể cũng là hoa, như vậy hai người Hồn Lực có lẽ có thể dung hợp a?

Nếu như vậy thực lực của Yêu Hoa cũng có thể tăng lên một chút, hơn nữa cũng thành công đem Phệ Hồn hoa tiêu diệt!

Lại không nghĩ rằng Yêu Hoa nhìn thoáng qua Phệ Hồn hoa, đối với Tà Băng nói ra: “Tà Băng, ta có biện pháp khiến cho Phệ Hồn hoa không hề thôn phệ linh hồn cùng Hồn Lực, đem cái đóa hoa này trồng vào hậu hoa viên của chúng ta có được không?”

Tà Băng nghi hoặc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía Yêu Hoa, mà ngay cả Mạc cũng có chút nghi hoặc, Yêu Hoa vì cái gì mà muốn giúp đóa Phệ Hồn hoa này a?

Yêu Hoa nhìn đến ánh mắt khó hiểu của hai người, ngẩng đầu có chút bi ai nói: “Cái Phệ Hồn hoa này chính là một cây còn lại duy nhất trên Áo Tạp Tư đại lục, giống như Yêu Hoa lúc trước ở Bạch Vụ Sâm, Tà Băng, Mạc, buông tha nàng đi a.”

Nhìn thấy khuôn mặt Yêu Hoa có chút bi thương,khóe môi hai người giật giật, đều không nói gì thêm, Tà Băng nhìn về phía Yêu Hoa,rồi lại đảo mắt nhìn về phía Phệ Hồn hoa trên mặt đất, nói ra: “Được rồi, nếu đã như vậy, ta sẽ đem nàng trồng vào bên trong ngọc giới.”

Đem Phệ Hồn hoa trồng trong ngọc giới có lẽ cũng là một cái phương pháp tốt, tại bên trong ngọc giới cái Phệ Hồn hoa này muốn thôn phệ cũng thôn phệ không được, nhìn xem mấy người Tuyết Ảnh thực lực cao cường, cái Phệ Hồn hoa này cũng chỉ có thể thành thành thật thật đứng ở hoa viên thôi.

Yêu Hoa nghe được lời Tà Băng vừa nói…, khuôn mặt lập tức cười tươi như hoa (Băng Băng:chị ấy vốn dĩ là hoa mừ), vui vẻ như một đứa bé, đối với Tà Băng nói ra: “Cảm ơn Tà Băng, chúng ta đem nó đi trồng thôi?”

Tà Băng nhẹ gật đầu, đi đến bên cạnh Phệ Hồn, khẽ vươn tay, Thất Thải lưu ly Hồn Lực lập tức theo tay Tà Băng xuất hiện, hướng về phía cái Phệ Hồn hoa nho nhỏ kia trên mặt đất bao quanh lại mà mang đi, Phệ Hồn hoa dường như biết rõ Tà Băng không có ý muốn thương tổn tới mình, không có một điểm phản kháng,tùy ý Tà Băng đem cả gốc của nó đem lên trên mặt đất.

Sau khi Tà Băng dùng Hồn Lực đem toàn bộ gốc của Phệ Hồn hoa dời trừ lên trên mặt đất, liền cùng Mạc, Yêu Hoa tiến vào ngọc giới,thời điểm mấy người đi đến hoa viên,chỉ thấy tuyết táp đang nằm trên tàng cây ngủ,thỉnh thoảng trong miệng lầm bầm một câu: “Nữ nhân chết tiệt, tránh xa một chút!”

Yêu Hoa nghe được lời tuyết táp vừa nói…, liền giận đến không chịu nổi, nhưng vì nghĩ đến việc chính yếu nhất lúc này chính là trồng Phệ Hồn hoa này, chỉ có thể cưỡng chế cỗ lữa nóng trong lòng,đi theo Tà Băng đến một chỗ thổ địa bên cạnh.

Tà Băng dùng Hồn Lực đem Phệ Hồn hoa gieo trồng tại hoa viên trong ngọc giới, Phệ Hồn hoa tựa hồ cũng rất yêu thích ngôi nhà mới này,cánh hoa màu đỏ xinh đẹp càng không ngừng tại rung rinh, Yêu Hoa chứng kiến Phệ Hồn hoa sinh trưởng một lần nữa, nét tươi cười trên mặt không dứt.

Tà Băng mắt nhìn thấy đã trồng thành công Phệ Hồn hoa, đối với Mạc hỏi: “Ngươi còn muốn hay không cùng ta cùng đi ra ngoài?”

Mạc như thế nào sẽ không muốn? Hắn hi vọng nhất chính là một mực đi theo bên người Tà Băng, lúc Tà Băng vừa muốn gật đầu đáp ứng,thanh âm tiểu Tử lại truyền ra: “Tỷ tỷ, ta cũng muốn đi ra ngoài á…, ta cũng phải ở cùng một chỗ với tỷ tỷ á.”

Âm thanh cứng rắn vừa dứt ( ta thấy nhõng nhẽo đúng hơn), một cái tử sắc tiểu suất ca liền hướng phía Tà Băng nhào tới, Tà Băng nhìn tiểu Tử trong ngực, bất đắc dĩ cười cười, nói ra: “tiểu Tử, chúng ta liền cùng đi chứ.”

Về phần Yêu Hoa, Tuyết Ảnh cùng tuyết táp ba người hiện tại cũng đang không ngừng tu luyện, Tà Băng biết rõ cho dù có hỏi ba người bọn hắn cũng sẽ không cùng nàng cùng đi ra ngoài, cho nên trực tiếp không hỏi, chỉ là đối với Yêu Hoa nói ra: “Yêu Hoa, chúng ta đi ra ngoài trước, các ngươi, càng nhao nhao càng khỏe mạnh…”

Tà Băng mắt nhìn Yêu Hoa rồi lại đảo mắt nhìn về phía Tuyết Táp, ánh mắt vui vẻ chế nhạo Yêu Hoa, Yêu Hoa vẫn không nói gì, một đạo âm thanh giống như nói mớ lại như tiếng nói truyền ra: “Nữ nhân chết tiệt, cái này là địa bàn của ta nghe hiểu chưa?”

Yêu Hoa nghe được câu này, tia vui vẻ bên trong đôi mắt đẹp hoàn toàn bị lửa giận thay thế, hùng hổ hướng phía tuyết táp đang ở trên cây đi đến, Tà Băng nhìn hai người cười cười, lập tức cùng Mạc, tiểu Tử đi ra ngọc giới,ba người vừa đi ra ngọc giới, thoáng một phát đã bị cảnh sắc trước mắt làm cho ngây ngẩn cả người!

Địa điểm bọn họ đang đứng cách xa vị trí lúc trước tiến vào ngọc giới cả vạn dặm a! Tà Băng nhíu mày, dùng thần niệm dò xét thoáng một phát chung quanh,phát hiện bọn hắn từ phương đông thoáng một phát đã đến phương nam, mà khiến cho Tà Băng im lặng chính là, trong hồn thú chi lĩnh,lãnh địa chính thức của hồn thú chính là ở phương bắc,quả thật đây chính là lại muốn bọn họ chạy trốn ah!

Tà Băng nhìn chung quanh, cảnh sắc như trước thập phần xinh đẹp, chỉ là hiện tại muốn tới gia tộc của tiểu Tím phải muốn mất chút thời gian a, bất quá Tà Băng cảm giác, cảm thấy cái rừng rậm trong Hồn Thú chi lĩnh có chút không đơn giản, thoắt một cái đổi vị trí đến Tà Băng cũng không thể giải thích.

“Tà Băng, xem ra chúng ta đến phương bắc muốn tốn chút ít thời gian rồi, trong lúc này không thể phi hành.” Mạc bất đắc dĩ nói ra sự thật này, tại đây không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ tới phương bắc.

Tà Băng cũng phát hiện chuyện kỳ quái này, giống như hồn lực ở trên không trung liền không nghe sai sử , lắc đầu, không thể phi hành thì không thể phi hành a, nói không chừng đi tới nơi này còn có thể phát hiện không ít thứ tốt đây a.

Ngược lại tiểu Tử là lộ ra thập phần hưng phấn, tựa như về đến nhà , hưng phấn nhìn cái này cái kia,chạy chạy, mặt mũi tràn đầy tính trẻ con, thấy vậy tâm tình của Tà Băng cùng Mạc cũng tốt theo , tiểu Tử ngây thơ chất phác thật đả động sâu sắc đến hai người.

“Tỷ tỷ, tại đây đẹp quá ah.” Tiểu Tử vui vẻ chạy đến trước mặt Tà Băng chớp đôi con ngươi màu tím xinh đẹp, to tròn sáng ngời của hắn.

Tà Băng sờ đầu tiểu Tử, nói ra: “ tiểu Tử, nơi này chính là quê hương của ngươi ah,bây giờ chúng ta liền xuất phát tìm mẹ ruột của ngươi được không?”

Tiểu Tử gật đầu cười, Tà Băng cùng Mạc hai người nhìn bộ dáng đáng yêu của Tiểu Tử , tâm tình cũng càng ngày càng tốt, ba người cùng nhau hướng về phương bắc mà đi, trên đường đi thanh âm có chút non nớt của tiểu Tử đều không có dừng lại, líu ríu như một chú chim con khoái hoạt.

“Tỷ tỷ, ngươi xem đây là vật gì à?” tiểu Tử cách hai người một khoảng khá xa xoay lưng lại gọi Tà Băng

Tà Băng cùng Mạc liếc nhau, đi đến bên người tiểu Tử,nhìn theo hướng tay tiểu Tử, hai người chứng kiến một đồ vật cổ quái kỳ lạ, đáy mắt cũng có chút nghi hoặc, bọn hắn giống như cũng chưa từng gặp qua vật này.

Chỉ thấy trước mặt cái kỳ quái đồ vật kia,giống như một cái tảng đá, ,màu sắc thì giống như màu của cây cối, hơn nữa nhìn kỹ lại, vừa giống như một tiểu chút chít* có tứ chi, nhưng ba người lại không cảm nhận được sinh khí trên người tiểu chút chít này, trong tiềm thức đã cảm thấy cái Tiểu chút chít này không phải sinh vật! Đoán chừng là một cái tảng đá có tướng mạo kỳ lạ.

(* tiểu chút chít: con vật nhỏ)

Nhưng mà tiểu Tử lại nhìn chằm chằm vào nó, chứng kiến thứ này rõ ràng nhúc nhích một chút, Tà Băng cùng Mạc chỉ cần muốn chú ý một thứ gì, như vậy cho dù bất luận nó là cái gì thì nhất cử nhất động cũng không qua khỏi mắt hai người, cho nên cái Tiểu Đông Tây Cương này vừa tự cho là không có người phát hiện cũng là bị ba người nhìn thấy hết.

Có lẽ thiên tính con người là tò mò a, Tà Băng đi đến trước, ngồi xổm người xuống muốn dò xét cẩn thận cái Tiểu chút chít đang ở bên dưới này, lại không nghĩ mặt Tà Băng vừa tới gần, một thanh âm tựu truyền ra.

“Nữ nhân, cách xa ta một chút á!”