Mặc dù Nhan Gia Lâm nói đối xử bình thường với Hứa Tinh Không, sau khi Hứa Tinh Không mang thai, cô ấy vẫn giảm lượng công việc cho Hứa Tinh Không xuống. Mỗi ngày Hứa Tinh Không đều có thể đúng giờ tan tầm, có đôi khi thậm chí hai người vừa đi ra ngoài trở về, cô ấy liền trực tiếp cho Hứa Tinh Không nghỉ.
Bốn tháng sau khi Hứa Tinh Không và Hoài Kinh từ Hoài Thành trở về, Hoàng Thiên Tùng vì tác phong cá nhân có vấn đề bị IO cho nghỉ, Nhan Gia Lâm trở thành giám đốc phòng phiên dịch.
Công việc Nhan Gia Lâm nhiều lên, nhiệm vụ lại nặng nề, sau đó tuyển thêm hai trợ lý. Hiện tại Hứa Tinh Không cơ bản cũng chỉ đi theo Nhan Gia Lâm ra ngoài công tác, còn những thứ khác đều để hai trợ lý mới tuyển phụ trách.
Hai trợ lý này vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, lúc công tác còn non nớt nhưng rất có nhiệt tình. Nhan Gia Lâm từ trước đến nay đều rất biết xem người.
Có thêm trợ lý hỗ trợ, hiện tại ngay cả Hứa Tinh Không tan tầm sớm cũng không sợ lo không xong công việc.
Hứa Tinh Không có thể tan tầm sớm, Hoài Kinh lại không thể. Mỗi khi như vậy, Hứa Tinh Không sẽ thu thập thật tốt đi đến văn phòng chờ anh.
Để thuận tiện Hứa Tinh Không đi đến chỗ mình, Hoài Kinh sắp xếp một tài xế cho cô. Từ văn phòng IO đến tập đoàn Hoài thị không quá mười phút, xe ngừng ở tòa nhà Hoài thị, Hứa Tinh Không xuống xe đi vào.
Nhân viên tiếp tân ở quầy nhìn thấy Hứa Tinh Không, gật đầu chào một tiếng: "Hoài phu nhân."
Hoài thị tập đoàn trên dưới đều biết thân phận Hứa Tinh Không, mỗi lần cô vào cửa tập đoàn Hoài thị, người đi qua lại đều sẽ chào hỏi cô.
Bọn họ sẽ không trực tiếp kêu Hứa Tinh Không "Chủ tịch phu nhân" mà kêu cô là "Hoài phu nhân".
Hứa Tinh Không thích được người ta kêu như vậy, nghe tên liền cảm giác cô và Hoài Kinh thật sự rất gần nhau.
Sau khi Hoài Kinh cầu hôn với cô, hai người ngày hôm sau đã đăng ký kết hôn. Cho nên Hứa Tinh Không đảm đương nổi cái danh "Hoài phu nhân" này.
"Chào mọi người." Hứa Tinh Không cười đáp lễ.
Dọc theo đường đi được kêu Hoài phu nhân, Hứa Tinh Không tiến vào thang máy VIP, ấn tầng lầu văn phòng Hoài Kinh.
Tập đoàn Hoài thị là tổng bộ, cả tòa cao ốc cũng to hơn IO. Hoài Kinh mang theo cô vài lần nhưng Hứa Tinh Không còn có chút tìm đường không ra. Cô cũng không tính là mù đường, chỉ là sau khi mang thai, định hướng trở nên kém.
Từ thang máy ra, Leo đã chờ sẵn ở thang máy, nhìn thấy cô, anh cười cười: "Hoài tổng có họp, để tôi dẫn cô đi văn phòng chờ anh ấy."
"Anh như thế nào mỗi lần đều chờ ở đây." Hứa Tinh Không có chút thẹn thùng, "Mọi người cứ làm việc, chính mình tôi tùy tiện đi từ từ đến là được."
Leo cũng không nói thẳng ra mỗi lần cô đi lạc, Hoài Kinh chỉ có đi phòng điều khiển mới tìm được cô. Anh chỉ cúi đầu cười, nói: "Tôi không vội, vừa lúc ở đây đυ.ng tới cô mà thôi."
Biết Leo nói như vậy là vì chiếu cố mình, Hứa Tinh Không nhấp môi cười cười, hai người trò chuyện vừa đi đến hướng văn phòng Hoài Kinh.
Leo tuy là trợ lý của Hoài Kinh nhưng anh cũng có văn phòng riêng của mình. Dẫn Hứa Tinh Không vào văn phòng Hoài Kinh, Leo nói cáo biệt. Hứa Tinh Không đứng ở cửa văn phòng, kêu Leo một tiếng, anh quay đầu lại, Hứa Tinh Không cười.
"Hôm nay đi ra ngoài công tác, cảm giác giọng của chị Gia Lâm có chút không thoải mái, chị ấy nói hôm qua đi công tác về bị mắc mưa."
Nhan Gia Lâm hiếu thắng, những việc này đều không nói với Leo. Mà Leo tuy rằng tuổi nhỏ hơn, kỳ thật tính cách cũng rất cường thế. Hai người ở bên nhau đều dựa vào chính Leo đi nghiền ngẫm nhu cầu của Nhan Gia Lâm. Có đôi khi, Hứa Tinh Không sẽ giúp một phen.
Nghe xong lời của Hứa Tinh Không, mày Leo nhăn lại, anh than nhẹ một tiếng, nói: "Cảm ơn."
Văn phòng Hoài Kinh ở đây muốn lớn gấp hai so với văn phòng IO. Ngoại trừ khu làm việc, khu nghỉ ngơi, còn có khu giải trí. Khu giải trí ngoại trừ bàn bi da còn có một sân mini golf.
Văn phòng chiếu sáng thật đủ, hiện tại mới bốn giờ chiếu, ánh mặt trời chiếu vào văn phòng qua ô cửa sổ thành những khối góc cạnh khác nhau, làm văn phòng trống trải nghiêm túc trở nên có chút ấm áp.
Văn phòng có một ban công nhỏ, trên ban công Hoài Kinh để một ghế mây cùng sô pha lười cho Hứa Tinh Không, còn thêm một cái kệ sách. Trên kệ sách bày một chậu cây xanh, dây leo bò ra trên giá sách thật tươi mát.
Nếu là trước kia, Hứa Tinh Không khẳng định sẽ đọc sách, nhưng sau khi mang thai cô thích ngủ, chỉ đọc chốc lát liền đã ngủ ở sô pha.
Hoài Kinh họp xong trở về văn phòng đã là bốn giờ rưỡi. Anh biết Hứa Tinh Không đã đến, khi vào cửa động tác thật nhẹ. Đến khi tới ban công nhìn thấy Hứa Tinh Không điềm tĩnh ngủ ở trên sô pha, nguyên bản đang làm việc tác phong thật nghiêm túc, Hoài Kinh trong nháy mắt trở nên thật ôn nhu.
Hứa Tinh Không tới chờ anh tan tầm, phần lớn thời gian là nằm ở sô pha. Sô pha lười tuy rằng thoải mái nhưng chung quy không so đối với với giường mềm.
Hoài Kinh đi qua đi, ngồi xổm trước sô pha, cúi người hôn lên trán Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không ngủ không sâu, anh hôn nhẹ như vậy, lông mi Hứa Tinh Không động lên, mở mắt.
Trước mặt cô là mặt Hoài Kinh.
Hoài Kinh trong công ty và Hoài Kinh trong cuộc sống là hoàn toàn khác nhau. Một thân tây trang, quần áo thập phần tinh tế, toàn thân lộ ra vẻ cấm dục.
Nhưng Hoài Kinh chính là Hoài Kinh, mặc kệ công tác hay là trong sinh hoạt, đều là Hoài Kinh.
Hứa Tinh Không vươn tay, ôm lấy cổ anh. Hoài Kinh dùng một chút lực ôm cô vào trong lòng ngực. Đôi tay ôm lấy eo cô, Hoài Kinh khẽ hôn bên tai cô một chút, ôn nhu hỏi: "Em mệt à?"
"Vẫn luôn vậy." Hứa Tinh Không chui đầu vào cổ anh, híp mắt mơ màng nói.
Tinh thần Hứa Tinh Không gần đây xác thật không tốt lắm, bất quá bác sĩ có nói không có gì trở ngại, mệt thì cứ ngủ là được. Hoài Kinh khẽ cắn cắn lỗ tai cô, nói: "Chúng ta về nhà."
Hoài Kinh vừa nói xong, di động anh vang lên. Hoài Kinh vốn không muốn trả lời, Hứa Tinh Không nhắc nhở, Hoài Kinh mới mở di động ra.
"A lô, Hoài Kinh, hôm nay tới Tân Duyệt đánh thi đấu đi."
Thanh âm truyền tới từ trong điện thoại, không chờ Hoài Kinh nói là ai, Hứa Tinh Không cũng đã thẳng lưng lên, đôi mắt sáng rỡ mà nhìn Hoài Kinh.
Thần tượng của cô —— Hứa Trí!
Hoài Kinh cảm nhận được động tác của người phụ nữ trong lòng ngực mình, khóe mắt anh hơi nheo lại, nhìn Hứa Tinh Không, cười nhạt liếʍ liếʍ môi dưới.
"Muốn đi?" Hoài Kinh nhẹ giọng hỏi.
Hứa Tinh Không vừa nghe, vội vàng gật đầu.
"Còn mệt không?" Hoài Kinh nhìn bộ dáng cao hứng của cô, mặt mày nhu hòa.
Hứa Tinh Không lắc lắc đầu, gương mặt bởi vì hưng phấn mà đỏ lên: "Không...... Không mệt."
Hai người nói chuyện thanh âm rất nhỏ, chỉ hai người có thể nghe được. Đầu bên kia, Hứa Trí vẫn lải nhải oán trách Hoài Kinh gần đây chỉ chăm lo cho vợ, không có thời gian cùng đánh bóng với bọn họ.
Anh còn chưa lải nhải xong, Hoài Kinh lên tiếng: "Được, hôm nay đi."
"Tốt quá." Hứa Trí vừa nghe được, cười vui vẻ: "Vậy hôm nay 7 giờ, không gặp không về."
Hoài Kinh mũi gian một tiếng cười khẽ, đáp: "Được."
Hoài Kinh tắt máy, vừa rồi còn mệt đến không mở mắt nổi, Hứa Tinh Không tinh thần đã thật tốt. Cô không phải là fan cuồng nhiệt, nhưng cô thích Hứa Trí nhiều năm như vậy, hiện tại sẽ được gặp, vẫn là rất kích động.
"7 giờ có thể kịp không?" Hứa Tinh Không hỏi.
Cô nhìn đồng hồ ở cổ tay, Hoài Kinh rũ mắt nhìn cô, duỗi tay nhéo nhéo vành tai cô, nói: "Hiện tại mới bốn giờ rưỡi, về nhà ăn cơm xong, anh dẫn em đi."
"Tốt." Hứa Tinh Không cười rộ lên.
Cười xong, Hứa Tinh Không nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Hứa Trí. Hoài Kinh sắp xếp xong, liền kéo tay cô đi ra ngoài ban công. Nhìn bóng dáng Hoài Kinh, Hứa Tinh Không sờ sờ mũi, "ô" một tiếng.
Âm thanh phát ra vừa nhỏ vừa nhu, mang theo tia nghi hoặc.
Hoài Kinh quay đầu lại đối diện với tầm mắt của cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Anh không ăn dấm anh ấy?" Hứa Tinh Không cười hỏi.
Nhớ rõ lần trước, cô nói giọng Hứa Trí dễ nghe hơn giọng anh, dáng người đẹp hơn anh, nhìn đẹp hơn so với anh... Sau đó không lâu, Hoài Kinh liền dẫn theo Hứa Trí đánh bóng một hồi, dập nát ý tưởng này của cô.
Lúc ấy hai người còn chưa biết tâm ý của nhau.
Chờ Hứa Tinh Không hỏi xong, Hoài Kinh rũ mắt nhìn cô, hỏi: "Em muốn anh ghen?"
"Không không không." Hứa Tinh Không phủ nhận thật nhanh, "Anh ấy chỉ là thần tượng của em mà thôi......"
"Ừ." Hoài Kinh lên tiếng, nói: "Anh không ăn giấm, ghen thật quá ngây thơ."
Hứa Tinh Không: "......"
Hai người về nhà, Hứa Tinh Không làm cơm. Hai người ăn cơm xong, Hoài Kinh thu thập trang bị, đôi vợ chồng son hướng tới sân bóng rổ Tân Duyệt.
Như lời Hứa Trí nói, đã thật lâu Hoài Kinh không đến đánh bóng.
Tuy rằng đã lâu chưa đánh nhưng Hứa Tinh Không vẫn nhớ rõ bộ dáng Hoài Kinh lúc ấy.
Thoải mái thanh tân, vẫn như thiếu niên.
Hai người tới sân bóng rổ, Hoài Kinh nắm tay Hứa Tinh Không vào cửa. Cửa vừa mở ra, cả đám người đang đánh bóng nhất trí nhìn qua hướng bên này.
Mọi người chơi bóng ngày thường cũng sẽ dẫn người tới xem, nhưng Hoài Kinh là lần đầu tiên dẫn người đến, mà còn là vợ anh.
Thấy Hoài Kinh đến, Hứa Trí đầu tiên cười cười, sau đó lắc đầu, quăng bóng sang một bên, chạy đến.
"Tới đây!"
Hứa Trí và Hoài Kinh cùng nhau chơi bóng nhiều năm, cũng có thể coi như bạn tốt. Việc Hoài Kinh kết hôn, cả tầng thượng lưu Hạ Thành đều biết. Nhưng Hứa Tinh Không là người trầm lặng ít phô trương, mọi người đều ít thấy được chân dung của cô. Cho nên Hứa Trí lần này thấy được rất cao hứng.
Hoài Kinh tinh xảo thâm thúy, mà bên cạnh Hoài phu nhân lại dịu dàng nhã nhặn lịch sự, tự nhiên hào phóng, hai người đứng chung một chỗ thập phần xứng đôi.
"Đây là vợ tôi, Hứa Tinh Không." Hoài Kinh để ba lô xuống. Hiện tại là mùa hạ, anh từ nhà đã thay sẵn đồ chơi bóng.
Làn da Hoài Kinh thật trắng, đồ đánh bóng màu đỏ làm anh trông như một thiếu niên. Trừ cái đó ra, trên tóc anh còn đeo một băng đầu màu đỏ, cánh tay rắn chắc làm động tác càng trở nên mạnh mẽ. Trận bóng còn chưa bắt đầu đã thấy đầy nhiệt huyết.
Hứa Trí nhìn Hứa Tinh Không, cười chào hỏi: "Chào cô, tôi là Hứa Trí."
Sau khi nói xong, Hứa Trí nhìn nhìn Hứa Tinh Không, cười nói: "Tôi thấy cô thật quen."
Được chủ động chào hỏi, Hứa Tinh Không mặt lại đỏ lên, cô không rụt rè, thoải mái hào phóng mà nhìn Hứa Trí, nói: "Lần trước tôi tới đưa văn kiện cho Hoài Kinh, còn nhờ anh ký tên."
"A!" Hứa Tinh Không vừa nói như vậy, Hứa Trí nghĩ một chút rồi cười: "Nhớ rồi. Các người khi đó đã ở bên nhau sao?"
"Còn không có......" Hứa Tinh Không bị hỏi mặt càng đỏ. Bởi vì hai người tuy rằng không ở bên nhau, nhưng kỳ thật là đã ngủ chung.
"À." Hứa Trí cũng không suy nghĩ sâu thêm, chỉ là dựa theo suy nghĩ bình thường, chụp Hoài Kinh bên cạnh: "Khi đó đã có tâm tư đi!"
Anh hỏi Hoài Kinh, Hứa Tinh Không cũng không biết đáp án. Thoáng nhìn Hoài Kinh, thấy anh rũ mắt nhìn cô, cằm nâng lên, cười cười mà không trả lời.
Trong sân còn có người chờ, hai người nói chuyện phiếm vài câu, Hoài Kinh giúp Hứa Tinh Không tìm chỗ ngồi xong, sau đó đi khởi động rồi vào sân bóng.
Hoài Kinh cao ráo, ở giữa đám người đánh bóng xem như cao nhất. Mà anh làn da trắng, lại tinh xảo, động tác đánh bóng sạch sẽ nhanh nhẹn, thập phần xinh đẹp.
Hứa Tinh Không cơ hồ toàn bộ chỉ nhìn theo thân ảnh của Hoài Kinh.
Sau khi khởi động, mọi người bắt đầu thi đấu.
Hoài Kinh đã rất lâu không đánh bóng, nhưng thể lực anh thật tốt, chỉ là kỹ thuật còn chút trúc trắc. Nửa trận đầu kết thúc, đội Hoài Kinh bị đội Hứa Trí hơn mười điểm.
Nghỉ giữa giờ, người Hoài Kinh đổ ra một tầng mồ hôi. Hứa Tinh Không đưa ly nước qua, anh nhận lấy, ngẩng đầu uống. Cổ thon dài, hầu kết lăn lộn, mồ hôi theo từng sợi tóc nhỏ giọt trên mặt đất.
Ly nước Hoài Kinh dùng vẫn là ly nước của I Drink mà Giánh sinh năm ngoái cô đưa cho anh. Mực in trên ly đã bị mờ đi, do anh nắm nhiều ở trong tay.
Ngón tay Hoài Kinh trắng nõn thon dài, từng ngón tay để trên mặt ly, làm cái ly cũng có cảm giác cao cấp hơn.
Anh vừa đánh bóng xong, đôi tay chống trên đầu gối, giương mắt nhìn trên sân, một tổ khác đang thi đấu.
"Cố lên ~" Hứa Tinh Không ngồi ở một bên cổ vũ nói.
Hoài Kinh vừa mới vận động nhiều, hô hấp còn chưa bình thường lại. Hứa Tinh Không nói một câu như vậy làm tầm mắt anh chuyển đến trên người cô.
Người phụ nữ ngồi bên người anh, trên tay còn cầm khăn lông, nãy giờ thi đấu anh không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thắng bại, cô lại thật ra bị kích khởi.
Hứa Tinh Không luôn luôn an tĩnh, rất ít nói là muốn thắng hoặc là như thế nào...
Hoài Kinh dựa vào trên chỗ ngồi, cười hỏi: "Muốn anh thắng?"
Cho rằng Hoài Kinh là hỏi cô muốn anh thắng hay là muốn Hứa Trí thắng, Hứa Tinh Không gật đầu nói: "Đương nhiên muốn anh thắng."
Nghe xong, Hoài Kinh nhẹ giọng cười: "Được, em muốn anh thắng, anh khẳng định thắng."
Nửa trận sau bắt đầu, Hoài Kinh rõ ràng đánh dụng tâm lên. Anh hôm nay cùng Hứa Tinh Không đến đây, vốn không tưởng tận tâm đánh bóng, rốt cuộc là mang theo cô ra giải sầu. Mà nếu Hứa Tinh Không muốn anh thắng, nửa trận sau anh đã quen thuộc kỹ thuật, liền bắt đầu điên cuồng truy điểm.
Hoài Kinh đột nhiên nhiệt huyết, làm trong sân thi đấu cũng lâm vào giằng co. Cuối cùng, Hoài Kinh cướp bóng của Hứa Trí, dùng lực bàn chân nhảy lên đánh bóng vào trong rổ.
Hứa Tinh Không nhìn Hoài Kinh vững vàng rơi xuống đất sau khi ném bóng. Thân thể rơi xuống chấn động, làm mô hôi từ tóc rơi xuống. Anh hơi hơi vung đầu, giơ tay xoa xoa mồ hôi trên mặt.
Áo thun đỏ nhấc lên lộ ra cơ bụng rắn chắc. Hoài Kinh lau mồ hôi xong giương mắt nhìn về phía Hứa Tinh Không, tươi cười sáng lạn.
Nên hình dung nụ cười này của Hoài Kinh như thế nào, là ánh mặt trời tươi mát, lại lộ ra nét đắc ý, nhìn khóe môi anh hơi gợi lên làm trái tim Hứa Tinh Không nhảy bang bang.
Kết quả cuối cùng là đội Hoài Kinh thắng.
Thi đấu kết thúc, Hứa Trí ăn vạ bên người Hoài Kinh, đi theo anh đến trước mặt Hứa Tinh Không.
"Ai, lúc trước là giả vờ đi? Hôm nay tiêm máu gà?"
Hứa Trí ngày thường đều đóng vai nhân vật nghiêm túc, bây giờ nhìn anh chơi xấu dựa vào người Hoài Kinh, Hứa Tinh Không thế nhưng cảm thấy rất đáng yêu.
Hoài Kinh tiếp khăn lông Hứa Tinh Không đưa qua, ném lên đầu Hứa Trí, sau đó lại tiếp nhận ly nước. Anh mở nắp ly nước: "Thần tượng của vợ tôi là cậu, tôi không thể bại cho thần tượng của cô ấy."
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nói một câu như vậy, mặt Hứa Tinh Không trở nên nóng bỏng.
Hoài Kinh giương mắt nhìn cô, cả mặt đều là ý cười, Hứa Trí bên cạnh cười ha ha lên, vỗ vỗ vai Hoài Kinh, hỏi Hứa Tinh Không: "Vậy cô nói đi, đôi ta ai soái hơn?"
Hứa Tinh Không: "......"
Hai người bạn bè, tính tranh đua thắng bại cũng là giống nhau hay sao?
Thi đấu kết thúc, Hoài Kinh mang theo đồ vật đi phòng nghỉ tắm rửa. Phòng nghỉ của sân bóng Tân Duyệt đều là cá nhân, mỗi hội viên đều có phòng riêng dùng để tắm rửa nghỉ ngơi.
Tuy rằng là phòng đơn nhưng không gian rất lớn, giống như một chung cư loại nhỏ. Hoài Kinh đi tắm rửa xong, mặc một cái áo thun trắng đi ra. Anh đi gấp ra ngoài, áo thun còn chưa hoàn toàn mặc xong, quần đùi phía dưới còn chưa kéo thẳng, lộ ra một nửa nhân ngư tuyến.
Hứa Tinh Không cảm thấy Hoài Kinh dáng người thật là có chút mê, công việc anh lúc nào cũng vội, hơn nữa còn phải chăm sóc cô, thời gian vận động rất ít, nhưng dáng người vẫn luôn đẹp như vậy.
Anh có cơ bắp, nhưng không phải như người tập thể hình, chỉ là lộ ra đường cong hoàn mỹ.
Hứa Tinh Không ngồi ở trên sô pha, xem anh xem đến có chút thất thần. Hoài Kinh để khăn lông lên đầu lau vài cái, hỏi: "Muốn anh lại cởi ra cho em xem không?"
Lúc anh nói chuyện, trong giọng nói có chứa ngả ngớn cùng sang sảng, như đang nói một chuyện vui đùa.
Trong mũi Hứa Tinh Không đều là hương vị tươi mát, cô tuy rằng biết Hoài Kinh đang nói giỡn, nhưng mặt vẫn đỏ. Thu hồi tầm mắt, Hứa Tinh Không nói: "Em... Em đều đã xem qua."
Đi đến bên người Hứa Tinh Không, Hoài Kinh hỏi: "Anh và Hứa Trí ai đẹp mắt hơn?"
Hứa Tinh Không: "......"
Ai nói ghen thật ấu trĩ đâu?
Nhìn Hứa Tinh Không nói không nên lời, Hoài Kinh lại cười, anh hơi cúi đầu, trên người có hương vị sữa tắm. Con ngươi màu nâu nhìn chằm chằm Hứa Tinh Không, trong mắt anh mang theo ý cười.
"Cho dù anh ta đẹp hơn anh, thì có thể thế nào?"
Đôi môi Hứa Tinh Không khẽ nhếch lên.
Ý cười trong mắt Hoài Kinh càng gia tăng, anh duỗi tay sờ mặt Hứa Tinh Không. Tay anh vừa tắm xong có chút lạnh, nhưng cũng mang theo nhiệt độ cơ thể. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên môi Hứa Tinh Không một chút.
"Anh có thể làm vậy với em, anh ta có thể sao?"
Ngón tay anh buông ra, đem môi dán lên môi Hứa Tinh Không, đôi môi hai người tiếp xúc, trong mắt đều là tình yêu nồng đậm.
"Anh có thể đối với em như vậy, anh ta có thể sao?"
Cổ họng Hứa Tinh Không khẽ run.
Môi anh, cùng với nụ hôn đi lên gương mặt Hứa Tinh Không, một chút một chút, tới bên tai cô. Hàm răng anh khẽ giơ ra, nhẹ nhàng cắn vành tai cô.
"Anh có thể làm vậy với em, anh ta có thể sao?"
Nói xong, Hoài Kinh nhẹ giọng cười, hơi thở nóng bỏng dâng lên ở bên tai Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không cảm thấy như mình đang bay trong mây, lúc cô sắp phải rơi xuống, giọng đàn ông trầm thấp khàn khàn một câu, một lần nữa ôm cô vào trong lòng ngực.
"Anhta không thể. Bởi vì, em là người của anh."