Không Thể Kiềm Chế

Chương 50

Hai người mới vừa ra khỏi thang máy liền nghe được tiếng meo meo trong nhà. Hứa Tinh Không cười, mở cửa. Cửa vừa mở ra, đầu nhỏ của meo meo đã lộ ra từ phía sau cửa, hướng về phía Hứa Tinh Không kêu miêu ô một tiếng.

"Chị về rồi." Hứa Tinh Không nói, cúi đầu sờ sờ đầu nó.

Lúc Hứa Tinh Không cúi người, Meo Meo thấy được phía sau cô là Hoa Khôi, nguyên bản ánh mắt chú mèo mềm mại chợt biến thành cảnh giác.

Hứa Tinh Không vào cửa, mở đèn phòng khách lên. Ánh đèn chan hòa phòng khách nhỏ, có chút ấm áp hơn so với ngày xưa. Cô để giỏ xuống, đơn giản buộc tóc lên, nói với Hoài Kinh: "Em đi nấu cơm, anh chờ một chút..."

Lời cô còn chưa dứt, Hoài Kinh phía sau đã giữ tay cô lại. Nháy mắt da thịt chạm nhau, Hứa Tinh Không trong lòng vừa động. Anh dùng một chút lực, thân thể cô lui về phía sau hai bước, ngã dựa vào lòng ngực Hoài Kinh.

Hai tay anh từ phía sau ôm choàng lấy Hứa Tinh Không, lúc cô chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu hôn vào phía sau cổ.

Đôi môi ấm áp mềm mại như mang theo điện, hôn đến sau cổ Hứa Tinh Không làm cô rùng mình.

Hoài Kinh phía sau cảm nhận được thân thể cô run rẩy, anh cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười này thật trêu chọc người, bên tai lặng lẽ phiếm hồng, Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn lại anh, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hứa Tinh Không hỏi xong, bất chợt ở dưới chân có thứ gì giật giật, cô rũ ánh mắt xuống, thấy được thủ phạm ba ba dùng móng vuốt cào cào ống quần Hoài Kinh.

Cùng lúc đó Hoài Kinh lại hôn lên cổ cô một cái, Meo Meo ô ô hai tiếng, nâng móng vuốt lên lại chụp anh một cái nữa, Hoài Kinh lại cười khẽ một tiếng.

Hứa Tinh Không: "......"

Nhìn một người một mèo, một hứng thú dạt dào, một bên hùng hùng hổ hổ, Hứa Tinh Không cũng không biết nên nói cái gì. Hơi thở Hoài Kinh còn ở phía sau phà vào gáy, Hứa Tinh Không hơi hơi rụt cổ, vành tai đỏ hồng, nói: "Anh đừng khi dễ nó."

Người phụ nữ trong lòng ngực đã trở nên phấn hồng, non mềm thật mê người. Hoài Kinh buông tay ra, quay người cô lại, mặt cô quả nhiên cũng đã đỏ hồng.

"Không khi dễ nó, vậy khi dễ em nha?"

Đôi môi phụng phịu, Hứa Tinh Không ngước mắt nhìn, đôi mắt lóng lánh doanh doanh mang theo chút tức giận.

"Anh... anh khi dễ em chưa đủ sao?"

Khóe môi Hoài Kinh câu câu, nhìn Hứa Tinh Không trong lòng ngực mình, ánh mắt anh không đổi, nghiêm túc mà đúng đắn hỏi một câu.

"Như thế nào là khi dễ em?"

Nghe anh trả lời, Hứa Tinh Không mày nhăn lại, trong mắt quýnh lên, lúc cô vừa muốn lên án tiếp, mặt anh nhu hòa, tay đỡ gương mặt cô, cúi đầu xuống đặt lên một nụ hôn.

Đôi môi tiếp xúc, thân thể hai người cùng run lên, anh chỉ dừng lại ở môi cô một lát, khi rời đi, mũi gian một tiếng hừ, cười nói: "Như vậy?"

Trên môi còn lưu lại hơi ấm của Hoài Kinh, lông mi Hứa Tinh Không run lên, giương mắt nhìn môi anh, không nói gì.

Đôi môi Hoài Kinh từ gương mặt cô từ từ chậm rãi lui về phía sau, lui đến vành tai, khẽ chạm một ngụm, trầm thấp nói: "Như vậy?"

Cả người cô tê rần, thân thể có chút nhũn ra, đôi tay Hoài Kinh đỡ lấy bả vai cô, hôn lên cằm, lại hôn trở về môi. Người phụ nữ trong lòng ngực nhẹ nhàng phát run lên, trong mắt anh trần trụi quay cuồng mê đắm, thanh âm khàn khàn hỏi: "Đói không?"

Hứa Tinh Không bị hôn đến đầu óc muốn mê muội, tiếng nói run lên, "Không... không đói bụng... Ai!"

Cô vừa nói xong, anh dùng chút lực ôm bổng cô lên, ngước mắt nhìn Hứa Tinh Không, khóe môi mang ý cười ngả ngớn.

"Vậy anh đây ăn trước."

Hai chân choàng qua eo sườn Hoài Kinh, Hứa Tinh Không đỡ lấy bờ vai anh, rũ mắt nhìn hai tròng mắt màu nâu mang đầy ánh nhu hòa, tim cô như bị một cây đuốc hòa tan. Cô ôm lấy anh, dán mặt vào tai anh, nhẹ nhàng đáp.

"Được."

Một hồi đánh nhau kịch liệt kết thúc, Hứa Tinh Không gắng gượng lên một chút tinh thần, chuẩn bị ngồi dậy. Hoài Kinh ngước mắt nhìn cô, hỏi: "Đói bụng?"

Đúng là làm sự này sẽ tiêu hao năng lượng, nhưng Hứa Tinh Không cũng không phải bởi vì chính mình đói mới ngồi lên. Cô mặc áo ngủ vào, đỏ mặt nói: "Cho Meo Meo ăn."

Nhìn trên mặt cô còn chưa hết đỏ, cùng dấu răng bên cổ, Hoài Kinh duỗi tay giữ cô lại, "Ta đi thôi."

Mặc quần áo vào, Hoài Kinh đi tới phòng khách. Nhà Hứa Tinh Không tuy rằng không lớn, nhưng mỗi lần tới đều cho anh một cảm giác thoải mái chưa từng có.

Meo Meo đang ở phòng khách, bên cạnh còn nửa túi thức ăn cho mèo, Hoài Kinh nhìn Meo Meo sau đó đi qua ngồi xổm xuống bên người nó.

Meo meo cảnh giác miêu ô một tiếng, Hoài Kinh khóe môi giương lên, khẽ cười một tiếng, duỗi tay lấy một ít thức ăn bỏ vào hộp cơm của nó.

Anh đột nhiên hảo tâm làm Meo Meo buông xuống cảnh giác, rốt cuộc nó cũng là đói bụng, meo meo đi nhẹ nhàng đến trước hộp cơm, cúi đầu bắt đầu ăn.

Xem bộ dáng nó ăn, Hoài Kinh lại cười, giống như giao lưu với nó, nói: "Lúc ta không có ở đây, hãy làm bạn với cô ấy. Chờ xong mọi việc rồi ta sẽ mua thức ăn ngon nhất cho ngươi."

Meo meo nghe anh nói chuyện, ngẩng đầu nhìn một cái, con ngươi màu xanh thẳm thanh triệt như trời xanh, sau đó nhẹ nhàng miêu ô một tiếng, tựa hồ như trả lời.

Hoài Kinh khóe môi câu lên, duỗi tay sờ sờ đầu nó.

Hứa Tinh Không đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn ở phòng khách một người một mèo. Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh mèo, ánh đèn khắc sâu hình dáng khuôn mặt anh.

Hoài Kinh diện mạo thực tinh xảo, tinh xảo mà cao cấp, vừa mang nét thanh lãnh cùng khí tràng không dễ tiếp cận.

Mà cái người nhìn thật xa xôi không thể với tới này lại rũ mắt nhìn chú mèo trước mặt. Ngón tay thon dài xoa nhẹ trên đầu mèo, động tác thật ôn nhu.

Anh đã mặc vào áo sơ mi cùng quần tây, cổ áo sơ mi còn chưa cài hết, lộ ra nửa phần xương quai xanh bị che bóng, vô cùng gợi cảm mê người.

Nhìn Hoài Kinh đã mặc xong quần áo, Hứa Tinh Không hơi mím môi, hỏi một câu.

"Anh phải đi sao?"

Tay vuốt mèo dừng lại, Hoài Kinh quay đầu, trong mắt mang theo ánh nhu hòa bình tĩnh, anh nhìn Hứa Tinh Không, khóe môi hơi nhếch lên, "Phải."

Hứa Tinh Không đứng ở cửa, gió trên ban công như xuyên qua cửa đóng thổi vào, thổi tới trên người cô, làm cả người như phát rùng mình. Cô cúi đầu, lẳng lặng nói một tiếng.

"Vâng."

Hoài Kinh từ bên người Meo Meo đứng dậy, đi tới trước mặt Hứa Tinh Không, anh cúi đầu nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói ra một câu.

"Gần đây đừng đi đến nhà anh, có thời gian anh sẽ tìm em."

Hoài Dương Hàn hôm nay như vậy, rõ ràng có chủ ý. Hắn rất có thể đã biết Hứa Tinh Không có người này tồn tại, chỉ là chưa biết chính xác cô là ai.

Không riêng nhà anh, nhà Hứa Tinh Không gần đây anh cũng sẽ không đến, hai người nếu muốn gặp mặt cũng phải tìm một nơi yên ắng.

Anh không thể để cô bị cuốn vào.

Hứa Tinh Không ngước mắt, đối diện với tầm mắt của Hoài Kinh. Nghĩ đến anh đêm nay đột nhiên tới đây, hẳn là còn có ý tứ gì khác ngoài việc cho cô kinh hỉ.

Cô gật gật đầu, lên tiếng: "Em biết rồi."

...

Lần này cùng IO hợp tác là tập đoàn CG của Pháp, CG là một tập đoàn nổi tiếng quốc tế về thời trang phụ nữ, phạm vi kinh doanh cũng không đơn thuần chỉ là châu báu, còn có nữ trang cao cấp, nước hoa, mỹ phẩm các loại.

Kỳ thật CG hợp tác với IO công ty con của Hoài thị lần này bất quá là thả con tép, bắt con tôm, mục đích sau này là về sau cùng Hoài thị hợp tác nhiều hạng mục khác.

Lần hợp tác này mang đến một khối lượng công việc thật lớn, phòng phiên dịch bận rộn đến khí thế ngất trời.

Trần Uyển Uyển ngoại trừ tăng ca, ngày thường lượng công việc cũng không ít, nhưng vội thế nào cũng không ngăn được cô bát quái, giữa trưa ở phòng nghỉ cùng với Hứa Tinh Không, Trần Uyển Uyển nói chuyện đến chuyện xảy ra ngày thứ bảy kia.

"Cậu biết không, sự kiện hôm thứ bảy làm tớ sung sướиɠ cả ngày, ha ha ha."

Nhìn Trần Uyển Uyển cười tới ngả tới ngả lui, Hứa Tinh Không có chút bất đắc dĩ, cô nhắc nhở: "Ngày hôm đó, cậu không nên lôi học trưởng Bạch Trúc vào."

Vặn nắp chai nước ra, Trần Uyển Uyển hừ cười một tiếng: "Sự tình là do anh ấy dựng lên, vì sao không kéo anh ấy vào. Lại nói nữa, nếu anh ấy không nói cho Thi Sơ Tĩnh rằng anh ấy thích cậu, Thi Sơ Tĩnh cũng sẽ không nhằm vào cậu. Hai người xảy ra chuyện cũng là do học trưởng gây ra, cho nên không thể tránh khỏi. Hơn nữa anh ấy cũng ở trong nhóm, là đàn ông, nếu tớ không nói thì anh ấy cũng sẽ chính mình nói."

Trần Uyển Uyển nhanh mồm dẻo miệng, Hứa Tinh Không nói không lại cô ấy, đành chỉ cười cười.

Nhìn thấy cô cười lên, Trần Uyển Uyển kéo ghế hướng tới gần cô một chút, cảm khái nói, "Hứa Tinh Không của chúng ta thật lợi hại, im lặng thì thôi, ra tiếng thật kinh người. Thế mà lại được họa sĩ nổi tiếng Bạch Trúc coi trọng."

Nói tới đây, Trần Uyển Uyển nhớ tới lời Bạch Trúc nói, cô đẩy đẩy Hứa Tinh Không, hỏi: "Ai, cậu như thế nào lại cự tuyệt? Không thích anh ấy à?"

Nghe Trần Uyển Uyển khen mình như vậy, Hứa Tinh Không có chút chột dạ. Cô đem cằm tựa lên ly nước, nói, "Ừ, không yêu là một nguyên nhân, không tin là một nguyên nhân khác. Trong xương cốt tớ là tự ti, học trưởng Bạch Trúc mới biết tớ có mấy ngày đã thổ lộ. Tớ không tin tưởng chính mình, cũng không tin tưởng cảm tình bất thình lình."

Hơn nữa, anh ấy ưu tú như vậy, như thế nào sẽ có người ưu tú như thế thích cô? Tựa như...

Trong đầu lại hiện lên một bóng người quen thuộc, Hứa Tinh Không nhăn mày lại, uống một ngụm nước đè xuống nhịp tim đập mạnh.

Anh ấy càng không có khả năng.

Trần Uyển Uyển nghe Hứa Tinh Không nói, biết cô bị Vương Thuấn Sinh đả thương một lần mới càng tự ti. Rốt cuộc Vương Thuấn Sinh lúc đang ở bên cạnh Hứa Tinh Không đã nɠɵạı ŧìиɧ, làm sao có thể có người ưu tú hơn Vương Thuấn Sinh coi trọng đến cô.

Trần Uyển Uyển biết đây là do Hứa Tinh Không quá mềm yếu, mềm yếu làm người sốt ruột lại tức giận. Nhưng cô không phải Hứa Tinh Không, bất luận ai cũng không phải là Hứa Tinh Không, cho nên không ai có thể đồng cảm như chuyện đã xảy ra với bản thân mình, cũng không thể thay cô ấy quyết định.

Đối với Hứa Tinh Không như vậy, Trần Uyển Uyển chỉ có thể thở dài một tiếng.

"Cậu như vậy sẽ bỏ qua người mình thích."

Buổi chiều lúc Hứa Tinh Không đang chuẩn bị văn kiện cho Nhan Gia Lâm để đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Hứa Tinh Viễn.

"A lô, chị, chị có bận không?" Điện thoại vừa chuyển, thanh âm Hứa Tinh Viễn vang lên ngay, âm thanh của thanh niên trong trẻo, mang theo chút vui sướиɠ.

Hứa Tinh Không đã chuẩn bị xong văn kiện, khóe mắt vui vẻ, cười nói: "Không có, chuyện gì?"

Hứa Tinh Viễn ngày thường không gọi điện thoại cho cô, cô nói chuyện nhiều với mẹ hơn.

"À..." Hứa Tinh Viễn lên tiếng, thẹn thùng cười, "Em và Đồng Đồng đã định được ngày cưới."

Hứa Tinh Không trong lòng vui vẻ, hỏi: "Thật sự? Khi nào?"

Nghe được chị mình cao hứng, Hứa Tinh Viễn cười hắc hắc: "Hai ngày sau Tết Thanh Minh, âm lịch 21 tháng 2, chị có thể trở về sao?"

"Để chị xem lịch." Hứa Tinh Không nói, nhìn thoáng qua quyển lịch bên cạnh, âm lịch 21 tháng 2 là dương lịch 7 tháng 4, còn hơn hai mươi ngày.

Cô trả lời: "Gần đây công ty rất bận, không biết khi đó đã xong chưa. Em chờ buổi chiều chị hỏi sếp, nếu đã xong thì chị sẽ xin nghỉ mấy ngày về nhà hỗ trợ. Nếu còn bận có khả năng không trở về sớm được."

"Ngày kết hôn chị có thể về là được, chuyện khác em chính mình có thể tự làm." Hứa Tinh Viễn cười nói.

Nghe được em trai bảo đảm, Hứa Tinh Không lại cười.

Cô tin tưởng Hứa Tinh Viễn, cậu lập tức phải thành gia lập nghiệp, khẳng định có thể làm tốt chuyện đám cưới này. Đính hôn lúc ấy, cậu an bài khá tốt.

Nói chuyện với Hứa Tinh Viễn xong, Hứa Tinh Không treo điện thoại. Nhan Gia Lâm ở văn phòng bên cạnh vừa vặn cầm giấy tờ đi ra. Cô nhìn lên, Hứa Tinh Không gật gật đầu, lấy văn kiện đuổi theo.

Hai người cùng nhau ra văn phòng, lúc đang đợi thang máy, Nhan Gia Lâm nhìn giấy tờ, dặn dò: "Lần này hội nghị làm ký lục cho tốt, bên trên muốn xem."

"Đã biết." Hứa Tinh Không lên tiếng.

Lúc đi thang máy, Nhan Gia Lâm đã dặn dò xong công việc, đem văn kiện hợp lại, một lần nữa trở nên trầm mặc. Cô là người cuồng công việc, ngày thường rất ít khi cùng Hứa Tinh Không nói chuyện phiếm.

Thang máy thật mau đã xuống lầu dưới, hai người đi ra khỏi thang máy, hướng tới xe của Nhan Gia Lâm.

Nhan Gia Lâm tuy là phụ nữ nhưng trong xương cốt rất hiếu thắng, năm nay đổi một chiếc Cadillac XT5, Chiếc này thiết kế thập phần ngạnh lãnh, giống như người máy, mà Nhan Gia Lâm lại thích loại này.

Hứa Tinh Không cảm thấy cô ấy thật sự lãnh khốc.

"Chị Gia Lâm, công ty chúng ta hợp tác cùng CG sẽ ước chừng tới khi nào thì hết bận?" Lên xe, Hứa Tinh Không cài dây an toàn vào, hỏi Nhan Gia Lâm một câu.

Nhan Gia Lâm nghe cô hỏi như vậy, nhìn thoáng qua hướng bên này, nhàn nhạt mà nói: "Không nhất định. Lần này hợp tác với CG, chẳng những liên quan đến IO còn liên hệ đến Hoài thị. Việc hợp tác là do Hoài tổng dẫn dắt, xử lý tốt, tầng trên vui mừng, xử lý không tốt, Hoài tổng sẽ rất khó làm."

"Ra vậy." Hứa Tinh Không nghe vậy, trong lòng càng thêm một tầng sầu lo.

Cô nghe qua một ít bát quái, nói lần này cùng CG hợp tác là Hoài Kinh làm để hội đồng quản trị xem. Bởi vì chuyện lần trước bị Hoài Xương Triều hãm hại, hội đồng quản trị đối với anh có chút phê bình, mà nếu lần này làm tốt, địa vị Hoài Xương Triều sẽ có nguy cơ nguy ngập.

Nhưng chuyện này kỳ thật nghe qua không có logic, rốt cuộc trong công ty có nhiều sự kiện như vậy, làm sao có thể một lần hợp tác là có thể đuổi Hoài Xương Triều ra khỏi vị trí chủ tịch.

Hoài Kinh tốt nghiệp thạc sĩ liền vào IO, hiện tại đã mười năm, anh hẳn là còn chủ bài khác.

Tuy rằng chỉ là một phiên dịch nho nhỏ nhưng Hứa Tinh Không cũng có thể cảm giác được một ít gió thổi cỏ lay.

Anh ấy có thể thành công không? Hay là sẽ bị cha con Hoài Xương Triều phản sát?

Nhan Gia Lâm khởi động xe, dẫm hạ chân ga nhanh chóng lái ra khỏi bãi đậu xe ngầm. Ra cửa quẹo vào đường chính, ở giao lộ xe dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ.

"Hỏi cái này làm gì?" Giương mắt nhìn đèn xanh đèn đỏ, Nhan Gia Lâm hỏi Hứa Tinh Không một câu.

Hứa Tinh Không lấy lại tinh thần, nhớ tới chính sự , nói với Nhan Gia Lâm.

"Em trai tôi đầu tháng 4 sẽ kết hôn, nếu việc công ty đã hết bận rộn vào lúc đó, tôi muốn xin nghỉ vài ngày."

Càng tiếp xúc, Hứa Tinh Không càng cảm thấy Nhan Gia Lâm không có khó khăn như vẻ ngoài. Hiện tại nói chuyện với cô ấy cũng không câu nệ như trước kia.

"Có thể." Nhan Gia Lâm sảng khoái đáp ứng, cùng lúc cô mở radio trên xe.

Hiện tại là 3 giờ chiều, trên radio đang phát ra tiết mục quảng bá tình cảm, một cô gái đang khóc nức nở nói chuyện với người chủ trì về quan hệ của mình.

"Bạn trai tôi nói gần đây công ty rất bận, đã hai tuần không gặp tôi, trước kia lúc mới quen anh ấy hận mỗi ngày không thể dính suốt với tôi, sau thì một tuần gặp 2 lần, sau đó một lần, bây giờ là đã 2 tuần..."

Hứa Tinh Không nghe cô gái nói chuyện, cảm thấy chuyện của cô ấy giống như của cô và Hoài Kinh. Hai người bọn họ hiện tại bởi vì công tác của Hoài Kinh cũng rất ít gặp mặt...

Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không sửng sốt, cô cùng anh không phải bạn trai bạn gái, cô nghĩ đến chuyện này làm gì? Đừng nói Hoài Kinh 2 tuần không gặp cô, cả đời này không gặp, cô cũng không thể nói anh có nửa điểm không phải.

Hứa Tinh Không trong lòng trống rỗng, mím môi nhìn ngoài cửa sổ đèn quảng cáo nhấp nháy. Sẽ thật sự cả đời không gặp nhau sao?

"Có đôi khi, không gặp mặt là vì bảo hộ mình."

Lúc Hứa Tinh Không đang miên man suy nghĩ, Nhan Gia Lâm thình lình nói một câu. Bị những lời này làm kinh ngạc một chút, Hứa Tinh Không liếc nhìn Nhan Gia Lâm. Đây là đánh giá câu chuyện của cô gái kia sao?

Nhìn khuôn mặt tinh xảo được trang điểm kỹ lưỡng của Nhan Gia Lâm, Hứa Tinh Không không nghĩ tới nữ cường nhân Nhan Gia Lâm cũng có mặt bát quái như vậy.

Thời điểm cô nghĩ như vậy, Nhan Gia Lâm lại đột nhiên nói một câu.

"Tôi mới vừa nói không phải câu chuyện kia, chuyện kia thật rõ ràng anh ta đã nɠɵạı ŧìиɧ."

Hứa Tinh Không: "......"

Vậy cô ấy nói là bạn trai của ai?