Không Thể Kiềm Chế

Chương 41

Hứa gia bởi vì Hứa Tinh Không không chịu đi xem mắt mà vẫn không vui vẻ, Hứa Tinh Không cũng không quan tâm, đơn giản trực tiếp là không đi.

Mùng Một đầu năm, Hứa Tinh Viễn cùng Chu Đồng Đồng đi đến nhà Chu Đồng Đồng, Lâm Mỹ Tuệ cùng Hứa Tinh Không ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Chờ đến mùng hai, Hứa Tinh Không cùng cả gia đình đi đến nhà cô nhỏ Hứa Thế Đình.

Cô nhỏ Hứa Thế Đình là công nhân ở một xưởng nhỏ, dượng Dương Đan Thắng là tài xế xe tải, hai người có một con trai là Dương Chí Hào. Chí Hào sau khi tốt nghiệp đại học không đi ra ngoài tìm việc làm muốn chính mình ở ngoại ô thuê một miếng đất làm chăn nuôi, gây dựng sự nghiệp.

Gia đình Hứa Tinh Không cùng gia đình cô quan hệ rất tốt, người hai gia đình đều không khác nhau lắm, không có bản lĩnh lớn lao gì nhưng đều cần cù chăm chỉ, tính cách cũng rất thành thật.

Vì Dương Chí Hào sống luôn ở trại chăn nuôi, cô nhỏ và dượng cũng dọn tới ở ngay trại luôn. Lúc Hứa Tinh Không đến, dượng đang cùng Dương Chí Hào đuổi gà. Trại chăn nuôi có mướn vài người, Tết đến mọi người đều về nhà, hiện tại chỉ còn dượng Dương cùng Chí Hào hai cha con làm việc.

Thấy gia đình Hứa Tinh Không tới, Dương Chí Hào cười rộ lên, kêu một tiếng: "Mẹ, gia đình mợ cả đến rồi."

Trừ bỏ phần trại chăn nuôi là lớn nhất, bên cạnh có dựng lên hai gian nhà trệt. Sau khi chào hỏi xong, mọi người liền cùng nhau đi vào nhà.

Bởi vì hai gian nhà không được tính như nơi trú ngụ thường xuyên nên có chút đơn sơ, tuy nhiên lại thật sạch sẽ. Mọi người đi vào, ngồi xuống, Dương Chí Hào bắt đầu pha trà.

Dương Chí Hào cùng tuổi với Hứa Tinh Viễn, hai người khi đi học là cùng một cấp. Dương Chí Hào trắng nõn sạch sẽ, người lại thành thật. Khi đi học thường xuyên bị khi dễ, mà mỗi lần như thế đều là Hứa Tinh Viễn giúp đỡ giải nguy. Cho nên quan hệ hai người không tồi chút nào.

Tuổi không khác, lại thân thiết, khi hai người ở cùng nhau đều không tránh được bị đem ra so sánh. Cùng tuổi mà Hứa Tinh Viễn đã đính hôn, Hứa Thế Đình nhìn Lâm Mỹ Tuệ cười nói: "Hứa Tinh Viễn đính hôn rồi sau này sẽ thành gia lập người, con chúng ta tới đối tượng còn chưa có. Cả ngày chỉ lo làm việc ở trại, cũng không ra ngoài giao hảo bạn bè, thấy thật là sầu."

Bị mẹ nói như vậy, Dương Chí Hào mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Mẹ, đừng nói chuyện này."

Dương Đan Thắng nhìn con trai: "Này không phải rất sốt ruột sao?"

Dương Chí Hào có chút bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua cha rồi nói: "Có cái gì sốt ruột? Con đi bắt gà đây."

Nói xong như chạy trốn ra cửa, để lại trưởng bối trong phòng cười rũ ra.

Dương Chí Hào chạy trốn, đề tài thật mau chuyển về Hứa Tinh Viễn, Hứa Tinh Không đang ngồi nghe đột nhiên di động rung lên, cô cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, toàn là WeChat. Cô ngồi góc ngoài sô pha, nhìn thoáng qua tin nhắn, tất cả đều là do Hoài Kinh gởi tới, toàn là hình anh chụp meo meo.

Hình chụp meo meo lười biếng mà nằm ghé vào dương cầm, thời điểm Hoài Kinh chụp hình cũng có chụp một khoảng tay đặt trên phím đàn. Trên hình lộ rõ ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.

Hôm nay là mùng hai Tết, thông thường sẽ là đi thăm bạn bè, anh ở nhà một mình đánh đàn chơi với mèo sao?

【 Tinh Không: Ở nhà? 】

Mới vừa hỏi xong, Hoài Kinh đã trả lời ngay.

【 Hoài: Ừ. 】

Hứa Tinh Không mí mắt hơi rũ xuống, lại nhìn thoáng qua tấm ảnh. Cũng đúng, anh ấy không ở nhà thì có thể đi đâu? Hoài gia không khí cổ quái, mẹ cùng em gái đều không ở cùng... Vậy anh trải qua ngày Tết như thế nào? Hay cũng là chỉ có meo meo làm bạn trong căn phòng lớn kia?

Hứa Tinh Không trong lòng lạnh một chút, hơi hơi nhíu mày.

Trong lúc tâm tình cô phức tạp chưa biết trả lời như thế nào, Hoài Kinh đã gởi thêm một tin nhắn mới:

【 Hoài: Hoài Hoàn trốn học trở về chơi Tết Âm Lịch với anh, sáng nay mới vừa đi. 】

Trốn học? Hứa Tinh Không gõ một chuỗi tự trở lại.

【 Tinh Không: Trốn học trở về? 】

Hoài Kinh bên kia thực mau trả lời.

【Hoài: Ừ, biết anh ở nhà cô đơn một mình, có lương tâm trở về cùng ăn Tết với anh, không có lương tâm thì không biết khi nào mới về.】

Hứa Tinh Không: "......"

Cảm thấy bên trong những lời này có ẩn chuyện gì, Hứa Tinh Không đôi mắt chớp chớp.

Anh ấy ở nhà thật sự cô đơn sao?

Nghĩ lại một chút, đây là lần đầu tiên anh nói câu này. Mẹ ở chùa Khanh Bình, em gái ở nước ngoài, bên ngoài người người náo nhiệt đi thăm người thân bạn bè, bản thân anh ở căn phòng lớn, bên cạnh chỉ có một con mèo...

Hẳn là anh thật sự cô đơn.

Tim Hứa Tinh Không như tích lại một giọt nước lạnh, cảm thấy hơi băng giá.

Khi cô còn đang nhìn màn hình mà suy tư, các trưởng bối đã bàn luận đủ đề tài về Hứa Tinh Viễn, Hứa Thế Đình nhìn Hứa Thế Đình hỏi: "Tinh Không, khi nào con quay trở về Hạ Thành?"

Ngước mắt nhìn thoáng qua Hứa Thế Đình, Hứa Tinh Không sờ sờ điện thoại đặt ở trên đùi, nghĩ tới đoạn đối thoại vừa rồi với Hoài Kinh, cô do dự một chút rồi nói: "Có lẽ mùng bốn."

Nghe xong, Hứa Tinh Viễn nghi hoặc nhìn lại: "Không phải chị nói mùng sáu mới đi làm sao?"

Lúc Hứa Tinh Viễn nói, Lâm Mỹ Tuệ cũng nhìn cô. Hai người tầm mắt cùng nhìn lại đây, cô như bị nhìn đến tan biến. Hơi cúi thập đầu, ngón tay cô ve vuốt màn hình di động lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: "Đi về sớm gặp bạn."

"Gặp bạn bè cũng tốt." Hứa Thế Đình cười nói, "Con ở Hạ Thành, chúng ta lại đều ở Hoài Thành, có một số việc cũng không chiếu cố cho con được, ngày thường vẫn phải nhờ tới bạn bè hỗ trợ."

Nghe Hứa Thế Đình nói, Hứa Tinh Không chỉ cười cười, không nói gì.

Mùng bốn Hứa Tinh Không trở về Hạ Thành, mùng ba Lâm Mỹ Tuệ cũng không đi đâu, ở nhà bận chuẩn bị đồ đặc sản để Hứa Tinh Không mang về Hạ Thành.

"Những thứ đó không cần mang theo." Lâm Mỹ Tuệ hận không thể đem tất cả đồ cho Hứa Tinh Không mang đi. Cô nhìn rương hành lý đầy, khuyên một câu.

"Mang theo đi, ở đó không có cái này." Lâm Mỹ Tuệ cười nói, lại nhét một túi bánh mật mình làm vào trong.

Nhìn Lâm Mỹ Tuệ cười, Hứa Tinh Không trong lòng có chút chua xót.

Cô cũng không biết vì cái gì lại muốn về Hạ Thành sớm, chỉ là lúc ấy nhìn ảnh chụp Meo Meo, nghĩ tới Hoài Kinh cô độc ngồi bên dương cầm mà nghe bên ngoài không khí Tết náo nhiệt, cô cảm thấy Hoài Kinh đáng thương đến làm người đau lòng.

Bây giờ nhìn Lâm Mỹ Tuệ bận bận rộn rộn, Hứa Tinh Không suy nghĩ lại, Tết âm lịch thời gian nghỉ tuy dài, nhưng ngày thường không được nghỉ dài như vậy, cho nên thời gian thật sự đi thăm Lâm Mỹ Tuệ không nhiều.

Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không nói với Lâm Mỹ Tuệ: "Mẹ, mẹ không cần vội vậy đâu, mùng năm con đi."

Nghe xong, Lâm Mỹ Tuệ lại bỏ thêm một túi măng vào hành lý Hứa Tinh Không, bà ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Không, cười: "Sớm muộn gì cũng phải đi. Hơn nữa, cô nhỏ của con nói cũng đúng, trở về cùng bạn bè có qua có lại. Chúng ta ở chỗ này cũng không giúp gì được cho con, con vẫn là phải dựa vào bạn bè. Chúng ta không hại ai, mà chúng ta cũng không chiếm tiện nghi của người khác."

Cô lẻ loi một mình ở Hạ Thành, làm mẹ không thể không lo lắng, nhưng Lâm Mỹ Tuệ rất ít khi đem cảm xúc này biểu lộ ra, chỉ là ngẫu nhiên Hứa Tinh Không có thể từ lời nói của bà suy ra.

Lâm Mỹ Tuệ dùng một ngày để lấp đầy cái hành lý trống rỗng của Hứa Tinh Không. Mùng bốn lúc cô đi, Hứa Tinh Viễn lái xe đưa Hứa Tinh Không ra ga.

Xách hành lý xuống xe, Hứa Tinh Viễn mặt mày nhăn lại, lo lắng hỏi: "Mẹ cũng quá đi, chị có thể mang nổi không?"

"Được chứ." Hứa Tinh Không cầm lấy hành lý Hứa Tinh Viễn đưa qua, nói, "Trước đây lúc đi học, hành lý còn nặng hơn cái này nhiều, chị đều xách nổi."

Hứa Tinh Viễn nói: "Mẹ đã yếu mà còn sắp xếp hành lý cho chị mang đi."

Nói vừa xong, hai chị em đều trầm mặc.

Lần này Hứa Tinh Không đi, lần sau trở về sẽ là tiết thanh minh.

"Tay mẹ không tốt, ngày thường em giúp mẹ nhiều hơn." Hứa Tinh Không dặn dò một câu.

"Yên tâm đi." Hứa Tinh Viễn nói.

"Khi nào em và Đồng Đồng định ngày kết hôn, báo trước với chị để chị xin nghỉ sớm." Hứa Tinh Không nói.

"Đã biết." Hứa Tinh Viễn trả lời.

Hứa Tinh Không nói câu này xong, lại muốn dặn dò thêm Hứa Tinh Viễn, nhưng rồi lại nói không nên lời.

Hứa Tinh Viễn nhìn Hứa Thế Đình đang cúi đầu, nói: "Chị, chị ở Hạ Thành cũng phải chiếu cố mình cho thật tốt, sinh hoạt thật tốt, nếu không được thì trở về đây, em và mẹ đều ở đây."

Nghe xong lời này, đáy lòng Hứa Tinh Không đang bị tẩm nước lạnh như được tưới nước đường, vừa lạnh nhưng lại ngọt ngào. Cô giơ tay, xoa xoa đầu em, "Chị biết rồi, về đi."

Sau khi từ biệt Hứa Tinh Viễn, Hứa Tinh Không đưa vé kiểm tra rồi đi vào xe. Hành lý Lâm Mỹ Tuệ đưa cho cô thật nặng, Hứa Tinh Không phải dùng hết sức mới để được vào kệ hành lý.

Sắp xếp xong hành lý, Hứa Tinh Không ngồi vào ghế của mình. Cô dựa vào cửa sổ, lơ đãng nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài, đoàn xe lửa mà xanh chạy rập rình.

Trước đây lúc còn đi học, chưa có đường xe cao tốc, khi đó cô chính là ngồi xe lửa xanh này đi Hạ Thành. Khi đó, xe chạy mất năm sáu giờ mới tới Hạ Thành, vì không muốn rời gia đình mà lần nào cô cũng cảm thấy tàu chạy quá nhanh.

Hiện giờ chỉ còn tốn hai giờ từ Hoài Thành đến Hạ Thành, cô thế mà lại cảm thấy chậm.

Hứa Tinh Không thu hồi tầm mắt, mở khóa điện thoại nhìn thoáng qua album Hoài Kinh chụp Meo Meo.

Cô muốn quay trở về nhanh như vậy, ắt hẳn là do nhớ Meo Meo.

Xe cao tốc chạy hai giờ đã đến Hạ Thành, Hứa Tinh Không cầm hành lý từ trên xe xuống, đi đến khu chờ taxi. Hiện tại đông người, không dễ kiếm taxi. Hứa Tinh Không đứng xếp vào hàng chờ xe, nhìn logo ga tàu cao tốc, trong lòng có chút cảm giác khác.

Cô lại đã trở lại.

Trở về rồi, cô nên đi nơi nào trước?

Đến phiên Hứa Tinh Không, tài xế taxi xuống giúp cô đem hành lý bỏ vào thùng xe phía sau. Hứa Tinh Không nói cảm tạ rồi lên xe.

Tài xế nhìn cô một cái, hỏi: "Cô gái, cô đi đâu?"

Hứa Tinh Không nhìn phía trước xe, mím môi nói: "Đi khu biệt thự nam Tây Hải."

"Được rồi." Tài xế hạ bảng "xe trống" xuống, thay bằng bảng "Đón khách", lái xe chạy ra khỏi ga.

Hứa Tinh Không xuống xe taxi, kéo hành lý đi đến trước cửa nhà Hoài Kinh. Trên cửa là khóa mật mã, mặt chạm thật sạch sẽ.

Từ khi Hứa Tinh Không đi theo Hoài Kinh học đàn dương cầm, anh liền đưa mật mã cho cô. Nhưng mỗi lần cô tới đều là đi chung với Hoài Kinh, chưa bao giờ tự mình đến.

Hứa Tinh Không đem hành lý để một bên, duỗi tay ấn mật mã. Ấn chuỗi con số xong, khóa vang lên một tiếng, cửa mở ra, Hứa Tinh Không xách hành lý đi vào.

Hiện tại vẫn là buổi sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu xạ vào, làm sáng toàn bộ căn phòng. Cửa sổ hơi hé mở, gió biển thổi vào, bức màn nhẹ nhàng phất phơ, mang theo ít hương vị ướŧ áŧ từ biển.

Ngoài cửa sổ, người đàn ông mặc áo hoodie màu trắng, ngồi cạnh hồ bơi, bên người anh là một con mèo ragdoll lười biếng phơi nắng.

Cửa vừa mở ra, thanh âm dường như kinh động tới bọn họ, người đàn ông và con mèo cùng nhau quay đầu lại.

Hứa Tinh Không rất ít khi thấy Hoài Kinh mặc áo hoodie trắng, làn da anh dưới ánh mặt trời như hòa hợp nhất thể với áo hoodie. Ngũ quan tươi mát tuấn dật, đôi mắt màu nâu còn đôi môi màu đỏ thắm, rực rỡ dưới ánh nắng.

Nhìn thấy Hứa Tinh Không, anh nhướng mày, tựa hồ có chút không tin.

Con mèo bên người đã đứng lên chạy tới chỗ Hứa Tinh Không. Đến cạnh bên Hứa Tinh Không, Meo Meo ngửa đầu, "miêu ô" nhẹ nhàng một tiếng.

Hứa Tinh Không ôn nhu cười, cúi đầu nhìn Meo Meo, ngồi xổm xuống ôm nó lên.

Con mèo vừa mới phơi nắng, trên người còn chút hương vị mặt trời, tươi mát dễ ngửi, Hứa Tinh Không híp híp con mắt.

Lúc cô bế con mèo lên, người đàn ông cũng từ bên ngoài đi tới bên người cô. Anh không biết đã ngồi ở bên ngoài bao lâu, trên người có hương vị gió biển, đi đến đây toát ra vẻ lạnh lạnh.

Hứa Tinh Không ôm Meo Meo đứng lên, cô giương mắt nhìn Hoài Kinh, anh cũng nhìn cô. Khuôn mặt nhìn gần ngũ quan thật rõ ràng. Lông mi thật dài, mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong, hết thảy hết thảy đánh thức toàn bộ thể xác và tinh thần Hứa Tinh Không.

Anh nhìn cô, mặt mày cũng trở nên ôn nhu, anh mở cánh tay ra, thanh âm trầm thấp nói với Hứa Tinh Không:

"Anh cũng muốn được ôm."