Thời tiết ngày trừ tịch thật tốt, buổi sáng giúp Lâm Mỹ Tuệ chuẩn bị cơm tất niên, sau khi ăn bữa trưa đơn giản, Hứa Tinh Không cùng Hứa Tinh Viễn bắt đầu dán câu đối xuân.
Sau khi cha qua đời, trong nhà tuy rằng không còn đàn ông trụ cột, người ngoài nhìn đến có chút đáng thương, nhưng trong nhà Hứa Tinh Không cũng không làm qua loa, ngược lại so với nhà khác còn có điều chú ý hơn.
Tân niên đầu tiên ở nhà mới, không chỉ mua chữ dán cùng câu đối xuân, Lâm Mỹ Tuệ còn mua trang trí đủ loại màu sắc để dán dưới rèm cửa, nhìn thật rực rỡ.
Trước kia câu đối xuân trong nhà đều là do Hứa Tinh Không và Hứa Tinh Viễn dán, một người dán, một người đứng kiểm tra cao thấp thế nào. Năm nay có thêm Chu Đồng Đồng ở bên cạnh bưng khay đựng câu đối chờ dán.
Câu đối xuân được dán hướng ra mặt bên ngoài nhà, thật nhanh sau đó cũng được dán lên cửa. Hứa Tinh Không cầm băng dán vừa mới ra tới cửa đã nghe tiếng chào hỏi của Nhϊếp Cảnh Thanh.
"Cô Hứa, nhà cô cũng dán câu đối xuân à!"
Hứa Tinh Không nghe tiếng thì giương mắt nhìn qua, Nhϊếp Cảnh Thanh mặc một bộ đồ phòng hộ màu trắng, dây kéo kéo lên đến trên cùng, chiếc khóa kéo màu đen cũng di động theo khi anh nói chuyện. Nhϊếp ảnh gia hẳn là thường xuyên ở bên ngoài, quần áo Nhϊếp Cảnh Thanh đều là sạch sẽ thoải mái, giúp dễ dàng vận động. Cả người anh, tinh thần lẫn quần áo đều thật đẹp.
Trong tay anh cầm câu đối xuân, Hồ Hồ đứng cạnh bên dưới chân. Hôm nay Hồ Hồ mặc một cái áo bông xanh sẫm, phía dưới mặc cái váy ngắn màu nâu, chân mang đôi ủng ngắn màu trắng. Hiện tại cô bé đang ôm một con búp bê vải màu hồng nhạt, ngẩng đầu nhìn Nhϊếp Cảnh Thanh dán câu đối xuân.
Cô bé đang ngửa đầu nhìn ba, nghe được tiếng ba nói chuyện thì quay đầu nhìn lại, khuôn mặt tròn tròn nộn nộn trên cái khăn quàng cổ màu vàng nhạt, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Tầm mắt Hứa Tinh Không đặt trên người Hồ Hồ, ánh mắt thật nhu mì, ngẩng đầu cười nói: "Đúng vậy, sắp dán xong rồi."
Nhϊếp Cảnh Thanh thật dễ chịu, gặp Hứa Tinh Viễn cùng Chu Đồng Đồng vài lần, nói chuyện phiếm với nhau, sau đó cũng xem như là quen biết.
Hai người đang nói chuyện thì Hứa Tinh Viễn đi đến, nhìn thấy Nhϊếp Cảnh Thanh một tay cầm câu đối, một tay cầm băng dán thì nói với Hứa Tinh Không: "Chị, anh Nhϊếp một mình dán câu đối có vẻ không được tiện, chị qua giúp anh ấy đi."
Một mình Nhϊếp Cảnh Thanh dán câu đối xuân, Hứa Tinh Không cũng thấy được. Nghe Hứa Tinh Viễn nói, cô đem băng dán trong tay đưa cho Chu Đồng Đồng rồi lên tiếng được. Sau đó đi qua hướng Nhϊếp Cảnh Thanh, cô cười nói: "Để tôi giúp anh".
Nhϊếp Cảnh Thanh vốn định nói không cần, nhưng cô đã cười đi đến, anh cũng cười cười, gật đầu: "Vậy tốt quá, cảm ơn cô."
Trong hai câu đối xuân dán trên cửa, hoành phi yêu cầu phải dán trên cao. Hứa Tinh Không không cao lắm nên với không tới. Cô nhón nhón chân cũng không chạm tới được.
Đi ra cửa dán câu đối, Hứa Tinh Không không mặc áo khoác, cái áo trắng cao cổ cùng với chiếc váy dài làm lộ ra tư thái lả lướt cùng khí chất thật dịu dàng. Phần dưới váy dài lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài, hai chân nhón nhón nhìn thật đáng yêu.
Nhϊếp Cảnh Thanh nhìn cô vươn người hai lần không với tới, cười một tiếng nói: "Đưa cho tôi đi."
Vừa mới nhón chân có chút mệt, Hứa Tinh Không sắc mặt ửng đỏ, cô đứng thẳng lại đem băng dán qua chỗ Nhϊếp Cảnh Thanh, nói: "Vóc dáng cao vẫn tốt hơn."
Nhϊếp Cảnh Thanh đón lấy băng dán trong tay cô, nhìn cô cười một cái, hai mắt to lóe ra tia sáng. "Hiện tại cô cũng rất tốt mà."
Hứa Tinh Không cười cười.
Nhϊếp Cảnh Thanh nói xong, tầm mắt lướt qua cô, nhìn Hồ Hồ hỏi: " Hồ Hồ, vừa rồi dì giúp ba dán câu đối xuân, con nên làm thế nào?"
Hồ Hồ ngửa đầu nhìn ba, đôi mắt to chớp chớp, sau đó như nhớ tới cái gì, cô bé cúi đầu, từ trong túi móc ra một vật đưa cho Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn thấy, thì ra là một cục kẹo vị dâu tây.
"Cảm ơn dì." Hồ Hồ nói chưa sõi, tiếng "dì" cuối cùng kia kéo dài ra làm hai tiếng. Giọng non nớt như tiếng khảy trên dây đàn thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hứa Tinh Không.
Cô cười nhận cục kẹo, ngồi xổm xuống ôn nhu nhìn cô bé nói: "Không cần khách sáo, dì có thể ôm con một cái không?"
Hồ Hồ cười rộ lên, giang hai cánh tay bổ nhào vào trong lòng ngực Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không không nghĩ cô bé sẽ trực tiếp nhào lại đây, thân thể đứa bé mềm mại cùng mùi sữa thơm lừng trên người làm cô sửng sờ, giống như cô đang ôm lấy món đồ đẹp nhất trên thế giới, Hứa Tinh Không cười thật thỏa mãn. Hai tay dùng chút sức lực ôm cô bé lên. Bế cô bé đứng lên, Hứa Tinh Không nhìn nhìn khuôn mặt to tròn của Hồ Hồ, cười nói: "Nhìn bụ bẫm nhưng rất nhẹ."
Nhϊếp Cảnh Thanh bên cạnh cười gật đầu nói: "Bé giống mẹ, mặt to tròn nhưng trên người lại không có nhiều thịt."
"Mặt to thật đáng yêu." Hứa Tinh Không dùng gương mặt mình nhẹ nhàng chạm một chút vào khuôn mặt Hồ Hồ, xúc cảm lại mềm lại nhu, thật quả làm người nghiện.
Lại nói tiếp, đυ.ng phải Nhϊếp Cảnh Thanh hai lần, hai lần cô đều không thấy vợ anh. Lần này anh dán câu đối một mình, trong nhà không có người khác đến hỗ trợ.
Nhϊếp Cảnh Thanh là ly hôn hay sao?
Hứa Tinh Không cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng không hỏi. Nếu thật sự là ly hôn, hỏi trước mặt con gái, sẽ làm anh có điểm xấu hổ.
Hứa Tinh Không ôm Hồ Hồ trong lòng một lát, đợi Hứa Tinh Viễn cùng Chu Đồng Đồng dán xong câu đối mới lưu luyến buông Hồ Hồ ra, cầm cục kẹo rồi từ biệt hai cha con.
Vừa tiến vào cửa, Hứa Tinh Không mở giấy gói, bỏ kẹo vào miệng. Vị dâu tây chua chua ngọt ngọt thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu lưỡi.
Hứa Tinh Viễn nhìn cô ăn kẹo, cười nói: "Anh Nhϊếp người khá tốt, đặc biệt hiền hòa."
Bên cạnh Chu Đồng Đồng cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, vừa nhìn là biết người đàn ông đáng tin cậy, một mình cũng chiếu cố Hồ Hồ được tốt như vậy."
Hứa Tinh Không ngậm ngậm kẹo, đưa tới đưa lui trong miệng.
"Một mình? Ly hôn?"
"Vợ anh ấy đã qua đời, lúc sinh Hồ Hồ bị khó sinh." Chu Đồng Đồng thở dài nói, "Anh ấy hiện tại vẫn một mình nuôi Hồ Hồ."
Hứa Tinh Không nghe đến đó, đau lòng cho Hồ Hồ một chút.
Trách không được vẫn luôn không gặp được mẹ Hồ Hồ, nguyên lai là đã qua đời. Nhϊếp Cảnh Thanh hiện tại nhìn con gái thật giống vợ, chắc trong lòng càng thêm nhớ nhung?
Một mình có thể giáo dưỡng con gái tốt như vậy, Nhϊếp Cảnh Thanh đúng là người thật ôn nhu.
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không cười cười, trên đời này vẫn còn đàn ông tốt.
Năm nay là lần đầu sau ba năm Hứa Tinh Không ăn Tết Âm lịch ở nhà, ngoại trừ thêm Chu Đồng Đồng, mọi thứ dường như không có gì khác biệt so với trước kia. Trên TV liên hoan chào đón Tết Âm lịch đã mở màn, ngoài cửa sổ ánh pháo hoa nở rộ rực rỡ, pháo thanh nổ đì đùng hết đợt này đến đợt khác, đem đến không khí Tết đoàn viên thật long trọng mà ấm áp.
"Năm mới vui vẻ!" Hứa Tinh Viễn cười hì hì nâng ly rượu lên.
Hứa Tinh Không cùng Chu Đồng Đồng và Lâm Mỹ Tuệ ba người cũng nói tiếng chúc mừng rồi cùng cậu chạm cốc. Người một nhà nhìn nhau cười, hòa thuận vui vẻ.
....
Tết Âm lịch người cùng nhà ở bên nhau thật ôn nhu, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
"Bà nội!" Hoài Hoàn kêu lên một tiếng, chạy lên bậc thang.
Bên trong cửa nghe được tiếng kêu, Mai lão phu nhân đi nhanh đến mở cửa. Cửa vừa mở ra, bà cười nhìn tới, thấy Hoài Hoàn đang tiến đến, phía sau là Hoa Khôi, Mai lão phu nhân ý cười càng sâu, mau để cho hai anh em đi vào nhà.
Mai lão phu nhân rất coi trọng truyền thống, nhất là ngày Tết Âm Lịch. Cả đại trạch từ trên xuống dưới đều bố trí đầy đủ vị Tết, đèn l*иg màu đỏ xâu chuỗi, câu đối treo treo rực rỡ, đem tòa nhà bình thường trống trải trở nên có chút sắc màu và hơi thở con người.
"Sau này không được trốn học nữa." Mai lão phu nhân biết Hoài Hoàn lần này là trốn học, trong lòng không đành lòng trách cứ cô, nhưng ngoài miệng vẫn muốn giáo dục một vài câu.
Hoài Hoàn kéo cánh tay lão phu nhân, cười hì hì làm nũng nói: "Ai nha, bà nội, con đây không phải là nhớ bà nội quá hay sao."
Mai lão phu nhân được nịnh đến thật vui vẻ, lại cười rộ lên. Cười rộ lên một hồi, ngẩng đầu nhìn Hoa Khôi bên cạnh, liếc mắt một cái, nói: "Vẫn là cháu gái ngoan, có hiếu tâm trở về thăm bà nội. Anh cháu thật không có hiếu tâm này."
Bị điểm danh, Hoài Kinh ngước mắt, trên mặt mang theo ý cười nói: "Bà nội, tiểu Hàn cũng đâu có trở về? Bà đừng chỉ có nói cháu."
Mai lão phu nhân thấy trên mặt anh mang theo ý cười mới thấy khoan khoái, bà liếc liếc Hoài Kinh một cái, nói dỗi: "Tiểu Hàn đi học ở nước ngoài, cháu ở trong nước, sao so với Hàn được?"
Nghe xong Mai lão phu nhân nói, Hoài Hoàn ha ha nở nụ cười.
Nhìn cháu gái cười đến vui vẻ, lão phu nhân trong lòng cũng cao hứng, nói thêm một câu, "Cả hai người đều không làm cho người khác bớt lo."
Ba người nói nói cười cười đi tới phòng khách, thấy Hoài Xương Triều đang ngồi trên sô pha đọc báo. Nghe tiếng người bên ngoài bước vào, Hoài Xương Triều nhìn lên, nhìn đến Hoa Khôi thì thần sắc trở nên nghiêm nghị một chút.
Mà Hoài Kinh thì thần sắc không biến đổi chút nào, cười kêu lên một tiếng: "Chú hai."
Nghe được tiếng chú hai này, thần sắc Hoài Xương Triều hơi hơi thả lỏng một chút, ông gật gật đầu, cười nói: "Bà nội nói tụi con không đến thăm bà?"
Hoài Kinh có chút buồn rầu nói: "Cũng không phải mà."
Nhìn hai người vẻ mặt ôn hòa, Mai lão phu nhân "Ai da" một tiếng, cười nói: "Mấy đứa tụi con hợp nhau chọc ghẹo bà già này. Ta đã lớn tuổi như vậy, chỉ mong muốn con cháu hài hòa, bình bình an an, ngày thường thỉnh thoảng đến thăm ta, chẳng lẽ không được sao?"
Nghe được bốn chữ "con cháu hài hòa" này, Hoài Xương Triều giương mắt nhìn Hoài Kinh liếc một cái. Hoài Kinh thần sắc không biến, cười an ủi Mai lão phu nhân: "Được được được rồi, về sau không chọc tới bà nội nữa."
Không khí phòng khách thật ấm áp, đột nhiên có người kêu lên một tiếng, "Bà nội, ba..."
Mọi người phóng tầm mắt theo tiếng gọi này, thấy ở cửa phòng khách Hoài Dương Bình đang đứng ở đó. Hoài Kinh nhìn thấy Hoài Dương Bình cười gọi một tiếng: "Anh, anh đã về."
Hoài Dương Bình mới từ nhà đến đây, vợ anh ta bởi vì anh ta mà nghe lời Lâm Vĩ Du dèm pha trở về nhà mẹ đẻ, hiện tại lại bị Mai lão phu nhân cách chức, mỗi ngày ở nhà không làm gì, chỉ ăn no chờ chết. Mà người hại anh ta lên bờ xuống ruộng Hoài Kinh kia, làm như không có việc gì, ngồi ở đằng kia cười chế giễu, còn gọi anh ta tiếng "anh". Hoài Kinh càng biểu hiện bình thường, càng lộ vẻ châm chọc.
Hoài Dương Bình thấy Hoài Kinh, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi. Mặt anh ta nhăn lại, mắt lạnh lẽo nhìn Hoài Kinh, cười lạnh nói: "Đừng kêu tôi như vậy, tôi không gánh nổi tiếng "anh" này đâu."
Tựa hồ như không nghe những lời lạnh lùng này, Hoài Kinh hơi hơi mỉm cười, "Anh, Tết nhất anh giận dỗi như vậy làm gì?"
Hoài Kinh nói như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Hoài Dương Bình trong nháy mắt cảm xúc bùng phát. Trong mắt anh ta tất cả đều là lửa giận, chỉ vào Hoài Kinh gằn từng chữ một: "Tôi nói, không cần kêu tôi là anh, cậu nếu thật sự xem tôi là anh thì sẽ không hại tôi như vậy."
"Dương Bình!" Hoài Xương Triều kêu Hoài Dương Bình một tiếng, Hoài Dương Bình cũng không có để ý, gắt gao nhìn chằm chằm Hoài Kinh.
Hoài Kinh không quan tâm cái nhìn chăm chú của Hoài Dương Bình, hừ một tiếng: "Tôi kêu anh là anh, bất quá là nể mặt chú hai. Bằng không với việc là con tư sinh như anh, tự xem mình như là con trai trưởng Hoài gia?"
Hoài Dương Bình sắc mặt chợt biến đổi.
Lời Hoài Kinh nói đem không khí phòng khách trong nháy mắt đọng lại, sắc mặt Hoài Xương Triều trầm xuống, nhìn Hoài Kinh nói: "Hoài Kinh, con nói như vậy là sao, xin lỗi anh con đi!"
Không khí nguyên bản hòa thuận trong nháy mắt thay đổi, Mai lão phu nhân đứng ở đó nhìn hai người, tức giận đến phát run.
"Các người ở thời điểm Tết nhất như thế này, không thể làm ta chết không chịu được sao?"
Nhìn phòng khác thân nhân đứng rải rác khắp nơi, Hoài Kinh hơi liếʍ môi dưới, biết hôm nay cơm tất nhiên coi như không ăn được nữa. Anh từ sô pha đứng lên, trước khi đi nhìn Hoài Xương Triều một cái.
"Chú hai, cháu biết chú sốt ruột, nhưng ngay từ đầu là anh ấy khơi mào trước, bây giờ chú kêu cháu xin lỗi? Thời điểm ba cháu qua đời, chú nói sẽ coi cháu như con. Đây là chú đối xử cháu như con hay sao?"
Nói xong, Hoài Kinh cười nhạt, đi từ từ ra khỏi phòng khách.
Phía sau Hoài Hoàn kêu anh, chạy như điên đuổi theo.
Hai anh em một trước một sau lên xe, Hoài Kinh cầm tay lái, mắt nhìn đại trạch trang trí rực rỡ, hỏi: "Cơm tất nhiên muốn ăn món gì?"
Thắt đai an toàn xong, Hoài Hoàn nhìn sườn mặt Hoài Kinh, thấy sắc mặt anh không biến hóa gì làm trong lòng cô càng không dễ chịu. Hoài Hoàn vội vàng cười cười, nói: "Thịt kho tàu! Chúng ta đi Trúc Tương Phi Hiên đi, anh họ nói ở đó có thịt kho tàu ăn rất ngon."
"Được." Hoài Kinh lên tiếng, nhanh chóng khởi động xe rời khỏi đại trạch.
Hoài Hoàn nhìn ngoài cửa sổ xe, pháo hoa bắn mừng đầy trời, nơi nơi thật là náo nhiệt, chỉ có hai người bọn họ thật cô đơn. Hoài Hoàn trong lòng có chút khó chịu, cô do dự một chút: "Anh, chúng ta đi tìm mẹ cùng nhau ăn cơm tất niên đi?"
Hoài Kinh quay đầu lại nhìn cô một cái: "Mẹ ở trên chùa thanh tu, chỉ ăn chay, em không phải muốn ăn thịt kho tàu sao?"
Hoài Hoàn cúi thấp đầu, không nói chuyện.
Hơi liếʍ liếʍ môi dưới, Hoài Kinh đánh tay lái xoay cái phương hướng, hỏi: "Nhớ mẹ?"
Hoài Hoàn gật gật đầu, nói: "Nhớ, anh, anh cũng nhớ mẹ phải không?"
Xe thay đổi phương hướng chạy đến chùa Khanh Bình, Hoài Kinh nhìn bóng đêm đen như mực bị đèn đường chiếu sáng, trên mặt anh cũng lung linh một tầng ánh đèn.
"Còn nhỏ mới nhớ đến mẹ,chúng ta đã trưởng thành nhớ đến việc khác."