Mật Ngọt Dành Riêng Anh

Chương 17: Buồn bực

Hội trường đã chật kín người, hai hàng ghế VIP đầu được các giáo sư, hiệu trưởng và khách mời của trường đã ngồi đông đủ. Bên dưới tân sinh viên đang gương mặt háo hức, chụp ảnh lưu niệm cùng nhau trước khi chương trình chính thức bắt đầu.

Ở bên trong hội trường, Lâm Hiệu đang sắp xếp các tiết mục và dặn dò một số thứ cần lưu ý khi biểu diễn.

-"Âm thanh mình đã kiểm tra" Liên Khải đang chạy lại thông báo

-"Ok! Cậu sang bên phía nhóm ánh sáng xem thế nào? Lúc nãy đèn led có tí vấn đề" Lâm Hiệu bận rộn nói

Liên Khải gật đầu rồi quay người đi. Lâm Hiệu nhìn xung quanh một lượt thấy Quân Tâm đang chăm chú đọc nội dung chương trình, bên cạnh vẫn không thấy Lan Ninh.

Lâm Hiện hơi nhíu mày -"My My có thấy Lan Ninh đâu không?" Nhìn My My đang make up cho một bạn nữ ở gần đó lớn giọng hỏi

-"Ơ..cậu ấy.." My My chợt bị hỏi bất ngờ không phản ứng kịp

-"Cậu ấy đi thay phục trang rồi" Quân Tâm điềm nhiên đáp thay

-"Ờ đúng rồi. Cậu ấy đi thay phục trang rồi!" My My cũng nói thêm

-"Sao lâu rồi vẫn chưa ra? Có vấn đề gì không?" Lâm Hiệu nhíu mày càng sâu, đây không phải là tác phong của cô. Bình thường cô rất có trách nhiệm, khi bắt đầu việc gì đó tinh thần rất cao. Bình thường sẽ là cùng bọn họ chuẩn bị.

-"Đúng là đã đi rất lâu rồi!" Quân Tâm nhìn đồng hồ trên tay khẽ nhíu mày, toan đứng dậy

My My bên kia đã đứng dậy -"Để mình chạy tìm cậu ấy xem sao?"

-"Vậy phiền cậu rồi!" Lâm Hiệu cũng gật đầu

Lâm Hiệu liếc nhìn sang phía Quân Tâm nhìn thấy đang nhíu mày thật chặt, có vẻ bất an. Lâm Hiệu cũng hơi bất ngờ rồi dời ánh mắt tập trung vào mọi người trước mặt.

Một lúc sau, My My đang chạy từ bên ngoài vào vừa chống tay thở -"Lan Ninh cậu ấy..cậu ấy..bị nhốt rồi!"

-"Cái gì?!" Hai giọng con trai vang lên rất lớn. Quân Tâm nhìn sang Lâm Hiệu, thấy Lâm Hiệu cũng đang nhìn lại.

-"Mình...mình chạy tới phòng trang phục thì thấy bên ngoài có ổ khoá, mình tưởng cậu ấy đã rời đi rồi, nên mình định sang phòng khác tìm..nhưng chợt nghe giọng cậu ấy kêu lên mình mới biết" My My vừa thở vừa nói không ra hơi

Quân Tâm nghe xong không nói lời nào bước nhanh ra ngoài, Lâm Hiệu thấy thế cũng đi theo sau. Phía sau mọi người đang nhốn nháo, nhưng cũng không dám theo.

Thanh Mai đứng khoanh tay ở một góc cười nhạt.

Lúc Quân Tâm chạy đến phòng phục trang thì thấy trước cửa phòng đã bị một ổ khoá to bằng 4 ngón tay khoá lại. Có vẻ vô cùng cứng rắn, trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể mở được.

Anh nhíu mày sâu -"Ninh Ninh" anh đập cửa gọi lớn

-"Quân Tâm?!" Bên trong giọng cô hơi nhỏ, vì bị ngăn cách bởi cánh cửa.

-"Ninh Ninh, cậu có sao không? Mình đã gọi Đại Hiệu và mọi người đến giúp cậu" My My cũng đến gần cửa nói lớn

-"Mình không sao! Chỉ là mình không thể ra ngoài."

-"Không sao! Cậu đừng hoảng, mình sẽ đi gọi bảo vệ!" Lâm Hiệu cũng trấn an nói, rồi chạy nhanh đi.

Còn lại My My và Quân Tâm đang đứng trước cửa, anh rất muốn nói với cô lời gì đó nhưng sợ cô không muốn mọi người nghi ngờ lại chỉ nắm chặt chốt cửa.

-"Ninh Ninh, sao cậu lại bị nhốt trong đó thế?!" My My đứng sát vào cánh cửa hiếu kì

-"Mình không biết. Lúc mình thay xong quần áo thì đã không thể mở ra rồi. Điện thoại mình để trong túi xách, không còn cách nào liên lạc với mọi người" cô từ tốn

-"Đáng ghét, vậy là có người chơi xấu rồi!" My My dậm chân -"Là nó chứ không còn ai nữa! Đồ xấu xa" cô lớn tiếng mắng

-"My My đừng nói linh tinh" Lan Ninh nhỏ giọng an ủi, nhưng cũng khẽ nhíu. Tuy là không bằng không chứng, nhưng ở đây người ghét cô nhất chắc hẳn là Thanh Mai đi. Vì trước đây khi bình chọn hội trưởng, cô đã xuất sắc vượt qua Thanh Mai mà nhận được vị trí hội trưởng học sinh.

-"Em..cậu có khát không?" Quân Tâm bổng chen vào, anh rất lo lắng cho cô. Sợ cô sợ, sợ cô khát. Cô gái của anh, anh không nỡ để cô phải chịu khổ.

-"Mình...mình không khát!" Giọng Lan Ninh cũng trở nên dịu dàng

My My đứng giữa hai người hai bên cánh cửa cũng khẽ nhíu mày, hai người đây cô cảm giác có hơi sao sao ấy. Kiểu cứ có cảm giác là lạ khi nghe hai người trò truyện. Vừa thấy thân thuộc lại như rất xa lạ. Rõ ràng là rất kì quái.

-"Mau mau lại giúp cháu mở cửa ra đi ạ!" My My vui vẻ khi thấy Lâm Hiệu cùng bác bảo vệ đang chạy tới

-"Sao lại bị khoá thế này, ổ khoá này ở đâu? Ta đâu có chìa khoá!" Bác bảo vệ với mái tóc hoa râm nhíu mày nhìn ổ khoá

-"Bác có thể đập nó ra được không?!" Quân Tâm đang đứng bên cạnh lên tiếng

-"Để ta xem, rõ ràng ổ khoá này mới, không phải của trường. Chắc chỉ còn cách đập ra thôi" Bác bảo vệ lắc đầu

-"Vậy nhanh nhanh đập ra đi ạ!" My My cũng sốt sắng

-"Sắp đến giờ bắt đầu rồi, có thể nhanh giúp cháu được không?" Lâm Hiệu cũng lên tiếng

Bác bảo vệ cũng gật đầu sau đó lấy một cây búa trong túi đen ra. Đang chuẩn bị tư thế đập ổ khoá.

-"Ninh Ninh, em..à cậu có thể đứng ra xa cánh cửa không?" Quân Tâm gõ vào trong cửa nhỏ giọng. Anh sợ khi cửa bật mở, hoặc sơ ý có thể làm cô bị thương.

-"À được được" nghe giọng anh, cô an tâm rất nhiều mà ngoan ngoãn đứng xa cánh cửa.

"Bộp Bộp" tiếng va chạm vang lên mạnh mẽ phía cánh cửa, và cuối cùng là một tiếng leng keng rơi xuống nền gạch.

Cánh cửa bật mở, cô nhìn thấy gương mặt cực kì lo lắng của anh, Lâm Hiệu, My My và cả bác bảo vệ.

-"Cậu không sao chứ?!" My My chạy vào cầm lấy tay cô

Cô liếc nhìn sang Quân Tâm thấy anh khẽ thở phào, cô gật đầu -"Mình không sao! Cảm ơn mọi người"

-"Không sao là tốt rồi! Lần sau đừng nghịch phá như thế nữa. Bọn sinh viên bây giờ đúng là phá phách" bác bảo vệ vừa nhặt búa và ổ khoá bị hư bỏ vào túi vừa lẩm bẩm đi mất.

-"Bây giờ không có thời gian, cậu phải lên sân khấu bắt đầu ngay bây giờ" Lâm Hiệu cũng lộ vẻ an tâm nói

-"Được! Để chuyện này nói sau!" Lan Ninh vỗ vỗ bàn tay My My khẽ an ủi.

-"Được rồi. Các cậu mau lên sân khấu đi, mình đi tìm A Khải xem sao đã nhé!" My My cũng vẫy vẫy tay chạy đi

Còn lại ba người đang bước đi, Lâm Hiệu đang bận rộn đi ở phía trước. Phía sau là Lan Ninh đang đi chậm chậm. Bây giờ Quân Tâm mới dám quan sát cô, giầy cao gót lộ ra mắt cá chân xinh đẹp, một bộ váy xoè được thiết kế với những bông hoa màu cùng màu với nơ của anh. Thật xinh đẹp như một nàng công chúa.

Cô quay đầu nhìn lại anh, môi mấp máy như muốn nói nhưng lại không nói. Anh biết cô nói anh đừng lo lắng, cô không sao. Nhưng có trời mới biết, lúc nghe tin cô bị nhốt, tim anh như dừng lại mấy giây.

-"Sau này lúc nào cũng phải mang điện thoại!" Anh bước lên gần cô, nhỏ giọng

Cô gật gật đầu.

-"Có gì phải gọi cho anh!"

Cô lại gật gật đầu.

-"Anh lo lắng cho em lắm!"

Cô nhìn anh, ánh mắt chợt sáng rồi hơi mím môi cười ấm áp. Cô mấp máy môi nhưng cuối cùng chỉ cười càng rạng rỡ.

-"Cứ không nói gì đi! Xem tí anh phạt em phải nói thế nào!" Anh thì thầm hơi ái muội bên tai cô

Cô đỏ mặt nóng rực lườm anh. Anh rõ ràng là đang trêu chọc cô. Đã hứa là sẽ không muốn để mọi người biết mà anh vẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô chốn đông người như này. Rõ ràng đáng ghét!

Khi mọi thứ đã chuẩn bị hoàn tất, lúc này cô và anh đang chỉnh lại một lượt các nội dung cần chú ý. Rèm sân khấu được kéo lại, cô được anh nắm lấy tay bước lên bậc thang sân khấu. Lúc này đèn đã được tắt, một màu đen không thấy rõ, cô được anh kéo vào một vị trí trung tâm.

Phía sau Lâm Hiệu đang nói vào bộ đàm -"Một hai ba..!" Đèn được bật sáng, rèm được kéo ra. Ánh đèn chiếu thẳng vào hai bóng một nam một nữ trên trung tâm.

Cô gái đang cười rạng rỡ, chàng trai bên cạnh được cô gái khoát tay cũng hơi mĩm cười lịch sự.

-"Chào mừng các vị quan khách các thầy cô và các bạn tân sinh viên đã đến tham dự chương trình ngày hôm nay!" Giọng cô được truyền sang micro một giọng nói dịu dàng mà ấm áp.

Bên dưới tiếng vỗ tay rần rần sau lời chào mừng của cô. Bàn tay cô khoát sang anh hơi nắm góc áo.

Lúc nãy trong bóng tối trước khi đèn sáng anh đã hôn lên mặt cô. Không kiêng dè gì mà hôn cô ngay tại sân khấu, mặc dù không có ai thấy cô cũng muốn lườm anh.

Chương trình được bắt đầu sau lúc giới thiệu các khách mời và màn phát biểu của hiệu trưởng. Dần dần hội trường bắt đầu náo động với các tiết mục âm nhạc, dance, múa đẹp mắt.

*

Bên ngoài cổng trường, đối diện một bãi đổ xe, Ninh Vũ đang ngồi trong xe chơi PUBG. Anh đang chạy vào một căn nhà trống canh một địch ở xa đang chạy tới. Khi bắn viên đạn hụt , anh khẽ đá chân.

-"Cậu có yên đi không?" Hạ Nhiên tay đẩy gọng kính, anh đang đọc tiểu thuyết bên ghế phụ nhíu mày khi tiếng súng cứ đùng đùng liên tục.

-"Con mẹ nó tức ghê!" Ninh Vũ rít lên

-"Cậu không thể nhỏ tiếng được à!" Hạ Nhiên đá chân sang

-"Không được! Đang chán chết đây!"

-"Cậu vẫn giống lúc nhỏ, chả có kiên nhẫn gì!" Hạ Nhiên khinh khỉnh nói

-"Kiên nhẫn làm cái gì? Anh đây ghét nhất là chờ đợi ai đó!" Ninh Vũ liếc lại

Hạ Nhiên bổng hơi mất tự nhiên, nghiêng đầu sang bên cửa kính rồi hơi nhỏ giọng -"Đợi một chút rồi cũng sẽ gặp được thôi mà!"

Nhưng Ninh Vũ lại đang chìm trong trò chơi, cơ bản không buồn để ý nghe nói gì. Trong xe không khí có đôi phần kì lạ.

*

Trong hội trường âm thanh phát rất to, mọi người dồn về sân khấu. Tiết mục ảo thuật của một ảo thuật gia nổi tiếng được mời về biểu diễn. Phía sau hậu trường, mọi người cũng đang chen chúc nhìn lên sân khấu. Không ai để ý nhìn xem hai MC đã cùng nhau biến mất.

Lúc này trong một phòng nghỉ nhỏ, cô đang được anh ôm dựa vào trong lòng, chiếc váy cúp ngực được kéo xuống lộ áσ ɭóŧ cũng bị tụt một bên, vυ' đang được anh bóp đỏ hồng.

Lưỡi cô đang được anh liếʍ láp tiếng chụt chụt nút nhau vang lên nhưng nhanh bị âm thanh rầm rầm hồi hộp của ảo thuật lấp mất.

"Ưm"

Cô há miệng muốn tách ra, lại bị anh kéo vào mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Nước bọt được truyền sang miệng cô ngọt ngào. Bờ môi bị liếʍ mυ'ŧ màu son đã dính bên môi anh hơi đỏ rực.

-"Đừng..đừng anh" cô khẽ tránh mình khi tay anh luồn xuống dưới mông

-"Tiết mục ảo thuật lâu lắm!" Anh mυ'ŧ môi cô -"Anh nứиɠ!" Cầm tay cô đặt lên ©ôи ŧɧịt̠

-"Anh.." cô trợn mắt, ngay lúc này dưới tay cô, ©ôи ŧɧịt̠ anh nóng truyền sang.

-"Anh nứиɠ lắm vợ ơi.." anh thì thào bên tai cô, hai ngón tay kẹp lấy đầu ti day day. Cô hơi rùng mình nhìn anh

-"Về..về nhà đi, được không?!" Hiện tại ngay tại đây làm việc này cô vẫn không thấy tự nhiên.

-"Nhưng ©ôи ŧɧịt̠ anh cứng!"

-"Em...em.." cô không biết phải nói thế nào

-"Bú ©ôи ŧɧịt̠ anh đi vợ!" Anh hôn má cô khẽ nói

Cô nhìn anh đang hai mắt tìиɧ ɖu͙© đáng thương, cô hơi mũi lòng. Hiện tại ©ôи ŧɧịt̠ anh đã cứng thế này, nhỡ lên sân khấu người khác để ý thấy thì không tốt. Nhưng bú cho anh ngay tại đây, cô vẫn vẫn...

-"Bú ©ôи ŧɧịt̠ nứиɠ cho anh!" Anh nhìn thấy trong mắt cô là hoang mang

Quân Tâm cắn lấy môi cô, rồi kéo dây nịt rồi khoá quần xuống. Móc ©ôи ŧɧịt̠ từ trong ra, ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc cứng rắn bật ra bên ngoài đầy khí thế.

Cô nuốt nước bọt, cô cũng thèm liếʍ mυ'ŧ nó thì sao đây. Cô không nghĩ nhiều ngồi xuống, khi mặt ngang ©ôи ŧɧịt̠ anh. Cô được anh đỡ lấy đầu, đẩy vào trong ©ôи ŧɧịt̠.

"Ưm"

Hơi thở nóng của cô phả vào ©ôи ŧɧịt̠ khiến anh rên khẽ,anh hơi nắc ©ôи ŧɧịt̠ về phía mặt cô vừa nắc vừa thở dốc.

-"Vợ ơi giúp anh bú ©ôи ŧɧịt̠" anh vẫy vẫy ©ôи ŧɧịt̠ trước mặt cô

Cô bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ há miệng ra, liếʍ nhẹ đầu khấc rồi mυ'ŧ sâu vào trong họng.

"Ahh"

-"Miệng em ấm quá!" Anh sung sướиɠ

-"Ưm ư bú sâu vào ahh" Anh nắm hai vai của cô khi cô đút ©ôи ŧɧịt̠ thật sâu trong cuống họng.

Anh cảm nhận được yết hầu đang nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh, như l*и co bóp siết mạnh khi anh nắc ©ôи ŧɧịt̠ sâu vào tử ©υиɠ. Sung sướиɠ đến cong người nắc ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu hơn. Anh cúi xuống nhìn cô gái đang bú ©ôи ŧɧịt̠ say mê bên dưới, mấy phút trước cô còn đứng trên sân khấu hơn vài trăm người phát biểu, ánh mắt thèm thuồng hướng về phía cô. Vài phút sau cô ngồi xuống bú lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh, đôi môi phát ra âm thanh da^ʍ mị. Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ thoã mãn khiến anh rên lớn.

-"Nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh mất ahh"

-"Miệng l*и bú ©ôи ŧɧịt̠ phê vãi!" Anh sung sướиɠ hẫy ©ôи ŧɧịt̠

-"Ưm ư" cô lắc lắc đầu cảm nhận từng cú nắc sâu vào trong họng của anh.

-"Vợ ơi..." anh sung sướиɠ khi nhìn thấy cô đang cố gắng nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh.

Cứ nghĩ đến hiện tại cô đang ở sau hậu trường, xung quanh có rất nhiều người mà bú ©ôи ŧɧịt̠ anh, mặc anh chơi đùa thì cơn sảng khoái khiến anh lâng lâng.

-"Anh...anh bắn!" Anh rít lên, giật giật thêm vài cái rồi đứng yên

Cô mυ'ŧ lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh, rồi nuốt xuống ngụm tinh trong cổ họng. Anh lại bắn sâu vào trong họng cô. Cô há miệng nhả ©ôи ŧɧịt̠ ra, một sợi chỉ bạc được kéo ra giữa môi và ©ôи ŧɧịt̠ đầy da^ʍ mỹ.

-"Chụt" anh kéo cô ôm vào lòng, hôn lấy môi cô, sau đó lau đi vết son bên môi.

-"Hư lớp son của em rồi" Cô lườm anh

-"Lần sau anh mua son khác cho em, được không?" Anh cười sủng nịnh

-"Không thèm!"

-"Có thật là không thèm không?!" Anh kéo kéo áo cô lại cười cười

-"Không thật mà!"

-"Thế em thèm cái gì? Thèm ưm ưm" bàn tay cô đã chặn miệng anh. Cô biết từ phía sau sẽ không đàng hoàng gì cho xem.

Ánh mắt anh cong lên hình trăng khuyết, cười càng rạng rỡ. Đàn ông khi được thoã mãn ăn no rồi chắc là dễ vui vẻ hơn đi.

Cô lườm anh cảnh cáo -"Bây giờ em đi vệ sinh trang điểm lại, anh đợi một tí rồi hãy rời đi. Tránh nghi ngờ!"

Anh gật gật đầu, tay cô vẫn để miệng anh không nói được.

-"Đừng có giở trò lưu manh! Đợi về em sẽ xử lí anh!" Cô nghiêm mặt

Anh chớp chớp mắt tỏ ra đáng thương, cô cũng không thèm giả vờ liếc nhìn anh mà bỏ chạy ra khỏi phòng.

Anh cũng cong môi cười, sửa lại quần áo rồi bước ra ngoài.

Đến tối khi tất cả đã hoàn thành, mọi người thoả phào dọn dẹp trong hậu trường.

-"Hôm nay các em làm tốt lắm" thầy phụ trách vui vẻ nói

-"Có được thưởng gì không thầy?!" Mọi người nhốn nháo

-"Được chứ? Thầy đã đặt một quán ăn rồi, các em nhanh tay rồi chúng ta cùng nhau liên hoan một bữa"

-"Yeahhh" tiếng hoan hô vang khắp hội trường.

Khi này Lan Ninh đang nghe điện thoại của anh ba nhà mình. Cô đứng trong hành lang vừa nghe điện thoại vừa bước đi.

-"Biết rồi, em đang ra đây!"

-"Gấp chết em rồi!" Cô ai oán nhưng cũng bước nhanh ra khỏi hội trường. Phía sau anh đuổi theo cô, vừa định hỏi cô tối có đi liên hoan với mọi người không thì thấy cô vội vội vàng vàng đi ra.

Anh chạy theo đến phía cổng, nhìn thấy một chiếc xe đang đổ màu xám bạc. Bóng hai người bên trong xe cũng đang nhìn về phía cô, vừa thấy cô cả hai cùng bước xuống.

Anh bổng thấy cô đang đi bổng sựng lại, phía xe một chàng trai áo sơ mi màu kem đang ôm một boá hoa dang tay về phía cô.

Cô hét lớn -"Anh Hạ Nhiên!!" Rồi nhào lên ôm lấy cổ người con trai đó là không ngừng phấn khích.

Phía bên kia hình như là anh trai của cô, anh đã nhìn thấy ảnh lần trước đang mĩm cười rạng rỡ nhìn hai người đang ôm nhau mà lắc đầu.

Anh thấy cô ôm buông người con trai kia ra rồi ôm lấy bó hoa hít một hơi, sau đó vui vẻ lắc lắc tay cười nói. Người con trai thì vui vẻ xoa đầu cô cười dịu dàng. Cả ba người nhanh chóng lên xe rồi vυ't đi mất. Quân Tâm đứng bên trong hàng rào bổng siết tay lại, tim đập thình thịch không ngừng.