Mật Ngọt Dành Riêng Anh

Chương 14: trong phòng

Sáng chủ nhật, mọi âm thanh bên ngoài dường như lại huyên náo thêm. Lan Ninh vẫn nằm say sưa trên chiếc giường, chăn đã được đá dưới chân, váy vén lên tận eo nhỏ tròn. Qυầи ɭóŧ màu trắng có hoạ tiết hoạt hình vô cùng đáng yêu.

*Reng Reng* Một dòng chuông điện thoại vang lên bên cạnh gối. Cô khẽ nhích người khó chịu, quay sang một bên ngoẹo đầu ngủ.

*Reng Reng* lại một tiếng chuông day dẳng không hề có dấu hiệu ngừng lại.

-"Alo?" Cô mơ màng cầm điện thoại đặt bên tay

-"Bảo bối, dậy đi!" Bên kia giọng Quân Tâm có phần vui vẻ khi nghe thấy giọng cô

-"Ưʍ.." Cô khẽ rên một tiếng ngáy ngủ

-"11 giờ rồi. Dậy ăn sáng đi bà xã!" Anh yêu chiều mà khuyên nhủ

-"Ư..." lại một tiếng ngáy ngủ

-"Thế ngủ thêm 1 tiếng nữa thôi! 12 giờ anh sang nhé!" Quân Tâm nói vào điện thoại, bên kia âm thanh hoàn toàn yên lặng. Anh cười rồi cúp máy. Đúng là một con sâu ngủ.

Anh đứng dậy, lấy tay cầm ví và chìa khoá xe bước ra khỏi nhà. Hiện tại, nếu không phải tại cô còn kiêng dè không cho phép thì anh đã muốn dọn quần áo sang ở cùng với cô rồi. Xa cô, anh lại thấy không chịu được.

*12h trưa*

"Cộc cộc" tiếng gõ cửa làm Lan Ninh nhập nhoè mở mắt. Cô ngồi dậy, tay xoa một mớ tóc rối trên đầu, lê dép bước ra khỏi phòng mở cửa.

-"Dậy hẳn chưa?! Anh mua vài thứ và trà sữa GongCha em thích nè" gương mặt Quân Tâm tươi cười khi thấy cô đầu tóc rối ra mở cửa

-"Ừm! Anh vào đi" cô nghiêng người nhường anh vào trong

Anh cũng cười mà bỏ giầy, mang một đôi dép trong nhà. Tiến lại bỏ hai túi nilong trên bàn, ngồi xuống sô pha ngoắc tay lại nhìn cô.

-"Lại đây!" Anh ngoắc tay

-"Em chưa đánh răng!" Cô hơi gượng

-"Không nhớ anh hửm?!" Anh kéo tay để cô ngồi trên đùi mình, mặt cọ vào gáy cô hít hít.

-"Mới cách nhau có mấy tiếng mà ahh" cô há miệng khi tay anh luồn vào bóp lấy bầu vυ' cô. Cô không mặc áσ ɭóŧ, nên một tay anh đã có thể dễ dàng bóp lấy.

-"Anh thì nhớ em lắm!" Tay anh vừa bóρ ѵú, miệng liếʍ gáy cô thoã mãn nói

-"Đừng anh..ahh" cô hơi ưỡn người khi anh dùng hai ngón tay se se đầu ti.

-"Hết đau chưa em?" Anh hỏi nhỏ bên tai cô, bàn tay thì không ngừng bóp lấy bầu vυ'.

Anh dùng đầu gối tách hai chân cô ra, vì hai chân tách ra nên váy bị vén lên eo, lộ ra qυầи ɭóŧ đáng yêu. Anh dùng tay cọ nhẹ lớp qυầи ɭóŧ bên ngoài.

-"Hình như hơi ướt!" Anh cười nhẹ sờ sờ bên viền mép l*и

-"Ahh" cô cong người rung rẫy theo ngón tay anh.

-"Đừng em hơi đói" cô nắm lấy tay anh trước khi anh chuẩn bị kéo qυầи ɭóŧ.

-"Được rồi! Để anh đi hâm cơm chiên hôm qua! Đi đánh răng đi" anh kéo váy cô lại ngay ngắn vỗ mông cô ra lệnh.

-"Vângg"

Anh xách túi thức ăn đi vào bếp, mở túi đặt sữa, bánh và một số nguyên liệu thức ăn tươi vào tủ lạnh giúp cô. Mở hộp cơm đem vào lo vi sóng, anh hơi ngẩn người. Đây là lần đầu tiên anh chăm sóc người khác, lại có một hương vị đầy hạnh phúc.

-"Anh sao thế?" Cô tiến lại vòng tay ôm lấy eo anh, lúc tiến vào phòng bếp cô nhìn thấy anh ngẩn người.

-"Xong rồi à! Ra ngoài bàn ngồi đi, anh lấy cơm cho em ngay!" Anh nắm lấy tay cô đặt trên eo khẽ vuốt cười cười

-"Ngoan. Ra lấy trà sữa đi"

Cô vui vẻ cười cong cả mắt mà nghe lời quay ra phòng khách. Đặt mông xuống sô pha cô nhìn thấy hai ly trà sữa được đặt ngay ngắn, là vị truyền thống cô thích nhất! Cô là người rất khó thay đổi, đặc biệt là về thức ăn. Một khi đã yêu thích thì nhất nhất yêu thích. Cũng giống như trà sữa, cô đã thích vị truyền thống thì dù cho người ta có liên tục thay đổi các vị khác thì cô vẫn thích.

Cô luôn có cảm giác anh hiểu cô còn hơn cả chính cô hiểu bản thân mình?! Đây là người ta gọi là nhân duyên sao? Cô không tin nhưng lại không có gì để phản bác. Nếu thật sự là thế thì cô cũng thầm thấy may mắn vì cô đã tìm thấy anh!

-"Em ăn đi! Cẩn thận nóng" anh đặt một đĩa cơm chiên lên trên bàn, rồi ngồi xuống cạnh cô.

-"Anh không ăn à?"

-"Anh ăn rồi" anh xoa xoa tóc cô cười đáp

-"Ăn đi"

Anh hài lòng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang ăn cơm anh nấu.

-"Ngon thật đó!" Cô ngước mắt nhìn anh vẻ ngưỡng mộ

-"Ngon lắm à?!"

-"Ngon lắm! Anh thử đi" cô đưa một thìa cơm đến bên môi anh, anh há miệng nhai nhai.

-"Ừm..cũng tạm"

-"Ngon màa" Cô không hài lòng nhìn anh, anh bật cười kề bên tai cô -"Không ngon bằng em!"

-"Lưu manh!!" Cô lườm anh sau đó lại chăm chú ăn.

Anh cầm một ly trà sữa lên hút một ngụm, cười cười nhìn cô như con cún ngoan ngoãn thoã mãn ăn thức ăn. Môi hồng không ngừng hé mở. Có trời mới biết, anh muốn bờ môi đó rất rất nhiều.

-"Anh không đi đâu hả?!" Cô bỏ qua ánh mắt của anh

-"Đi đâu?! Hiện tại ngoài đi vào trong em, anh không muốn gì khác!"

Cô hơi đỏ mặt nghiêng đầu -"Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với em sao?!" Cô dẫu môi

-"Anh vẫn đang nói chuyện đàng hoàng với em mà! Có em nghĩ bậy thôi" anh cười thản nhiên

-"Rõ ràng anh vừa nói...nói.."

-"Anh nói gì cơ?!" Anh nghiêng đầu về phía cô

-"Hừ" cô quay mặt đi, dặn lòng sẽ không nói chuyện với anh nữa.

Anh mím môi suýt bật cười thành tiếng, khi nhìn gương mặt ấm ức quay đi của cô.

*

Ánh nắng buổi chiều chiếu lên khung cửa sổ, một ánh sáng rực rỡ nhưng không hề chói mắt. Trong phòng khách, Ninh Vũ đang không ngừng quan sát cô em gái mình. Gương mặt Lan Ninh đỏ hồng, nóng bừng cả hai bên vành tai.

-"Em bị gì thế?!" Ninh Vũ mất kiên nhẫn hỏi

-"Không...không..có gì!" Lan Ninh ấp úng

Không có gì mới lạ đó. Bình thường nói chuyện cô cũng hay nhìn vào mắt anh, nhưng hôm nay hiển nhiên không dám nhìn thẳng vào anh. Đã thế gương mặt còn đỏ lựng? Ninh Vũ nhíu mày.

Lan Ninh không dám đối diện vào đôi mắt của anh trai nhà mình, mà mắt nhìn về một khoảng trống dưới sô pha. Là...là qυầи ɭóŧ của cô.

Lúc nãy sau khi cô ăn xong, Quân Tâm đè cô trên sô pha một tay không ngừng vén áo ngủ cô lên tận cổ. Anh tham lam mυ'ŧ lấy bầu vυ'.

"Ưm"

-"Em ăn no rồi thì đến lượt ©ôи ŧɧịt̠ anh ăn" anh nút lấy vυ' cô, tay thọt xuống qυầи ɭóŧ vén sang một bên mép l*и.

-"Anh..vào..vào phòng" cô rên rĩ nỉ non

-"Để anh bú sạch nước l*и trước đã!" Anh đẩy hai chân cô thành chữ M, đầu cô tựa bên sô pha nghiêng ngã.

Anh không nói nhiều mà một đường kéo qυầи ɭóŧ quăng xuống ghế, rơi trong góc sô pha cũng không thèm nhìn lấy một lần.

Anh nhìn mép l*и đã hơi ửng hồng, hộŧ ɭε cương cứng như mời gọi. Anh thè lưỡi liếʍ một đường xuống tận đít.

"Ưm"

Cô rên rĩ khi l*и được anh liếʍ, thở hổn hễn vì bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

-"Nước nhiều sắp ướt hết mặt anh" Anh vừa đá lưỡi trong hộŧ ɭε vừa trêu đùa

-"Ahh nơi đó... tê.. tê quá" Cô siết lấy tay vịn sô pha cong người. Hộŧ ɭε vì bị anh liên tục day day càng căng cứng, nước dồn dập chảy ướt một mảng.

-"Nước l*и chảy thành như vậy! Em được tạo từ nước à!"

-"Ưm ư anh ơi..." Cô nắm tóc muốn kéo anh lên, nhưng anh vẫn cứ liếʍ mυ'ŧ nước l*и phát ra những âm thanh dâʍ đãиɠ.

"Ộc ộc ộc" Anh đưa hai ngón tay, khoáy vào lỗ l*и đã được anh bú ʍúŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà mở rộng.

-"Ahh" cô rên rĩ khi ngón tay anh ra vào không ngừng.

-"Anhh chậm...chậm..thôi"

-"Chậm sao thoã mãn em, hửm?!" Một tiếng hửm anh bất ngờ ngoáy ngón tay sâu vào trong l*и cô. Vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nước l*и như một vòi nước mà văng ra.

-"Ahhh ahhh"

-"Dễ thoã mãn vậy sao? Nước chảy ướt hết áo anh rồi" anh rút ngón tay ra, nhìn xuống áo vì bị cô lêи đỉиɦ bắn nước mà ướt phía trước cổ áo. Một hình ảnh ướŧ áŧ da^ʍ mỹ.

-"Ahh vào..vào..phòngg" cô lấy hơi nói. Cô không ahh muốn ở đây.

-"Được! Anh bế em" anh cúi người ôm trọn bờ mông cô lên, đặt tay dưới mông một đường ôm cô đặt trên giường.

-"Bú ©ôи ŧɧịt̠ anh đi" Anh cởi hết quần áo, còn mỗi qυầи ɭóŧ đưa đến trước mặt cô ra lệnh.

"Ưm"

Cô mơ màng nhìn anh kéo ©ôи ŧɧịt̠ trong qυầи ɭóŧ, rồi banh háng đến trước mặt cô. Anh dùng ©ôи ŧɧịt̠ vỗ vỗ vào miệng cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

-"Há miệng ra bảo bối ahh" Anh thở dốc khi cô há miệng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh mà bú ʍúŧ.

"Ahh"

-"Ninh Ninh, bú giỏi lắm!" Anh rầm rừ

Cô thoã mãn nghe anh rêи ɾỉ mà bú lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh. Một tay nắm thân ©ôи ŧɧịt̠, một tay se se trứng dái, miệng liếʍ mυ'ŧ đầu khấc. Từng dòng nước rĩ ra cô điều hài lòng bú ʍúŧ sạch sẽ.

-"Ninh Ninh, ngậm sâu vào!" Anh nâng tay kéo đầu cô ngậm vào trong họng

"Shh"

-"Ahh anh đυ. miệng em ahh Ninh Ninh ư"mm" anh hẫy mông lên tục đâm sâu vào họng cô

Những âm thanh môi cô vì bị anh nắc sâu "Ọc ọc" da^ʍ mỹ vang vọng cả phòng.

-"Đĩ da^ʍ ahhhh" anh nắm lấy tóc cô nắc thêm vài phát

Cô vì bị anh nắc liên tục vào họng không thể nói được lời nào ngoài liên tục chảy nước bọt sinh lí.

-"Ahh đυ. miệng em sướиɠgg"

-"Ninh Ninh ahhh" anh siết lấy đầu cô rên rĩ rồi rút ©ôи ŧɧịt̠ ra nhìn cô mơ màng, nước mắt chảy dài vì bị nắc.

-"Ưm bà xã ngoan lắm" ©ôи ŧɧịt̠ anh không ngừng nhễu những giọt nước bọt nhớt nháp xuống dưới.

Anh cúi đầu hôn lấy môi cô, dùng lưỡi liếʍ sạch nước bọt chảy, anh liếʍ luôn nước mắt trên mặt cô mà thoã mãn cười.

-"Anh đυ. em, được không?!" Anh nhẹ nhàng vệt khoé môi cô

-"Đυ. em đi ưm" cô trả lời rồi há miệng mυ'ŧ lấy lưỡi anh, hiện tại bên anh cô không muốn giả vờ nữa. Cô muốn sống đúng với những dâʍ đãиɠ của bản thân, muốn cùng anh hoà mình.

Anh hài lòng mυ'ŧ lấy lưỡi cô, khi hai người không ngừng trên giường siết lấy eo đối phương, lưỡi đùa vui trong khoang miệng nhau.

"Cạch" một tiếng cửa ngoài mở vang lên kèm theo là một tiếng nói trầm thấp.

-"Chắc lại ngủ chưa dậy nữa rồi, con bé này" Ninh Vũ cúi người tháo giầy, vừa liếc nhìn tìm đôi dép lê mình hay mang, nay không thấy đâu nữa.

-"Ninh Ninh!! Dép của anh đâu?!" Ninh Vũ lớn tiếng vọng vào trong phòng

Bên trong phòng hai người bất giác sững lại, cô thì như chết điếng ngồi bật dậy.

-"Anh..anh ba em! Anh trốn đi! Nhanh" cô hoảng loạn đứng dậy cầm chiếc váy ngủ mà suýt nữa mặc ngược

-"Đừng nói gì cả! Anh ở yên trong phòng đừng lên tiếng" cô đưa tay vuốt vuốt lại tóc

Quân Tâm nhìn cô gái nhỏ đang hoảng loạn mà không biết nói gì ngoài ngoan ngoãn lấy chăn kéo lên rồi nằm xuống. Chết tiệc, bị phá hoại chuyện này ai mà không phát cáu.

-"Ninh Ninh" Ninh Vũ lại vang lên

-"Em đây, hôm qua em lười nên mang lộn" giọng cô trong phòng vang lên có hơi khàn

-"Nhanh, đem ra cho anh!" Anh bực dọc ra lệnh

Và khi hai người ngồi đối diện nhau thì gương mặt của cô không ngừng đỏ bừng bừng. Dù cho bản thân cố gắng toả ra tự nhiên thì cũng không thể giúp được trái tim vì sợ hãi mà điên cuồng đập nhanh.

-"Anh đến xin hai vé dự lễ ngày mai" Ninh Vũ chéo chân rung rung nói

-"Vâng" Cô chỉ biết gật gật

-"Vậy em đi vào phòng lấy vé cho anh đi"

-"Vào...vào phòng?!" Cô hơi lớn tiếng hỏi lại

-"Thì thế nào?! Không đưa vé sao anh về" Ninh Vũ thoáng sững người

-"Em hôm nay sao thế? Có gì cứ là lạ?"

-"Không...em..em đau bụng" Cô đỏ mặt lí nhí đáp

Ninh Vũ như chợt oà ra hiểu. Em gái nhà anh có nết đau bụng đến tháng rất khủng khϊếp. Lần nào đến cũng rên rĩ đau khóc không ngừng, anh nhỏ giọng -"Thôi vậy em nghỉ đi, mai đến cổng trường anh gọi em sang đưa vé"

Ninh Vũ đứng dậy, mặt cũng hơi đỏ -"Uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi tốt đi! Mai em còn phải đứng cả ngày!" Là anh trai anh cũng không tiện mà dặn dò kỹ càng.

-"Vâng" Cô hơi đỏ mặt khi nói dối anh trai mình. Nhìn anh quay đi đóng nhẹ cửa mới một hơi dựa vào sô pha thả lỏng. Suýt thì hại chết cái mạng nhỏ yếu đuối của cô rồi.

Nghĩ đến sự kiện lúc nãy khiến cô có hơi hoảng hốt, nếu để anh ba biết chắc sẽ một đau chém chết anh. Cô hít sâu lấy lại một tia sinh khí.