Edit by Táoo ~
——————————
"Em!" Tô Mộ Tuyết khϊếp sợ, thời điểm này rồi mà thằng nhóc này còn có thể... thế kia?!
Hiện tại Tô Mộ Tuyết đưa lưng về phía Diệp Tiêu Đình, bị cậu ôm vào ngực, mông vừa vặn ngồi lên đùi cậu. Lưng cô dát sát vào l*иg ngực trần trụi của Diệp Tiêu Đình, còn có thể cảm nhận được nhịp tim của cậu.
Không được, cô phải đôi tư thế, tư thế này quá xấu hổ rồi.
Nghĩ xong, Tô Mộ Tuyết vặn vẹo thân mình lại không biết càng phản tác dụng. Có trời mới biết Diệp Tiêu Đình muốn kiềm chế khát vọng đè cô ra ngay đây để thao như thế nào.
"Chị..." Diệp Tiêu Đình dán sát môi vào lỗ tai cô, hơi thở nóng bỏng phun lên mặt Tô Mộ Tuyết, "Ngoan một chút, đừng động đậy."
Nhưng mà... Tô Mộ Tuyết khóc không ra nước mắt, đồ vật thô to nóng bỏng cọ xát bên dưới mình, sao có thể bất động được? Hơn nữa, qυყ đầυ lại còn vừa vặn chạm vào tiểu huyệt của cô, va chạm với âm đế, cùng với hô hấp của hai người mà phập phồng cọ xát...
Viên đậu nhỏ vốn dĩ đã mẫn cảm vô cùng, cô chỉ sợ mình sẽ kêu thành tiếng mất...
"Ưm, a..." Cuối cùng vẫn không thể nhịn được, âm đế bị côn ŧᏂịŧ cọ cọ cách tấm khăn tắm, bên kia núi giả còn có hai người đàn ông xa lạ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Tô Mộ Tuyết cho dù cắn chặt môi, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều vẫn thốt ra.
Diệp Tiêu Đình dùng tay che miệng cô, "Chị, chị muốn em sờ chị phải không?"
Tô Mộ Tuyết trừng mắt, bởi vì tư thế hiện tại nên không quay đầu lại, chỉ có thể thấp giọng, "Đâu có, em đừng có nói bậy."
"Nhưng mà, chị cũng bị côn ŧᏂịŧ chọc đến kêu thành tiếng mà?"
Diệp Tiêu Đình nói, một tay đã đi xuống nơi tư mật, quả nhiên tiểu huyệt đã ướt đẫm, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống, hòa vào làn nước nóng xung quanh.
Ngón tay tinh tế của Diệp Tiêu Đình xoa nắn âʍ ɦộ, âm đế vốn dĩ bởi vì cao trào mà sưng đỏ giờ phút này cũng đã sung huyết khó chịu, cọ một cái cũng khiến cả người Tô Mộ Tuyết run rẩy.
"Ngô..." Thật thoải mái, không biết vì sao, Tô Mộ Tuyết phát hiện dưới tình huống có người khác ngay bên ngoài, thân thể cô so với bình thường càng thêm mẫn cảm.
Diệp Tiêu Đình xoa nắn tiểu huyệt, cảm nhận cơ thể thiếu nữ vì mình âu yếm mà mềm nhũn, cậu cúi đầu nhìn phần cổ trắng nõn, không nhịn được hôn lên, sau đó lại ngậm lấy lỗ tai cô, ngậm trong miệng mà liếʍ mυ'ŧ.
"Ân ~ a ~" Cả người Tô Mộ Tuyết mềm như nước, dựa vào trong l*иg ngực cậu, phải dựa vào cậu mới có thể đứng thẳng.
"Chị, em buông tay ra, chị nhịn một chút, đừng có kêu." Diệp Tiêu Đình thả tay, gấp gáp nắm lấy nhũ bao mềm mại nhẹ nhàng xoa nắn, ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú mà lôi kéo, rất nhanh đầṳ ѵú đã căng cứng.
Diệp Tiêu Đình cởi bỏ khăn tắm dưới thân, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng khí thế bừng bừng xuất hiện, muốn đi vào trong tiểu huyệt.
Biết rõ cậu muốn làm gì tiếp theo, Tô Mộ Tuyết luống cuống, dùng tay ấn lại côn ŧᏂịŧ của cậu, "Đừng mà, Tiêu Đình, sẽ bị phát hiện đấy."
Đối diện phía sau núi giả, hai người đàn ông còn đang nói chuyện phiếm, cũng may còn có tiếng nước chảy, nếu không bọn họ sớm đã phát hiện đằng sau núi đá có một cặp uyên ương thâu hoan.
Diệp Tiêu Đình không nghĩ nhiều như vậy, xoay mặt cô lại mạnh mẽ hôn xuống. Đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, thô lỗ xâm nhập vào khoang miệng, biểu thị công khai du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình, sau đó đỡ lấy côn ŧᏂịŧ, đặt đỉnh qυყ đầυ ngay tại cửa tiểu huyệt.
"Đừng cắm vào mà Tiêu Đình..."
"Xin lỗi, chị, em không nhịn được nữa."
"Phụt" một tiếng, côn ŧᏂịŧ hoàn toàn cắm vào bên trong.
Trời ạ! Ở nơi này còn bị cậu cắm vào! Tô Mộ Tuyết kinh hoàng, sau đó cơ thể lại truyền tới kɧoáı ©ảʍ xưa nay chưa từng có.
Diệp Tiêu Đình không để ý được nhiều như vậy, từ lúc trên xe cậu cũng đã không nhịn được muốn ôm cô vào lòng mà hung hăng thao cô, bây giờ cuối cùng cũng đi vào tiểu huyệt, tất nhiên là một trận ra vào mãnh liệt ập tới.
Sức lực như pít-tông hoạt động, thao Tô Mộ Tuyết sướиɠ đến trợn mắt. Diệp Tiêu Đình nâng chân cô lên khiến cả người cô như treo trên không, như vậy côn ŧᏂịŧ có thể tiến vào càng sâu, mỗi khi hoàn toàn rút ra lại đâm toàn bộ côn ŧᏂịŧ vào bên trong, Diệp Tiêu Đình có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khi cậu em nhỏ của mình bị nếp thịt bên trong gắt gao hút lấy.
Đỉnh qυყ đầυ chạm tới tử ©υиɠ mang tới nguồn điện, kɧoáı ©ảʍ lan tới khắp người.
Mà phía sau, hai người kia vẫn tiếp tục nói chuyện.
"Đúng rồi, vừa nãy tôi thấy có sân tennis, chút nữa chúng ta tới đó xem có em gái nào nóng bỏng không."
"Ăn cơm xong lập tức đi phân thắng bại!"
Người lạ ở đây đối với Diệp Tiêu Đình cũng là một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạo hiểm, cậu như được tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà ra sức đâm mạnh vào bên trong.
Cậu đang đứng còn Tô Mộ Tuyết như nằm bò, hai tay phải chống lấy núi giả, tư thế như động vật kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ nguyên thủy của cậu. Sức lực trên người như không bao giờ cạn kiệt, không biết mệt mỏi mà cày cấy trên người cô.
Tô Mộ Tuyết cũng cảm giác được cậu không giống ngày thường, vất vả lắm mới tìm được cơ hội thở dốc, thấp giọng nhắc nhở, "Tên ngốc này, em chậm một chút không được sao? Nếu em còn tiếp tục như vậy, chị thật sự sẽ kêu thành tiếng mất!"
"Nhưng mà... chị..." Diệp Tiêu Đình xấu xa tiến lại gần tai cô, "Hôm nay tiểu huyệt của chị đặc biệt chặt đó, là vì có người khác ở đây nên cảm thấy hưng phấn sao?"
"Không phải, em là tên đáng ghét..." Ở chữ cuối cùng, đột nhiên hành động của Diệp Tiêu Đình chậm lại một chút.
Tô Mộ Tuyết ghé vào hòn non bộ, hôm nay cậu quá mãnh liệt, mạnh mẽ tới mức cô sung sướиɠ đến trợn trắng mắt, làm sao bây giờ, cô thật sự không nhịn được, muốn kêu thành tiếng, nếu còn đâm vào như vậy, thật sự sẽ bị hai người kia nghe thấy!
"Ngô! A!" Cuối cùng, mặc dù cô gắt gao cắn chặt môi nhưng vẫn phát ra một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, cho dù lập tức dùng tay che miệng nhưng vẫn khiến hai người kia chú ý tới.
"Này, cậu có nghe thấy tiếng gì kì lạ không?"
"Tiếng gì? Tôi không thấy."
"Hình như là ở sau núi giả, để tôi qua xem thử."
Trời ơi, muốn điên rồi, Tô Mộ Tuyết sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, răng cắn chặt môi, nếu bị người ta nhìn thấy cái dạng này, nếu bị bố mẹ biết được, chị em bọn họ...
Mà cả người Diệp Tiêu Đình lúc này cũng cứng đờ, một mặt lo lắng người kia tới đây nhìn thấy, mặt khác, tiểu huyệt của cô vì khẩn trương mà kẹp chặt côn ŧᏂịŧ, chỉ cần động một chút là cậu có thể tước vũ khí đầu hàng ngay lập tức.
Cầu xin anh, xin anh đừng tới đây. Trong lòng Tô Mộ Tuyết vừa cầu nguyện, mắt nhìn thấy người kia đã tới gần.
Xong rồi, xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi. Trong lòng Tô Mộ Tuyết tuyệt vọng, đột nhiên cô lại cảm giác trong tiểu huyệt trống rỗng.
Diệp Tiêu Đình rút côn ŧᏂịŧ ra, bảo vệ Tô Mộ Tuyết phía sau mình, nếu bị người khác phát hiện, cậu cũng không cho phép một người đàn ông xa lạ nào có thể nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Tô Mộ Tuyết hiểu ý cậu, trong lòng mềm mại, chóp mũi cay cay, hốc mắt nóng lên, nước mắt rơi xuống, đứng sau lưng nhìn cậu, không biết từ khi nào em trai nhỏ bé đã trở thành một đại nam nhân rồi.
Cô vươn tay, muốn ôm lấy người cho mình cảm giác an toàn.
"Thôi, đừng nhìn nữa, mau đi thôi. Vừa rồi nhóm chat bọn họ có nói sân tennis có mỹ nữ."
"Hả, vậy mau đi thôi."
Người nọ cứ vậy rời đi, lưu lại hai chị em bọn họ phía sau núi giả, cứ như là phạm nhân chuẩn bị ra pháp trường lại được tòa tuyên vô tội, thở dài nhẹ nhõm.
"Ha ~ Làm em sợ muốn chết!" Diệp Tiêu Đình vốn đang đứng thẳng, lập tức như trút được gánh nặng, khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, cậu xoay người nhìn Tô Mộ Tuyết đang giơ tay phía sau.
"Chị? Chị có sao không?"
Không khí bị phá vỡ, sao Tô Mộ Tuyết còn có tâm tình mà ôm cậu, bàn tay giơ ra không trung lại đẩy cậu một cái, "Đồ ngốc, sao em có thể ở nơi này mà làm chuyện đó với chị chứ!"
"Chị, không phải chị cũng rất hưởng thụ sao?"
"Ra ngoài cho chị!"
"Được, được, em đi ra ngoài, lập tức ra." Nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô, cảm thấy đáng yêu vô cùng, vì thế giống như đứa trẻ nói với cô, "Em ra ngoài canh cửa giúp chị, không cho ai đi vào hết..."
Suối nước nóng lại không một bóng người, Tô Mộ Tuyết nhìn bàn tay thiếu chút nữa ôm lấy cậu.
"Ngu ngốc..."
Cũng không biết là nói mình hay Diệp Tiêu Đình.