Tỷ Tỷ Là Hấp Dẫn Trí Mạng

Chương 10: ᒪàʍ Ŧìиɦ trong phòng em trai

Nhìn côn ŧᏂịŧ vừa thô vừa cứng của em trai, cảm nhận được qυყ đầυ nóng bỏng đang chống đỡ ngay bên ngoài tiểu huyệt, Tô Mộ Tuyết nhất thời ngây ngẩn cả người.

Tên nhóc Diệp Tiêu Đình này, thật sự không định làm đến bước cuối cùng đấy chứ? Không được, cô, cô vẫn là xử nữ đó, đây là lần đầu tiên của cô, sao lại có thể cho em trai mình được???

Nhưng mà, hiện thực sớm đã phát triển đến mức cô không thể khống chế, chỉ thấy Diệp Tiêu Đình ngẩng đầu, biểu tình trên mặt đã nồng đậm tìиɧ ɖu͙©, con ngươi đen nhánh càng thêm sâu thẳm không thấy đáy, giống như cắn nuốt mất lý trí của Tô Mộ Tuyết.

"Chị, thật xin lỗi, em không nhịn được..."

Giọng nói của Diệp Tiêu Đình khàn khàn mà gợi cảm, lọt vào trong lỗ tai Tô Mộ Tuyết giống như chất xúc tác mạnh nhất.

"Chị..." Tô Mộ Tuyết cắn môi, không cho mình thốt ra lời nói tiếp theo, "Chị cũng rất muốn em tiến vào" nói ra, sao cô có thể cầu hoan như vậy được?

Cuối cùng, Diệp Tiêu Đình đỡ côn ŧᏂịŧ cứng rắn của mình, từng chút từng chút một đâm vào trong hoa huyệt.

Nhưng mà, không hề thuận lợi giống như cậu tưởng tượng, hoa huyệt Tô Mộ Tuyết tuy rằng đã đủ trơn, nhưng có lẽ bởi vì quá chặt mà quá trình đi vào có chút khó khăn.

Cũng có thể là do côn ŧᏂịŧ Diệp Tiêu Đình quá mức to lớn, vất vả lắm mới cắm được toàn bộ qυყ đầυ vào trong.

"Chờ, chờ một chút..." Tô Mộ Tuyết nhíu mày, dương cụ của đàn ông và ngón tay khác biệt quá lớn, tuy rằng mới chỉ vào được có một phần cũng đã đem lại cho cô cảm giác không giống nhau, không biết là thoải mái hay không nhưng cô lại cảm thấy rất lo sợ, tựa như chuyện sắp xảy ra sẽ làm cô sợ hãi, nhưng giờ phút này, tên đã trên dây, Diệp Tiêu Đình sao còn có thể dừng lại chứ?

"Chị, thả lỏng một chút, đâm vào hoàn toàn sẽ tốt hơn, xin chị đó, để em đi vào được không?"

Trong mắt Diệp Tiêu Đình tràn đầy khát cầu, Tô Mộ Tuyết chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương như vậy của cậu, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng cũng gật đầu.

Được chị đồng ý, Diệp Tiêu Đình nhẹ nhàng thở ra, nói thật, cậu cũng muốn bá vương ngạnh thượng cung, nhang nhớ tới gương mặt khóc lóc hôm trước lập tức luyến tiếc.

Cậu đè lên hai chân cô, tách đôi chân sang hai bên, làm cho hoa huyệt mở ra lớn nhất có thể, nếu không, chỉ sợ sẽ cắm cô đến hỏng mất.

Cuối cùng, Diệp Tiêu Đình động thân, eo dùng lực, trực tiếp cắm toàn bộ côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt.

Cảm giác vừa thoải mái, vừa sung sướиɠ, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng được đường đi chặt chẽ ấm áp vây lấy, có thể cùng chị mình hợp lại thành một, cảm giác thoả mãn tràn ngập cơ thể, Diệp Tiêu Đình thở ra một hơi, lại môn lần nữa hôn xuống môi cô.

Lúc này lại không được cô đáp lại, cậu sửng sốt một chút lại cẩn thận nhìn xem mới phát hiện khoé mắt cô không biết lúc nào lại treo lên vài giọt nước mắt, biểu tình trên mặt cũng như rất đau khổ.

"Chị, chị sao vậy?" Diệp Tiêu Đình quan tâm hỏi han, ý muốn hung hăng "làm" người dưới thân cũng tạm thời đè nén, với cậu mà nói, cảm thụ của cô so với chính mình còn quan trọng hơn.

"Hu..." Tô Mộ Tuyết uỷ khuất, "Đau..."

Đau? Sao lại đau chứ? Không phải là cô có bạn trai sao, hẳn đây không phải lần đầu tiên, thế nào lại đau chứ?

Diệp Tiêu Đình vừa thấp thỏm vừa khẩn trương cúi đầu xuống xem nơi giao hợp giữa hai người, nhìn thấy trên côn ŧᏂịŧ của mình có một vết máu, mà vết máu kia chính là từ trong tiểu huyệt chảy ra.

"Chị, chẳng lẽ chị là..." Diệp Tiêu Đình gian nan mở miệng, "Đây là lần đầu tiên của chị?"

Khuôn mặt Tô Mộ Tuyết càng đỏ hơn, đến bây giờ tên nhóc này mới hỏi vấn đề này, chẳng lẽ không biết hỏi trước khi tiến vào sao?

Nhìn cô cam chịu, tâm tình Diệp Tiêu Đình càng thêm phức tạp.

Một bên cậu tự trách chính mình lại cướp đi lần đầu tiên của chị, một bên lại cảm thấy may mắn, thật may mà chị chưa từng phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, lần đầu tiên của cô là thuộc về cậu, Diệp Tiêu Đình.

"Đình, Tiêu Đình, chị cảm thấy rất kì lạ, rõ ràng là rất đau nhưng lại có một chút kɧoáı ©ảʍ..." Tô Mộ Tuyết nhíu mày, vốn dĩ đã lớn lên xinh đẹp, bây giờ trong mắt rưng rưng, khuôn mặt ấm ức, hơn nữa cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm dưới thân Diệp Tiêu Đình, bộ dáng thanh thuần lại sắc tình khiến cho không một người đàn ông nào có thể kiềm chế.

Diệp Tiêu Đình càng không phải nói, côn ŧᏂịŧ của cậu vẫn chôn sâu trong hoa huyệt của cô, hơn nữa còn biết rõ đây là lần đầu của cô mà trở nên kích động hưng phấn, côn ŧᏂịŧ ngày càng lớn hơn.

"Chị, thực xin lỗi, em không biết đây là lần đầu của chị, nhưng mà, nhưng mà, em đã không thể dừng lại được rồi..." Diệp Tiêu Đình lau mồ hôi trên trán, giống như đưa ra một quyết định quan trọng, "Chị, nhịn một chút, một chút thôi là tốt rồi, hôm nay em sẽ biến chị thành phụ nữ chân chính." Nói xong, động thân một cái.

"A~~!" Tô Mộ Tuyết nhịn không được kêu lên đau đớn, cánh tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của em trai. Lần đầu tiên của cô nguyện ý cho cậu.

Diệp Tiêu Đình cảm nhận được cái ôm của cô, không thể nghi ngờ nhận được nguồn cổ vũ lớn, vì thế bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Ban đầu là nhẹ nhàng ra vào, mỗi lần côn ŧᏂịŧ rút ra mơ hồ mang theo tia máu, cậu đau lòng, động tác ôn nhu hơn, sau chừng mấy lần ra vào, Tô Mộ Tuyết cũng không chảy máu nữa, biểu tình cũng dần thả lỏng.

Diệp Tiêu Đình biết quá trình đau đớn đã qua đi, vì thế bắt đầu gia tăng tốc độ và chiều sâu tiền vào trong cơ thể cô.

"Bạch, bạch, bạch" tiếng cơ thể va chạm và tiếng nước tràn ngập căn phòng, ở ngay trên giường mình mạnh mẽ ra vào tiểu huyệt của chị, nghĩ đến đây, Diệp Tiêu Đình cảm thấy tất cả thật kì diệu.

Thân thể Tô Mộ Tuyết hoàn toàn bị mở rộng, hoa huyệt bởi vì đang được côn ŧᏂịŧ lớn tấn công mà mềm mại, mỗi lần thọc ra rút vào đều mang lại càng nhiều kɧoáı ©ảʍ, cô cảm giác mình bắt đầu không thể khống chế nổi cơ thể, chỉ có thể nhỏ giọng rêи ɾỉ thành tiếng.

"Ưm, ưʍ...a...Tiêu Đình...Tiêu Đình, chị, chị cảm thấy kɧoáı ©ảʍ như muốn nhảy lên, làm sao bây giờ, chị, chị muốn ra..."

"Chị, em cũng vậy, cũng muốn bắn!" Diệp Tiêu Đình nói xong lại càng thêm mạnh mẽ ra vào, nhìn mật huyệt hồng nhạt vì mình chà đạp mà biến thành đỏ tươi, cậu càng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, huyết mạch phun trào.

Trong cơ thể như có gì đó đang kêu gào muốn thoát ra khỏi thân thể, cậu càng đẩy nhanh tốc độ, càng cắm vào sâu hơn, mỗi lần đều tiến vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm.

"A a a!!!"

Cuối cùng, trong lúc Tô Mộ Tuyết hét lên, Diệp Tiêu Đình cũng mạnh mẽ hôn lấy môi cô, vào lúc răng môi triền miên, hai người đều đạt tới cao trào.

Diệp Tiêu Đình kịp thời rút côn ŧᏂịŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng lập tức phun lên làn da tuyết trắng phiếm hồng của Tô Mộ Tuyết.

Mười phút sau, Diệp Tiêu Đình giúp cô lau sạch chất lỏng sền sệt trên người xong mới nằm xuống cạnh cô nghỉ ngơi.

Hai người không nói gì, thời điểm mọi chuyện phát sinh không có thời gian nói chuyện, bây giờ rảnh rỗi lại không biết làm thế nào để đối mặt với cô.

Cô liệu có hận cậu hay không? Cảm thấy cậu thực sự đáng chét, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô... không biết vì sao, Diệp Tiêu Đình không sợ trời không sợ đất bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm quay lại nhìn Tô Mộ Tuyết mới phát hiện cô đang nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, Diệp Tiêu Đình lập tức cúi đầu, quả nhiên cậu vẫn không có mặt mũi đối mặt với cô.

"Chuyện đó..." Tô Mộ Tuyết mở miệng trước.

"Sao?" Diệp Tiêu Đình khẩn trương ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, khuôn mặt còn đang phiếm hồng.

"Chuyện hôm nay không được nói cho bất kì ai."

"Được."

"Còn có......" Tô Mộ Tuyết chu miệng, nhắc tới quần áo mình bị ném sang một bên, "Đây là đồ chị mới mua, bị em làm bẩn rồi, phải đền cho chị."

"Được."

"Còn nữa..." Tô Mộ Tuyết kéo chăn che lấy thân thể mình, "Vừa rồi em làm chị thật đau."

"Chị, em xin lỗi." Diệp Tiêu Đình tự trách cúi đầu, "Là em quá khản trương và đắc ý, là lỗi của em."

Lúc này Tô Mộ Tuyết mới hài lòng mà đứng lên, ôm theo tấm chăn mỏng xuống giường, chỉ là bước chân có chút run rẩy, nhưng tính tình cô hiếu thắng, sao có thể biểu hiện ra ngoài. Kiên cường đi tới cửa phòng, "Nhưng mà, có một chút, chị chỉ nói là có một chút, cảm giác thoải mái, cho nên em không cần lo lắng."

Diệp Tiêu Đình ngẩn người, đây xem như cô đang an ủi cậu?

Chưa kịp trả lời đã nghe thấy cô lần nữa nói, "Bị em nháo một hồi lâu làm chị đói quá, mau nấu ăn sáng thật ngon cho chị, phải làm bằng cả trái tim nha, nếu không chị sẽ không tha cho em!" Nói xong cũng không quay đầu lại (thật ra là quá ngại ngùng), chạy về phòng của mình.

"Được rồi được rồi, em biết rồi." Diệp Tiêu Đình đứng dậy, khoé môi mỉm cười, đã vậy hôm nay sẽ làm một bàn ăn toàn món cô thích thôi.