Tô Mộ Tuyết quả thực không thể tin được, thế mà cô lại hôn môi với em trai?! Trừng lớn đôi mắt, Tô Mộ Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Tiêu Đình phóng đại trước mắt.
Làn da cậu đúng thật là rất đẹp, nhìn gần như vậy cũng không thấy lỗ chân lông, trong phòng tắm tràn ngập hơi nước càng làm cậu mang theo vài phần quyền rũ. Giờ phút này cậu đang nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn này.
Tô Mộ Tuyết có chút bái phục bản thân, ở thời khắc binh hoang loạn mã thế này vẫn còn suy nghĩ lung tung được, nhưng mà, giây tiếp theo, đầu óc cô lập tức trống rỗng, bởi vì Diệp Tiêu Đình lại hung hăng hôn sâu hơn.
Tô Mộ Tuyết cảm giác nụ hôn này đúng là che trời lấp đất, khoang miệng cô tự như hoàn toàn bị cậu chiếm lấy, cái lưỡi trơn trượt đảo qua đảo lại trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô cùng nhau triền miên.
Nụ hôn này quá mê người. Cô không khỏi thả lòng bản thân theo Diệp Tiêu Đình, cánh môi chặt chẽ kết hợp, lưỡi cùng lưỡi lưu luyến ái muội trao đổi nước bọt trong miệng.
Cho dù trong đầu vẫn có thanh âm đang nói: không được, Tô Mộ Tuyết, mày không nên làm chuyện này với em trai của mình. Nhưng cơ thể lại thành thật như vậy.
Hai cơ thể trần trụi gắt gao ôm chặt lấy nhau, đùi Diệp Tiêu Đình kẹp ở giữa hai chân Tô Mộ Tuyết, theo bản năng mà cọ xát qua lại.
Cùng với em trai mình ôm nhau còn có hôn môi, chuyện như vậy đối với Tô Mộ Tuyết mà nói đúng là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô dần dần cảm thấy cơ thể ngày càng ngứa ngáy, một dòng nước ấm trong cơ thể không thể khống chế được muốn thoát ra ngoài.
Cô mở to mắt, muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại một chút, cùng lúc đó, Diệp Tiêu Đình cũng mở mắt ra, con ngươi thanh tĩnh thâm thúy thường ngày giờ đây như bừng lên một ngọn lửa mãnh liệt, giống như có ma lực đoạt lấy linh hồn người khác khiến sự bình tĩnh của Tô Mộ Tuyết bị đốt cháy toàn bộ.
Cuối cùng, dòng nhiệt lưu kia cũng đi tới giữa hai chân, Tô Mộ Tuyết nhịn không được cả người run lên.
Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy từ mật huyệt chảy ra, theo đôi chân xuống tận mắt cá chân. Tô Mộ Tuyết thở dốc, cả người mất đi sức lực dựa vào trên người Diệp Tiêu Đình.
Cô lại lần nữa nhắm mắt, không muốn đối mặt với chuyện vừa xảy ra.
Nhưng Diệp Tiêu Đình sao có thể bỏ qua cho cô? Cậu làm như thế vì mục đích gì chứ, không phải để cô có thể đối mặt với cảm xúc của bản thân sao?
"Chị, chị đạt cao trào đúng không?" Giọng nói cậu cũng vì tìиɧ ɖu͙© mà trở nên khàn khàn, ngón tay thon dài cũng không có chướng ngại mà thâm nhập vào trong tiểu huyệt, thăm dò trong nơi ấm nóng, "Chị, nơi này bây giờ đang rất gấp gáp, hoàn toàn hút lấy ngón tay em không buông."
Tô Mộ Tuyết thở dốc như cũ, quay đầu đi, không muốn trả lời, cũng không biết phải nói như thế nào, bị em trai hôn đến cao trào, không có chuyện nào xấu hổ bằng đi?
Nhưng chuyện xấu hổ hơn vẫn chờ cô ở phía trước.
Diệp Tiêu Đình xoay người Tô Mộ Tuyết lại, để cô đưa lưng về phía mình, thân thể tinh tế bạch ngọc kia, dù chỉ là bóng dáng thôi cũng đủ làm cậu mạch huyết phun trào, cuối cùng không nhịn được, cậu đỡ dương cụ đã cương cứng lên đặt giữa hai cánh mông mảnh mượt, "Chị, lần này đến lượt chị..." Cậu đẩy hông một cái, côn ŧᏂịŧ cọ xát qua lại giữa hai chân cô, "Đến chị giúp em tắm rửa, được chứ?"
"Chờ một chút! Không được, chúng ta không thể..." Tô Mộ Tuyết bị đồ vật nóng bỏng giữa hai chân dọa tới, giãy giụa muốn thoát nhưng sức lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, động tác đó của cô cũng chỉ thêm trêu chọc du͙© vọиɠ của cậu.
Côn ŧᏂịŧ của Diệp Tiêu Đình được ôn hương mềm mại vây lấy, lại càng trướng to hơn nữa hoàn toàn không thể bỏ qua, "Chị, chị thấy có thể sao? Chị làm em trở nên như vậy lại muốn buông tay sao? Vừa rồi em làm cho chị thoải mái như vậy, chị lại mặc kệ em có phải không công bằng không?"
Cậu đưa tay ôm chặt eo nhỏ của cô, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thân thể trần trụ, hoàn toàn không có một khoảng cách, cũng vì vậy mà côn ŧᏂịŧ vùi vào càng sâu giữa hai chân Tô Mộ Tuyết.
Âm đế cô bị côn ŧᏂịŧ cọ xát, tốc độ tuy không nhanh nhưng lại khiến cô có thêm trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ, cơ thể vừa mới cao trào lại tiếp tục ngứa ngáy, dòng nước giữa hai chân muốn ngừng mà không được.
Cô theo bản năng khép chặt hai chân, muốn che đậy cảm giác thẹn thùng, nhưng hành động này lại giúp Diệp Tiêu Đình, tốc độ của cậu bắt đầu nhanh hơn, côn ŧᏂịŧ bị hai chân kẹp chặt được cọ xát mang tới kɧoáı ©ảʍ, là điều mà cậu chưa bao giờ được trải nghiệm, thần kinh được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giọng nói cậu đã có vài phần đắm chìm, "Chị, chân của chị kẹp chặt côn ŧᏂịŧ như vậy, cảm giác ra vào thật sướиɠ!"
Tô Mộ Tuyết cũng cảm thấy thoải mái, vừa mới đạt cao trào, âm đế vẫn ở trạng thái hưng phấn, hạt đậu nhỏ đỏ đỏ sưng sưng bị dươиɠ ѵậŧ cọ xát, qυყ đầυ không ngừng chạm vào bộ phận mẫn cảm nhất của cô, cô cố gắng khống chế bản thân, không cho nhiệt lưu trong cơ thể phun ra lần nữa, vừa nãy bị hôn đến cao trào đã đủ mất mặt, bây giờ mà tiếp tục lần nữa thật đúng là không còn mặt mũi gặp người.
Không được, không được, không thể tiếp tục như vậy, cần phải đẩy Tiêu Đình ra, cùng chính em trai mình làm chuyện này trong phòng tắm, tuy rằng không làm bước cuối cùng nhưng tuyệt đối cũng không thể!!!
Nội tâm Tô Mộ Tuyết đấu tranh, Diệp Tiêu Đình cũng mặc kệ, quá sung sướиɠ, cậu như không biết mệt mỏi mà đẩy nhanh tốc độ va chạm vào mông của cô.
"A..." Tô Mộ Tuyết nhịn không được kêu ra tiếng, cô đã nhịn đến thế mà em trai vẫn không buông tha cho cô, trong lúc lơ đãng, ánh mắt của cô lại lần nữa rơi vào tấm gương mông lung hơi nước, có thể từ nơi đó mà nhìn thấy hai thân thể trần trụi cùng với tư thế đáng xấu hổ, còn cả âm thanh bạch bạch bạch rõ ràng kia nữa, thực sự, giống như đang làm chuyện kia...
"Chị, em rất vui, tuy chỉ là cọ xát giữa hai chân chị thôi nhưng cảm giác này, thật sự giống như đang cùng chị làʍ t̠ìиɦ vậy."
Lời này càng làm khuôn mặt Tô Mộ Tuyết đỏ hơn, "Không được... dừng lại đi Tiêu Đình... nghe lời... nghe lời chị được không, mau rút ra... chúng ta là chị em, không thể làm như vậy." Tô Mộ Tuyết mỏng manh phản kháng, kết quả vẫn giống như trước, không có một chút tác dụng.
Diệp Tiêu Đình đã sắp bắn ra, sao có khả năng dừng lại được.
"Không được, chị, chị không biết mình mê người thế nào đâu, mông chị đàn hồi thật tốt, còn mềm mại như vậy, em cứ va chạm là nó sẽ rung lên thật sự rất đáng yêu. Em chỉ hận không thể cả đời cắm ở trong không ra ngoài, chị sao có thể nhẫn tâm vậy chứ?" Cậu ngậm lấy vành tai nóng bỏng của Tô Mộ Tuyết nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ, một tay buông eo cô ra, xoay mặt cô lại để cô đối mặt với mình.
Trong mắt Tô Mộ Tuyết chứa đựng đầy nước mắt, cùng với bộ dạng kiêu ngạo ngày thường không giống nhau, thoạt nhìn còn có chút nhu nhược đáng thương, vẻ ửng đỏ trên mặt làm Diệp Tiêu Đình thích vô cùng.
Cậu hôn lên đôi môi hồng nhuận, dùng tay bóp lấy cằm cô, quấn lấy đầu lưỡi cô cùng nhau triền miên, mà bên dưới lại càng tăng tốc mãnh liệt.
Ông trời ạ, biết rỗ là không nên như vậy nhưng cảm giác này thật dự rất sung sướиɠ, ngoài miệng nói không cần nhưng cơ thể lại không có cách nào đẩy em trai ra được, Tô Mộ Tuyết cảm giác đầu mình như chuẩn bị nổ tung, như thiếu oxy vô cùng khoa thở.
Mà Diệp Tiêu Đình còn chưa phát hiện chị mình có chút khác thường, cảm thấy cả người cô dựa vào sức của mình mới đứng được, còn tưởng rằng cô đồng ý loại hành vi này của bọn họ.
"Thật sướиɠ, thật thoải mái, chị, chị làm em rất sung sướиɠ." Diệp Tiêu Đình hấp tấp nói, cúi đầu nhìn côn ŧᏂịŧ của mình ra vào ở cánh mông chị, cảm giác
"Chị, em muốn bắn...!
"Ưʍ..." Tô Mộ Tuyết đã không còn ý thức, chỉ có thể để cậu tuỳ ý ra vào, một lúc sau bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt nóng bỏng giữa hai chân cô.
Mà chính âm đế của cô tại lần cọ xát kịch liệt kia cũng không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại cao trào lần nữa.
Trước khi mất đi ý thức, cô mơ hồ nhớ mình hình như đã sờ tới dấu vết thuộc về em trai ở giữa bắp đùi kia.
Thì ra, đây chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙, thật nhớp nháp...